Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Trứng của ta đâu?

Karant lập tức thi hành mệnh lệnh, bước nhanh về phòng điều khiển. Thấy trưởng quan sắp rời đi, bác sĩ không thể không nhắc nhở, "Trưởng quan, ngài tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút."

Còn có một câu hắn không dám nói, trưởng quan, y phục của ngài! Ngài có phải là nên đổi bộ khác hay không?

Nhưng nhìn bóng lưng thẳng tắp của trưởng quan gọn gàng đi xa, bác sĩ cảm thấy kỳ quái, quân phục rách nát đến như vậy mà trưởng quan lại như đang mặc lễ phục hoàng gia.

Vì vậy, báo nhỏ vẫn là bị ôm đi...

Vinh Minh Thời tránh né một chút, lần này không bị buông ra, mà là bị bàn tay to lớn của Ngao Già sờ soạng, tay kia rơi xuống đầu cùng lưng cậu dùng khí lực nhẹ nhàng vuốt ve, xong một vòng lại nắm lấy móng vuốt báo, không nhẹ không nặng, khó giải thích được khiến Vinh tiểu báo cảm thấy được an ủi.

Quên đi, bị ôm cũng tốt, tầm mắt càng rộng hơn, dù sao cũng tốt hơn hắn chỉ nhìn thấy đôi bốt cùng cái đùi lớn. Vinh Minh Thời thành thật nằm trong lồng ngực, đôi mắt nhìn xung quanh, tự chơi đùa đuôi của mình.

Vinh tiểu báo trực tiếp bị Ngao Già mang về gian phòng, tiến vào phòng tắm. Khi hắn mở cửa, gương trong nhà tắm hướng về phía cửa, một người một thú nhỏ lập tức thấy được hình ảnh của chính mình ở trong gương.

Một người cao lớn với bộ y phục rách nát đầy máu, cùng với một con tiểu tuyết báo mặt mày xám xịt.

"..."

Vinh tiểu báo không muốn nói chuyện, cũng nói không được.

"..."

Hắc Long Ngao Già bình tĩnh ôm báo nhỏ đi tới, đem cậu đặt trên bồn rửa tay, giơ tay cởi bỏ y phục bị cào rách.

Mà Vinh tiểu báo cúi đầu xem xem móng vuốt, duỗi móng vuốt ấn mở nguồn nước, ngồi xổm rũ đuôi chuyên tâm tẩy rửa, ấn mở chai xà phòng, đem lớp tro trên chân trước cọ ra một lớp bọt xám trắng.

"..."

Vinh tiểu báo nhìn màu sắc bọt biển, âm thầm rửa sạch sẽ, lại thêm chút xà phòng, cuối cùng cũng đem móng vuốt rửa sạch, thuận tiện đem đầu móng vuốt sắc bén gột rửa.

Ngao Già hơi nhướng mày nhìn tiểu báo ngoan ngoãn tẩy móng vuốt.

Cho là tẩy cái móng vuốt liền xong việc?

Ngao Già vươn tay bắt lấy tiểu báo, đột nhiên bị bắt lấy khiến cậu kinh ngạc một chút, Vinh tiểu báo tử ngẩng đầu, lập tức thấy được trên người Ngao Già tràn đầy vết thương từ trong gương. Tuy rằng đã được bác sĩ xử lý qua, thế nhưng những chỗ vảy đen bong ra vẫn còn tơ máu.

Ngao Già ôm cậu đến bên cạnh bồn tắm, đặt vào bên trong rồi mở vòi nước.

Vinh Minh Thời đứng lên, ôm lấy chóp đuôi, víu vào mép bồn tắm nhìn Ngao Già.

Mặc dù cơ thể đầy vết thương, nhưng vóc dáng người này thật sự rất tốt, cơ bắp rõ ràng nhưng không hề khoa trương, mỗi một bộ phận đều ẩn chứa sức mạnh, kể cả những nơi hiện ra tơ máu cũng không chút nào ảnh hưởng đến sự cường thế.

Nhìn báo nhỏ đứng im, Ngao Già còn tưởng là cậu sợ nước, cũng không bắt cậu nhất định phải nằm. Hắn chỉ để mực nước cao đến chân cậu xong liền tắt đi, đang nghĩ ngợi nên làm sao khiến báo nhỏ ngoan ngoãn tắm rửa, không nghĩ tới cậu liền rụt người xuống, ngâm vào trong nước.

Vinh Minh Thời đưa móng vuốt xoa mặt, lông mao ẩm ướt áp sát đầu, cậu vẩy vẩy nước trên móng vuốt, sau đó lạixoa xoa mặt, đuôi báo lắc lư trong nước.

Ngao Già trầm mặc nhìn một hồi, đột nhiên duỗi tay nhéo đôi tai tròn xoe của cậu.

"...?"

Vinh Minh Thời ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, sau đó mới phản ứng lại, cậu chưa tẩy đến lỗ tai, hơi nghiêng đầu đưa móng vuốt dính nước vò lỗ tai.

Chờ toàn thân đều dính nước, Vinh tiểu báo nhìn về cái bệ ở mép bồn tắm, từ trong nước nhảy một cái liền vững vàng đứng trên bệ, trước tiên vẩy vẩy móng vuốt, sau liền dùng sức lắc lắc cơ thể, sau đó nhấc mắt nhìn về phía Ngao Già.

"Cần giúp đỡ?" Ngao Già hỏi.

Vinh tiểu báo gật gật đầu.

Ngao Già lấy sữa tắm đổ lên tay, lại xoa lên người báo nhỏ.

Vinh Minh Thời phối hợp ngẩng đầu nhấc móng vuốt, để cho hắn thoa sữa tắm, mãi đến khi toàn thân đều dính đầy bọt trắng.

Ngao Già xoa xong, thay nước trong bồn, báo nhỏ lập tức nhảy xuống, đem bọt biển rửa sạch sẽ rồi lại nhảy lên.

Ngao Già cầm khăn tắm, đem báo nhỏ bọc thật kĩ, đặt ở bồn rửa tay rồi kích hoạt hệ thống sấy khô.

Cảm giác ấm áp khiến báo nhỏ thư thích ngáp một cái, cho đến khi lông mao khô lại, lúc này mới lộ ra tiểu báo tuyết sạch sẽ đầy sức sống.

Sau đó, báo nhỏ tràn đầy năng lượng lao ra khỏi phòng tắm, liền thấy trên bàn đã bày sẵn đồ ăn.

Vinh tiểu báo nuốt nước miếng một cái, nhẫn nại liếc mắt nhìn, nhảy lên ghế ngồi xổm chờ.

Hắc Long vẫn còn bên trong phòng tắm, vì phép lịch sự, cậu không thể tùy tiện sử dụng đồ ăn trong khi chủ nhân đang vắng mặt.

Tuy buổi sáng cậu đã dùng dịch dinh dưỡng, thế nhưng mùi vị dịch dinh dưỡng làm sao có thể so sánh với thức ăn trên bàn?

Vinh tiểu báo cảm giác túi dinh dưỡng đã tiêu hóa sạch sẽ, hiện tại cậu rất đói.

Cho nên, khi Hắc Long Ngao Già trong trang phục màu đen của bác sĩ bước ra khỏi phòng tắm, lập tức nhận được ánh mắt mong đợi của báo nhỏ.

"Đói bụng? Ăn trước đi." Ngao Già vừa đem băng tay mới đeo lên cánh tay trái vừa nói.

Vinh Minh Thời lắc đầu.

Chính lúc này, cửa phòng bị gõ vang, âm thanh bác sĩ truyền đến, "Trưởng quan, thức ăn của báo nhỏ đây."

Ngao Già mở cửa, bác sĩ bưng một cái đĩa tiến vào, đặt đĩa ở trên bàn, đẩy đến trước mặt báo nhỏ.

"..."

Vinh tiểu báo nhìn chằm chằm những thứ trên đĩa, lại là dịch dinh dưỡng...

Mùi vị của thứ này đối với cậu có chút ám ảnh.

Bác sĩ nói rằng, "Trưởng quan, tố chất thân thể của báo nhỏ không tốt. Những dịch dinh dưỡng này là điều phối dựa theo thân thể của nó, ngài nhất định phải cho nó ăn, trên phi hành khí không còn thức ăn nào thích hợp, chỉ có thể trước tiên ăn cái này. Còn có, thức ăn trên bàn là dựa theo thể chất của ngài hiện tại mà bố trí, báo nhỏ không có khả năng thích ứng, cho nên ngài cũng đừng cho nó ăn."

Ngao Già gật đầu, bác sĩ hướng báo nhỏ cười cười rồi rời đi.

Ngao Già bước đến, đẩy cái mâm kia hướng về phía báo nhỏ.

Vinh Minh Thời há hốc mồm, trừng mắt nhìn dịch dinh dưỡng trước mặt, lẽ nào lại bắt cậu gặm bùn lần nữa?

Lần nữa? Trứng của cậu đâu? Cậu còn một quả trứng chim! Trứng chim cậu đã từng ăn rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Lúc lên phi hành khí, là người nọ cầm cho cậu, hắn cất nó đi đâu rồi?

Nếu cơm nước của hắn cậu không thể ăn, nhưng trứng chim ăn ngon a, cậu có thể ăn trứng chim thay vì dịch dinh dưỡng.

Vì vậy, Vinh Minh Thời đưa móng vuốt vỗ vỗ mặt bàn, thu hút sự chú ý của Ngao Già, sau đó bắt đầu vẫy móng vuốt, ám chỉ quả trứng chim.

Ngao Già nhíu mày, "Cái gì?"

Vinh tiểu báo sốt ruột, "Ngao!"

Trứng chim!

Này sốt ruột một hồi, tiểu tuyết báo đột nhiên hét lên, âm thanh phát ra khiến Vinh Minh Thời nghe được đều ngây ngẩn cả người.

Cậu không phải là con báo sao, tại sao tiếng kêu lại giống tiếng gà như vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro