Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương14.2: Cục cưng, lại đây


Hệ thống đột nhiên nhắc nhở rằng nhiệm vụ điều tra vụ án đã hoàn thành và một nhiệm vụ mới đã được làm mới, nhưng Lâm chiêu Vân vẫn chưa đọc nhiệm vụ đó ...

Bang--------

Một tiếng động lớn cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, đồng thời cũng khiến Lâm Chiêu Vân sợ đến phát run, đầu ngón tay gầy guộc vô thức nắm chặt lấy cổ áo Arthur, ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng động lớn.

Arthur cau mày và nhìn lại.

Cửa nhà kho mở ra, bên ngoài mặt trời đã mọc, bóng người ngoài cửa nhìn không rõ mặt, nhưng hình như vừa mới tập thể dục xong, cởi trần, cả người bốc hơi mồ hôi.

Khi họ đến gần và đóng cửa lại, Lâm Chiêu Vân thấy rằng người dẫn đầu là ...

"Anthony..."

Động tác đóng mở cửa đã làm cho nhà kho cũ kỹ tung lên một đám bụi mù mịt, cánh tay cường tráng của Anthony đang vắt vẻo bên chân, còn tay kia thì đang cầm cây gậy bóng chày lấy từ dưới gầm giường ra, vác lên vai, bước vào.

Rầm một tiếng, đầu gậy bóng chày rơi xuống đất, Anthony nửa nghiêng người, hắn bắt được sau lưng mấy người, bị người bên cạnh đẩy ra.

Một người cảnh vệ mũi bầm tím.

"Xin lỗi, nhưng nơi này đã bị tôi bao vây."

Hắn ta có một khẩu súng ở thắt lưng.

Anthony hơi nâng khuôn mặt lên không tự chủ nhìn về phía Lâm Chiêu Vân, hành động của cậu và Arthur giống như đè lên đống ngũ cốc mà hôn nhau.

Lửa giận trong lòng xông thẳng lên đỉnh đầu, cánh tay cầm gậy bóng chày thâm tím, như thể sẽ nổ tung trong giây lát.

Cây gậy bóng chày chỉ vào Lâm Chiêu Vân, kìm nén sự tức giận của mình: "Lâm Chiêu Vân, lại đây."

Hắn ta đá vào ống chân của người bảo vệ đứng bên cạnh, khiến người đó phải quỳ xuống.

"Tôi đếm ngược đến ba, nếu như cậu không lại đây, tôi mỗi một giây đếm ngược, đều sẽ bắn một người, hoặc là dùng cây gậy sắt này đánh bay một đầu người"

"3..."

Lâm Chiêu Vân ngón chân nhúc nhích, đầu rũ xuống, bả vai khẽ run, Arthur nắm lấy cổ tay của cậu.

Anthony biểu lộ kiên định, khóe mắt giương lên: "Tôi không muốn lãng phí thời gian."

"2……”

"Xin hãy giúp tôi với..." Người bảo vệ xui xẻo bị bắt run rẩy khóc, như thể bắt lấy cọng rơm cứu mạng, cầu xin Lâm Chiêu Vân.

Anthony vung một cây gậy sắt nặng nề, nở một nụ cười kích động và hung ác, đồng thời nắm lấy tóc của người mà hắn ta bắt được một cách hung bạo, như thể hắn ta sẽ vung cây gậy trong khoảnh khắc tiếp theo.

“1……”

Anthony sắc mặt lạnh lùng, lông mày cau lại, dùng gậy bóng chày gãi gãi sau gáy của người bảo vệ : "Tôi vẫn là thích trực tiếp đánh nổ."

Hắn làm ra động tác đánh.

Lâm Chiêu Vân sững sờ nhắm mắt lại cắn chặt môi, môi dưới đã bị cắn đến mức đỏ lên mũi đỏ bừng, giọng nói ướt át nghẹn ngào, giống như bị bắt nạt thậm tệ, run rẩy kêu lên: "Đừng! Tôi qua, anh đừng...."

Anthony thành công lộ ra một nụ cười xấu xa, vô cớ cảm thấy khẩn trương, đặt gậy bóng chày xuống, dang hai tay: "Cục cưng, lại đây."

Arthur không còn cách nào khác đành phải buông cánh tay Lâm Chiêu Vân  ra, xúc cảm tinh tế vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay hắn.

Dưới con mắt của mọi người, Lâm Chiêu Vân với bắp chân run rẩy cúi đầu bước đến gần Anthony.

Anthony cúi người nhìn Lâm Chiêu Vân, đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại như không có xương của cậu, đột nhiên bế cậu lên, đặt lên đống ngũ cốc bên tường.

Dưới vẻ mặt sợ hãi và hoang mang của Lâm Chiêu Vân, hắn nghiêng người cúi đầu, trong lúc nhất thời Lâm Chiêu Vân không thở nổi, cậu vươn tay muốn đẩy ra sau, há miệng thở hồng hộc.

Một bên mặt cậu bị áp lên, chóp mũi Anthony chạm vào một bên mặt của Lâm Chiêu Vân, râu trên cằm hắn cắt vào bên mặt cậu có chút đau đớn, đôi môi chậm rãi di chuyển đến bên môi cậu, áp vào đôi môi đang mím chặt kia.

Lâm Chiêu Vân không kìm được, cuộn đầu ngón tay gầy guộc trắng nõn của mình lên lưng đối phương, dùng đầu ngón tay vô thức gãi để đối phương dừng lại, nhưng cảm giác ngứa ngáy mơ hồ lại khiến Anthony hôn càng khẩn trương và mãnh liệt.

Những vết xước lộn xộn, xuất hiện trên tấm lưng đầy hình xăm của Anthony.

Lâm Chiêu Vân choáng váng đến mức không dám mở mắt ra, lông mi run rẩy dữ dội với vẻ mặt sợ hãi.

Bàn tay với ngón tay mượt mà chỉ có thể run rẩy cào cào trên vai Anthony.

Cơ thể của Lâm Chiêu Vân gầy và nhỏ, thân hình mạnh mẽ của Anthony gần như có thể bao phủ toàn bộ cơ thể cậu

Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ bé của cậu cào liên tục, đầu ngón tay run rẩy.

Cách đó không xa, Arthur toàn bộ sắc mặt trở nên tái nhợt, ngũ quan gần như vặn vẹo, hai mắt âm trầm u ám, thiếu chút nữa đem khung gỗ bên cạnh bẻ gãy.

...

Lâm Chiêu Vân bị bắt đi với cái mũi đỏ bừng và khuôn mặt ướt sũng, Anthony dùng một tay bế cậu lên, giống như ôm một con mèo.

Lâm Chiêu Vân sợ ngã, vì vậy cậu siết chặt hai cánh tay gầy guộc trắng nõn của mình trên cổ đối phương, không ngừng nức nở.

Anthony chỉ cảm thấy giữa cổ tràn đầy trơn trượt, lập tức hiểu được tại sao tại buổi nạp người mới Sigmund không thích Lâm Chiêu Vân, muốn đẩy ra nhưng lại do dự.

Lâm Chiêu Vân khuôn mặt và cơ thể đều trắng hồng, không ai có thể không tham lam.

Họ đi bộ khoảng mười phút và đến một ký túc xá, trông giống như một dãy ký túc xá mà các bảo vệ từng ở, Anthony đưa Lâm Chiêu Vân đến một căn phòng riêng biệt và đặt cậu lên chiếc ghế đệm.

“Đừng khóc.” Anthony nắm cằm Lâm Chiêu Vân nâng lên đối diện thẳng vào hắn, lạnh lùng hỏi: “Lần trước vết tích trên cổ là từ đâu tới? Arthur?”

Thấy Lâm Chiêu Vân không trả lời, hắn có chút không kiên nhẫn: "Tôi đang hỏi em."

Lâm Chiêu Vân mím chặt môi không muốn trả lời, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Anthony, cậu vặn vạt áo.

Mang theo chút khóc nghẹn còn chưa hoàn toàn biến mất, giật mình muốn chuyển đề tài: "Tôi, tôi có chút đói bụng, lòng bàn chân còn đau, vết thương lần trước trên vai còn chưa lành...."

Lâm Chiêu Vân mơ hồ nghĩ, Anthony dường như ăn chiêu này ...

Anthony khuôn mặt lạnh lùng sửng sốt trong chốc lát, một lát sau sắc mặt hơi thay đổi, nắm lấy cổ tay cậu nhẹ ấn, tựa hồ đang an ủi : “Đã bao lâu chưa ăn cơm?”

Nhìn thấy thân thể của Lâm Chiêu Vân phủ đầy bụi và mắt cá chân dính đầy đất ướt, hắn lập tức thu lại vẻ mặt không kiên nhẫn, giống như đang dỗ dành: "Em muốn ăn gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro