Chương 1: Tiểu báo rất đói
Lần thứ mười bảy Vinh Minh Thời theo dấu con mồi thất bại, bóng dáng nhỏ bé ngồi xổm trên tảng đá nhìn con thỏ xa xa nhảy vào bụi cỏ rồi biến mất.
Ngày hôm nay lại không có thức ăn, cậu đoán chừng phải chết đói, sau đó bị phong hóa thành con báo khô trên phiến đá này...
Chết rồi trọng sinh tự nhiên là điều may mắn nhất, thế nhưng nếu như trọng sinh trở thành động vật, này may mắn liền giảm đi non nửa, nếu lại là thú con mồ côi không có thú mẹ chăm sóc, vậy coi như mất đi hơn phân nửa.
Vinh Minh Thời chỉ là một con báo tuyết có kích cỡ tương đương một con mèo con, cậu nằm trên tảng đá, ngẩng đầu báo nhỏ nhìn một con chim tước bay qua chân trời, móng vuốt đỡ lấy đầu, hơi thè lưỡi liếm liếm môi, sau đó một móng vuốt trùm lên bụng của mình, rất đói...
Nhưng săn thú gì đó, đối với một tiểu báo đi đường đều không quá ổn thật sự rất khó.
Sau nỗ lực lần thứ mười bảy, cậu tính toán từ bỏ loại phương thức săn mồi tiêu hao quá nhiều thể lực này.
Bây giờ cậu thực sự không còn sức lực, nằm ở trên tảng đá híp lại đôi mắt, nghỉ ngơi dưỡng sức, mơ hồ nghĩ đợi lát nữa hay là đi nhìn xem những cái bẫy đơn giản mà mình làm trước đây, hy vọng có thể thu hoạch được chút gì đó.
Vinh Minh Thời di chuyển móng vuốt mềm mại xuống khỏi tảng đá, chậm rì rì đi về phía dòng suối nhỏ.
Mặt nước trong vắt đều có thể chiếu rọi hình dạng tiểu báo tuyết, nhưng mà Vinh Minh Thời không có thời gian ngắm nhìn bộ dáng manh manh của mình và sự tồn tại của một loài động vật hoang dã cực kỳ quý hiếm được bảo vệ vào thời điểm hiện tại. Trước mắt trong bụng trống trơn chỉ có thể uống nhiều nước để mình thoải mái hơn.
Uống nước xong, Vinh Minh Thời vẫy vẫy móng vuốt, xoa nhẹ một ít lông mao dính nước, cậu xoay người đi xem xét những bẫy rập chính mình dày công làm ra, chờ đợi có thể bắt được một hai con mồi. Đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên làm cậu kinh ngạc đến mức nhảy dựng, Vinh Minh Thời nhạy bén chui vào trong bụi cỏ, một lát sau, mới ngẩng đầu nhìn về phương hướng tiếng nổ vang truyền đến.
Có thứ gì đó đập vào đỉnh núi cách vị trí cậu đang đứng không xa, nơi đó đã dấy lên hỏa diễm và bốc khói dày đặc, thỉnh thoảng lại phát ra một vài tiếng nổ.
Là máy bay xảy ra sự cố?
Vinh Minh Thời mới vừa nghĩ như vậy thì đột nhiên có một con cự thú màu đen nhảy ra từ làn khói dày đặc.
"!?"
Tiểu báo vô cùng sửng sốt, so với lúc trước khi nhìn thấy móng vuốt báo của mình, sờ tới lỗ tai báo của mình, còn muốn kinh ngạc hơn.
Vinh Minh Thời chớp chớp mắt, nâng lên một móng vuốt ôm đầu, cậu bắt đầu hoài nghi chính mình có phải hay không đói bụng đến váng đầu, bằng không như thế nào cậu sẽ nhìn thấy một con Hắc Long đang bay trên bầu trời vào lúc này?
Hắc Long vỗ đôi cánh khổng lồ bay lên trên không, sau đó bỗng dưng dừng lại, những móng vuốt sắc bén bắt đầu xé rách lớp vảy trên cơ thể, đồng thời ẩn ẩn phát ra kêu rên cùng tiếng gầm nhẹ. Vảy đen như hắc diệu thạch hòa lẫn huyết từ trên trời rơi xuống, đuôi mạnh mẽ vung vẩy, phát ra âm thanh ào ào.
Vảy đen bị móng vuốt xé ra đập xuống mặt đất, tiểu báo xui xẻo không kịp phản ứng đã bị một mảnh vảy rồng đập trúng đuôi. Vinh Minh Thời trợn mắt há mồm, ôm lấy đuôi chính mình, trong đôi mắt bốc lên hơi nước khả nghi .
Này ngược lại khiến Vinh Minh Thời xác định, cậu đây là thật thấy được một con Hắc Long ở trên bầu trời phát cơn điên?
Sau khi Hắc Long tự ngược xé vảy một lúc, nó đột nhiên khó có thể ức chế khẽ kêu một tiếng, quay đầu hướng về ngọn núi phun ra một đám lửa, nhiệt độ cao nóng bỏng trong nháy mắt lập tức thiêu rụi cây cỏ trên núi thành tro, thậm chí là cục đá đều có dấu hiệu nóng chảy, ngọn lửa rất nhanh lan tràn ra.
Hắc Long phun lửa ngưng trệ trong giây lát, sau đó lại duỗi ra móng vuốt tiếp tục tàn nhẫn xé vảy của mình.
Mãi đến khi sức cùng lực kiệt, vuốt rồng buông xuống, Thân hình Hắc Long không chịu khống chế quay cuồng, thẳng tắp từ giữa không trung rơi xuống.
Thân hình cực đại của Hắc Long dần dần tiếp cận mặt đất. Lúc này Vinh Minh Thời vẫn luôn ngẩng đầu xem Hắc Long lên cơn điên (phát thần uy) mới ý thức được tình huống thật giống có chút không xong, này phương hướng Hắc Long rơi xuống, có vẻ như vừa vặn hướng về vị trí của cậu.
Báo nhỏ dùng hết khí lực toàn thân chạy ra khỏi bụi cỏ, ra sức chạy về một hướng, kia bóng của Hắc Long ngăn trở ánh nắng liền ở trên đỉnh đầu của cậu.
Sau đó, bóng đen đột nhiên thu nhỏ lại, cùng lúc đó, sau lưng Vinh Minh Thời truyền tới tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Âm thanh không quá lớn, thậm chí bởi vì khoảng cách Vinh Minh Thời chạy ra mà truyền đến tiếng động rất nhẹ, hoàn toàn không giống tiếng vang do cự thú đập phải trên mặt đất nên có.
Giải trừ nguy cơ, Vinh Minh Thời móng vuốt mềm nhũn mới ngã xuống đất, đôi mắt đầy sao, thở dốc một hồi lâu, mới dùng lực đứng lên, quay đầu nhìn về phía đồ vật rơi xuống.
Không có Hắc Long.
Vinh Minh Thời hơi nghiêng đầu, có chút nghi hoặc, cậu chậm rãi nhấc móng vuốt dày lên, lặng lẽ đi về phía phát ra tiếng vang.
Sau đó cậu nhìn thấy một người mặc chế phục đen viền bạc đang nằm tại bụi cỏ bên cạnh suối – nơi cậu đã ẩn thân trước đó.
Vinh Minh Thời dừng chân lại, một đạo ánh sáng sắc bén đột nhiên lóe qua trong đôi mắt đầy sao của tiêu báo.
Cái này hẳn là xem như… Con mồi đi?!
Vinh Minh Thời nhìn con mồi bên kia, lần thứ hai dùng móng vuốt hư nhuyễn từng bước một đi tới, vừa đi vừa tiến hành xây dựng tâm lý.
Cậu bây giờ là một con báo, là dã thú, lại còn là dã thú đã đói bụng vài ngày. Ở trong mắt các loài dã thú, bất luận cái gì không cùng giống loại đều là con mồi. Thế giới thú dữ không có nhân sinh quan, cá lớn nuốt cá bé, lấp đầy bụng mới phải trọng điểm!
Chậm chạp tới gần, Vinh Minh Thời hơi cúi người, linh hoạt nhào về phía long nhân, trừng hai mắt quan sát.
Tốt lắm, tự ngược đến mức lợi hại như vậy, đã hôn mê..
Sau đó, Vinh Minh Thời bắt đầu kéo ra chế phục màu đen của người nam nhân có vẻ ngoài mạnh mẽ này, tỉ mỉ tìm kiếm nơi để hạ miệng.
Quần áo người nam nhân này mặc nhất định làm bằng vật liệu đặc thù, mới vừa bị vuốt rồng lôi kéo nửa ngày, tuy rằng rách tả tơi, cơ hồ đều là do vuốt rồng lôi kéo hỏng, cũng không có bởi vì thân hình biến hóa mà bị rách, cho nên khi người này từ Hắc Long chuyển đổi thành người, cũng không biến thành lõa thể.
Thế nhưng da dẻ lộ ra cũng đều là bị chính vuốt rồng của hắn cào đến huyết nhục mơ hồ.
Nếu như là dã thú bình thường, vậy hẳn là là lập tức khơi dậy cảm giác thèm ăn, thế nhưng, này hình ảnh ở trong mắt Vinh Minh Thời, thật sự rất khó hạ khẩu, mặc dù tiểu tuyết báo nào đó đã đói bụng rất lâu.
Sau đó, tầm mắt băn khoăn của cậu liền rơi vào trên tay long nhân.
Tay của người này rất rộng, thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, cũng không có vết máu, hướng về lòng bàn tay hơi cuộn lại. Vinh Minh Thời đến gần dùng sức củng củng, nghiêng đầu, mở ra miệng nhỏ, cưỡng bách chính mình há mồm cắn lấy ngón tay của người này.
Cậu phải sống sót…
Ngậm một hồi, Vinh Minh Thời lại tại nội tâm ấp ủ một hồi.
Không có gì to tát cả, chỉ cần cậu khép miệng lại, răng báo sắc bén nhất định có thể đâm thủng da thịt.
Đã làm dã thú thì việc ăn tươi nuốt sống là không thể tránh khỏi! Không chừng chờ này long nhân tỉnh rồi còn có thể sẽ ăn chính mình.
Rốt cuộc…
Vinh Minh Thời nhụt chí ngồi xổm xuống bên cánh tay long nhân, gục đầu nhìn cánh tay của người này.
Tuy rằng bây giờ cậu là dã thú, còn là một tiểu báo chưa thành niên không thể tự săn bắt mồi, thế nhưng bắt cậu ăn thịt người cũng thật là không hạ khẩu được.
Vinh Minh Thời không phát hiện, ngay vào lúc này, người đang bán nằm đột nhiên mở mắt ra, con ngươi màu vàng sắc bén ẩn nhẫn dò xét một vòng, sau đó vững vàng đáp xuống đôi lông tai rủ xuống trên đầu nhỏ của tiểu báo tuyết.
Hắc Long Ngao Già lúc này đang trong thời kỳ cuồng loạn, ý thức có chút hỗn độn, nhưng là vẫn cảm giác được, vật nhỏ này vừa liếm láp ngón tay hắn, răng sữa sắc bén cắn vào đốt ngón tay hắn.
Này vật nhỏ là muốn đem hắn làm tỉnh lại?
Vật nhỏ này nhỏ như vậy, nhiều lắm chỉ bằng cái móng vuốt của hắn khi ở hình thú, thoạt nhìn có vẻ vô cùng tiêu điều, đáng thương.
Là trẻ vị thành niên, hay vẫn là thành niên bị biến nhỏ?
Toàn bộ đế quốc thú nhân, phổ biến tồn tại một loại chứng cuồng bạo, loại này cuồng bạo sẽ thúc đẩy thú nhân hiện ra hai loại tình huống cực đoan.
Một loại là khi cảm xúc bị kích động mạnh, đặc biệt là thời kỳ động dục, sẽ biến thành hình thú lúc thành niên, trong trạng thái này ý thức mất kiểm soát, sẽ tàn phá và hủy diệt mọi thứ xung quanh.
Một loại khác chính là tâm trạng xuống thấp bất thường và thất vọng, thú nhân liền biến về dạng ấu thú, phi thường yếu ớt cùng bất lực.
Mặc dù là người có khả năng tự chủ xuất sắc như Ngao Già cũng khó có thể tránh khỏi thời kỳ cuồng bạo. Khi ý thức được chính mình có khả năng tiến vào thời kỳ cuồng bạo, Ngao Già cực lực áp chế, chạy tới viên tinh cầu đã được đánh dấu là tinh cầu cằn cỗi, không ai cư trú trên bản đồ.
Cho nên, vật nhỏ trước mắt thuộc loại tình huống nào?
Này suy nghĩ của Ngao Già chỉ thoáng qua chốc lát đã bị chứng cuồng bạo lấn át, con ngươi màu vàng dần dần mất đi lý trí, ý thức dần dần hỗn loạn, hắn biết chính mình đang dần mất khống chế.
Này vật nhỏ ở bên người hắn, rất nguy hiểm!
Cho nên, Ngao Già xòe bàn tay, đáp xuống cái đầu đầy lông của tiểu báo.
Xúc cảm ấm áp mềm mại, lông tơ tinh mịn thực thoải mái. Lòng bàn tay to lớn của Ngao Già khẽ run lên vì sự ức chế chứng cuồng bạo, xoa nhẹ một chút trên đầu vật nhỏ, sau đó thuận theo đầu trượt tới chỗ cái gáy, sau đó, hắn kiên định bắt lấy da lông sau cổ tiểu báo, dùng sức đem nó ném đi ra ngoài.
Báo tuyết… Thuộc thú nhân loài mèo… Cơ thể có tính dẻo dai cao nhất…
Dùng cái này lực độ cùng độ cao đem vật nhỏ ném văng ra…… Hẳn là sẽ không bị thương đi?
Ngay trước khi cơn cuồng bạo lại bùng phát, ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Hắc Long, sau đó liền hoàn toàn mất tự chủ, lần thứ hai biến thành hình cự thú, quét cánh bay lên không trung, tiếp tục xé rách vảy trên cơ thể, kiềm chế dục vọng muốn phun lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro