Chương 5: Đừng sợ, ta có quặng mỏ
Báo nhỏ tuy rằng rất chật vật toàn thân đều đen, trên người còn dính lông chim, nhưng trong đôi mắt không thấy nửa điểm ủ rũ, Ngao Già vài bước đi tới, ngồi xổm bên cạnh tiểu thú.
Vinh Minh Thời kinh ngạc nhảy dựng, cậu lui lại mấy bước, ngồi xổm ở đó vẩy vẩy móng vuốt dính đất, hơi kinh ngạc sao người này lại quay trở lại, vẫn là mặc bộ chế phục bị vuốt rồng cào phá, thậm chí còn dính dầy máu.
Cũng vào lúc này, Vinh Minh Thời mới chính thức thấy rõ bộ dạng của người này, ngày hôm qua sắc trời quá mờ, khuôn mặt hắn bê bết máu, sau khi lau sạch sẽ mới lộ ra khuôn mạnh tuấn tú góc cạnh rõ ràng, chỉ có điều sắc mặt có chút tái nhợt, ngày hôm qua tự ngược lâu như vậy, trắng bệch cũng bình thường..
Cho dù quần áo rách nát, sắc mặt tái nhợt, ngồi xổm dưới đất vẫn như trước mang theo một loại uy thế, lúc hắn vừa ngồi xuống cậu còn tưởng rằng hắn muốn bắt cậu.
Ngao Già vẫn luôn nhìn phản ứng của vật nhỏ, đáy mắt chợt hiện lên một ít ý cười, đồng thời đưa tay hướng báo nhỏ, nói rằng: “Ta gọi Ngao Già, ngươi tên gì?”
Lời này hỏi đến… Vinh tiểu báo không biết nên trả lời thế nào, cũng không thể nào trả lời..
Kiếp trước cậu gọi Vinh Minh Thời, sau trọng sinh thành thú nhân, nhưng từ lúc vừa ra đời liền không có ai đặt tên cho cậu, cái tên công tước phụ thân trực tiếp đem cậu giao cho quản gia trí năng, mà quản gia vẫn luôn gọi cậu là chủ nhân.
Hơn nữa mặc dù cậu được quản gia giáo dục, có thể nghe hiểu được người này nói gì, nhưng đáng buồn thay, cậu không giống với thú nhân khác, hình thú căn bản không biết nói chuyện, không biết ngày nào đó khi cậu có thể chuyển đổi hình dáng nhân loại, có thể nói hay không.
Ngao Già mơ hồ suy đoán, một cái tinh cầu cằn cỗi như vậy, một con thú nhỏ không hề có khả năng sinh tồn độc lập, bất kể là vị thành niên hay là do chứng cuồng bạo, tám chín phần mười là bị vứt bỏ.
Đế quốc đều có cung cấp miễn phí Năng Nguyên thạch bậc thấp cho tất cả thú nhân, mỗi cái thành thị cũng có nghĩa vụ thu hút những người học nghề điêu khắc và có thể dịch vụ điêu khắc cho những thú nhân không có khả năng chi trả phí dụng. Thế nhưng nhìn vật nhỏ này, khắp toàn thân từ trên xuống dưới liếc mắt một cái là rõ mồn một, cũng không có mang theo bất kỳ viên Năng Nguyên thạch nào, cho dù là cấp bậc thấp nhất.
Vậy chỉ có một loại khả năng, này báo nhỏ rất có khả năng có điểm khiếm khuyết nên bị vứt bỏ.
Coi như đế quốc có mệnh lệnh cố ý vứt bỏ sẽ bị định tội, nhưng có chút thời điểm không thể kiểm soát chặt chẽ, chu đáo tại mỗi địa phương.
Bất quá, ngay cả khi con thú nhỏ này không thể nói chuyện Ngao Già cũng cảm thấy không có vấn đề gì, hắn đưa tay hướng về báo nhỏ, nói rằng: “Đi theo ta?”
Vinh Minh Thời ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc suy xét vấn đề này.
Cậu không xác định quản gia còn có thể hay không sẽ trở lại đón cậu, cũng không biết ông nói đế đô nguy hiểm rốt cuộc là nguy hiểm gì..
Lại nói tiếp những năm này quản gia vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt, dù ông chỉ là người máy lạnh như băng, vạn nhất nếu ông trở về không tìm được cậu thì phải làm sao bây giờ?
Ngao Già tiếp tục nói: “Viên tinh cầu này bị đánh dấu là tinh cầu hoang dã trên bản đồ. Tuy rằng trước mắt khí hậu coi như thích hợp, nhưng về sau viên hoang tinh sẽ trải qua những đợt bùng phát định kỳ, sớm muộn gì lõi tinh cầu cũng sẽ tan chảy.”
“…”.
Vinh tiểu báo đầy đầu hắc tuyến, nhấc lên một cái chân trước đặt lên lòng bàn tay lớn của Ngao Già.
Ngao Già thoả mãn nắm lấy móng vuốt nho nhỏ dính đầy tro xám.
Này thú nhỏ có thể nghe hiểu lời hắn nói, rất tốt.
“…”.
Mấy cảnh vệ đứng cạnh đều trầm mặc, trưởng quan đại nhân, ngài uy hiếp (lừa gạt) một con thú nhỏ đáng thương thật sự được không?.
Tuy rằng lời ngài nói đều là thật, thế nhưng đợt bùng phát mà người nói sắp xảy ra, kỳ thực đã diễn ra từ nửa năm trước rồi.
Đương nhiên, đem con thú nhỏ này lưu lại hoang tinh cũng là không đúng.
Ngao Già nắm chặt móng vuốt báo nhỏ, giơ tay bắt lấy hai chân trước của cậu, xoa nhẹ tro dính vào móng vuốt, ôm báo nhỏ đứng lên.
Mắt thấy tên Hắc Long gọi là Ngao Già muốn mang cậu đi, Vinh Minh Thời quay đầu nhìn về hố đất.
Ánh mắt tiếc nuối nhìn quả trứng chôn vùi một nửa, đó là cậu thật vất vả mới làm ra được.
Ngao Già thuận theo tầm mắt của cậu nhìn xuống, dừng lại, trong nháy mắt liền nhớ tới tình huống báo nhỏ lao lực dùng hàm răng cạp trứng trong ổ chim ngày hôm qua, Ngao Già một tay ôm báo nhỏ, tay kia nhặt lên quả trứng.
Vinh tiểu báo rất hài lòng, thành thật nằm nhoài trên tay của người này, còn về phần dịch dinh dưỡng, cậu thật sự không nghĩ đến bởi chúng quá khó ăn….
Rời khỏi nơi này, cậu nhất định có thể sử dụng biện pháp khác để tìm đồ ăn, còn có… Người này nếu dẫn cậu đi, hẳn sẽ không để cho cậu chết đói.
Ngao Già cứ như vậy ôm báo nhỏ lên phi hành khí, trực tiếp mang vào gian phòng của mình, dặn dò Karant gọi bác sĩ đến..
Báo nhỏ ngồi xổm Ngao Già trên mặt bàn, đưa mắt đánh giá xung quanh.
Phi hành khí này rõ ràng là lớn hơn và tốt hơn nhiều so với chiếc phi hành khí mà quản gia đã dùng trước đó.
Khi bác sĩ tiến vào liền nhìn thấy tiểu báo đang ngồi xổm ở đó, cả người sửng sốt một chút, lúc Karant gọi hắn, nói với hắn trưởng quan mang về một con báo nhỏ vị thành niên, nhưng theo những gì trước mắt, này cũng không giống điều Karant.
Ngao Già liếc mắt nhìn hắn, bác sĩ lập tức đi lên trước, “Trưởng quan.”
“Nhìn xem đây là chuyện gì xảy ra?” Ngao Già nghiêng người sang bên cạnh.
“Vâng, trưởng quan.” Bác sĩ đi tới, tỉ mỉ quan sát báo nhỏ.
Một lúc sau, bác quay đầu đối Ngao Già nói rằng, “Trưởng quan, tình huống tiểu báo này có chút đặc thù, ta cần cho hắn đi làm vài hạng mục kiểm tra.”.
Ngao Già gật đầu, đưa tay nhặt báo nhỏ trên bàn.
“…”.
Người này ôm cậu đến thuận tay? Đến quản gia trí năng đều không có ôm lấy cậu, đều là đem cậu đặt vào giỏ chuyên dụng để mang theo.
Vinh tiểu báo từ chối, vùng vẫy một hồi..
Cũng không phải là cậu không thể đi, bị ôm như vậy rất kỳ quái.
Ngao Già cúi đầu nhìn cậu, báo nhỏ cũng ngẩng đầu nhìn lại, tiếp tục giãy dụa.
Vì vậy, Ngao Già ngồi xuống, đem báo nhỏ đặt ở trên đất.
Vinh Minh Thời vừa ý, ngửa đầu nhìn khóe miệng co dật quỷ dị của bác sĩ, nhấc móng vuốt theo sau.
Ngao Già đứng lên, nhẹ nhàng bước chân lướt qua báo nhỏ..
Sau đó hai người một báo nhỏ xếp hàng bước vào phòng kiểm tra của bác sĩ dưới ánh mắt kỳ quái của các cảnh vệ.
—— Trưởng quan đại nhân, cái kia, ngài có cần đổi một bộ quần áo khác….
Sau khi đến nơi, bác sĩ tiến hành kiểm tra chi tiết hơn đối với báo nhỏ, xem số liệu các hạng mục, mi tâm của hắn chặt chẽ nhíu lại.
Vẻ mặt của hắn khiến Ngao Già đang chờ đợi hơi nheo mắt, “Thế nào?”.
Bác sĩ thận trọng nói, “Trưởng quan, báo nhỏ này không phải ấu thú chưa thành niên, mà là con thú đang trong kỳ cuồng bạo bị biến về ấu thú. Dựa theo số liệu thì nó đại khái mới vừa thành niên không lâu.”
Ngao Già quay đầu nhìn về phía báo nhỏ đang ngồi xổm.
Một trạng thái khác của chứng cuồng bạo chính là biến về ấu thú khi trạng thái xuống thấp cực điểm. Trong tình huống này, ánh mắt thú nhân thường thường là hoảng sợ thậm chí tuyệt vọng và im lặng, cơ hồ là sợ hãi tất cả mọi thứ. Thế nhưng báo nhỏ rõ ràng là bất đồng, mắt báo trong veo, tinh khiết và tràn ngập sức sống.
Bác sĩ tiếp tục nói, “Tôi không thể xác định nguyên nhân gây ra tình trạng này, muốn biết cần làm nhiều kiểm tra cặn kẽ hơn.”
Ngao Già nói rằng, “Đi tìm mấy viên Năng Nguyên thạch lại đây.”.
Nếu là do chứng cuồng bạo, dùng Năng Nguyên thạch hẳn sẽ có hiệu quả, trước tìm Năng Nguyên thạch thích hợp cho thú nhỏ, sau đó lại dẫn nó đi tìm thợ điêu khắc.
Bác sĩ gật đầu, nhanh chóng đem đủ loại cấp bậc Năng Nguyên thạch dự trữ cầm tới..
Vinh Minh Thời cũng không hy vọng quá nhiều đối với kết quả kiểm tra, cậu đều đã bị phụ thân bỏ rơi, đến cả tên cũng không thèm đặt, liền biết rằng vấn đề này e rằng khó mà chữa trị.
Vinh Minh Thời không biết gì về Năng Nguyên thạch, quản gia cũng không dạy cậu cái này.
Nhưng nhìn thấy Ngao Già dặn dò người ta đặt đủ loại đá đến trước mặt cậu, Vinh tiểu báo vẫn rất là cảm động, bèo nước gặp nhau, lại có thể được người quan tâm chăm sóc.
Có đầy đủ dụng cụ chuyên môn dùng để kiểm tra mức độ thích hợp của thú đối với Năng Nguyên thạch, chỉ đơn giản quét hình là xong, thế nhưng kết quả lại làm người kinh ngạc, bởi vì tất cả Năng Nguyên thạch trước mắt đều không phù hợp với báo nhỏ.
“Đem Năng Nguyên thạch cao cấp đến đây.” Ngao Già nói.
Bác sĩ gật đầu, lập tức tìm ra cấp cao Năng Nguyên thạch, lần thứ hai đem các loại đá thuần sắc bày trước mặt báo nhỏ.
Lại một lần nữa kiểm tra, bác sĩ tiếc nuối nói, “Trưởng quan, không có cái nào thích hợp.”
Ngao Già hơi nheo mắt, nhìn về phía báo nhỏ.
Vinh tiểu báo thản nhiên nhìn lại.
Ngao Già đột nhiên đưa tay đem báo nhỏ vớt lên, bước khỏi phòng kiểm tra, nói Karant đang đợi ở cửa phòng, “Thay đổi hướng đi, đến AUT-3 tinh.”.
Khóe miệng bác sĩ giật giật. AUT-3 tinh là tài sản riêng của trưởng quan, có một hầm mỏ Năng Nguyên thạch. Trưởng quan là tính trực tiếp mang báo nhỏ đi hầm mỏ thượng để tìm Năng Nguyên thạch thích hợp sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro