Chương 1- 5
Chương 1: Mong ước giản đơn.
"Ngôn ca nhi, cơm còn chưa làm xong nữa à? Bọn em trai ngươi đều đói bụng hết rồi!" Một giọng nói bén nhọn từ bên ngoài vang tới, mang theo vẻ không kiên nhẫn.
"Không, không còn củi ạ." Một giọng nói yếu ớt từ trong một gian nhà tranh cũ nát vang lên. Từ làn khói lượn lờ nổi lên ở bên kia có thể nhận thấy rằng đây là một căn bếp.
"Không còn củi? Không còn củi thì mày không biết nhặt à, mày đây là muốn em trai mình chết đói hết sao? Quả nhiên là cái loại vô dụng! Trừ biết ăn ra còn biết làm gì nữa?" Giọng nói phía trước càng thêm chói tai, hung hăng mắng chửi.
Đứa trẻ đang đứng trước bệ bếp nhịn không được co rúm người lại, trong mắt nó hiện rõ lên sự sợ hãi.
Ở nông thôn đa số bệ bếp đều xây khá cao, điều đó càng làm nổi bật lên sự gầy yếu của đứa trẻ. Chỉ thấy nước da nó vàng như nến, dáng người gầy yếu đến mức gió thổi cái là ngã. Rõ ràng đã 16 tuổi rồi, nhưng trông chả khác gì một đứa nhóc 11, 12 tuổi cả.
Một người đàn ông trung niên mặc áo vải thô đi tới, vừa đến đã mắng đứa nhỏ đứng trước bệ bếp: "Mày là cái loại vô dụng! Người khác ít nhất còn có thể gả chồng để lấy của hồi môn. Kết quả tao nuôi mày cũng chỉ được cái tốn tiền, đến cái rắm cũng chả sinh nổi, ai mà thèm lấy một đứa như mày. Hiện tại ngay cả lũ em còn chả chăm sóc được, thử nói xem mày sống có được cái tích sự gì không?"
Cậu bé co rúm lại một chút, yếu ớt nói: "Con xin lỗi cha, con... con đi nhặt củi liền."
"Còn không mau lên, nếu em mày mà bị đói, có xem tao đánh chết mày không!" Người đàn ông trung niên hung tợn nói.
Cậu bé lập tức đeo cái sọt còn to hơn cả mình, vội vã đi ra khỏi nhà tới phía sau núi.
Đứa nhỏ nhịn không được vươn tay sờ sờ cái bụng, ở một góc không ai thấy được lặng lẽ vén lên một góc áo, lộ ra một đóa hoa có ấn kí màu xám, biểu cảm cậu có chút uể oải.
Nơi cậu bé đang sống là nơi chỉ có ca nhi với hán tử, ca nhi thì có khả năng sinh sản. Mỗi khi ca nhi sinh ra, ở phía trên rốn sẽ xuất hiện một ấn ký đóa hoa, đây là biểu tượng chỉ có ở ca nhi. Nếu màu sắc ấn ký tươi mọng, khả năng sinh sôi hậu đại sẽ càng mạnh.
Nhưng mà đóa hoa của cậu, ngược lại cực kỳ u ám, chứng tỏ khả năng sinh đẻ của cậu rất thấp, thậm chí có khả năng cả đời cậu sẽ không thể sinh nổi một đứa con. Thời điểm sinh ra ấn ký đã có sẵn, nên toàn bộ thôn dân đều biết ấn ký của cậu như nào. Bởi vậy nên đến tận 16 tuổi, vẫn như cũ không một ai đến cầu hôn cậu.
Cậu nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, vực dậy lại tinh thần. Cho dù bây giờ không ai muốn cưới mình, nhưng sau này bản thân nhất định cũng có thể gặp được một người thích mình, cậu nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, cùng anh nỗ lực sinh sống, sau đó sẽ sinh ra một bé con trắng trẻo mập mạp dễ thương.
Không ngừng tự cổ vũ mình ở trong lòng, bên trong cậu tràn ngập niềm hi vọng về tương lai, sau đó nhanh chóng bước tới sau núi.
Từ thôn này đến sau núi sẽ phải đi qua một mảnh ruộng, nhìn dưới đất toát ra một mảng mạ xanh mướt, trong mắt cậu tràn đầy vẻ hâm mộ. Bởi vì ở trong lòng cậu, ngoại trừ muốn gả cho một người đàn ông nguyện ý yêu thương cậu, mong muốn lớn nhất thứ hai của cậu chính là có được một mảnh ruộng thuộc về mình.
Nếu vậy cậu sẽ có thể tự mình trồng những loại cây trồng mà mình thích, rồi chăm sóc chúng thật tốt. Và khi đến mùa thu hoạch, lương thực trong nhà sẽ dư dả hơn, cậu cũng sẽ không cần phải nhịn đói mỗi ngày nữa.
Đến lúc đó, cậu nhất định sẽ làm món ngon cho ông xã mang đi làm mỗi ngày, sau đó chăm sóc tốt bé con nhà họ, có một cuộc sống yên bình ấm áp bên gia đình nhỏ của mình.
Nghĩ như thế, một nụ cười nho nhỏ hiện ra, hiển nhiên cậu rất vừa ý và khao khát cái cuộc sống như này.
Nhưng trước mắt vẫn là phải nhanh chóng gom củi về nhà ngay, bằng không nếu về muộn, bọn em trai sẽ gây rối và cha sẽ lại mắng chửi.
Cậu đẩy nhanh bước chân, thuần thục đi trên đường núi, hiển nhiên ngày thường cậu tới đây cũng không ít, nhưng thường cũng chỉ quanh quẩn dưới chân núi. Dù sao trên núi vẫn là quá nguy hiếm đối với một ca nhi, ngay cả hán tử, cũng phải đi cùng bạn bè đến.
Đi đến chỗ mà bản thân hay nhặt củi, cẩn thận bỏ toàn bộ số củi có thể sử dụng vào sọt xong. Do ngày thường cậu cũng tới đây khá nhiều nên số củi còn có thể sử dụng được cũng không còn nhiều nữa.
Nhìn về phía con đường lên núi, cậu có hơi do dự, nhưng khi nghĩ đến viễn cảnh khi mang củi về không đủ đốt, thì cha chắc chắn sẽ đánh cậu.
Lúc đó cậu khẳng định sẽ không còn cơm ăn. Nhớ đến cảm giác đói khát kia, cậu quyết định liền đi bộ lên trên một chút, nhặt đủ là trở về liền, không đi quá sâu có lẽ là không nguy hiểm đâu.
Cậu một bên tự cổ vũ bản thân ở trong lòng, một bên đi theo hướng lên trên núi. Hơn nữa cậu còn cẩn thận tìm những cành củi ven đường có thể dùng được, bất tri bất giác* đã đi được khá xa, nhưng mà cậu lại không hề cảm giác được.
(* Thuận theo lẽ tự-nhiên mà không cần dùng đến ý-trí.
Không có tư-tưởng kế-hoạch sẵn mà thình-lình bị động trong một thời gian.)
"Hì hì....... cuối cùng cũng đầy sọt, như này chắc là đủ rồi đi." Cậu bé nhìn sọt củi, trên mặt lại lộ ra một nụ cười thỏa mãn nho nhỏ.
Sau đó cậu cúi khom người xuống, cố gắng mang cả sọt vào lưng. Nhưng trọng lượng của sọt củi đã nặng bằng cả khối lượng của người cậu, cõng lên chắc chắn rất khó. Mỗi một bước, cả eo cũng đều bị ép tới cong. Đáy sọt ma sát trên mặt đất, nói là cõng sọt, còn không bằng nói là kéo sọt.
Nhưng mà, cho dù là khổ hay mệt, cậu nhóc đều không có kêu ca tiếng nào, mà là lo rằng nếu về muộn một chút, bọn em trai sẽ phải chịu đói, rồi mình sẽ bị cha mắng đập. Vì thế cậu cố đẩy nhanh tốc độ, lại không nghĩ rằng chân sẽ bị trượt một cái. Đống củi nặng trĩu trên lưng làm cậu khó mà có thể lập tức ổn định cơ thể, cả người và củi cùng nhau ngã xuống.
Khoảng khắc rơi xuống đồi, trong đầu cậu lúc này không phải là sự an nguy của bản thân, mà lại là số củi bị rải rác. Cậu hy vọng rằng lúc mình quay lại và trèo lên số củi này sẽ không bị người khác nhặt mất, nếu không về nhà sẽ lại bị mắng.
Nhưng có một điều cậu không biết, đó là vách đá dưới chân núi thông với một vực thẳm bí ẩn, và bản thân cậu sẽ không còn cơ hội nào để trèo lên nữa.
___________________
Chương 2: Xin lỗi, tôi lỡ uống hết rồi
"Ưm...." Theo một tiếng thúc giục, người nằm trên giường cuối cùng cũng có động tĩnh. Trong đầu Mộc Ngôn hiện tại là một mớ hỗn độn, trên cơ thể một cảm giác đau nhức xuất hiện, khiến cậu nhịn không được đau đớn kêu lên.
Chuyện gì thế này? Trên người đau quá...... Vẫn còn nhớ rõ bị cha mắng mỏ, rồi sau đó lên núi, nhặt củi để nấu cơm. Kết quả không cẩn thận trượt chân, rơi xuống. Đúng rồi, cậu trượt chân! trên sườn núi nhỏ chỗ nào cũng là cành cây sắc nhọn với cỏ dại, những vết trầy xước trên người thật sự đau rất đau, bó củi của cậu chắc giờ cũng văng tung tóe khắp nơi rồi.
Bó củi? Bó củi của cậu! Phải nhanh chóng nhặt lại hết củi. Nếu không lúc về, cha chắc chắn sẽ lại đánh đập...
Mộc Ngôn đột nhiên trở nên kích động, tay chân hơi vung lộn xộn, giống như muốn ngồi dậy.
"Anh trai nhỏ di chuyển, anh trai nhỏ chắc là mơ thấy ác mộng rồi". Ở mép giường là một bé trai khoảng 3-4 tuổi, thấy Mộc Ngôn nằm trên giường vẫn không mở mắt ra, nhưng tay chân lại động đậy. Ở bên cạnh cậu bé còn có một cô bé lớn lên trông cũng khá giống cậu nhóc.
" Làm sao anh lại biết là anh trai đang gặp ác mộng? Một giọng nói non nớt vang lên, sắc bén và rõ ràng. "Bởi vì những lúc mơ thấy ác mộng anh cũng đều như vậy hết." Cậu bé gật đầu như thật trả lời.
"Ồ, vậy em kêu mama lại đây đã.” Cô bé nói rồi một lát sau nhảy xuống giường chạy bạch bạch ra phía ngoài. "Mama, mama, anh trai nhỏ gặp ác mộng.” Cô bé kêu lên từ trong sân.
Ngay sau đó, một người phụ nữ nhìn có vẻ khá trẻ tuổi đi theo phía sau cô bé đến, nhìn thấy người trên giường cuối cùng cũng có động tĩnh thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Ai, đừng cử động, trên người cháu vẫn đang bị thương." Người phụ nữ đi tới, giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ, cô giúp Mộc Ngôn chỉnh lại chăn trên người. Nghe giọng nói ấy thôi đã biết cô là một người dịu dàng như nào rồi.
Có lẽ do sự trấn an của người phụ nữ có hiệu quả, Mộc Ngôn quả nhiên không giãy giụa nữa, mà là từ từ mở mắt ra.
"Mama, anh trai nhỏ tỉnh rồi." Cô bé dùng bàn tay nhỏ nhắn nhíu chặt lấy góc áo của người phụ nữ, đôi mắt to tròn nhìn lên người nằm trên giường.
Mộc Ngôn có chút mơ màng nhìn hoàn cảnh xa lạ và cả những người lạ lẫm xung quanh.
"Tỉnh là tốt rồi, bác sĩ nói vết thương trên người cháu đều là vết thương ngoài da, chỉ cần dưỡng thương tốt là ổn." Lâm Giai Ngữ nói, "Là A Diệu ở bên ngoài rừng rậm thấy cháu đó, ở đó rất nguy hiểm, cháu sao lại đi đến nơi đó?"
Mộc Ngôn đến tận bây giờ còn có chút ngốc ngốc, chưa rõ ràng lắm tình huống hiện giờ là như thế nào, vừa mở mắt, xung quanh mọi thứ đều thay đổi, thập phần xa lạ. Người đứng trước cậu mà nói thì trông có vẻ hơi kỳ lạ, trước ngực có thêm hai cái khối thịt, là do bị mắc bệnh gì ư?
Cậu chưa bao giờ gặp qua người nào giống như này cả. Nhưng mà không thể không nói rằng, người trước mắt trông rất đẹp, âm thanh lúc nói chuyện cũng rất êm tai.
Phải chăng cậu được người dân ở bên dưới vách núi cứu?
Ngay từ ban đầu cậu cứ nghĩ rằng nơi mình bị rơi xuống chỉ là một sườn núi nhỏ thôi, và cậu vẫn đang nghĩ đến việc bò lên trên nhặt củi kiểu gì. Không ngờ rằng sườn núi nhỏ phía bên dưới thế nhưng lại thông với một vực thẳm. Kết quả chính là cậu một đường đi theo chân núi trực tiếp rơi thẳng xuống hẳn dưới vực.
Cái vực kia rất sâu, lúc đó cậu cứ nghĩ mình chắc chắn sẽ chết rồi cơ, trong thâm tâm cậu tràn đầy nuối tiếc.
Mình còn chưa được gả chồng, còn chưa được sinh một bé con đáng yêu, còn chưa có được mảnh ruộng thuộc về chính mình.
Nếu cứ như vậy mà đi, hy vọng kiếp sau cậu sẽ có thể nỗ lực hơn, thực hiện hết tất cả những nguyện vọng đó.
Không nghĩ tới rằng bản thân lại được thần linh chiếu cố, từ trên vách núi cao như vậy rơi xuống mà còn chưa đi, thật sự là tốt quá rồi!
Lâm Giai Ngữ chỉ thấy Mộc Ngôn vẫn đang ngây ngốc nhìn cô không nói gì, cô tưởng cậu vẫn đang bị dọa, giọng nói liền trở nên càng thêm ôn nhu nhỏ nhẹ.
"Cháu có đói bụng không? Ăn chút gì trước và nghỉ ngơi đi nhé, như vậy vết thương trên người cháu mới lành nhanh hơn được." Lâm Giai Ngữ mỉm cười nói, sau đó từ phía bên cạnh lấy một cái bát qua, đưa cho Mộc Ngôn.
Mộc Ngôn cầm lấy bát,bên trong là một thứ gì đó được nấu đặc sệt như hồ dán, hai mắt cậu bỗng nhiên sáng ngời. Sau đó uống ngụm từng ngụm, hẳn là cậu đã rất đói bụng rồi.
Từ lúc đi ra ngoài nhặt củi, cậu còn chưa được ăn cái gì, bụng đã đói meo đến mức ngực như dính vào tận lưng. Nhưng vì tình trạng này cũng diễn ra khá thường xuyên nên cậu cũng không dám kêu đói.
Dù sao theo kinh nghiệm lúc trước của cậu, mỗi lần cậu nói mình đói kết quả không những chẳng có thức ăn, mà còn bị đánh chửi ngược lại.
Từ thời điểm đó, lúc đi học Mộc Ngôn đã biết cách nhịn đói, chỉ chờ đến khi cha và ba nhớ đến mới không phải nhịn đói nữa.
Nếu cha và ba vẫn không nhớ đến, cậu sẽ phải đi tới sau núi tìm chút trái cây rau dại linh tinh ăn lót dạ.
Tuy rằng hương vị của cái thứ đặc sệt này không được ngon lắm. Nhưng khi so sánh với lúc ở nhà chỉ có thể uống bát nước gạo gần như chẳng có nổi một hạt gạo, cái thứ nhão nhoẹt đặc sệt này quả thực chính là mỹ vị. Nhưng mà, sau khi uống xong cậu mới cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt cậu đỏ bừng một mảnh.
"Xin, xin lỗi, tôi lỡ uống hết rồi." Mộc Ngôn lo lắng nói, nhìn cái bát trống trơn trong tay, cậu lập tức trở nên khẩn trương.
Ở nhà, cơm ở trong nước gạo đều phải cho đệ đệ ăn hết, còn cậu chỉ có thể uống nước gạo. Cậu cũng chỉ có thể làm bánh bột ngô cho cha cùng đệ đệ ăn, còn cậu thì chỉ được gặm bánh bột bắp khô cứng. Cái thứ đặc quánh như hồ dán này, lúc ở nhà hầu như cậu sẽ chẳng bao giờ có được để ăn. Nếu mà để cha biết được cậu đã ăn một thứ tốt như này, nhất định ông sẽ đánh cậu thật ác liệt.
Vừa nãy vì bụng quá đói nên cậu không chú ý lỡ ăn sạch luôn. Người ta tốt bụng cứu cậu, còn để cậu ăn, nhưng mà cậu lại còn chưa quan tâm đến việc người kia đã ăn chưa mà ăn hết sạch rồi. Sao cậu lại có thể hư đến vậy...
Lâm Giai Ngữ nhìn biểu tình co quắp bất an của Mộc Ngôn cùng với cái cơ thể gầy yếu kia, lập tức liền đau lòng.
Tinh cầu bọn họ đang ở là nơi lạc hậu và nghèo khó nhất liên bang, không có công nghệ cao, tinh võng. Cách thức sinh sống thì vẫn tiếp tục làm theo cái của tổ tiên từ thời xa xưa, đồ ăn có thể ăn ở nơi này cũng chỉ có dịch dinh dưỡng cùng bột dinh dưỡng vô vị, cũng có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Những tinh cầu khác đều khinh thường ăn loại đồ vật này, nhưng mà cậu bé trước mặt mình vì ăn hết mấy cái này mà còn cảm thấy áy náy và lúng túng, khó có thể tưởng tượng được trước kia sinh hoạt của cậu khó khăn đến nhường nào.
Lâm Giai Ngữ từ lúc sinh ra hai đứa nhỏ và bắt đầu làm mẹ, cô trở nên rất bao dung đối với trẻ con. Đặc biệt là khi thấy một đứa trẻ gầy gò như vậy, vừa nhìn thấy cậu liền cảm thấy thực sự rất đáng thương.
"Có sao đâu, chỗ bọn cô vẫn còn nhiều lắm, chưa ăn no cứ nói, cô lại làm thêm một bát nữa cho." Lâm Giai Ngữ cố gắng làm cho biểu tình mình nhìn càng thêm thân thiện hòa ái.
Mộc Ngôn vội vàng lắc đầu, nói: "Cảm ơn cô, không, không cần đâu."
Có thể được ăn một chén này, cậu đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, sao lại có thể tham lam ăn tiếp được.
"Vậy cháu ngủ thêm một lát đi nhé. Bác sĩ nói rằng phải nghỉ ngơi nhiều mới có thể sớm hồi phục lại". Lâm Giai Ngữ nói và giúp Mộc Ngôn chỉnh lại góc chăn.
Cơn khủng hoảng lúc rơi xuống vực với lại những vết thương trên người đã khiến Mộc Ngôn mất hết sức lực, rất nhanh đã thiếp đi.
___________________
Chương 3: Ca nhi xuyên đến
"A Diệu, anh về rồi!" Lâm Giai Ngữ vui mừng kêu lên.
"Ừ, cậu nhóc kia tỉnh chưa?" Một giọng nam hơi trầm vang lên ở bên ngoài.
"Ban ngày có tỉnh lại một lần, ăn bột dinh dưỡng xong thì ngủ rồi." Lâm Giai Ngữ một bên đón lão chồng nhà mình, một bên nói với anh ta về tình hình lúc sáng trong nhà.
Vốn dĩ Lâm Giai Ngữ và Dương Văn Diệu sẽ tới nhà xưởng làm với nhau. Nhưng do Dương Văn Diệu mang Mộc Ngôn về, Lâm Giai Ngữ vẫn luôn rất lo về Mộc Ngôn nên đã xin nghỉ một ngày để ở nhà chăm sóc cậu.
"Hôm nay vợ yêu vất vả rồi." Dương Văn Diệu cười nói, yêu chiều hôn lên trán Lâm Giai Ngữ ngọt ngào một hồi. Mặt Lâm Giai Ngữ đỏ bừng như một cô thiếu nữ, rúc vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông. Dương Văn Diệu diện mạo tuấn lãng, khí chất tiêu sái, Lâm Giai Ngữ diện mạo nhu mì, khí chất ôn hòa. Hai người đứng chung một chỗ, chính là trai tài gái sắc, thập phần đẹp đôi.
Hơn nữa tình cảm của hai người cũng rất tốt, làm người hâm mộ.
"Ba ba, ba ba......... Cô bé nghe thấy giọng nói của cha mình, vội vàng từ trong phòng chạy ra, chân ngắn nhỏ vừa đi vừa nhảy, rất đáng yêu. "Oánh Oánh hôm nay ở nhà có ngoan ngoãn không nào? Dương Văn Diệu bế cô bé lên, ở khuôn mặt nhỏ nộn nộn của bé thơm "Ba" một tiếng, làm Dương Oánh Oánh cười "Khanh khách" một tiếng.
"Oánh Oánh rất ngoan, nghe lời mẹ đó, trông anh trai nhỏ nha." Dương Oánh Oánh vui vẻ kể lại cho cha nghe về việc bé đã làm hôm đó.
Bên ngoài một nhà ba người nói chuyện rất vui vẻ, Dương Anh Hạo nhìn thấy cha mẹ và em gái ở bên ngoài, nhìn lại Mộc Ngôn vẫn đang nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ đang có khá nhiều rối rắm.
Bé cũng rất muốn đi ra ngoài nói chuyện cùng cha, để cha ôm mình một cái, nhưng mà mama dặn là phải chăm sóc anh trai thật tốt, lỡ như bé vừa ra mà anh trai nhỏ tỉnh lại thì phải làm sao?
Bé chính là một người đàn ông rất đáng tin cậy, làm sao có thể nói không chút suy nghĩ được. Bởi thế nên Dương Anh Hạo rất hâm mộ việc em gái có thể đi ra ngoài. Bé lại như cũ lẳng lặng ngồi ở trong phòng, chăm sóc Mộc Ngôn còn đang ngủ say.
Nghe được âm thanh vui vẻ truyền tới từ bên ngoài, Mộc Ngôn chậm rãi tỉnh lại sau giấc ngủ sâu, trong mắt còn mang theo mơ màng.
Dương Anh Hạo thấy thế, lập tức vui sướng nhảy xuống giường chạy ra phía ngoài.
"Baba, mama, anh trai tỉnh rồi." Dương Văn Diệu bế Dương Oánh Oánh, cùng Lâm Giai Ngữ đi vào phòng. Mộc Ngôn nhìn Dương Văn Diệu đi vào, khuôn mặt nhỏ chậm rãi đỏ lên, tầm mắt không dám nhìn lên người đối phương.
Thân là một ca nhi lớn lên trong một thôn ca nhi, xung quanh đều toàn là một ít hán tử hành xử thô lỗ. Đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hán tử trông anh tuấn như thế, ập vào mặt là một hán tử tràn đầy hơi thở nam tính , làm tim cậu đập nhanh hơn một tí, trên mặt hơi nóng bừng.
"Cháu không sao chứ?" Dương Văn Diệu hỏi.
Cậu nhóc này vừa thấy mình tới là liền lập tức cúi đầu, anh ta trông dọa người đến thế? Dương Vân Diệu sờ sờ mặt mình, có chút buồn bực nghĩ.
"Không, không sao đâu, cảm ơn mọi người đã cứu sống cháu." Mộc Ngôn nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, không để bản thân trông khẩn trương quá.
"Chút chuyện cỏn con không tốn sức thôi, nhưng mà cháu, sao lại chạy vào rừng rậm làm cái gì? Phải biết rằng nơi đó có rất nhiều dã thú." Dương Văn Diệu nói. Lúc đó anh ta vào rừng rậm vì muốn săn một con hươu sừng mây, dùng da hươu làm thành một đôi giày da cho Tiểu Ngữ cùng Oánh Oánh.
Cũng bởi vì quyết định này, nên mới có thể bắt gặp Mộc Ngôn đang hôn mê bất tỉnh. Khó mà tưởng tượng được một người hôn mê ở trong rừng sẽ có thể sống sót như nào.
"Cháu, cháu không cẩn thận bị rơi xuống." Mộc Ngôn nhỏ giọng nói.
Tai Dương Văn Diệu khá thính nên vẫn nghe được, rơi xuống? Chẳng lẽ là rơi từ trên cây xuống bất tỉnh? Nghe có vẻ hợp lý.
"Tên cháu là gì?" Dương Văn Diệu hỏi.
"Mộc Ngôn ạ." Mộc Ngôn trả lời
"Mộc Ngôn? Một cái tên hay." Lâm Giai Ngữ cổ vũ nói.
Mộc Ngôn có hơi ngượng ngùng, “ Cháu cảm, cảm ơn ạ."
“ Cô gọi là Lâm Giai Ngữ, cháu có thể gọi cô là cô Lâm cũng được, chú ấy là Dương Văn Diệu, cháu gọi là chú Diệu hay chú Dương đều được. Đây là hai nhóc nhà cô, Hạo Hạo và Oánh Oánh." Lâm Giai Ngữ giới thiệu hai đứa trẻ nhà mình cho Mộc Ngôn.
"Anh trai nhỏ, em gọi là Oánh Oánh, tên đầy đủ là Dương Oánh Oánh đó nha." Oánh Oánh cười hì hì tự giới thiệu, cô bé rất thích người anh trai nhỏ này.
"Em là Hạo Hạo, Dương Anh Hạo." Giới thiệu của Hạo Hạo ngắn gọn hơn nhiều, có thể thấy rằng, mặc dù Dương Anh Hạo và Dương Oánh Oánh là song bào thai, thời gian sinh ra chênh lệnh không khác biệt lắm, nhưng tính cách lại khá khác nhau.
Dương Anh Hạo mặc dù chỉ mới ba tuổi, nhưng nhìn qua đã có phong thái của một ông cụ non, thường ngày cũng hay nỗ lực học sự trầm ổn giống của người lớn. Trong khi đó, Dương Oánh Oánh lại hoạt bát vui vẻ hơn nhiều, có sự ngây thơ hồn nhiên mà một đứa bé tuổi này nên có.
" Cô Lâm, chú Dương, Hạo Hạo, Oánh Oánh." Mộc Ngôn ngoan ngoãn gọi từng người một.
" Cô Lâm, Chú Dương, đây là nơi nào vậy?" Mộc Ngôn hỏi, cậu còn phải về nhà, còn củi phải nhặt, bọn em trai còn phải chờ cậu về nấu cơm nữa, bằng không cha nhất định sẽ lại muốn chửi cậu.
"Nơi này là thôn Đào Hoa," Lâm Giai Ngữ nói. "Ở đây có một loài hoa màu hồng nhạt rất đẹp đẽ. Nghe nói vào thời xưa, hoa đào vốn có sắc hồng nhạt tuyệt đẹp. Chính vì thế, nơi này được đặt tên là thôn Đào Hoa."
Thôn Đào Hoa? Mộc Ngôn tìm kiếm ở trong trí nhớ một lần, nhưng cũng không tìm thấy tin tức về thôn này, có lẽ đây là thôn phía dưới vách núi đi.
"Nhà cậu ở nơi nào? Ta sẽ nhờ người đi thông báo cho người nhà của cậu." Dương Văn Diệu hồi.
"Cháu, nhà cháu ở thôn họ Mộc." Mộc Ngôn trả lời.
" Thôn họ Mộc? Xung quanh ở gần đây không có thôn này, Tiểu Ngữ, em biết thôn họ Mộc ở đâu không?". Dương Văn Diệu hỏi Lâm Giai Ngữ ở bên cạnh, đối với mấy chuyện này, Lâm Giai Ngữ biết rõ hơn so với anh nhiều.
Nhưng, Lâm Giai Ngữ lại lắc đầu nói: "Em chưa bao giờ nghe qua thôn này."
Tuy rằng cô không đến mức đều nhớ rõ hết toàn bộ tên thôn làng và thành phố lớn nhỏ trên tinh cầu, nhưng những nơi gần đây chắc chắn không thành vấn đề, nhưng hiển nhiên không có chỗ nào gọi là thôn họ Mộc.
"Thôn, thôn nhà cháu ở cạnh núi và vách núi bên kia, cháu từ trên vách núi rơi xuống." Mộc Ngôn lấp bắp giải thích.
"Vách núi? Nhưng những chỗ gần đây không có vách núi." Lâm Giai Ngữ nghi hoặc nói.
Không có vách núi? Như thế nào lại không có vách núi? Mộc Ngôn càng thêm hoang mang, nhưng mà cậu chính là rơi từ trên vách núi xuống mà.
"Trước tiên không nói cái này, chú lúc đó sẽ tìm người giúp cháu hỏi thăm chút, hiện tại thương tích trên người cháu còn chưa khỏi, dưỡng thương tốt đi đã.” Dương Văn Diệu đổi chủ đề, Lâm Giai Ngữ hiểu ý liền đi pha một bát cháo bột dinh dưỡng, bưng lên.
Tuy rằng lời nói của thiếu niên này có chút kỳ lạ, nhưng với Dương Văn Diệu đã gặp đủ kiểu người rồi, anh liếc mắt một phát liền nhìn ra được thiếu niên này rất ngây thơ, tựa như những đứa trẻ khác trong thôn, đơn thuần và lương thiện, không phải người xấu.
___________________
Chương 4 Nước cơm là cái gì?
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Mộc Ngôn có tinh thần hơn chút, cậu cũng ngượng ngùng khi nằm ở trên giường mà không làm cái gì cả.
Mộc Ngôn ngồi dậy, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đây vẫn là lần đầu cậu chú ý tới nơi này, tuy rằng ngày hôm qua tỉnh lại cũng có nhìn, nhưng là lúc ấy vừa mới tỉnh lại, hơn nữa thời gian thanh tỉnh cũng không dài, lực chú ý đều đặt ở cháo bột dinh dưỡng cùng với người cứu mình, đối với mọi thứ xung quanh cũng không có quan sát cẩn thận.
Hết thảy mọi thứ ở đây đối với bản thân đều rất lạ lẫm, cậu chưa từng có gặp qua phòng như vậy, nhưng không thể không nói, nơi này so với địa phương trước kia bản thân ở tốt hơn rất nhiều, giường thì mềm mại, thoải mái, phòng cũng rộng hơn so với lúc trước, hơn nữa còn rất sạch sẽ, ở rất thoải mái, cậu nhìn ra được, người cứu cậu hẳn tương đối giàu có.
Người giàu có như vậy, hẳn là có nhiều việc phải làm nhiều đi. Cậu không thể cứ nằm không như vậy, đợi lát nữa nhất định phải làm nhiều chút để báo đáp ơn cứu mạng, còn về nhà thì......
Mộc Ngôn tưởng tượng đến cảnh về nhà sẽ phải đối mặt với điều gì, tâm trạng liền tệ đi. Một ngày cậu không về nhà, cha nhất định sẽ rất tức giận, bọn đệ đệ khẳng định bị đói và oa oa gào khóc, cha và phụ thân nhất định đánh cậu xem.
"Cháu tỉnh rồi à." Lâm Giai Ngữ bưng bột dinh dưỡng đã được pha thành cháo tiến vào, liền phát hiện Mộc Ngôn đang ngồi ở trên giường phát ngốc.
Suy nghĩ được lôi trở lại, Mộc Ngôn có chút câu nệ* nói: " dì Lâm, cháu có thể làm rất nhiều thứ, giúp dì làm việc nữa."
(* xử lí thiếu linh hoạt, rập khuôn; ngại ngùng, giữ kẽ.)
Một nhà cô Lâm cứu cậu, cậu không thể cái gì không làm rồi cứ rời đi như vậy, ít nhất trong khoảng thời gian này phải tìm ra đường về nhà, cũng nhất định phải giúp đỡ cô Lâm làm một ít việc nhà, cũng coi như là tỏ lòng biết ơn của mình với dì.
"Thân thể cháu hiện tại còn rất yếu, yêu cầu phải nghỉ ngơi cho tốt." Lâm Giai Ngữ nói, cũng không để tâm lời nói của cậu ở trong lòng.
Đối phương thoạt nhìn cũng chỉ là đứa trẻ mười tuổi, ở liên bang không có chỗ dành cho vị thành niên, cho dù có là tinh cầu nghèo khó đi nữa.
Lâm Giai Ngữ đưa cháo dinh dưỡng trong tay cho Mộc Ngôn, Mộc Ngôn nhìn thức ăn giống y chang ngày hôm qua, có chút chần chờ.
Tuy rằng gia đình này thoạt nhìn khá giàu có, nhưng mà cô Lâm và Oánh Oánh đều có thể mắc bệnh, tiền phí chữa bệnh chắc chắn cũng không ít, bản thân cũng không thể cứ ăn chực của người ta nhiều thứ tốt như vậy, đặc biệt là họ còn cứu mình. Nhưng những việc để báo đáp họ còn không làm được, điều này khiến cậu cứ bất an trong lòng.
"Cô Lâm, thứ bột cháo này, cháu không thể cứ ăn tiếp nữa, cô cho cháu một ít nước cơm là được rồi." Mộc Ngôn yếu ớt nói.
"Nước cơm?" Lâm Giai Ngữ nghe được Mộc Ngôn nói, có chút kinh ngạc hỏi: "Nước cơm là cái gì?"
Mộc Ngôn nghe vậy, trong mắt hiện lên khó hiểu, bất quá vẫn là giải thích một chút, nói: "Chỉ cần thêm một ít gạo vào nồi cơm, không cần phải cho nhiều, chỉ cần một chút là đủ rồi."
"Gạo đó là cái gì? Có thể ăn sao? Ở chỗ này của bọn cô không có thứ đồ này, cô chỉ có bột dinh dưỡng." Lâm Giai Ngữ nói, chính cô trước kia chưa từng nghe nói qua gạo, chẳng lẽ không phải chỉ có mỗi bột dinh dưỡng, dịch dinh dưỡng và tích cốc đan có thể ăn được sao?
Tinh cầu này của bọn họ tương đối bần cùng và lạc hậu,có rất ít người có đủ tiền để mua tích cốc đan, bởi vậy cũng chỉ có thể ăn bột dinh dưỡng vô vị được nấu thành cháo như này, thế nhưng gạo thì cô thật sự chưa từng nghe qua.
"Xin, xin lỗi." Mộc Ngôn nghe vậy, liền nghĩ rằng nhà đối phương không có gạo, nên vội vàng xin lỗi vì đã đưa ra yêu cầu tùy tiện.
"Không có việc gì, trước tiên phải ăn uống đã, cái này tốt cho cơ thể."
Mộc Ngôn cầm cháo bột dinh dưỡng, âm thầm nghĩ, mình nhất định phải làm nhiều việc hơn để báo đáp gia đình cô. Mặc dù thời gian về nhà sẽ bị chậm trễ chút, nhưng cậu cũng biết, dù không chậm lại, lúc trở về bản thân cũng vẫn phải đối mặt với những chuyện kia, người trong nhà chỉ sợ cũng chẳng buồn lo lắng cho.
Tính đi tính lại, trước tiên cứ ở lại nơi này dưỡng thương cho tốt đã, sau đó báo đáp những người hảo tâm này. Đến lúc về nhà thì tính sau đi, Mộc Ngôn ở trong lòng yên lặng an ủi chính mình.
Lúc này cậu còn chưa biết, bản thân vĩnh viễn đã không thể quay lại cái gia đình lạnh băng kia nữa
___________________
Chương 5: Hết thảy mọi thứ đều rất xa lạ
Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, thương thế trên người Mộc Ngôn đã gần khỏi hẳn, hôm nay cũng là ngày đầu tiên Mộc Ngôn xuống giường ra khỏi phòng.
Thời điểm ở trong phòng, cậu cảm thấy hết thảy mọi thứ đều rất xa lạ , sự xa lạ này không chỉ là bởi vì hoàn cảnh ở đây lạ lẫm và người xa lạ, mà còn bởi vì mọi thứ xung quanh cậu từng dùng so với trước kia hoàn toàn không giống nhau, giống như là ở một thế giới khác vậy.
Tuy nhiên, một lúc sau khi cậu ra khỏi phòng, loại cảm giác lạ lẫm này càng trở nên lớn hơn, bởi vì hầu như mọi thứ mà cậu nhìn thấy ở đây đều rất khác biệt so với những gì bản thân biết trước đây.
Hình dáng nhà cửa khác biệt, quần áo khác nhau, phương tiện giao thông cũng khác,.......
Lúc trước nhìn thấy cách ăn mặc của Lâm Giai Ngữ và hai đứa nhỏ không giống mình, cậu còn tưởng đây là cách ăn mặc của người giàu có ở nơi đây. Nhưng đến lúc cậu ra ngoài đường, nhìn thấy trang phục này tràn ngập trên phố, có vẻ rất phổ biến, cậu liền biết suy đoán trước đó của cậu rất có khả năng cao là sai.
Thôn Đào Hoa nghe có vẻ là một ngôi làng, có lẽ nó không giống thôn họ Mộc mà cậu hay nghĩ, khả năng đó chỉ là tên gọi ở nơi này, mà trên thực tế nó là thị trấn, cuối cùng thì mọi thứ ở đây thoạt nhìn đều tốt hơn nhiều so với thôn họ Mộc, thậm chí chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với trấn trên cậu biết.
"Anh trai nhỏ, làm sao vậy?" Hạo Hạo nháy đôi mắt to, khó hiểu nhìn Mộc Ngôn vẫn không nhúc nhích.
Bởi vì vết thương trên người tốt hơn, cho nên mama bảo bé mang theo anh trai nhỏ ra ngoài đi dạo cho thoải mái, nhưng tại sao anh trai này lại có biểu tình kinh ngạc và khó hiểu, giống như gặp được thứ chưa bao giờ thấy vậy, nhưng nơi này cũng không có đồ vật hiếm lạ gì xuất hiện mà. Dương Anh Hạo nhỏ tuổi sẽ không bao giờ nghĩ tới, rằng người đang đứng ở trước mặt cậu nhóc kỳ thật là từ một thời không khác đến đây, cho nên mọi thứ bé biết ở nơi này tất cả đều khiến anh trai trai nhỏ cảm thấy xa lạ và kì quái.
Hạo Hạo, kia là cái gì?" Mộc Ngôn yếu ớt chỉ vào một nữ nhân hỏi.
Hồi trước khi cậu thấy Lâm Giai Ngữ cùng Oánh Oánh, liền cảm thấy họ đều rất kỳ quái, còn tưởng rằng bị bệnh. Nhưng mà hiện tại trên đường phố cũng có rất nhiều người kỳ quái như này, cậu cũng dành phải hỏi cho rõ, chỉ sợ việc này không giống như cậu suy đoán.
Mộc Ngôn đáng thương, là một người xuyên không tới từ thế giới chỉ có ca nhi và hán tử, chưa bao giờ nhìn thấy sinh vật nào giống nữ giới, lần đầu tiên nhìn thấy thì phản ứng như vậy là bình thường. Dương Anh Hạo nhìn theo phương hướng Mộc Ngôn chỉ, nửa ngày cũng không nghĩ ra được anh trai nhỏ muốn hỏi cái gì.
"Anh trai nhỏ, anh là đang hỏi cái gì vậy?" Dương Anh Hạo trực tiếp hỏi.
"Chính là......chính là......" Mộc Ngôn cũng không thể cứ luôn chỉ vào người ta, dù sao cậu cũng biết điều này là không lễ phép.
" Cô Lâm, cô Lâm và Oánh Oánh khác chúng ta chỗ nào vậy?" Mộc Ngôn quyết định đổi cách hỏi.
Lúc này Hạo Hạo đã hiểu, cười nói: "Cái này em biết, bởi vì mama và em gái là phụ nữ, còn chúng ta là đàn ông, đương nhiên không giống bọn họ rồi."
Lúc Dương Anh Hạo nói xong thì cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt đắc ý lại bán đứng nội tâm cậu nhóc, giờ phút này cậu bé cảm thấy kiêu ngạo vì bản thân đã trả lời được câu hỏi này.
"Phụ nữ? Đàn ông?" Mộc Ngôn nhỏ giọng nỉ non*, đó là gì? Vì sao mình chưa từng nghe qua.
( *nhẹ nhàng, êm ái)
"Hạo Hạo, ca nhi ở chỗ này đâu, tại sao đều không thấy ai ra ngoài, có phải ca nhi ở nơi này không được phép ra khỏi nhà?" Mộc Ngôn hỏi, cậu cũng từng nghe nói người trong thành có quy củ nghiêm ngặt, ca nhi có lẽ đều không được phép ra ngoài.
"Ca nhi? Anh trai nhỏ còn không phải là anh trai nhỏ à?" Dương Anh Hạo khó hiểu nói.
Mộc Ngôn thấy thế, cũng biết Hạo Hạo mới ba tuổi cũng không biết nhiều, liền không tiếp tục hỏi nữa, nghĩ rằng cậu bé chắc tự tìm hiểu.
"Hạo Hạo, kia là cái gì?" Mộc Ngôn đột nhiên nhìn thấy một cái hộp sắt di chuyển rất nhanh vụt qua trước mặt họ, dọa cậu giật nảy mình.
Anh trước kia đã từng nghe người làm công trong thành nói qua, người ở đó khi ra ngoài đều là ngồi trên chiếc xe ngựa rất đẹp, tốc độ xe ngựa còn nhanh hơn xe bò của bọn họ rất nhiều, chẳng lẽ kia chính là xe ngựa ư?
Chỉ là, ngựa đi đâu rồi?
___________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro