Chương 10: Thiết kế móng vuốt cơ khí
Năng Nguyên thạch đã tìm được, Ngao Già tự nhiên mang theo báo nhỏ rời đi, Abel nhìn theo trưởng quan lên phi hành khí, yên lặng nhìn bóng lưng cao to, cùng với góc áo màu đen lộ ra đuôi báo màu trắng đen, đuôi vung vẩy một cái, bộ dáng rất sung sướng.
Chuyện này chỉ có thể phù hợp với miêu thú nhân có Năng Nguyên thạch cấp bậc cao nhất, luôn cảm thấy sẽ có nhiều chuyện kỳ dị phát sinh.
... Hắn thực muốn bỏ lại công tác của tổng lĩnh mà đi vây xem.
Về tới trên phi hành khí, Ngao Già ra lệnh cảnh vệ Karant đi đến điểm tiếp theo, là một bệnh viện trong vành đai tiểu hành tinh. Ở đó có một vị trí của bác sĩ riêng cho hắn. Bước kế tiếp bọn họ nên để tiểu báo này tiến hành một cuộc kiểm tra thể chất toàn diện.
Ngao Già trước tiên mang theo báo nhỏ trở về phòng ăn cơm, sau đó ôm báo nhỏ đến phòng lắp ráp cơ giáp trên phi hành khí.
Cửa tự động mở ra, các kỹ sư cơ giáp thấy người đi vào là trưởng quan, lập tức ngừng công tác, hướng người cúi chào: "Trưởng quan!"
Kỹ sư cơ giáp được huấn luyện nghiêm chỉnh dùng biểu tình trấn định liếc mắt (liếc trộm) về phía tiểu báo, vật nhỏ có bộ lông trắng mềm mại với một vài hoa văn màu đen được trưởng quan ôm trên tay.
Bên trong phi hành khí không thịnh hành bát quái, nhưng bọn họ không khỏi đối với trưởng quan phi thường quan tâm. Cho nên, toàn bộ mấy chục người trên phi hành khí hiện tại đều biết bên người trưởng quan nhiều hơn một con thú nhỏ.
Ngao Già khẽ gật đầu, ra hiệu bọn họ tiếp tục bận rộn, chính mình mang theo báo nhỏ đi tới một công cụ thông minh.
Vinh Minh Thời víu lấy cánh tay Ngao Già, vươn đầu hiếu kỳ đánh giá xung quanh, hắn hoàn toàn chưa từng gặp cơ giáp.
"Thích không?" Ngao Già giật giật tai cậu.
Vinh Minh Thời gật đầu, hai mắt lấp lánh, vũ khí tương lai, nhìn thế nào cũng có cảm giác thật là lợi hại.
Ngao Già vỗ vỗ đầu cậu, "Vậy thì đi xem xem."
Vinh Minh Thời áp đầu vào lòng bàn tay của hắn đáp lại, sau đó từ cánh tay nhảy ra, như một làn khói chạy hướng về phía cơ giáp thoạt nhìn tối om om không mang theo một tia sáng phản quang trước mặt. Trong phòng cơ giáp, cái này đứng sững ở giữa, cơ giáp trang trí hoa văn hình Hắc Long, uy nghiêm đẹp đẽ.
Bên này Ngao Già liếc mắt nhìn báo nhỏ ngồi xổm ở trước cơ giáp của hắn, khởi động công cụ thông minh, dựa theo trước kia nhào nặn móng vuốt tiểu báo mà bắt đầu thiết kế. Sau khi lập trình một số chương trình, một đồ vật tương tự vuốt báo xuất hiện trên trình mô phỏng.
Ngao Già xem xét móng vuốt cơ học, điều chỉnh kết cấu, tăng thêm vài chương trình.
Vinh Minh Thời nhìn một vòng cơ giáp, kinh ngạc trước công nghệ trong tương lai, nghĩ rằng đây chắc là cơ giáp của Ngao Già, cậu liếc nhìn về hướng Ngao Già, sau đó liền thấy hình ảnh mô phỏng trước mặt Ngao Già.
Không giống với cơ giáp tiêu điều cùng uy nghiêm của Ngao Già, móng vuốt phi thường mượt mà và mềm mại, có hình cung như giọt nước.
Vinh Minh Thời cúi đầu nhìn một chút móng vuốt của mình, lại ngẩng đầu nhìn đồ vật mà Ngao Già mô phỏng.
Này hình như là chuyên làm ra vì cậu.
Vinh tiểu báo tiến vài bước đến trước mặt Ngao Già, nhảy lên ghế dựa bên cạnh, víu mặt bàn nhìn sang.
Sau khi hoàn thành bước tinh chỉnh cuối cùng, Ngao Già phóng to hình ảnh mô phỏng, sau đó đưa tay nhấc tiểu báo lên, bắt lấy hai chân trước, đem báo nhỏ đến trước hình mô phỏng, nói rằng: "Nhìn xem có chỗ nào không thích hợp không?"
Vinh Minh Thời nhìn móng vuốt phóng to trước mặt, ngập ngừng duỗi chân, hình vẽ liền xoay theo móng vuốt, đem mỗi chi tiết nhỏ đều hiện ra.
Ngao Già một tay ổn định thân hình báo nhỏ, tay kia trượt hình vẽ xuống, trực tiếp kéo hình vẽ bao trùm lên móng vuốt của tiểu báo.
Móng vuốt mô phỏng vừa vặn bao phủ ở bên trên, Vinh Minh Thời giật giật móng vuốt, hình ảnh mô phỏng cũng di chuyển theo, hơn nữa động tác còn muốn tinh vi hơn so với móng vuốt của cậu.
Ngao Già dùng ngón tay chỉ vào từng khớp móng vuốt nhỏ trên hình vẽ, "Mỗi cái móng vuốt khống chế một công cụ, thử một chút xem."
Vinh Minh Thời ngập ngừng di chuyển móng vuốt ở các vị trí khác nhau, sau đó theo động tác của cậu, các công cụ khác nhau liền xuất hiện trên móng vuốt cơ khí. Hơn nữa, hình dạng những công cụ đó không có ai so với Vinh Minh Thời quen thuộc hơn, kia là công cụ phi thường thích hợp để chạm khắc đá.
Vinh tiểu báo ngây ngẩn cả người, lúc trước dùng miệng ngậm vảy rồng điêu khắc, cậu đều đem khóe miệng cắt rách. Hiện tại nếu có móng vuốt cơ khí này, vậy cậu tuyệt đối có thể làm ra bản khắc càng tốt hơn!
Ngao Già nhìn các loại công cụ không ngừng biến hóa trước mặt báo nhỏ, khóe miệng khẽ nâng lên.
Sau khi Vinh tiểu báo thử mấy lần, thực hiện một vài điều chỉnh, Ngao Già khởi động cỗ máy, sau đó móng vuốt cơ khí liền chia ra thành lượng lớn linh kiện, từ từ rèn đúc ra.
Ngao Già đem báo nhỏ đặt một bên, bắt đầu lắp ráp các linh kiện.
Vinh tiểu báo trừng hai mắt nhìn khớp xương rõ ràng linh hoạt mà nhanh chóng, đem các món linh kiện ráp lại với nhau. Đối với việc này, Vinh tiểu báo quả thực ước ao ghen tị.
Trong kiếp trước của Vinh Minh Thời, bởi vì đầu không phải chóng mặt thì chính là đau đớn. Hơn nữa sau nhiều lần giải phẫu mổ sọ, một số dây thần kinh đã sớm bị ảnh hưởng. Cho nên thỉnh thoảng tay cậu lại run lên trong lúc chạm khắc, rất lâu mới có thể tiếp tục. Mỗi lần muốn điêu khắc chút vật gì đó, cậu phải lặp đi lặp lại điêu khắc rất nhiều lần.
Thế nhưng tay Ngao Già thoạt nhìn phi thường ổn định, cho dù là linh kiện rất nhỏ đều có thể lắp ráp phi thường chuẩn xác mà không chút do dự.
Đương nhiên, Vinh tiểu báo sẽ không nông cạn cho rằng đây là do người ta có điều kiện bẩm sinh tốt, tức là có bàn tay tốt. Mà là cậu nhìn ra được, có thể lắp ráp linh kiện tinh vi một cách nhanh chóng và chính xác đến vậy, đây tuyệt đối là do đã trải qua vô số lần tập luyện.
Không biết từ bao giờ, tiểu báo mềm mại đứng ở trên ghế, mắt xanh lam kiên định nhìn Ngao Già dần dần lắp ráp, âm thầm phát thệ, coi như cậu không thể biến thành hình người, thế nhưng có Ngao Già cho làm công cụ phụ trợ cho cậu, cậu nhất định phải luyện thành một cái móng vuốt linh hoạt!
Sau đó tác phẩm điêu khắc trong tương lai sẽ không còn là những mô hình thô ráp nữa. Dù cậu là một con báo nhỏ, cũng có thể tạo ra một tác phẩm tuyệt vời!
Ngao Già đã hoàn thành việc lắp ráp móng vuốt, giải quyết một lúc, sau đó phun hoạ tiết đen trắng gần giống màu lông báo nhỏ lên móng vuốt.
Đến đây, móng vuốt mà Ngao Già thiết kế cho báo nhỏ xem như đã chế tác hoàn tất.
Vài kỹ sư cơ giáp len lén liếc hướng bên này quả thực kinh ngạc rớt cằm, bọn họ còn tưởng rằng trưởng quan đột nhiên đến đây là vì có thiết kế mới đối cơ giáp của mình, muốn tại công cụ thông minh làm cái gì. Không nghĩ tới thứ trưởng quan bận tâm thiết kế và tự mình lắp ráp lại là một cánh tay máy thu nhỏ hình móng vuốt.
... Tin tức (bát quái) của cảnh vệ trưởng Karant quả nhiên không lừa ta!
Trưởng quan đối con thú nhỏ này thật sự rất tốt.
Móng vuốt máy được chụp vào bên phải chân trước của Vinh Minh Thời, Vinh tiểu báo ngồi xổm ở nơi đó, cao hứng nghịch ngợm.
Sau đó không lưu ý, trực tiếp bị Ngao Già đem cả người lẫn máy đồng thời nhấc lên, đi ra khỏi phòng lắp ráp cơ giáp.
Một người một báo trở lại phòng, Ngao Già đem khối đá trong suốt vẫn luôn đặt tại trong túi của mình đưa tới trước mặt báo nhỏ.
"Đem Năng Nguyên thạch của mình tự khắc ra đi."
"..."
Vinh tiểu báo có chút kỳ quái nhìn Ngao Già.
Người nọ làm sao biết cậu có thể điêu khắc, không ai sẽ nghĩ tới một con báo có thể điêu khắc thứ gì đi, tuy rằng mẫu đá Hắc Long quả thực rất thô.
Nghi hoặc trong mắt tiểu báo quá mức rõ ràng, Ngao Già hơi nhíu mày, vươn tay mở băng tay của mình ra, lấy ra Năng Nguyên thạch hình Hắc Long, đặt nơi lòng bàn tay rồi đem tới trước báo nhỏ trước: "Phía trên này có mùi của ngươi."
"..."
Vinh tiểu báo dại ra.
Cái gì gọi là có mùi của cậu? Cậu lại không đem tảng đá kia mang theo trên người, làm sao lại có mùi được?
Ngao Già suy nghĩ về khối Hắc Long trong tay: "Đồ lười biếng, báo nhỏ, nước miếng của ngươi nhỏ ở mặt trên."
"... ! ! !"
Vinh tiểu báo duỗi móng vuốt che mặt, ôi! Cậu dùng miệng ngậm vảy Hắc Long khắc ít đồ, có ngụm nước rơi xuống... hmm, cũng là điều bình thường.
Ngao Già nhìn động tác của báo nhỏ, bật cười, đem Năng Nguyên thạch đặt lại bên trong băng tay.
"..."
Vinh tiểu báo trơ mắt nhìn, rất muốn nói.
Hắc Long đại ca, ngươi có phải là nên đem hòn đá kia gột rửa? Tốt xấu gì cũng là đồ vật mang theo bên người.
Không biết làm sao, Vinh tiểu báo không nói nên lời, dù cho cậu trừng lớn đôi mắt, Ngao Già cũng thờ ơ không động lòng, chỉ vươn tay đem Năng Nguyên thạch trong suốt đến cho cậu, gõ gõ: "Thử xem đi."
Báo nhỏ không có công cụ thích hợp cũng có thể làm ra Năng Nguyên thạch Hắc Long sử dụng 78% sức mạnh. Để cậu tự khắc một viên phù hợp cho bản thân hẳn không phải là việc khó.
Vinh Minh Thời cúi đầu nhìn viên đá trong suốt to bằng ngón cái, động động móng vuốt máy cố định bên chân phải hai lần, ngập ngừng vươn móng vuốt về phía viên đá.
Vinh tiểu báo mới vừa động móng vuốt, phịch một tiếng, giống như là bị cái gì đánh tới, lập tức từ trên mặt bàn lộn ra ngoài.
May mà Ngao Già động tác nhanh, vững vàng tiếp lấy thân hình của cậu.
Vinh Minh Thời sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra?
Mà Ngao Già hơi nheo mắt, cúi đầu nhìn báo nhỏ: "Khi thợ điêu khắc đang điêu khắc Năng Nguyên thạch, trước hết phải kích hoạt năng lực nhận thức."
"?"
Vinh tiểu báo ngơ ngác, năng lực nhận thức là cái gì?
"Lại tới một lần nữa thử xem." Ngao Già cổ vũ.
Vinh tiểu báo đưa báo móng vuốt tiến lại gần, nhưng vừa cử động lại bị một nguồn sức mạnh đẩy ra.
Tà môn... Chẳng phải chỉ là một khối đá trong suốt! Đều là Năng Nguyên thạch, tại sao khối đá Hắc Long lại không có chuyện gì?
Ngao Già đột nhiên trầm mặc, hắn nhìn ra được, báo nhỏ cũng không biết làm sao sử dụng năng lực nhận thức của mình, xem ra trước tiên hắn cần phải để cho báo nhỏ vào học viện tu tập thợ điêu khắc chuyên nghiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro