Chương17.2: "Hôn anh đi,Tiểu Chiêu hôn anh đi..."
"Ngay tại chỗ này, lúc đó có một vết đỏ." Hắn hơi hơi áp lòng bàn tay vào bên cổ cậu.
Từ điểm tiếp xúc, Lâm Chiêu Vân nổi một lớp mụn mỏng, cổ cậu run lên vì nóng.
Slater không muốn biểu hiện ra mình rất gấp gáp cùng nôn nóng, cho nên ngữ khí trở lại như cũ lạnh lùng bình tĩnh còn mang theo một chút ý cười.
"Tôi biết tất cả những điều này, và..."
Lâm Chiêu Vân tê liệt toàn thân cứng đờ.
Khi cậu đối phó với những người đó, hoặc khi cậu bị cưỡng nửa cưỡng bức, hoặc khi cậu sợ hãi cầu sống sót, Slater có thể đã nhìn thấy rõ ràng, nhưng hắn không hề thể hiện ra ngoài, hắn cũng không cắt ngang những hành động đó.
Thay vào đó, hắn chỉ đứng xem , thậm chí không biết làm thế nào chụp ảnh Lâm Chiêu Vân.
Lâm Chiêu Vân từ từ cuộn người chặt hơn, sự run rẩy yếu ớt trên cơ thể cậu trở nên rõ ràng.
Slater không đi thêm nữa, bởi vì Lâm Chiêu Vân phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào, hai vai rất nhỏ run lên, giống như vô cùng ủy khuất, sau đó không tự chủ được kêu lên một tiếng khóc rõ ràng rồi nhanh chóng bị bóp nghẹt trở lại.
Slater luôn tỏ ra hào hứng và tận hưởng cuộc săn theo cách riêng của mình.
Slater dễ dàng đỡ eo Lâm Chiêu Vân và lật cậu lại đối mặt với mình.
Lông mi của Lâm Chiêu Vân run rẩy dữ dội,chúng dính đầy nước mắt, bộ dáng khóc xinh đẹp muốn chết, Slater đè cổ họng xuống.
Vừa rồi không thấy trên mặt hắn có thể nói lời cay nghiệt, nhưng hiện tại lại không thể, vẻ mặt dịu đi một cách tinh tế, nhéo cằm cậu, có chút đau lòng hỏi: "Làm gì mà khóc nhiều như vậy, hận tôi như vậy?"
Lâm Chiêu Vân sợ hãi nhắm mắt lại, cố gắng quay mặt đi, cả người đều kháng cự.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Chiêu Vân khóc, hắn sẽ mềm lòng, nhưng hắn lại bị kích thích bởi vẻ mặt dường như rất ghét hắn của Lâm Chiêu Vân, một đôi mắt hoa đào nhướng lên, đuôi mắt sắc bén, sức mạnh nắm cằm càng thêm nặng nề: "Vì cái gì bọn họ được, tôi không được?"
Lâm Chiêu Vân cảm thấy hơi đau, đôi mắt cậu mê man, khuôn mặt nức nở và hồng hào.
Slater nhìn thẳng vào Lâm Chiêu Vân,đột ngột tiến lại gần, chóp mũi cong trên mặt cậu, cử động của hắn khẩn trương và cáu kỉnh.
Lâm Chiêu Vân bị doạ ngốc, đầu gối co lên vừa đủ để đẩy Slater ra, cậu cố gắng đẩy hắn ra, nhưng dường như bị đẩy ngược ra sau, đầu gối đập vào ngực.
"Em có mùi tuyệt vời, em biết không?"
Lâm Chiêu Vân biết, mọi người đều nói như vậy.
Lâm Chiêu Văn bị cắn đau, một tiếng "uh" ngắn ngủi vang lên bên tai Slater, biến hắn thành một cậu bé đáng thương chưa từng gặp qua phụ nữ, vừa mới trưởng thành và được một công chúa nhỏ thương hại, nhịp tim của hắn như sấm sét, sống lưng căng chặt.
886 đột nhiên lên tiếng: [Chết tiệt, phó bản này kết thúc, nhất định phải dùng điểm thăng cấp năm giác quan,rốt cuộc là mùi thơm gì vậy?]
Lâm Chiêu Vân: ? ? ?
Lâm Chiêu Vân sợ đến mức quên cả khóc, những ngón tay gầy guộc trắng nõn của cậu vụng về nắm lấy tóc Slater, làm rối tung mái tóc tỉ mỉ của hắn.
"Hôm nay Arthur người đối kháng cùng với Anthony, hắn khả năng không biết em cùng tôi ở chỗ này, nổi giận đùng đùng đến tìm Anthony muốn cướp em đi, Anthony đại khái cũng sẽ không cùng hắn giải thích."
"Em nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu tôi can thiệp vào lúc này?"
Vai của Lâm Chiêu Vân run lên, cậu ngước mắt kinh hãi nhìn Slater.
Slater che mắt lại, nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù của Lâm Chiêu Vân, dùng môi ấn vào cằm Lâm Chiêu Vân, sau đó dùng hàm răng sắc nhọn của mình gặm cắn.
"Ai trong số họ chết, em sẽ buồn hơn?"
"Tiểu Chiêu,đừng không trả lời."
"Em nhắc tới cái tên kia, có thể cho hắn sống thêm hai ngày."
"Không trả lời cũng không sao."
"Hôn anh đi, tiểu Chiêu, hôn anh đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro