Chương 7: Cấp độ tông sư tài nghệ
"Ngao." Vinh Minh Thời nghiêng đầu thăm dò gọi một tiếng, quả nhiên...
Vinh tiểu báo một tay che mặt, thanh âm này quả thực quá nhuyễn manh, cậu rõ ràng là báo, là một con đại miêu có thể ngang hàng sư tử, lão hổ.
Đúng lúc này, một bàn tay lớn trùm lên đầu cậu, xoa xoa đầu, Ngao Già trầm thấp thanh giọng nói rằng, "Thì ra là không thể dùng hình thú nói chuyện, không vội, từ từ đi."
Vinh Minh Thời buông ra móng vuốt, nhấc mắt nhìn về phía Ngao Già, không thấy một chút khinh thường nào trong mắt người này, ngược lại còn có vài phần cổ vũ. Đồng thời, ý tứ trong lời nói của Ngao Già làm cho cậu có chút mừng rỡ, này là nói cậu vẫn là có cơ hội nói chuyện?
So với tên phụ thân kia của cậu, những năm trước hắn cũng có tìm người đến xem bệnh cho cậu, lâu như vậy cũng nói không chắc bệnh trạng có thể chữa trị.
Vinh Minh Thời hướng Ngao Già lộ ra răng nhỏ sắc bén, đôi mắt xanh như sao trời, dào dạt ý cười.
Ngao Già cười khẽ, đem dịch dinh dưỡng đưa cho cậu, "Ăn thật ngon, dưỡng thân thể cho tốt."
"..."
Không quản thế nào, này vẫn rất khó để Hắc Long biết rõ thứ cậu muốn là cái gì.
Vinh Minh Thời nhìn túi dinh dưỡng giống hệt cái của quản gia cho cậu, rủ xuống lỗ tai, từ trên ghế đứng lên, đưa móng vuốt lay cái đĩa, vươn đầu uống một ngụm. Hương vị trong miệng hoàn toàn tương tự dịch dinh dưỡng của quản gia, khiến Vinh Minh Thời có loại ảo giác, chẳng lẽ bác sĩ kia kỳ thực là quản gia trí năng? Không có hệ thống vị giác?
Đồng thời, từ một góc độ khác khiến Vinh Minh Thời ý thức được, quản gia đối với hắn là thật tốt, tận tâm tận lực cân nhắc phối trí dinh dưỡng phù hợp thân thể của cậu.
Cậu nhất định phải nghĩ biện pháp tra xem quản gia đã đi đâu, đế đô đến cùng đối với cậu mà nói có nguy hiểm gì!
Tước đó, Ngao Già nói rất đúng, cậu nhất định trước phải dưỡng cho tốt thân thể.
Ngao Già nhìn báo nhỏ gian nan nuốt dịch dinh dưỡng, hắn ngồi xuống đối diện báo nhỏ, lật tay lấy ra một quả trứng chim, chính là quả mà báo nhỏ đã chôn dưới đất kia.
Ngao Già ung dung thong thả lột vỏ trứng, tiếng vang khiến báo nhỏ chuyển động lỗ tai, ngẩng đầu.
Vinh Minh Thời có chút thèm nhỏ dãi nhìn trứng chim trong tay hắn, không tự chủ duỗi đầu lưỡi liếm một vòng miệng, trong miệng tất cả đều là vị bùn.
Nhưng nhìn bộ dáng Ngao Già tựa hồ là muốn ăn quả trứng, Vinh Minh Thời lại cúi đầu tiếp tục ăn túi dinh dưỡng của mình.
...Dù sao ban đầu vốn để quả trứng cho Hắc Long.
Ngao Già lột xong vỏ trứng, giơ tay đem quả trứng lớn trắng như tuyết đặt trong mâm của báo nhỏ.
Báo nhỏ đang vùi đầu ăn liền ngước lên, nhìn về phía trứng chim, lại nhìn một chút người đối diện bắt đầu ăn.
Chà, trứng chim vẫn còn nóng hổi.
Có quả trứng này, Vinh Minh Thời rất hài lòng, đến dịch dinh dưỡng đều ăn hết, trực tiếp để người đối diện nhận định rằng báo nhỏ yêu nhất là trứng của chim hồng bụng bốn cánh. Vì thế, người nào đó dự trữ lượng lớn trứng chim loại này, dùng nhiều cách chế biến làm cho báo nhỏ ăn. Ăn đến mức khiến báo nhỏ gần như cho rằng trứng chim là thứ duy nhất thích hợp với nó trên thế giới này.
Sau khi ăn xong, Vinh Minh Thời liền buồn ngủ, nằm nhoài trên ghế, cậu có chút không rõ tại sao mình lại buồn ngủ như vậy. Trước kia khi ở hoang tinh cậu đói bụng mấy ngày đều không có như vậy.
Vinh Minh Thời nghĩ đi nghĩ lại, liền mơ hồ ngủ, sau đó bị Ngao Già ôm lên, đặt trên giường.
Báo nhỏ vươn móng vuốt víu mu bàn tay của hắn, nằm ngửa ở trên giường, lộ ra bụng nhỏ trắng muốt.
Ngao Già nhẹ nhàng bắt được hai lần, báo nhỏ buông lỏng móng vuốt xoay người, khò khè nói mơ.
Ngao Già nhìn báo nhỏ ngáy ngủ, kéo qua lớp chăn mỏng đắp lên, ngón tay xoa xoa vành tai của thú nhỏ, xúc cảm này khác với hình thú của hắn, khiến người không nhịn được muốn xoa xoa.
Lúc này, thông tấn khí của Ngao Già lấp lóe, là cảnh vệ Karant truyền tin tới, Ngao Già mở ra, hơi nheo mắt.
Ngao Già nhìn tiểu tuyết báo trên giường thêm một lúc, mới xoay người rời khỏi phòng.
Karant đang đứng ở cửa phòng, nhìn thấy hắn đi ra, lập tức chào một cái, "Trưởng quan."
Ngao Già gật đầu, đi vào phòng đối diện, đó là nơi làm việc của hắn, Ngao Già dựa vào ghế ngồi, khẽ nhắm mắt.
Karant có chút lo lắng nói, "Trưởng quan, nếu không thì ngài nên đi nghỉ ngơi trước?"
Ngao Già lắc đầu, thân thể của hắn cũng không có gì đáng lo ngại.
Lúc này, Năng Nguyên thạch trên băng tay phát huy tác dụng tốt hơn so với lúc hắn nhờ đại sư đặt chế, rất có hiệu quả trong việc xoa dịu chứng cuồng bạo, triệu chứng lần này cùng dĩ vãng trước kia so ra quả thực có thể bỏ qua không tính.
Karant chỉ đành nói, "Sự tình là như vậy, lần này việc tổ chức tiệc rượu hoàng gia tại nhà công tước Oran đã xảy ra một số chuyện. Dinh thự ở đế đô bị ác ý công kích, tòa nhà chính bị hủy, nhưng không có ai bị thương hay mất mạng. Bất quá đã chuyển sang nơi khác cử hành yến hội, thời gian cũng dời lại muộn hơn."
Một tia sáng xẹt qua đôi mắt đang nhắm nghiền của Ngao Già, nói rằng: "Không quản tiệc rượu thay đổi đến nơi nào, đều sẽ bị đẩy đi."
"Vâng, trưởng quan." Karant đáp lại.
Hắn tự nhiên biết đến công tước đại nhân dự định làm gì, còn không phải muốn mượn tiệc rượu để đem con gái của gã an bài cho trưởng quan, để trưởng quan không thể từ chối trước mặt hoàng thất.
Kỳ thực, công tước đại nhân hoàn toàn nghĩ sai rồi, coi như trước sự chứng kiến của hoàng thất, trưởng quan vẫn là sẽ từ chối.
Không đi tham gia tiệc rượu, kia là vì trưởng quan đại nhân muốn đến AUT-3 tinh để tìm một khối Năng Nguyên thạch thích hợp cho tiểu tuyết báo.
Ngao Già gõ nhẹ vào tay vịn, nói rằng: "Còn có, đi thăm dò một chút thân thế của báo nhỏ."
Theo cử chỉ, hành vi của báo nhỏ mà nói, nó không phải thú nhân thông thường, báo nhỏ mặc dù không thể nói chuyện, lại có thể nghe hiểu được ngôn ngữ, kia chứng minh báo nhỏ đã từng có người chăm sóc, vậy nguyên nhân gì làm cho báo nhỏ sau khi được chăm sóc nhiều năm như vậy sau, đột nhiên bị vứt bỏ?
"Vâng, trưởng quan."
Karant lĩnh mệnh, đang muốn đi thi hành, nhưng nhìn ý tứ của trưởng quan, tựa hồ còn có việc, "Trưởng quan?"
Ngao Giàvươn tay lấy viên Năng Nguyên thạch hình Hắc Long lấy ra, nắm tại lòng bàn tay. Từng tia năng lượng từ Năng Nguyên thạch truyền vào lòng bàn tay của hắn, rất thuần khiết.
Một lát sau, Ngao Già nói rằng, "Đem máy kiểm tra Năng Nguyên thạch tới đây."
"Vâng, trưởng quan."
Karant lúc này mới đi ra ngoài, lúc sau lại đem máy móc đi vào, đặt ở trên bàn.
Ngao Già đem khối đá Hắc Long trong tay thả vào.
Nhìn thấy số liệu từ máy kiểm tra không ngừng tăng lên, trực tiếp nhảy vọt qua vạch tiêu chuẩn, dừng lại ở con số 78%. Nói cách khác, tỉ lệ sử dụng của viên Năng Nguyên thạch cao tới 78%.
Số liệu như vậy trực tiếp đập thẳng vào mắt Karant đứng bên cạnh, viên đá này là Năng Nguyên thạch cấp cao thuần sắc, tỉ lệ sử dụng luôn ở mức thấp nhất, đạt đến 20% đã là mức tiêu chuẩn, mà viên đá của trưởng quan viên cư nhiên vượt xa mức tiêu chuẩn.
Đây là do thần nhân nào điêu khắc ra?
Lúc này Karant chắc chắn rằng đây cũng không phải là do trưởng quan tìm người đại sư kia làm ra, nếu không thì từ mấy lần trước trưởng quan đã ổn từ lâu rồi. Với tỉ lệ sử dụng này, phải là thợ điêu khắc cấp bậc tông sư tài nghệ.
Mà bất kể là tông sư nào điêu khắc cho trưởng quan, bọn họ đều phải cảm tạ hắn. Bọn họ cùng trưởng quan vào sinh ra tử, nhiều ít chiến dịch đều không có việc gì, cố tình đối chứng cuồng bạo lại không có biện pháp gì. Dằn vặt trưởng quan lâu như vậy, mấy lần ngàn cân treo sợi tóc, quả thực ngược cho bọn họ đau gan. Hiện tại trưởng quan có viên Năng Nguyên thạch này, sau này không cần phải lo lắng trưởng quan thời điểm cuồng bạo phải điều khiển phi thuyền đến nơi khác chịu đựng.
Ngao Già xóa dữ liệu trên máy kiểm tra, đem Năng Nguyên thạch lấy ra, nhấc mắt nhìn về phía Karant.
Karant lập tức đứng nghiêm lại, "Trưởng quan, ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì!"
Ngao Già mở băng tay, đem Năng Nguyên thạch đặt vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro