Chương 12: Dự định của Hắc Long
Báo nhỏ bị quấy rầy vùi mình hướng cánh tay Ngao Già, hai móng vuốt đều trùm lên mặt, che đi đôi tai ngứa ngáy của mình.
Nhìn bộ dáng thật thà chất phác của báo nhỏ đang ngủ say, phảng phất như bị lây bệnh, Ngao Già cũng cảm thấy có chút buồn ngủ. Đem thu xếp đồ vật báo nhỏ nhọc lòng điêu khắc cho hắn, sau đó ôm lấy báo nhỏ, trực tiếp đi về phòng ngủ của mình.
Ngao Già đem báo nhỏ cuộn thành một đoàn đặt ở bên gối, gọn gàng cởi áo khoác của mình, lật người nằm nghiêng trên giường, đem quả cầu trắng toát kia ôm giữa hai tay.
Cái ôm mềm mại và ấm áp giống như đã từng quen biết, Hắc Long đại nhân vươn tay vuốt ve đuôi báo, chốc chốc lại sờ lỗ tai tròn vo.
Đến khi móng vuốt báo không chịu được phiền phức ôm đầu của chính mình giấu đi, Hắc Long đại nhân rốt cục buông lỏng tay ra, đem báo nhỏ nhấc lên, đưa đến trước mặt mình.
Lẳng lặng ôm một hồi, Ngao Già nâng nâng cánh tay, khởi động hệ thống điều khiển của quang não, đem ánh sáng bên trong phòng điều chỉnh đến mức thích hợp cho giấc ngủ, lấy ra móng vuốt che ở trên mặt báo nhỏ, nhắm mắt lại.
Báo nhỏ mơ mơ màng màng nghe thấy bên tai một ít tiếng động, tiếng tim đập vững vàng và đều đặn, cảm giác thư thái an toàn, vô thức tiếp tục hướng phía trước củng, ngủ được càng an toàn.
Vinh tiểu báo không biết đã qua bao lâu, mở mắt ra liền thấy lồng ngực rộng lớn của Hắc Long Ngao Già bị hai móng vuốt đầy lông của mình đè lên, mà thân thể cậu bị cánh tay của Hắc Long cố định vững vàng, bàn tay rộng lớn nào đó còn nắm một cái móng vuốt.
Vinh Minh Thời kỳ quái tại sao người này lại có hứng thú với móng vuốt của cậu như vậy…
Sau đó cậu liền bị dời đi lực chú ý, tới gần như thế Vinh Minh Thời có thể ngửi được mùi máu cùng mùi thuốc nhàn nhạt trên người Hắc Long, Vinh tiểu báo yên lặng đem móng vuốt đang đè lên ngực rút về.
Đã sớm tỉnh lại từ lâu, Ngao Già nằm ở đó nhắm mắt dưỡng thần, khi báo nhỏ vừa động liền vươn tay xoa xoa đầu cậu: “Tỉnh rồi?”
Vinh Minh Thời ngẩng đầu lên, hướng Ngao Già nhe miệng, lộ ra hàm răng sắc bén.
Ngao Già bị ý cười dạt dào trên mặt báo nhỏ làm xúc động, vươn tay ôm lấy đầu báo nhỏ, tại đỉnh đầu hôn một cái, buông lỏng tay nắm móng vuốt, từ trên giường đứng lên rồi mặc áo khoác.
“… !”
Mới vừa xảy ra chuyện gì? Vinh tiểu báo choáng váng.
Mắt thấy Ngao Già đi ra khỏi phòng, sau đó bưng một cái đĩa tới đây, mà trong đĩa chính là dịch dinh dưỡng dành riêng cho báo nhỏ, Vinh tiểu báo lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhất thời trong mắt xanh lam tràn đầy chống cự.
Tuy rằng cậu xác thực rất đói, thế nhưng cậu thật sự không muốn ăn dịch dinh dưỡng vị bùn.
Kết quả là, quỷ thần xui khiến, Vinh tiểu báo một đầu chui vào chăn mỏng, chỉ để lại đuôi lông bên ngoài.
Ngao Già bỗng nhiên bật cười, bưng cái đĩa ngồi ở bên giường, vỗ vỗ chăn bông phồng lên: “Ngoan, trước tiên ăn một chút, đã đến nơi rồi, đợi lát nữa đi làm kiểm tra.”
Lúc bọn họ ngủ, phi hành khí đã đến vành đai tiểu hành tinh, bác sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ còn chờ báo nhỏ tỉnh ngủ, ăn no, là có thể làm kiểm tra toàn diện.
Vinh Minh Thời xoay người trong chăn bông, đuôi báo núp ở trong chăn, ló đầu ra dựa vào chăn, dùng ánh mắt thâm cừu đại hận nhìn dịch dinh dưỡng trong tay Ngao Già.
Ngao Già trực tiếp đem cái đĩa đặt ở trên giường, để báo nhỏ có thể nhìn rõ đồ vật trên đĩa.
Chỉ thấy bên cạnh túi dinh dưỡng có một quả trứng ốp la trắng vàng nằm úp xuống như mặt trời nhỏ.
Đôi mắt Vinh Minh Thời lập tức sáng lên, chui ra khỏi chăn bông, nhảy xuống giường, nhảy lên mặt bàn cạnh giường, ngồi xổm ở nơi đó, đưa móng vuốt vỗ vỗ mặt bàn.
Ý kia tự nhiên là để Ngao Già đem cái đĩa đặt ở đây.
Ở trên giường ăn cơm còn ra thể thống gì…
Bộ dáng hoàn toàn quên hết mới vừa rồi là ai không muốn ăn dịch dinh dưỡng mà trốn trong chăn.
Ngao Già thuận theo ý cậu, đem cái đĩa đặt trên mặt bàn, báo nhỏ vui mừng đắc ý ăn trứng chiên.
Sau khi ăn hết gần phân nửa, lúc này mới chua xót chuẩn bị đi đối phó túi dịch dinh dưỡng.
Chỉ là, khi Vinh Minh Thờ cắn miếng đầu tiên liền ngẩn ra, tiểu báo kinh ngạc nhìn túi dinh dưỡng.
Là mùi vị của trứng chiên!
Ngao Già thấy báo nhỏ dừng lại sai khi ăn một miếng dịch dinh dưỡng, nói: “Có thể điều chỉnh mùi vị dịch dinh dưỡng. Thích loại khẩu vị nào thì nói cho ta.”
“…”
Đợi đến khi cậu có thể nói chuyện, ai biết đã năm nào tháng nào.
Vinh tiểu báo không đem lời nói của Ngao Già coi là chuyện to tát, cúi đầu gặm dịch dinh dưỡng vị trứng chiên.
Chà, nếu có thể làm ra vị cánh gà xào cay thì thật tuyệt.
Chờ báo nhỏ mỹ mỹ ăn xong, Ngao Già liền đem cậu xuống phi hành khí.
Bệnh viện nằm trên vành đai tiểu hành tinh có quy mô không lớn, nhưng danh tiếng lại hơn hẳn bệnh viện đa khoa tại đế đô, tại đế quốc thú nhân cơ hồ không ai không biết.
Ban đầu nơi đây chỉ là bệnh viện nhỏ trên tiểu hành tinh, dùng để trợ cấp chữa trị cho những chiến sĩ bị thương trên chiến trường, điều kiện không quá tốt, thậm chí có thể nói có chút kém.
Nhưng vài năm trước, tiểu bệnh viện thu nhận một bệnh nhân, bệnh nhân này sau khi điều trị khỏi hẳn liền biến mất một cách thần bí. Qua mấy ngày sau, bệnh viện đột nhiên nhận được một khoản tiền đầu tư lớn, trực tiếp mua hàng loạt thiết bị chữa bệnh tiên tiến nhất tại đế quốc, lại có vài vị bác sĩ nổi danh tại đế đô di chuyển đến đây.
Trải qua mấy năm hoạt động, danh tiếng của bệnh viện đã vượt lên trên bệnh viện đa khoa của đế đô.
Thế nhưng, bệnh viện này có một nguyên tắc, ưu tiên quân nhân, đặc biệt là quân nhân đi đầu tiền tuyến sẽ được hưởng chế độ đãi ngộ tốt nhất.
Ngao Già một tay ôm báo nhỏ cùng bác sĩ đi trong hành lang bệnh viện, bác sĩ nhìn bệnh viện có quy mô lớn, cảm thán một tiếng: “Trưởng quan, năm đó tôi bất quá là oán giận hai câu, không nghĩ tới người thật có thể làm thành như vậy.”
Lúc trước, anh ta bất quá chỉ là phàn nàn trước mặt người bị thương, cũng không biết người kia chính là Nguyên soái đế đô Hắc Long Ngao Già, anh oán giận bởi vì thiếu hụt thiết bị chữa bệnh đã khiến một ít chiến sĩ tàn phế vĩnh viễn. Không nghĩ tới người này cư nhiên vung tay lên, đem bệnh viện xây dựng thành quy mô như hiện tại.
Vinh Minh Thời không rõ vì sao, ngẩng đầu nhìn về phía Ngao Già.
Ngao Già duỗi tay nắm móng vuốt báo, nhìn nghi hoặc trong mắt báo nhỏ, cũng không có nhiều lời.
“…”
Xem ra vẫn là phải học nói chuyện, nếu không chỉ giao tiếp bằng ánh mắt, đây là muốn mệt chết đôi mắt của cậu.
Đương nhiên cậu cũng không nhất định phải biết cái gì…
Tiến vào địa phận của bác sĩ, Ngao Già cũng chỉ có thể đem báo nhỏ mặc cho bác sĩ xử trí, mắt thấy bác sĩ lật qua lật lại thực hiện vô số kiểm tra trên người báo nhỏ, đem tất cả bộ phận trên người báo nhỏ đều tra xét toàn bộ.
Báo nhỏ bị kiểm tra cũng không phản cảm.
Bệnh nhân đương nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ, đây là điều đã trở thành thói quen của cậu từ kiếp.
Chỉ là này xem ở trong mắt Ngao Già, liền khó giải thích được, thật giống như có cái gì ở trong lòng thiêu đốt, ánh mắt nhìn bác sĩ liền bất tri bất giác mang theo vài phần ác liệt, thậm chí còn có sát khí…
Bác sĩ không coi ai ra gì tỉ mỉ đem báo nhỏ kiểm tra xong, mới rảnh rỗi lấy kết quả ra phân tích cùng trưởng quan. Không ngờ vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt cơ hồ muốn đem hắn xé rách, bác sĩ kinh ngạc nhảy một cái, ném ra kết quả kiểm tra, tiện tay liền nhặt tiểu báo đang ngồi xổm trước mặt sau khi kiểm tra hạng mục cuối, tốc độ cực nhanh nhảy sang đầu bên kia của phòng kiểm tra: “Trưởng quan, ngài có phải là tiến vào thời kì cuồng bạo?!”
Vinh Minh Thời nhìn về phía Ngao Già, lại sắp biến hình thú?
Ngao Già trầm mặc nhìn bác sĩ trốn đến một bên khác rất xa, cùng với báo nhỏ bị bác sĩ tay mắt lanh lẹ túm lấy, khóe miệng khẽ giật giật, nhìn về phía báo nhỏ chậm rãi nói: “Lại đây.”
Vinh Minh Thời lập tức nhảy khỏi vòng tay bác sĩ, không chút do dự hướng phía Ngao Già chạy tới.
“…”
Bác sĩ yên lặng nhìn chạy báo nhỏ chạy trở về bên người trưởng quan, trong lòng đột nhiên có dự cảm, báo nhỏ này kỳ thực rất thích hợp với trưởng quan.
Ngao Già khom người nhấc báo nhỏ xông tới lên, nhìn về phía bản kết quả mà bác sĩ vứt ở trên bàn.
Thông số hiển thị trên màn hình, nhìn ra được, thể chất của báo nhỏ thể chất vẫn rất tốt, điểm khác biệt duy nhất với các thú nhân khác chính là thú hạch ở trong đầu.
Thú hạch là bản nguyên sức mạnh của thú nhân, dù thú nhân sức mạnh khác nhau có bao nhiêu thì kích thước của thú hạch cũng gần giống như nhau.
Tuy nhiên, thú hạch của báo nhỏ hiển nhiên đã vượt quá phạm vi bình thường.
Thấy trưởng quan bình tĩnh nhìn kết quả, bác sĩ sờ mũi đi tới, nói rằng: “Trưởng quan, ngài cũng thấy được thú hạch của báo nhỏ đã vượt quá kích thước bình thường. Chính điều này đã ảnh hưởng tới thần kinh não bộ, tạo thành một trạng thái chấn thương tương tự với chứng cuồng bạo, khiến nó ở trong hình thể ấu thú trong thời gian dài."
Vinh tiểu báo có chút tiếc nuối, kết quả này cùng lúc trước công tước kia tìm người tới làm kiểm tra là giống nhau.
“Bất quá, trưởng quan, kỳ thực trị liệu cũng không phải việc khó.”
“!” Vinh tiểu báo lập tức dựng tai lắng nghe, ánh mắt đầy sao chăm chú nhìn bác sĩ.
Bác sĩ bị này tầm mắt tiểu báo nhìn đến có chút không thoải mái, hắn ho nhẹ một tiếng nói rằng: “Thú hạch là khởi nguồn sức mạnh, chỉ cần báo nhỏ sử dụng tốt sức mạnh của mình, hơn nữa còn có sự trợ giúp của Năng Nguyên thạch, là có cơ hội chữa lành.”
“Cơ hội?”
“Trưởng quan, loại bệnh trạng này ta xưa nay chưa từng thấy, cũng chỉ là suy đoán, cho nên cũng không xác định cuối cùng thì như thế nào, mà có một điểm có thể khẳng định, báo nhỏ này sức mạnh mạnh mẽ, chỉ khi chính nó kiểm soát được sức mạnh thì mới có cơ hội.”
Ngao Già đưa tay ấn đầu báo nhỏ, trong đầu đã có ý tưởng.
Mà Vinh Minh Thời nghi hoặc nghĩ, cậu hoàn toàn không cảm giác được cái gọi là sức mạnh.
“Nhưng thưa trưởng quan, có một vấn đề nhỏ. Trải qua kiểm tra xác định sức mạnh của báo nhỏ là năng lực nhận thức của thợ điêu khắc.”
Ngao Già gật đầu, “Ta sẽ an bài cho nó đến Học viện Điêu khắc Đế đô.”
Năng lực nhận thức là sức mạnh mà chỉ thợ điêu khắc mới có thể vận dụng, ngay cả Ngao Già cũng không biết nhiều về nó. Nơi tốt nhất để học tập cùng huấn luyện tự nhiên là học viện điêu khắc lớn nhất đế đô. Tuy rằng cấp độ tông sư của báo nhỏ vượt xa các giáo sư trong học viện, nhưng tính ổn định cùng tự chủ vẫn kém một chút.
“… Trưởng quan, ngài nói cái gì?”
Bác sĩ có chút không rõ, an bài cho báo nhỏ đi học?
Dùng bộ dáng nhuyễn manh như vậy đến học viện điêu khắc?!
Vẫn là một tiểu thú không biết nói chuyện, người xác định các giáo sư mắt cao hơn đầu ở đó sẽ tình nguyện dạy nó sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro