Chương 11: Báo nhỏ tập trung
Vinh tiểu báo có chút không tin tà, hết lần này tới lần khác thử điêu khắc viên đá trong suốt, lại đều bị Năng Nguyên thạch từ chối.
Việc khắc Năng Nguyên thạch khác với việc cắt đá, nếu năng lượng bên trong không được kích hoạt, Năng Nguyên thạch vẫn có thể cắt và chạm khắc như các đá thông thường. Chỉ có điều kiểu chạm khắc như vậy sẽ không có hiệu quả đối với chứng cuồng bạo của thú nhân.
Đối với Năng Nguyên thạch, đặc biệt là cấp cao Năng Nguyên thạch, nếu như năng lực nhận thức không đủ hoặc là sử dụng không đúng cách, sẽ xuất hiện tình huống như Vinh Minh Thời, bị sức mạnh của Năng Nguyên thạch ngăn cản ở ngoài làm cho quá trình điêu khắc phi thường gian nan. Đây cũng là lý do tại sao viên đá trước kia bên trong băng tay Ngao Già do đại sư cấp thợ điêu khắc ra tay, cũng chỉ chạm khắc thành hình dạng bị báo nhỏ ghét bỏ.
Nếu như báo nhỏ không thể sử dụng viên Năng Nguyên thạch này, Ngao Già đối với những đại sư khác không ôm bất cứ hy vọng nào.
Ngao Già càng ngày càng kiên định muốn đưa báo nhỏ đi học tập.
Vinh tiểu báo buồn bực, cậu tiến vài bước đi tới bên cạnh bàn rồi ngồi xổm ở nơi đó, đôi mắt nhìn Ngao Già, móng vuốt chỉ hướng túi áo của Ngao Già, bên trong chứa khối Năng Nguyên thạch bậc thấp có ba màu.
Ngao Già duỗi tay nắm chặt móng vuốt: “Ngươi là muốn thử một chút miếng khác?”
Vinh tiểu báo gật gật đầu, ý tưởng trước đây vẫn còn trong đầu cậu.
Bởi vì kiếp trước thân thể không tốt, linh cảm bộc phát của Vinh Minh Thời thường bị gián đoạn vì những cơn đau đầu kịch liệt. Đôi khi cậu khắc một vài tiểu tác phẩm đều phải gián đoạn nhiều lần, có thể phải mấy tháng mới hoàn thành, rất nhiều linh cảm nhất thời đều vuột mất. Nhiều lần như vậy, Vinh Minh Thời liền luyện ra một loại biện pháp, bất cứ khi nào có linh cảm, cậu sẽ suy tưởng nhiều lần tại trong đầu, mãi đến khi không bao giờ quên.
Ngao Già nhìn báo nhỏ ánh mắt kiên định, vươn tay bỏ viên đá cấp thấp của báo nhỏ nằm bên trong túi lấy ra, đặt ở trên mặt bàn.
Vinh tiểu báo tự nhiên đem móng vuốt rút khỏi tay Hắc Long, vỗ vỗ lên cánh tay Ngao Già, sau đó xoay người xử lý khối đá màu đen xen lẫn đỏ và một ít vàng trên mặt bàn.
Ngao Già trầm ngâm nhìn báo nhỏ đưa đầu tới gần khối đá.
Này báo nhỏ nghiêm túc nhìn chằm chằm khối đá kia, dùng móng vuốt cơ khí vỗ nhẹ viên đá, đôi tai trên đầu hơi dựng thẳng lên, đuôi báo hơi vung vẩy.
Khi quan sát khối đá, Vinh Minh Thời phi thường tập trung, một bên dùng móng vuốt gảy cục đá, một bên đem suy nghĩ trong đầu mình gom lại, cậu chậm rãi dán chặt suy nghĩ về đá điêu khắc.
Cảm giác này tựa như khi ở trên hành tinh hoang vắng kia, một nhận thức kỳ lạ khiến cậu hòa nhập vào khối đá, biết được khối đá thích hợp khắc như thế nào và hiểu rõ mỗi cái vị trí nên khắc thành cấu hình gì.
Sau đó, Vinh tiểu báo đem hòn đá kia cố định lại, khởi động móng vuốt cơ khí to tròn.
Cái này là Ngao Già dựa theo móng vuốt của cậu mà làm ra, thật giống như hòa làm một bộ phận trên người, làm cho mỗi một động tác điêu khắc đều phi thường tiện tay, giống như nước chảy mây trôi.
Nhìn thấy tình hình như thế, Ngao Già biết báo nhỏ đã thành công kích hoạt năng lực nhận thức sức mạnh của Năng Nguyên thạch, đợi báo nhỏ đem Năng Nguyên thạch điêu khắc hoàn chỉnh là có thể biết cậu đã kích hoạt được bao nhiêu sức mạnh.
Đồng thời, động tác của báo nhỏ rơi vào trong mắt Ngao Già, ngoại trừ đáng yêu cùng ngốc manh, còn khiến Ngao Già thấy được nhiều hơn mấy phần chấp nhất cùng nghiêm túc.
Báo nhỏ dường như không quan tâm bất kì điều gì nữa, ngay cả lúc nhìn thấy hình thú Hắc Long phát uy, tàn phá bừa bãi cũng không sợ hãi. Tựa hồ cứ như vậy tùy tùy tiện tiện lưu tại bên cạnh hắn, khi tiến vào điêu khắc. Đôi mắt trong suốt phảng phất như linh tuyền, sinh động, có ánh sáng đẹp đẽ lộng lẫy.
Ngao Già bất tri bất giác liền gợi lên khóe môi, báo nhỏ ngu ngốc đơn độc, tinh khiết như vậy lại cực kì có thiên phú.
Hắc Long đại nhân hoàn toàn quên mất, lúc trước hắn phát uy bừa bãi tàn phá, rõ ràng chính mình đều sắp hóa điên, còn xuất thủ cứu báo nhỏ. Điều này mới khiến Vinh Minh Thời tín nhiệm đi theo bên cạnh hắn.
Sau khi Vinh tiểu báo thoải mái điêu khắc, viên đá ba màu hỗn sắc với màu đen làm chủ liền hiện ra mô hình thô sơ. Vinh tiểu báo thu hồi móng vuốt, ngồi xổm ở nơi đó tỉ mỉ suy nghĩ.
Hai ngày trước tại hành tinh hoang vắng, Hắc Long đem cậu từ ổ chim trên cây cao bưng xuống dưới, sau đó đột nhiên xoay người, lao thẳng lên trên không, cảnh tượng này không ngừng xẹt qua trong đầu cậu.
Đầu rồng uy nghiêm cùng hung ác, móng vuốt sắc bén lại mạnh mẽ, đôi cánh to lớn mạnh mẽ, vảy rồng đen như hắc diệu thạch, còn có vết máu sót lại sau khi lớp vảy bị xé rách. Chủ yếu nhất còn có cặp mắt dựng thẳng màu vàng ẩn nhẫn nôn nóng lại mang theo một tia ý cười khó mà nhận ra.
Vinh tiểu báo duỗi đầu lưỡi liếm liếm môi, đuôi vô thức xẹt một vòng, đôi tai trên đỉnh đầu hơi dựng đứng lên. Sau đó, Vinh tiểu báo cúi đầu, tiến vào giai đoạn chạm khắc tinh tế hơn.
Kiếp trước Vinh Minh Thời không có cái điều kiện này, thường thường làm mô hình qua loa, lại nghỉ ngơi chừng mấy ngày mới có thể tiến hành điêu khắc tác phẩm tỉ mỉ.
Nhưng bây giờ thì khác, có móng vuốt linh hoạt, còn có mười phần tinh thần, trọng yếu nhất là đầu cậu hiện tại không đau chút nào ~!
Bên này báo nhỏ chăm chú nghiêm túc mà tràn đầy phấn khởi đối tác phẩm tiến hành chạm khắc.
Bên kia, Ngao Già hơi hút khẩu khí, lặng yên không một tiếng động dùng quang não đưa ra mệnh lệnh cho bác sĩ.
Hắn có dự cảm, đợi lát nữa báo nhỏ có thể sẽ rất đói rất mệt.
Thời gian chầm chậm trôi qua, báo nhỏ rốt cục dừng động tác lại, khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm tác phẩm trước mặt.
Thứ cuối cùng còn sót lại chính là cặp mắt vàng dựng thẳng, Vinh Minh Thời đã khéo léo sắc vàng trộn lẫn trong khối đá ba màu, loại bỏ những phần vô dụng, để lại vị trí nho nhỏ cho đôi mắt.
Đôi mắt là phần sinh động nhất trên tác phẩm, Vinh tiểu báo duỗi móng vuốt cào tai hai lần, sau đó nằm sấp trên bàn, móng vuốt cẩn thận vuốt ve tác phẩm hình Hắc Long, sau đó khởi động dao khắc trên móng vuốt, tinh tế chạm khắc chi tiết từng chút từng chút một.
Có lẽ là dao quá mức tinh xảo, cũng có lẽ là vị trí này xuất hiện năng lượng biến hóa không ổn định, ngay lúc Vinh tiểu báo tập trung chạm khắc thì dao đột nhiên gãy rời.
Báo nhỏ kinh sợ lập tức từ trên mặt bàn nhảy dựng lên, thiếu chút nữa va vào trần nhà.
Ngao Già đưa tay vững vàng tiếp nhận báo nhỏ: “Làm sao vậy?”
Vinh tiểu báo lật người, nhanh nhẹn nhảy khỏi tay Ngao Già, hoảng loạn đi xem tác phẩm của mình, chỉ lo dao khắc gãy vỡ sẽ gây ra thiệt hại không thể cứu vãn cho tác phẩm của cậu, may là không xảy ra vấn đề gì, Vinh Minh Thời thở một hơi nhẹ nhõm.
Vì vậy, Vinh Minh Thời khởi động dao khắc khác trên móng vuốt, điêu khắc tại vị trí đôi mắt càng cẩn thận hơn.
Mà Ngao Già nhìn cây dao bị gãy ở trên bàn, vươn tay nhặt lên, rõ ràng cho thấy năng lượng xung kích tạo thành.
… Xem ra cần phải thay vật liệu dao khắc mới cho báo nhỏ.
Rốt cục, sau khi Vinh Minh Thời trọng sinh đã hoàn thành tác phẩm điêu khắc đầu tiên, báo nhỏ nào đó ngồi xổm nhìn tác phẩm Hắc Long uy nghiêm và hung ác nhưng đáy mắt lại mang theo vài phần ý cười, giơ lên móng vuốt không đeo công cụ sờ sờ.
Ngao Già… Hắc Long Ngao Già.
Sau đó, Vinh Minh Thời xoay người, cởi móng vuốt cơ khí xuống, ngửa đầu nhìn về phía Ngao Già.
Cái này là đưa cho Ngao Già, cảm tạ hắn lúc trước dù trong tình huống thống khổ như vậy cũng không có thương tổn cậu, cứu cậu còn cùng cậu vượt qua một đêm ấm áp, dù khi đó mỗ Hắc Long hôn mê, tự nhiên không biết gì.
Ngao Già hơi nhíu mày, lúc này mới nhìn về phía Năng Nguyên thạch mà báo nhỏ điêu khắc nửa ngày.
Báo nhỏ mới vừa nãy luôn hữu ý vô ý dùng móng vuốt che lại khối đá, tựa hồ trước khi hoàn thành không cho hắn nhìn thấy, cho nên từ đầu đến cuối hắn đều không nhìn về phía khối đá kia, huống hồ hắn vốn là hứng thú với báo nhỏ nhiều hơn, liền cố xem báo nhỏ.
Ngao Già hơi sửng sốt một chút khi nhìn thấy hình khắc Hắc Long.
Hắn đã từng thấy qua vô số mẫu điêu khắc từ Năng Nguyên thạch, nhưng trước nay chưa từng gặp qua việc điêu khắc đá hỗn sắc ra hình dạng, kỹ xảo đẹp mắt như vậy.
Toàn bộ Hắc Long được điêu khắc phi thường khéo léo, từng tia đỏ hỗn tạp tạo thành vết máu khi vảy rồng rách ra, bộ phận màu vàng trở thành đôi mắt, thậm chí vài chấm đen ở giữa màu vàng cũng trở thành con ngươi.
Có lẽ do chứng cuồng bạo mà thú nhân đối việc điêu khắc Năng Nguyên thạch đều hình thành một loại ảnh hưởng. Tất cả thợ điêu khắc cùng thú nhân đều theo đuổi sự chính xác, đẳng cấp của Năng Nguyên thạch, rất ít người đem Năng Nguyên thạch hỗn sắc nghiêm nghiêm túc túc suy nghĩ điêu khắc.
Ngao Già hơi câu lên khóe môi, “Rất tốt.”
Vinh tiểu báo ngẩng đầu lên, không khỏi có chút tự hào kêu một tiếng, “Tức ngao!”
… Hảo đi, âm thanh của cậu không phải trọng điểm, cậu chỉ là muốn gào lên một tiếng để thể hiện nội tâm vui sướng.
Ngao Già nhu nhu đầu cậu, duỗi tay cầm lên viên đá vì hình dáng điêu khắc mà không phải là vì sức mạnh bên trong Năng Nguyên thạch.
Vinh tiểu báo ngáp một cái, dựa vào cánh tay hắn.
Buồn ngủ quá…
Mà khi Ngao Già chạm vào Năng Nguyên thạch, đột nhiên dừng một chút, trong mắt loé ra một tia khó mà tin nổi.
Sức mạnh của khối đá kia thậm chí không hề thua kém so với viên đá đại sư đã khắc cho hắn lúc trước. Cơ hồ có thể so sánh với khối đá Hắc Long thô sơ mà báo nhỏ làm ra khi không có công cụ phụ trợ.
Đây chỉ là một viên Năng Nguyên thạch hỗn sắc bình thường…
Dù năng lực nhận thức của báo nhỏ không ổn định, nhưng khi bày ra trước mắt, năng lực kích hoạt Năng Nguyên thạch quả thực kinh người.
Ngao Già cúi đầu nhìn về phía báo nhỏ, tiểu báo mệt mỏi đã nhắm mắt lại, móng vuốt dày cộp đáp ở trên mặt, mơ hồ còn có thể nghe đến âm thanh vù vù.
Ngao Già giơ tay, đem báo nhỏ ôm lên, ngón tay xoa tai báo vài vòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro