Chương 3: Làm việc thật mệt mỏi
Vinh Minh Thời lại ngáp một cái, duỗi móng vuốt đẩy đẩy vai người đang nằm, nhưng hai lần đều không đánh thức được người, phỏng chừng trong thời gian ngắn người này sẽ không tỉnh lại, cậu liền đi dọn dẹp cỏ dại xung quanh đống lửa, miễn cho đợi lát nữa cậu đang ngủ, lửa có thể lan về phía bọn họ.
Vinh Minh Thời nhặt được ba phiến vảy rồng dính vết máu, chúng có hình dáng giống với hắc diệu thạch, viền ngoài rất sắc bén. Cậu dùng móng vuốt cào hai lần, cảm giác cũng rất cứng rắn, có thể dùng làm dao sứ, cậu liền thu thập giữ lại bên mình, có lẽ về sau cậu có thể đem ra dùng khi bắt được con mồi.
Sau đó lại hướng trong đống lửa mặt tìm thêm một số cành cây thô to, những cành cây này là lấy từ đại thụ kia, đặc biệt cứng rắn chịu được lửa. Đem mọi việc sắp xếp xong xuôi, Vinh tiểu báo quay lại bên cạnh nam nhân.
Lần này, cậu không chút khách khí lay cánh tay của người này, chui vào trước ngực, nỗ lực tìm vị trí ấm áp và thoải mái..
Sau vài lần điều chỉnh, tiểu báo an ổn nép mình ở dưới cánh tay của nam nhân, tuy rằng mùi máu tanh phảng phất xung quanh, cũng làm lông mao cậu nhiễm chút máu, nhưng nhiệt độ cơ thể của anh ta thật sự rất thoải mái.
Vinh Minh Thời đem đầu đặt ở trên móng vuốt, đôi mắt mê man sắp ngủ, lại nghe thấy cánh tay của đối phương vang lên âm thanh 'cùm cụp' , băng tay bạc cố định trên cánh tay đối phương bị nứt ra, một đồ vật màu đen từ bên trong rơi trên mặt đất, lập tức vỡ thành hai nửa, mảnh vỡ phát ra ánh hào quang màu đen tại những nơi được ánh lửa chiếu rọi.
Vinh Minh Thời vươn đầu dựa vào cánh tay Hắc Long nhìn một hồi, cậu duỗi móng vuốt ghép hai mảnh vỡ lại, sau đó dùng ánh mắt có chút ghét bỏ trừng viên đá đen thô ráp kia.
Đồ vật này, không biết được làm bằng chất liệu gì, không phải vàng hay gỗ, thế nhưng hình điêu khắc này là cái gì?
Nếu như không phải cậu đã thấy bản thể Hắc Long được vài lần, thật sự rất khó để biết được viên đá thô ráp này là dựa theo hình thú của Hắc Long điêu khắc ra.
Tiểu báo duỗi hai cái móng vuốt đem hai mảnh đá vụn nhặt lên, đặt tại trước ngực Hắc Long, nghiêng đầu nhìn, thật sự là càng xem càng cảm thấy không vừa mắt..
Mặc dù Hắc Long này mới vừa ở trên trời lên cơn cuồng bạo, đối với Vinh Minh Thời thì Hắc Long có chút ngốc, nhưng khí thế cường đại và uy lực vẫn là vô cùng đẹp đẽ chấn động, viên đá này chỉ khắc họa được hình dáng nhưng không thể điêu ra được khí thế của hắn.
Cơn buồn ngủ biến mất không dấu vết, hai mảnh đá chiếm trọn suy nghĩ của cậu.
Kiếp trước thân thể của cậu không tốt lắm, từ nhỏ liền xuất hiện đồ vật lạ bên trong đầu, thỉnh thoảng sẽ đau nhói đến mức ngất đi, mấy lần giải phẫu cũng không thể chữa khỏi triệt để, một lần cuối cùng phát tác làm cho cậu hôn mê sâu, cuối cùng cũng không thể sống sót vượt qua phẫu thuật.
Bởi vì căn bệnh này, cậu không có cách nào làm quá nhiều hoạt động trí tuệ, liền không có tư cách đặt chân vào xí nghiệp của gia tộc, chỉ có thể cùng gia gia ở trong nhà nghiên cứu các tác phẩm điêu khắc do tổ tiên truyền xuống.
Tổ tiên Vinh gia là thợ thủ công, bên trong nhà cũ có rất nhiều tác phẩm của cả dòng tộc, tuy rằng không quá quý trọng, nhưng tất cả đều được kế tục tay nghề của từng nghệ nhân Vinh gia từ nhỏ đến lúc trưởng thành. Vinh Minh Thời nhìn từ nhỏ đến lớn, không nhịn được động thủ, thế nhưng dưới sự hành hạ của bệnh tật khiến thể chất của cậu không được tốt lắm, không thể động thủ làm tác phẩm to lớn gì, chỉ có thể khắc vài đồ vật nhỏ.
Vì vậy, viên đá tàn tạ khắc họa Hắc Long hiện ra tay nghề rất thô ráp, thật sự là khiến cho người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như Vinh Minh Thời rất muốn động thủ sửa cho nó hoàn hảo.
Tuy nhiên, coi như cậu có tâm sửa chữa, có không có khả năng thực hiện. Hiện tại cậu chỉ là một tiểu báo, không có tay, chỉ có bốn cái móng vuốt, lẽ nào muốn cậu dùng móng vuốt tới điêu khắc? Hoặc là dùng răng khắc ra?
Cho nên, Vinh Minh Thời nỗ lực di dời tầm mắt, không nhìn tới viên đá đen kia nữa, chui đầu vào móng vuốt cưỡng bách chính mình ngủ.
Nhưng cậu không ngủ được....
Vinh Minh Thời ngẩng đầu nhìn chằm chằm khối đá đen gần như hòa mình vào bóng đêm, sau đó cậu đột nhiên nhớ ra có thể dùng vảy rồng?
Vinh Minh Thời chui ra từ cánh tay của nam nhân, đứng trên mặt đất duỗi móng vuốt chọn khối đá thoạt nhìn to hơn từ trước ngực Hắc Long rồi kéo xuống, cố định viên đá vào băng tay, sau đó ngậm một mảnh vảy trên đất.
Viền ngoài vảy rồng rất sắc bén, Vinh Minh Thời tận lực thu đầu lưỡi tránh né, sau đó cúi đầu tới gần mảnh đá đã cố định, nghiêng đầu cẩn thận dùng vảy rồng cắt vào mảnh đá.
Giờ phút này, Vinh Minh Thời cảm giác vị trí dị vật đã từng tồn tại trong đầu khơi dậy một trận thanh minh, không giống với cảm giác đau nhức trước đây, thật giống như khi cậu đột nhiên tiếp xúc với khối đá, ý thức của cậu có thể thâm nhập vào viên đá, làm cho cậu càng biết rõ nơi nào của hòn đá thích hợp làm đầu rồng, nơi nào nên làm vuốt rồng, cánh rồng.
Đôi mắt Vinh Minh Thời lập tức càng thêm cẩn thận và chuyên chú hơn, nghiêng đầu tới gần hòn đá đen, dùng vảy rồng sửa lại đường nét trên hòn đá.
Dưới sự gọt giũa của vảy rồng, khối đá dần dần có hình dạng thô sơ, hiển lộ ra mấy phần bộ dáng của Hắc Long.
Do hạn chế của công cụ và hình dáng hiện tại của Vinh Minh Thời, cậu chỉ có thể làm được đến loại trình độ này. Mấy chi tiết nhỏ khác, cậu hoàn toàn không có cách nào xử lý, nhưng tốt xấu gì thì khối đá thô sơ thoạt nhìn đẹp hơn nhiều so với trước đây.
Khi Vinh Minh Thời dừng lại động tác và phun vảy rồng ra, cậu mới phát hiện vừa nãy cẩn thận chú ý đầu lưỡi của mình, lại không chú ý tới miệng mình, khóe miệng bị vảy rồng cứa xước, cậu đưa đầu lưỡi liếm liếm, may mà vết thương cũng không lớn.
Vinh tiểu báo cúi đầu nhìn hòn đá đen, có chút tiếc nuối, nếu có thể khắc họa chi tiết hơn một chút là tốt rồi.
Tiểu báo đem hòn đá đã khắc tốt hình thái Hắc Long cắn xuống dưới, nhét vào bên trong băng tay, miễn cưỡng ngáp một cái.
Cậu mơ hồ cảm giác khắc thứ này còn hao tâm tốn sức hơn so với thời điểm điêu khắc mấy món linh tinh trước đây, đôi mắt đều mơ hồ không mở ra nổi.
Vinh tiểu báo mơ hồ không để ý, mới vừa nãy, da dẻ lộ ra của Ngao Già đang nằm trên đất bắt đầu nổi lên những mảnh vảy đen, liền sắp phải biến đổi hình thể, thế nhưng ở lúc cậu đem hòn đá đen điêu khắc thành hình dạng mới, này đó vảy rồng liền dùng tốc độ kì dị nhanh chóng biến mất, đồng thời lông mày nhíu chặt của Ngao Già cũng theo đó giãn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro