Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 14: Cùng giường

Đường Ngưng bước vào phòng bao, thấy Tô Yến ôm một chú mèo đen trắng, đang xoa đầu nó.

Chú mèo nằm trên đùi Tô Yến, phát ra tiếng rừ rừ.

Người máy không rời Tô Yến cũng đứng bên cạnh, không biết có phải do ánh sáng trong phòng bao hay không, mà Đường Ngưng lại thấy nụ cười trên mặt Norn có chút dịu dàng.

Tô Yến chú ý đến Đường Ngưng vừa bước vào phòng, lên tiếng: "Đến rồi à?"

"Ừm." Đường Ngưng gật đầu.

Tô Yến đưa thẻ nhớ đã chuẩn bị sẵn cho Đường Ngưng, ""Người đánh cắp lửa" ở trong đó."

"Nhớ là mỗi chủ nhật khi hệ thống thư viện tự bảo trì thì đừng có thao tác, những lưu ý và hướng dẫn khác tôi đã viết ở trong đó rồi."

"Biết rồi." Đường Ngưng cẩn thận gói thẻ nhớ lại, cho vào túi quần gần người.

Cuối cùng thì cũng là con gái, ánh mắt Đường Ngưng không khỏi liếc về phía chú mèo trong lòng Tô Yến, "... Chú mèo này?"

"Nhặt được trên đường, định mang về nuôi." Tô Yến cười thân thiện, "Có muốn sờ một chút không? Nó vừa tắm xong và đã tiêm vaccine rồi."

Ánh mắt Đường Ngưng sáng lên, bước tới thử thò tay ra, nhưng không ngờ chú mèo đột nhiên đứng dậy, thở phì phì vào tay cô.

"Thôi được, có vẻ như nó không muốn mình sờ." Đường Ngưng tiếc nuối rút tay lại.

Norn bên cạnh đã đoán trước được điều này.

Chú mèo dường như đã thành tinh, chỉ nhận Tô Yến, bất kỳ ai khác mà cố chạm vào nó, chú mèo sẽ lập tức xòe vuốt ra.

Người máy y tế tắm rửa và tiêm vaccine cho nó đã bị chú mèo hoang dã này cào rách lớp sơn chống nước, vì vậy Tô Yến còn phải bồi thường một khoản cho bệnh viện thú y.

"Nó có tên không?"

"Chưa có, một lát về sẽ nghĩ ra."

Đường Ngưng và Tô Yến đều không phải là người nói nhiều, bầu không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

"Ừm..." Đường Ngưng do dự một hồi, cuối cùng mở miệng, "Chúng tôi dự định tham gia cuộc thi Walker."

"Vòng loại chắc vẫn đang mở đăng ký." Tô Yến dừng tay xoa mèo, dường như đã đoán được ý định của họ, "Các cậu định..."

"Chúng tôi muốn chứng minh với toàn đế quốc: hệ thống phân cấp tri thức là sai lầm, dân thường cũng có thể tạo ra những thành quả nghiên cứu tốt."

Trong mắt Đường Ngưng bỗng bùng lên một tia lửa, cô nắm chặt tay, nói một cách kiên quyết:

"Dù có đầy bụi than, vẫn có thể ngước nhìn các vì sao!"

"Chúng tôi phải thắng!"

Tô Yến nhìn chằm chằm vào Đường Ngưng, từ từ thở ra một hơi nặng nề, "Các cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Đã suy nghĩ kỹ rồi! Tô Yến, làm ơn hãy giúp chúng tôi." Đường Ngưng mong đợi nhìn hắn.

"Được, nhưng tôi không thể tham gia với tư cách là thí sinh."

Đường Ngưng sốt ruột: "Vậy còn—"

"Nghe tôi nói." Tô Yến giơ tay ngắt lời Đường Ngưng, "Chúng ta không chỉ phải thắng, mà còn phải thắng thật đẹp, khiến người khác không còn gì để nói."

"Một đội toàn dân thường mới có sức thuyết phục nhất."

"Còn về phần tôi—tôi có thể giúp các cậu huấn luyện đặc biệt."

————

Về đến căn nhà độc lập ở ngoại ô, Flay đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho Tô Yến.

Rời khỏi Kì gia, sự tồn tại của trí tuệ nhân tạo không còn phải giấu giếm nữa, chất lượng cuộc sống của Tô Yến đã được cải thiện rõ rệt.

Robot trong nhà đang hì hục lắp đặt giá đỡ cho mèo, đổ cát mèo, cho mèo ăn dưới sự điều khiển của Flay......

Rõ ràng có tiềm năng trở thành một người yêu mèo thế hệ mới.

Mèo con không hề ngại ngùng, vẫy đuôi đi khắp nơi, ngửi ngửi đông tây, thỉnh thoảng còn cào vào robot.

Cả con mèo như thể đã viết lên trán bốn chữ "ta là ông chủ".

Tuy nhiên, ông chủ thật sự của trùng tộc lại không rảnh để chú ý đến nó.

Từ khi chuyển nhà, Norn luôn cảm thấy rất bối rối.

Không biết có phải do đã quen ở chung phòng với Tô Yến hay không, mỗi đêm khi ngủ, bên tai anh luôn có tiếng thở nhè nhẹ của Tô Yến.

Giờ họ đã chuyển ra và tự nhiên ở hai phòng khác nhau, mỗi tối không nghe thấy tiếng thở của Tô Yến, Norn lại bị mất ngủ!

Làm trùng vương mà lại không thể kiểm soát được giấc ngủ của mình.

Norn bắt đầu tự suy ngẫm, không biết gần đây mình có sa sút không.

"—— Norn? Anh đặt tên cho nó đi."

Tô Yến không biết từ khi nào đã tắm xong ra ngoài, mèo con lập tức quấn lấy hắn, nũng nịu làm nũng.

Norn gần như phản xạ có điều kiện, kéo một chiếc khăn bên cạnh, phủ lên tóc ướt sũng của Tô Yến.

"Lau khô đi."

Norn một tay bế mèo, tay kia nắm lấy chân sau của mèo, nhìn chăm chú một lúc, "Gọi nó là Tiểu Hắc đi."

"Tại sao vậy?" Tô Yến lại gần.

Hắn vừa tắm xong, trên người còn thơm mùi sữa tắm, áo choàng rộng rãi, từ góc nhìn của Norn, có thể thấy xương quai xanh thon dài, tinh tế của Tô Yến.

Không hiểu sao, Norn nuốt một ngụm nước bọt, "Nó có nó lông đen nhiều hơn lông trắng..."

"Vậy à! Vậy sau này gọi nó là Tiểu Hắc nhé."

Tô Yến dường như rất hài lòng với cái tên này.

"Tiểu Hắc Tiểu Hắc, tên của nhóc là do anh ta đặt, nhớ rõ điều đó nhé."

Tô Yến nắm lấy chân mèo, nhẹ nhàng ấn xuống cánh tay của Norn.

Tiểu Hắc tưởng Tô Yến đang chơi với mình, kêu meo meo vui vẻ.

Norn bất lực nhìn tóc của Tô Yến vẫn ướt sũng từng lọn.

Anh cầm máy sấy, tự nhiên sấy khô tóc cho Tô Yến.

Tô Yến ôm mèo, nghiêng người để người phía sau dễ dàng hành động.

Rõ ràng là một hành động rất tự nhiên, nhưng nhịp tim của Tô Yến lại không thể kiểm soát mà tăng nhanh.

Ngón tay lạnh lẽo lướt qua chân tóc, mang lại chút cảm giác run rẩy, như một dòng điện nhỏ chạy qua da đầu.

Trong mắt Tô Yến không tự chủ mà rưng rưng.

"Tôi tôi tôi buồn ngủ quá!"

Tô Yến vội vàng chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.

Tiểu Hắc bị Tô Yến bỏ rơi: meo meo meo?

Norn đứng đó một lúc không nói gì, cất máy sấy, lặng lẽ lên lầu.

Tô Yến lao vào giường, không hiểu phản ứng của mình: có gì đâu mà phải ngại? Không phải họ đã sấy tóc rất nhiều lần rồi sao?

"Flay, có phải tôi bị bệnh không?" Tô Yến kéo chăn, đột ngột ngồi dậy từ giường.

"Bây giờ tình trạng của ngài hoàn toàn bình thường, chỉ là nhịp tim hơi nhanh và huyết áp hơi cao, nhưng đó là hiện tượng bình thường, mỗi người đàn ông đều phải trải qua quá trình như vậy..."

Tô Yến: !!!

Tô Yến lập tức đắp chăn lại, "Được rồi! Flay, tôi muốn đi ngủ!"

Phía bên kia.

Norn tắm xong đơn giản, chuẩn bị thử xem hôm nay có thể ngủ được không.

Tuy nhiên, một cảm giác quen thuộc từ trong cơ thể dâng lên, nhanh chóng lan tỏa đến các chi.

Trong lòng Norn chợt nhói một cái, thầm nghĩ không ổn.

Đây là... thời kỳ động dục của trùng tộc!

Nó là sản phẩm tiêu cực của sự tiến hóa của trùng tộc cổ đại.

Giờ đây, trùng tộc đã không còn cần thứ này để duy trì tỷ lệ sinh sản, vì vậy sau nhiều lần tiến hóa, nó cuối cùng đã trở thành một cơn ác mộng lớn của trùng tộc, được gọi một cách thân thương là —

Thời kỳ giảm trí tuệ.

Trong thời kỳ này, trùng tộc không còn có ham muốn giao phối mạnh mẽ, thay vào đó, trí tuệ của chúng sẽ nhanh chóng thoái hóa, hành vi cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Sau khi tiến hóa thành trùng tộc cao cấp, Norn có thể kiềm chế các tác động tiêu cực do thời kỳ này mang lại, nhưng trong cơ thể hắn vẫn còn một lượng nhỏ dư lượng thuốc B4...

Tô Yến nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, khi hắn chuẩn bị dậy xem bản thảo của mẹ thì nghe thấy tiếng gõ cửa "cốc cốc".

"Đến đây." Tô Yến xỏ dép, mở cửa.

"Norn, sao giờ này còn... Norn?!"

Chỉ thấy bên ngoài, Norn ôm gối, đôi mắt tròn thường ngày đã biến thành mắt dọc của trùng tộc, ánh nhìn lạnh lẽo khiến người ta lạnh sống lưng, đằng sau có một cái đuôi lắc lư, phần đuôi mở ra rồi lại khép lại, mở ra rồi lại khép lại.

Nói chung, không bình thường lắm.

"Tôi không ngủ được." Norn ôm gối, với vẻ mặt hết sức tội nghiệp nhìn Tô Yến, "Đều là lỗi của cậu."

Tô Yến: ...

Tô Yến: "Vậy anh... muốn làm gì?"

Norn chạy ào đến ghế sofa trong phòng Tô Yến, ngồi phịch xuống, tuyên bố: "Tôi muốn ngủ ở đây!"

Tô Yến nhìn Norn cuộn tròn trên sofa ngủ, run rẩy gọi: "Fl...Flay?"

"Dựa trên quan sát ban đầu, tôi phán đoán rằng Norn tiên sinh đã rơi vào thời kỳ động dục của trùng tộc." Giọng nói bình tĩnh của Flay không hề an ủi được Tô Yến.

"Hả?! Cái gì?"

"Đừng lo, ngoài việc trình độ trí tuệ sẽ giảm xuống, không có biểu hiện gì đặc biệt khác."

"Tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu?" Giọng Tô Yến có chút run rẩy.

"Thời gian sẽ không quá dài, với thể chất của Norn tiên sinh, có lẽ hai ba ngày là sẽ trở lại bình thường."

"Vậy thì tốt." Tô Yến thở phào nhẹ nhõm.

"Tại sao cậu vẫn chưa đi ngủ?" Norn mở đôi mắt dọc sáng rực, nhìn chằm chằm vào Tô Yến.

"Ngủ đây, ngủ đây."

Tô Yến lập tức chui vào chăn, trong lòng cảm thấy Norn như vậy thật mới lạ, không nhịn được mà lén lút nhìn hắn.

Tuy nhiên, cảm giác của trùng tộc rất nhạy bén, ngay khi ánh mắt Tô Yến rơi vào Norn, anh lập tức mở mắt, "Ngủ đi."

Tô Yến thấy thú vị, nên thỉnh thoảng lại qua nhìn anh, rồi lại thỉnh thoảng qua nhìn anh.

Norn cũng phải nhiều lần mở mắt ra nhắc nhở Tô Yến đi ngủ.

Sau nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy, Norn cuối cùng không nhịn được, lăn từ sofa dậy, bước vài bước đến bên giường Tô Yến, nhìn xuống hắn từ trên cao.

"hửm?" Tô Yến có chút lúng túng, mở đôi mắt trong veo nhìn anh, "Nhưng mà tôi không ngủ được mà."

Norn chậm rãi chớp mắt hai cái, như thể bị câu hỏi này làm khó, cái đuôi phía sau lắc lư qua lại, còn đuôi phụ thì liên tục mở ra đóng vào, giống như bị chuột rút vậy.

Anh nhìn chằm chằm vào Tô Yến, đột nhiên nhào tới, ôm cả người lẫn chăn của Tô Yến vào lòng.

Norn dùng một tay che mắt Tô Yến, cuối cùng hài lòng nhắm mắt lại.

Tô Yến: Ủa cái này...

"Norn?" Tô Yến cố gắng cử động, "Norn, anh thả tôi ra trước được không?"

"Không thả." Norn kiên quyết từ chối, còn đặc biệt ngang ngược yêu cầu, "Đừng chớp mắt, ngứa."

Vậy thì anh bỏ tay ra đi!

Tô Yến cố gắng lý luận với Norn ba tuổi, "Anh ôm tôi thế này, tôi cũng không ngủ được đâu, mà nói thật, anh làm sao mà ngủ ngon được chứ?"

"Ngủ ngon." Norn rất cố chấp.

"Sao lại ngủ ngon được? Anh nghĩ xem..."

"Không nghĩ, ngủ."

Tô Yến thở dài, quyết định cầu cứu, "Flay..."

"Điện hạ, trong cơ sở dữ liệu của tôi tạm thời không có cách nào giải quyết vấn đề này." Flay đáp lại với vẻ tiếc nuối.

Tô Yến:......

--------------------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 14------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro