Chương 3
An An suốt đêm chạy trốn
Editor: Anne
---
Lời mời xin làm bạn tốt của Minh Cẩn Dặc trong nháy mắt biến di động của Tô Niệm An thành một quả bom nóng, cậu chật vật mà đem điện thoại di động ném qua một bên, trên mặt tràn đầy hoảng sợ cùng thẹn thùng.
Tô Niệm An hơi hơi mím môi, lúm đồng tiền bên khóe miệng như ẩn như hiện.
Đối tượng tình một đêm đủ tư cách coi như đã chết: ). (Này tg thêm vào đóˋ▽ˊ)
Đi, cần thiết phải đi!
Ý tưởng trốn chay càng thêm kiên định, dù sao hôm nay hộp đồng hết hạn, Tô Niệm An không thể tiếp tục sống ở ký túc xá công ty, chuyển sang cuộc sống ở thành phố cũng là một lựa chọn không tồi.
Ý tưởng này vừa nhảy ra, đã nhanh chóng được chủ nhân tán đồng.
Tô Niệm An không hề do dự, lập tức quyết định đặt vé chạy lấy người.
Cậu ngửa đầu nhìn trần nhà, ngón tay ở trên giường sờ soạng, nhắm mắt lại thuận lợi giải khóa màn hình di động.
Nhấn và giữ, xóa bỏ, coi như chưa bao giờ có việc gì sảy ra.
Một chuỗi động tác lừa mình dối người kết thúc, Tô Niệm An rốt cuộc mới có thể một lần nữa nhìn thẳng vào màn hình di động.
Trước tiên cậu gửi tin nhắn cho bạn tốt Tôn Hướng Dương, sau đó dặt vé máy bay đến thành phố G vào đêm nay.
Vé máy bay cùng ngày không hề rẻ, một lần đi đủ để cho túi tiền Tô Niệm An vốn là đã không có tiền nay lại càng tệ hơn.
Nhưng so với chi phí ở thành phố Y, điểm tổn thất này có là gì.
Tô Niệm An mắt nhìn số dư thẻ ngân của mình, ngồi xổm đóng vali hành lý với vẻ mặt đau khổ.
Biết chính mình khẳng định phải rời khỏi, Tô Niệm An sớm thu dọn đồ trong ký túc xá, bằng không lấy tình trạng hiện tại của cậu, chỉ sợ thật đúng là rất khó hoàn thành đóng gói hành lý.
Tô Niệm An cầm một bộ quần áo bình thường cậu hay mặc thay vào trước khi ra ngoài, còn chưa ra tới cửa, cậu liền rõ ràng nhận thấy được không thoải mái.
Bộ quần áo mặc ngày thường của cậu giờ đây thật khó chịu, mỗi một lần cọ xát đều sẽ mang đến cảm giác kì lạ.
Tô Niệm An trên gương mặt nổi lên hồng nhạt, sau vài phút buộc mình phải thích ứng , cậu yên lặng mà đổi về bộ quần áo vừa mới mang theo.
Trước khi ra khỏi khách sạn, Nhan Hạ cầm một bộ quần áo thuận tiện ra ngoài đưa cho Tô Niệm An, đê cậu không phải xấu hổ khi mặc đồ ngủ ra ngoài.
“Đây là Minh tổng dặn riêng với tôi.”
Nhớ tới lời Nhan Hạ nói, Tô Niệm An cả người đều không được tự nhiên, cậu gõ gõ đầu, nhỏ giọng báo cho suy nghĩ không chính xác của mình.
Vốn cậu đang chuẩn bị trở về ký túc xá liền đem quần áo trả lại, hiện tại xem ra, cậu khẳng định phải nợ Minh Cẩn Dặc bộ quần áo này rồi.
Ở ký túc xá 5 năm, cuối cùng khi rời đi, Tô Niệm An chỉ có một cái vali nhỏ.
Hắn một bàn tay lôi kéo vali hành lý, một cái tay khác trả lời di động của Tôn Hướng Dương.
Mới vừa đem di động đặt bên tai, một loạt câu hỏi sư súng liên thanh mà bắn ra, “Cậu có ý gì? Sao đột nhiên cậu muốn đến thành phố G tìm tôi? Có phải thằng khốn Cát Hoành Khải lại khi dễ cậu nữa đúng không?”
Đối mặt với một đống câu hỏi của bạn tốt, Tô Niệm An lựa chọn né tránh vấn đề: “Làm sao, cậu không chào đón tôi à?”
“Đương nhiên hoan nghênh, nhưng mà Tô Niệm An cậu đừng có mà trốn tránh vấn đề của tôi!”
Tôn Hướng Dương là bạn cùng bàn hồi cao trung của Tô Niệm An , 5 năm trước lúc bà của Tô Niệm An xảy ra chuyện, hai cha con Tôn gia vẫn luôn trợ giúp cậu rất nhiều, mặc dù đã qua lâu, nhưng Tô Niệm An vẫn rất cảm kích người bạn này.
“Tôi biết chắc cái thằng Cát Hoành Khải kia không phải người tốt lành gì, năm đó nếu không phải hắn ta, làm sao cậu không thể nhìn mặt bà nội lần cuối chứ……”
“Hướng Dương.” Tô Niệm An đánh gãy lời Tôn Hướng Dương, “Cho tôi địa chỉ nhà của cậu, tôi muốn đặt khách sạn.”
Lực chú ý của Tôn Hướng Dương lực tức khắc bị dời đi, cậu chẳng hề để ý mà nói: “Cậu đặt khách làm gì, trực tiếp tới nhà tôi là được rồi, chúng ta đã lâu không gặp, vừa lúc một lần nữa hâm nóng tình cảm.”
Tô Niệm An trầm mặc một chút, qua vài giây chậm rì rì mà đáp lại: “Cút.”
Tôn Hướng Dương ở trong điện thoại chiếm vài câu tiện nghi, nhưng mà Tô Niệm An lại không có lại nghe được lời cậu ta nói.
Phía sau nhẹ nhàng mà truyền đến một tiếng bước chân, cậu quay đầu lại nhìn, lại không phát hiện nửa bóng người.
Đại khái là do cậu suy nghĩ nhiều đi, ban ngày ban mặt như thế làm sao sẽ có người theo dõi?
Tô Niệm An trên mặt đầy hoài nghi, cậu chậm rãi thu hồi ánh mắt, phía sau lưng truyền đến một trận ớn lạnh.
Cậu cố ý thả chậm bước chân để giảm bớt tiếng ồn do bánh của vali gây ra, tuy không còn tiếng bước chân, nhưng Tô Niệm An vẫn cảm giác có tầm mắt đang từ chỗ tối nhìn mình chăm chú.
“Tôi nói thật, thư phòng nhà tôi còn có một cái giường, hoàn toàn có thể làm phòng cho khách, cậu trực tiếp tới là được.”
Trong điện thoại Tôn Hướng Dương vẫn còn lải nhải, nửa ngày mới phát hiện Tô Niệm An không có đáp lời.
“Nè nhóc con, cậu có đang nghe tôi nói chuyện không đó?”
“Nghe thấy được.” Tô Niệm An lên tiếng, không quá xác định mà nói: “Tôi cảm giác giống như có ai đó theo dõi tôi.”
Thanh âm Tôn Hướng Dương nháy mắt khẩn trương lên, “Hay là cậu la lên? Một tiểu mỹ nhân như cậu ra ngoài đường nguy hiểm lắm đó!”
Tô Niệm An quay đầu nhìn về phía con đường vắng vẻ, đè xuống hoang mang trong lòng, “Không có việc gì, có thể là tôi nghe lầm rồi.”
“Đừng tắt máy, cậu một mình cẩn thận một chút, xuống máy bay tôi tới đón cậu.”
Tô Niệm An cùng Tôn Hướng Dương nói xong, liền nhanh chân hướng tới tòa nhà giải trí Thần Hi.
Mà sau khi cậu đi xa, một thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện ở con đường Tô Niệm An vừa đi.
Nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ nhận ra người theo dõi Tô Niệm An chính là nhất ca hiện tại của Thần Hi —— Tạ Tử Hàm.
Vị này ngày hôm qua ốm không đi tiệc mừng thọ lúc này đang ở dưới mái hiên, một bóng râm đổ xuống trên mặt hắn ta, khuôn mặt trắng bệch càng thêm âm trầm.
Tạ Tử Hàm nhìn hướng Tô Niệm An biến mất, trong mắt đầu tiên là tràn đầy khó có thể tin, sau lại chuyển thành kịch liệt không cam lòng.
“Không thể, điều này không thể.” Hắn lẩm bẩm nói.
Theo lý mà nói, Tô Niệm An lúc này hẳn là bị Minh Cẩn Dặc khống chế ở khách sạn, theo sau mở ra vô tận tuyết tàng, tựa như đời trước Minh Cẩn Dặc với hắn làm như vậy.
Tạ Tử Hàm vẫn còn nhớ rõ, rõ ràng lúc ấy hắn cái gì cũng chưa kịp làm, nhưng hắn vẫn như cũ bị sát thần kia theo dõi, từ đó mất đi tiền đồ ở giới giải trí.
Lại tới một lần nữa, hắn cố ý giả bệnh không đi tiệc mừng thọ, cố ý làm Cát Hoành Khải mang uy hiếp lớn nhất đối với hắn Tô Niệm An đi.
Nhưng vì cái gì, Tô Niệm An còn có thể khỏe mạnh mà trở về?
“Dựa vào cái gì?” Tạ Tử Hàm nghiến răng nghiến lợi, phảng phất như muốn đem mấy chữ này nhai nuốt vào trong bụng, “Tô Niệm An, dựa vào cái gì luôn là mày?”
*
Đem quần áo và chìa khóa ký túc xá giáo cho lễ tân của Thần Hi, Tô Niệm An kéo vali đi ra khỏi công ty.
Hợp đồng đã hết hạn, từ đây về sau, cậu cùng Thần Hi không còn liên quan.
Ánh hoàng hôn liêu xiêu mà ấm áp phủ lên người cậu, giống như khoác thêm một lớp chiến bào vàng ánh.
Tảng đá đè nặng trên người cậu bao nhiêu năm cuối cùng cũng rơi xuống, Tô Niệm An bước chân không khỏi mà nhẹ nhàng đi vài phần, khi bắt xe taxi, trên mặt cậu còn vẫn còn nở nụ cười.
Tránh đi vị trí của Nhan Hạ rồi đi tới sân bay, nhìn hướng khoảng cách cách đến sân bay ngày càng gần, Tô Niệm An tâm tình rất tốt mà tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu thưởng thức ngoài cửa sổ phong cảnh ngoài cửa sổ.
Thành phố Y là nơi Tô Niệm An sống từ khi còn nhỏ, từ tiểu học đến đại học, trừ công việc ra, cậu hầu như chưa bao giờ bước ra khỏi thành phố này, mà lúc này đây rời đi mở ra cuộc sống mới, chắc là trong thời gian dài sẽ không trở về.
Di động trên đầu gối đột nhiên vang lên, Tô Niệm An thu hồi ánh mắt, thời điểm nhìn đến tên người gọi, trên mặt cậu lại không hề có một chút kinh ngạc.
Là Cát Hoành Khải.
Tô Niệm An không chút do dự, trực tiếp tắt di động, thuận tiện lại đem số kéo vào danh sách đen.
Tô Niệm An cũng không kỳ quái việc Cát Hoành Khải sẽ tìm tới cửa, mặc dù cậu không nổi tiếng, nhưng vẫn kiếm được rất nhiều tiền cho công ty nhờ làm việc chăm chỉ, Tô Niệm An vẫn là cho công ty kiếm lời không ít tiền, đại đa số đều bởi vì hợp đồng mà vào túi Cát Hoành Khải.
Tuy rằng Cát Hoành Khải không đem Tô Niệm An để ở trong lòng, nhưng cũng không có nghĩa hắn nguyện ý mất đi một nghệ sĩ dễ khống chế còn có thể liều mạng kiếm tiền.
Di động Tô Niệm An lại có một cuộc gọi lạ, Tô Niệm An cố ý đợi trong chốc lát, đợi đối phương sắp tắt máy, mới không nhanh không chậm mà mở được di động.
Thanh âm Cát Hoành Khải lập tức truyền tới, mang theo sự tức giận rõ ràng: “Cậu có ý gì, cậu không tới gia hạn hợp đồng?”
“Anh vì cái gì cảm thấy tôi sẽ gia hạn hợp đồng?” Tô Niệm An trong thanh âm mang theo vài phần nghi hoặc, tựa hồ ở khó hiểu với sự tự tin của Cát Hoành Khải.
Giọng điệu Tô Niệm An càng làm cho Cát Hoành Khải tức giận sâu hơn, hắn ta đột nhiên đập một cái lên bàn, âm thanh theo ống nghe truyền tới.
Cát Hoành Khải mắng: “Tốt lắm, không gia hạn hợp đồng đúng không, tôi thật ra muốn nhìn nếu không có Thần Hi, còn có nhà công ty nào muốn cậu!”
“Không cần anh nhọc lòng.” Tô Niệm An nâng lên khóe miệng, “Có thời gian lo lắng tôi, không bằng quan tâm nhiều hơn bát cơm của chính mình đi.”
“Tô Niệm An!” Cát Hoành Khải nặng nề mà kêu một tiếng, đè thấp thanh âm mang theo nghiến răng nghiến lợi, “Nếu cậu không muốn video tối hôm qua bị lộ ra ngoài, thì thành thành thật thật mà trở về đây!”
Tô Niệm An ngón tay vô ý thức mà bắt lấy ống quần, cậu rũ xuống con ngươi, một bóng đen rơi xuống trên hàng mi dài.
“Tôi nghỉ cậu cũng không muốn nhìn thấy bản thân ở trên hot search phải không?”
“Tại sao lại không muốn?” Tô Niệm An một lần nữa ngẩng đầu, tươi cười trên mặt bất biến, “Tôi nhất định sẽ rất cảm kích lưu lượng anh đưa tới.”
Nói xong, Tô Niệm An trực tiếp ngắt máy, không chút khách khí mà đem số mới này cũng kéo vào danh sách đen.
Nghe không thấy giọng nói của Cát Hoành Khải, tươi cười trên mặt Tô Niệm An mới hạ xuống, cậu hơi hơi mím môi, ngón tay thon dài trắng nõn ở trên màn hình di động gõ nhẹ vài cái, cuối cùng mở ra thư mục được mã hóa.
Chỗ này là chứng cứ Tô Niệm An thu thập được đủ để cho Cát Hoành Khải thân bại danh liệt.
Thời gian ở Thần Hi, Tô Niệm An vẫn luôn là người không phản kháng nhất trong lòng Cát Hoành Khải, cũng bởi vì vậy mà Cát Hoành Khải đối với cậu không có cảnh giác, mới làm Tô Niệm An có cơ hội thuận lợi mà thu thập được lượng lớn bằng chứng.
Tô Niệm An đọc hết nội dung trong di động từ trên xuống dưới một lần, sau đó ấn tắt màn, cậu thật dài mà thở ra một hơi.
Vô luận Cát Hoành Khải trên tay có hay không video tối qua, cậu đều nhất định sẽ làm Cát Hoành Khải không thể xoay người nổi.
*
Khách sạn.
Minh Cẩn Dặc ngồi trước cuốn notebook, đôi mắt chuyên chú mà nhìn chữ trên đó, ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt trên bàn gỗ, theo động tác tay, trên cổ tay hắn lộ ra chiếc đồng hồ thể thao rẻ đặt trên người Minh Cẩn Dặc cùng bộ tây trang hoàn toàn không hợp.
Dương Phỉ động tác lưu loát mà sửa sang lại văn kiện trong tay Minh Cẩn Dặc, ánh mắt lại khống chế không được mà dừng ở trên cổ tay ông chủ.
Làm thành viên của văn phòng tổng, Dương Phỉ biết rõ Minh Cẩn Dặc đối với ngoại hình của mình có yêu cầu rất khắt khe, làm việc ở Thự Húc nhiều năm, này vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Minh Cẩn Dặc trên người không thích hợp như thế.
Đồng hồ thể thao hiển nhiên không phải là đồ của Minh tổng, mà Minh Cẩn Dặc hôm nay lại vẫn luôn ở khách sạn, như vậy chủ nhân chiếc đồng hồ này chỉ có thể là Tô tiên sinh ở phòng bên.
Dương Phỉ không dám nghĩ nhiều, hắn thu hồi bát quái trong lòng, bắt đầu báo cáo kết quả điều tra.
“Camera được phát hiện ở các phòng và hành lang tầng dưới của khách sạn, nhưng may mắn là phòng của ngài vẫn an toàn, ngoài ra, tất cả giám sát trong khách sạn đã được sử lý.”
Tối hôm qua khi nhận thấy được điều không ổn, Minh Cẩn Dặc đã trực tiếp mang theo Tô Niệm An đi vào phòng mà hắn đã đặt trước, đi vòng qua người của công ty đối diện đặt bẫy, bảo đảm không xuất hiện nhược điểm.
“Trừ cái này ra, đối diện còn mua được Cát Hoành Khải của công ty giải trí Thần Hi, chính là người bỏ đồ vào rượi của Tô tiên sinh, Thần Hi giải trí chủ động tỏ vẻ nguyện ý sa thải Cát Hoành Khải, đồng thời bồi thường toàn bộ tổn thất kinh tế của Tô tiên sinh.”
Dương Phỉ đẩy mắt kính, biểu tình nghiêm túc, hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt Minh Cẩn Dặc, ánh mắt vô tình đảo qua màn hình di động Minh Cẩn Dặc, lại phát hiện giao diện di động của ông chủ hình như là hot search trên Weibo.
Giong nói Dương Phỉ dừng lại, khi tiếp tục báo cáo đã không còn bình tĩnh khi nãy.
Minh Cẩn Dặc tựa hồ cũng không có nhận thấy được sai lầm của thư ký, lo click mở hot search.
Dương Phỉ trơ mắt nhìn gương mặt tinh xảo nhìn một lần là khó quên phủ kín toàn bộ màn hình, mà ông chủ của hắn, động tác thuần thục mà ấn xuống nút lưu.
Dương Phỉ đại não trống rỗng, hoàn toàn quên mất chính mình muốn nói gì.
“Đẹp không?”
Giọng nói Minh Cẩn Dặc làm Dương Phỉ phục hồi tinh thần, hắn thu liễm ánh mắt, không có dũng khí nhìn vào mắt Minh Cẩn Dặc, “Tô tiên sinh đích thật rất đẹp.”
Minh Cẩn Dặc cong khóe miệng, thong thả ung dung mà mở miệng: “Năm nay, tiền thưởng của cậu được tăng gấp đôi.”
Khi ra khỏi phòng, Dương Phỉ vẫn như cũ mà ngớ ngác, đại não nửa ngày mới từ sau cú sốc mới lấy lại được tinh thần.
Hắn mở ra hot search, thấy rõ ảnh chụp trong nháy mắt, tiền thưởng gấp đôi trong nháy mắt bị hoảng sợ thay thế.
!!!Tên tiểu tử Nhan Hạ kia làm sao thế này!
Vì cái gì mà tổng tài phu nhân của bọn họ chạy tới sân bay rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro