Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3. Trêu chọc

Chương 3. Trêu chọc

Giữa tháng 11 là thời điểm rảnh rỗi của nông dân.

Nông dân bận rộn suốt một năm, khoảng thời gian được thảnh thơi cũng chẳng được mấy ngày. Thôn Tây Bình có vị trí rất thuận lợi, nằm trong trung tâm Đại Lịch, khí hậu ấm áp, đất đai thích hợp để trồng nhiều loại hoa màu, chủ yếu là lúa gạo, lúa mì và lúa nước. Người trong thôn thường để lại một hoặc hai dải đất ở bờ ruộng để trồng đậu, đậu phộng, củ cải, đủ cho gia đình ăn.

Đại Lịch chia ruộng, nam nhân được cấp mười mẫu đất, nữ nhân và ca nhi được cấp năm mẫu đất. Mười mẫu của nam nhân được chia thành năm mẫu ruộng nước và năm mẫu ruộng cạn, còn phụ nữ và ca nhi đều là ruộng cạn. Mỗi năm thu hoạch, 20 thuế 1, nghĩa là nếu thu hoạch được 20 thạch* lương thực, chỉ cần nộp thuế 1 thạch, thuế suất 5℅, đây được xem như không tồi.

(*) 1 thạch gần bằng 72 kg.

Khi Đại Lịch vừa mới khai quốc, trong mấy năm liền xảy ra chiến tranh liên miên, vì để cho bá tánh nghỉ ngơi lấy lại sức, triều đình áp dụng chính sách 40 thuế 1, thuế suất chưa đến 3℅. Hiện tại đã qua hai đời hoàng đế, tình hình đương nhiên không còn giống như trước.

Nhà Lê Đại có mười mẫu ruộng nước và mười mẫu ruộng cạn. Khi phân gia, Lê Đại chỉ lấy năm mẫu ruộng nước, còn lại không lấy thêm gì cả. Ngôi nhà mà ông ở cũng là do chính ông tự tạo dựng bằng bản lĩnh của mình.

Lúa, đậu phộng và đậu xanh thu hoạch vào tháng 7, lúa gạo thu hoạch vào tháng 10, còn lúa mì thì chờ lúa gạo thu hoạch xong mới gieo, đến tháng 6 năm sau mới thu hoạch, cho nên vụ mùa chính là vào tháng 6, tháng 7 và tháng 10.

Hiện tại trong đất không có gì bận rộn.

Lê Chu Chu nghĩ rằng tướng công đọc sách không hiểu chuyện hoa màu ngoài ruộng, nên nói rõ với tướng công, “...Trong nhà không có việc gì cần làm, tướng công cứ nghỉ ngơi đi, không cần phải giúp ta.”

Dọn dẹp nhà bếp, ra sân sau cho gà ăn, nhặt trứng, cho hai con heo ăn, dọn phân sạch sẽ. Tướng công vẫn luôn bận rộn giúp cậu làm những việc này, nhưng thật ra Lê Chu Chu làm một mình còn nhanh hơn, cũng không phải vì tướng công không tốt.

Nhưng bây giờ cậu định đi múc nước. Xách đòn gánh thùng nước, đường xuống bờ sông lại khó đi, mà tướng công thì nhỏ gầy, vừa trắng vừa đẹp, nếu lỡ vấp ngã thì biết làm sao?

Ánh mắt Lê Chu Chu đầy đau lòng, dừng lại trên khuôn mặt tướng công, lỡ mà ngã làm trầy xước khuôn mặt đẹp kia thì ——

Cố Triệu:...

“Ta muốn rèn luyện một chút, như vậy cũng tốt cho sức khỏe.” Cố Triệu tỏ vẻ đáng thương, giọng nói mang theo chút làm nũng, không hề cảm thấy buồn nôn ghê tởm, thậm chí còn giả vờ đáng yêu, giơ hai ngón tay lên nói: “Ta bảo đảm, cái gì cũng nghe lời ngươi, không làm loạn đâu.”

Lời này làm Lê Chu Chu đau lòng không thôi, tướng công cũng chỉ muốn giúp cậu.

“Được rồi.”

“Thùng gỗ để ta mang nhé? Được không Chu Chu?” Cố Triệu tiếp tục hỏi.

Lê Chu Chu đáp: “Ừm, được.” Dù sao cũng chỉ là thùng rỗng.

Trong nhà không còn ai, Lê Chu Chu khóa cửa.

Mấy thôn xung quanh vùng cùng sử dụng chung một con sông, nước từ trên núi chảy xuống tạo thành một khu vực rộng lớn, rồi chia nhánh thành những con sông nhỏ. Con sông chạy qua thôn Tây Bình khá rộng, đủ cung cấp nước sinh hoạt cho cả trăm hộ gia đình trong thôn, còn hạ nguồn thì dùng để giặt quần áo.

Nhà của Lê Đại nằm hơi xa thượng nguồn một chút.

Hai phu phu trẻ vừa bước ra khỏi cửa vài bước, Vương thẩm cách vách ở trong sân chào hỏi, mấy câu quen thuộc như ‘đi múc nước à?’ hay ‘ăn cơm chưa?’, Lê Chu Chu liền đáp lại ‘ừm, đúng vậy.’ Tiếng nói chuyện ấy làm kinh động những nhà khác, mấy người tụ tập đóng đế giày, may vá cũng nhìn xem náo nhiệt.

Đại cô nương, tiểu ca nhi chưa xuất giá chỉ tò mò nhìn bằng ánh mắt. Còn các a thẩm, a thúc lớn tuổi thì không cố kỵ, có người có ý tốt trêu ghẹo, cũng có người đùa cợt chèn ép.

“Nhìn rể Chu Chu kén kìa, quả nhiên là so với đám chân đất lớn lên như chúng ta thì đẹp hơn nhiều.”

“Vậy theo ngươi nói, nhìn cái khí chất này, đúng là người đọc sách có khác.”

“Chu Chu cũng không uổng công chờ, cuối cùng cũng tìm được người tốt.”

“Thôn Tây Bình chúng ta đây là lần đầu có một ca nhi kén rể. Nói thật, Lê Đại đã phải tốn bao nhiêu tiền mới cưới được một lang quân đọc sách thế này về cho Chu Chu? Chu Chu đúng là làm cha ngươi hao tốn quá rồi.”

“Chưa biết chừng sau này lang quân còn đỗ đạt cao, người như Chu Chu còn có thể trở thành nương tử của tú tài, mấy đồng bạc lẻ này mà tính là cái gì, đâu phải nói là hao tốn, Lê gia đây là kiếm lời mà.” Người nói câu này là Trương thẩm, giọng cố ý cất cao, còn làm mặt quỷ đầy vẻ châm chọc, rõ ràng chẳng có ý tốt.

Lê Chu Chu trong lòng không thoải mái, từ nhỏ cậu đã nghe quen những lời như vậy, nên phân biệt rõ lời tốt lời xấu, bình thường người ta cười nhạo cậu, cậu cũng không bận tâm, không để trong lòng lâu, nhưng lần này cậu mím chặt môi dưới.

Trương thẩm chèn ép cậu thì thôi, nhưng giờ còn mang tướng công của cậu ra làm trò cười.

Nhưng Lê Chu Chu ăn nói vụng về, trong lòng biết rõ phải nói gì, nhưng không biết diễn đạt ra sao. Khi còn nhỏ bị người ta chê cười, từng có lần cậu phản bác lại, nhưng lần sau người ta lại tiếp tục nói, còn bảo cậu không chịu nổi đùa giỡn, đều là trưởng bối nói chơi thôi, làm gì mà nóng nảy như vậy.

“Đa tạ các a thẩm, a thúc đã chúc phúc.” Cố Triệu bên cạnh bỗng cất tiếng, giọng điềm đạm, diễn nét thư sinh, nhẹ nhàng chắp tay thi lễ đúng kiểu thư sinh, nụ cười treo trên mặt nói: “Cố Triệu đã đây ở rể, là người ở rể của Chu Chu, về sau nhất định sẽ lấy Lê gia làm đầu, lấy Chu Chu làm trọng.”

Lần này những nhóm phụ nhân thích xem náo nhiệt bỗng nhiên không biết phải tiếp lời thế nào. Thường ngày họ có thể vì vài chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau ầm ĩ từ sáng sớm, xô xát cũng không nói chơi, nhưng giao tiếp cùng người đọc sách, đúng là chưa từng có.

Đặc biệt lời nói của Cố Triệu không thể bắt bẻ được, nụ cười vẫn luôn giữ trên môi, giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng, đám người này vốn chỉ muốn nhìn náo nhiệt, hiện tại cảm thấy không tiện nói thêm điều gì nữa.

“Kia các a thẩm với a thúc còn đang bận, ta cùng Chu Chu đi múc nước trước.” Cố Triệu xách thùng nước trên mặt đất lên, dẫn theo Chu Chu tiếp tục đi.

“Ừm, được được.”

Nhóm a thẩm đáp lời, giọng cũng dịu đi không ít.

Chờ hai người đi xa, bóng dáng vẫn chưa khuất hẳn, phía sau lại bắt đầu bàn tán, nhưng lần này lời nói có vẻ dễ nghe hơn.

“Tiểu tướng công của Chu Chu nói chuyện thật êm tai, người đọc sách đúng là khác biệt.”

“Đúng vậy, còn gọi chúng ta là a thẩm với a thúc, thái độ cũng ôn hòa, dù chúng ta đùa như thế cũng không nổi giận.”

“Đối xử với Chu Chu cũng rất tốt, còn cùng đi múc nước nữa, Chu Chu đúng là có phúc thật.”

“Có cái gì phúc, họ Cố đấy tám tuổi đã khắc chết mẹ ruột, thi nhiều lần đều trượt, quá xui xẻo, thật sự nghĩ rằng có thể đậu sao, Lê Chu Chu có mơ mà làm nương tử của tú tài.” Trương thẩm nhổ nước bọt xuống đất, tiếp tục chế nhạo Lê Chu Chu, mới vừa rồi nàng nói Lê Chu Chu có thể làm nương tử của tú tài, thật sự cho rằng nàng đang khen à?

Phi!

Lê Chu Chu làm gì có phúc khí này?

Việc này đã lặp đi lặp lại suốt nửa tháng, cũng không thấy phiền, Trương thẩm tay chống eo, phun nước miếng lần nữa nói: “Cả làng trên xóm dưới ai mà không biết chuyện này? Kia là học cái gì, bảng hiệu cái gì...”

Bảng hiệu học tập.*

(*) 学台悬牌: học đài huyền bài: treo bảng hiệu để công bố danh hiệu hoặc thành tựu liên quan đến giáo dục. Chắc là giống bảng vàng.

Chuyện này xảy ra vào mùa xuân năm ngoái, nguyên thân đi đến phủ huyện tham gia viện thí, cũng chính là khảo tú tài. Viện thí diễn ra ba năm hai lần, nguyên thân đã dự thi suốt 6 năm, tổng cộng 4 lần, lần này không những không đỗ, mà còn bị treo tên trên tấm bảng phụ với nội dung bị giám khảo phê bình.

Bảng chính liệt kê danh sách tú tài đỗ đạt. Bên cạnh là tấm bảng phụ, mặt trên có tên Cố Triệu, giám khảo phê bình: Văn lý không thông.

Cố Triệu trở thành trò cười của những người đọc sách trong huyện phủ. Vừa lúc thôn Thập Lý có một vị tú tài, việc này liền truyền đến mấy thôn lân cận, mặt mũi của Cố Triệu cũng mất đi.

Cũng chính vì điều này mà mẹ kế của Cố Triệu quyết định cắt đứt chi phí đọc sách của hắn, đây cũng là nguyên nhân mà Cố phụ đồng ý. Việc đọc sách vốn đã tốn kém, Cố gia đã chu cấp suốt mười năm, nếu thấy còn chút hy vọng chắc chắn họ sẽ không cắt, trừ phi Cố Triệu không phải là mầm non đọc sách.

Mặt khác, nếu không phải vì chuyện bảng hiệu bị phê bình, thì dù Cố Triệu có muốn đến Lê gia làm con rể, Cố gia cũng sẽ không đồng ý.

Việc học chính là con đường thay đổi địa vị. Nếu Cố Triệu bước chân vào nhà khác làm con rể, thì sau này dù có thay đổi thế nào, cũng chỉ là người của Lê gia, không còn dính dáng gì đến Cố gia nữa. Trừ phi, Cố Triệu không còn bất kỳ hy vọng nào trên con đường học hành.

Năm nay Cố Triệu bước vào Lê gia làm con rể, chuyện cũ năm trước lại bị đem ra làm trò cười.

Người trong thôn không rõ bảng hiệu học tập là gì, nhưng cũng biết rằng người thực sự thông minh, học giỏi thì không bao giờ phải làm con rể ở nhà người khác.

Lê Chu Chu tránh đi đường trong thôn mà đi qua đường nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nhưng nhìn kĩ sẽ thấy lo lắng. Lê Chu Chu sợ rằng tướng công sẽ để những lời của Trương thẩm trong lòng, làm bản thân khó chịu.

“Hồi Hạnh ca nhi chưa xuất giá, hai chúng ta cùng theo nhị thẩm học thêu thùa, Hạnh ca nhi học vừa nhanh vừa giỏi, còn ta lại rất chậm, thế nào cũng học không được, bà nội nói ta là đầu gỗ không thông minh.”

“Sau đó ta tự mình suy nghĩ, luyện tập nhiều hơn, giờ cũng biết một chút, cũng có thể làm được.”

Hạnh ca nhi là ca nhi của nhà Lê Nhị, nhỏ hơn Lê Chu Chu một tuổi, đã sớm xuất giá.

Lê Chu Chu ít khi an ủi người khác, trong đầu suy đi nghĩ lại những lời mình vừa nói, nói xong lại lo không biết mình có nói sai gì không, không khỏi nhìn về phía tướng công, vừa lúc ánh mắt hai người chạm nhau.

Tướng công cũng đang nhìn cậu.

Mắt đã ngấn nước.

Lê Chu Chu tức khắc tay chân luống cuống, “Tướng, tướng công sao thế? Có phải ta nói sai điều gì rồi không?”

“Ta biết Chu Chu là đang cổ vũ ta, không có nói sai gì cả, ta chỉ là cảm động.” Cố Triệu ánh mắt trong trẻo, nhu nhược đáng thương, nếu không phải ban ngày ban mặt, tay còn đang xách thùng, hắn chắc chắn sẽ lao đến ôm lấy vợ.

Thuận tiện còn có thể tựa đầu cọ cọ vào cơ ngực của vợ.

Với chiều cao này của hắn chắc chắn rất phù hợp.

Lê Chu Chu ban đầu còn nói rất cẩn thận, hiện tại tâm tư đó biến mất, chỉ cảm thấy tướng công nhỏ thật đáng yêu, trong lòng bất giác dâng lên một dòng cảm xúc, liền khẳng định mà nói: “Tướng công, ngươi đọc sách nhất định sẽ thành công.”

Ngay cả khi không được cũng phải khảo thành công.

Cố Triệu nghĩ. Khoa cử nhất định là phải thi. Bản thân hắn không có chí lớn, nếu ở thế giới hiện đại, chỉ cần có chút tiền bạc, không cần kết hôn, tùy tiện sống ở một thành phố nhỏ cũng có thể an ổn qua ngày, nhưng hiện tại mọi thứ đã khác.

Đại Lịch triều bây giờ đang trong thời kỳ an ổn, bá tánh ăn no mặc ấm xem như an cư lạc nghiệp,* thế nhưng khoảng sáu bảy năm nữa, man di, cướp biển như hổ đói rình mồi, phát động vài cuộc chiến tranh nhỏ, sau đó thuế má sẽ tăng cao, bắt đầu đánh giặc.

(*) an cư lạc nghiệp: cuộc sống ổn định, vui vẻ làm ăn.

Ở thời cổ đại, bá tánh sống thuận theo ý trời, trông cậy vào ân đức của người cầm quyền, hoàn toàn không có quyền tự mình quyết định số phận.

Cố Triệu vừa rồi ở trước mặt các a thẩm a thúc trong thôn cũng không nói dối. Ở thời đại này, khi đã thành thân, đương nhiên hắn phải lấy Chu Chu làm đầu, lấy Lê gia làm trọng, chính bản thân hắn phải có khả năng che chở cho gia đình này.

“Chu Chu thêu thùa, ta đã thấy qua, rất đẹp, vẫn là Chu Chu làm mọi việc khéo léo nhất.” Cố Triệu thuận theo lời của vợ, tiếp tục tán dương.

Lê Chu Chu bất giác nghĩ, bộ y phục mà mình từng thêu đẹp nhất chính là bộ áo cưới.

Đêm động phòng hôm đó, cậu là người chủ động cởi quần áo.

Ban ngày ban mặt, tướng công nói chuyện như vậy, có phải đang trêu chọc cậu không? Lê Chu Chu không chắc chắn, cậu chưa từng nghe loại lời nói này, chỉ có khi cùng Hạnh ca nhi làm việc chung, nghe Hạnh ca nhi kể chuyện.

Trong thôn có vài nam nhân chuyên nói những lời hạ lưu để trêu chọc và quấy rối các ca nhi. Hạnh ca nhi từng gặp phải chuyện như vậy.

Nhưng Lê Chu Chu thì chưa bao giờ. Khi đó cậu còn thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bộ dáng mình trưởng thành như vậy cũng không tệ lắm.

Nhưng hôm nay ——

Lê Chu Chu cúi mặt, cố gắng che đi gương mặt đỏ bừng của mình. Cố Triệu giả vờ ngây thơ, còn chớp đôi mắt, đơn thuần vô tội hỏi: “Ta nói thật mà Chu Chu, tay nghề thêu áo cưới của ngươi thật sự rất đẹp, đêm đó ta còn chưa kịp nhìn kỹ bộ áo cưới của ta, Chu Chu đã cởi cho ta ——”

“Đừng, đừng nói nữa.” Lê Chu Chu đỏ mặt đến mức không thể giấu được.

Cậu không chỉ cởi áo cưới của bản thân, mà còn lột sạch áo cưới của tiểu tướng công.

Hạnh ca nhi từng nói, làm thê tử thì phải chăm sóc và hầu hạ tướng công chu đáo. Cậu cũng đâu có làm sai.

Nhưng hiện tại bị tướng công nhắc lại, Lê Chu Chu cảm thấy ngại ngùng, nhưng nhìn vẻ mặt tướng công đứng đắn, có lẽ thật lòng khen tay nghề thêu thùa, không hề có ý trêu ghẹo cậu? Chắc là cậu đã hiểu sai.

“Ta, ta đi múc nước, lát nữa còn phải giặt quần áo.” Lê Chu Chu vội vàng rời đi, để lại cho tướng công nhỏ bóng lưng với đôi tai đỏ bừng.

Trên mặt Cố Triệu không còn vẻ ngây thơ vô tội nữa, đáy mắt đầy ý cười, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

Chu Chu thật là dễ trêu.

Lê Chu Chu ở bờ sông múc nước, không dám nhìn thẳng tướng công, đầu óc rối bời, toàn nghĩ đến chuyện thêu thùa, đêm động phòng, và cả việc cởi quần áo. Những chuyện nổi giận thay tướng công vì bị Trương thẩm trào phúng đều quên sạch sẽ.

Lu nước lớn trong bếp đã được đổ đầy, Chu Chu chạy qua lại đến ba lần.

Cố Triệu xách hai thùng không, chỉ làm có chút việc thôi mà mồ hôi đã thấm mỏng cả người, bàn chân cũng có chút mỏi nhừ, ngược lại Lê Chu Chu trông như chẳng có gì, thản nhiên đậy nắp lu nước, xắn tay áo vào nhà một lát đã ôm ra một chậu quần áo.

Trong đó có quần áo của hai người bọn họ, còn có của Lê Đại.

“Tướng công, ta đi giặt quần áo đây, ngươi đừng theo ta, bờ sông toàn là ca nhi, a thẩm và nữ hài tử thôi.” Dù tướng công có muốn đi cùng, lần này Lê Chu Chu cũng không muốn cho.

Cố Triệu cũng không định đi, hắn biết mình có đi cũng chỉ làm vướng tay vướng chân, làm chậm trễ công việc của Chu Chu.

“Được, ta ở nhà đọc sách, ngươi cứ đi đi.”

Lê Chu Chu lúc này mới yên tâm, bưng chậu quần áo rời khỏi nhà. Cố Triệu nghỉ ngơi xong, uống một ly trà lạnh, bắt đầu sửa soạn lại thư phòng. Của hồi môn của hắn ngoài bộ chăn mền bốn món trên giường và vài bộ quần áo, thứ quý giá nhất chính là chiếc rương sách này.

Ở thời đại này, sách vô cùng quý giá, đương nhiên Cố gia không cho hắn mang sách đi, Cố Triệu còn có hai đệ đệ, bây giờ Cố Triệu không còn dùng được, Cố gia còn muốn bồi dưỡng người chân chính họ Cố khác làm rạng danh gia tộc.

Những cuốn sách mà Cố Triệu mang theo đều là bản chép tay, trong nửa tháng đợi Chu Chu đến rước, Cố Triệu cũng không nhàn rỗi, một bên chép sách, một bên thu thập tin tức.

Giấy và bút mực hắn dùng đều là loại rẻ nhất.

Cố Triệu mở sách ra, nét chữ xấu, mực thấm qua giấy vô cùng khó xem, nhưng điều kiện lúc ấy chỉ có thế, định thần xong, bắt đầu ghi chép tổng hợp lại các ý chính.

Nguyên thân dù có ký ức của mười mấy năm sau, nhưng lúc làm quan viên địa phương đa phần chỉ biết đến ăn nhậu chơi bời, thư phòng đầy sách nhưng chỉ để trưng bày, hiếm khi lật xem. Đến nỗi mười mấy năm trước trong kỳ thi đỗ tú tài, đề mục ra sao cũng hoàn toàn không nhớ nổi.

Nhưng thật ra đề bài viện thí năm trước thì nguyên thân nhớ rất rõ, đó là một kỷ niệm vô cùng nhục nhã.

Cố Triệu cảm thấy cũng tốt, phục bàn* lại đề.

(*) 复盘: phục bàn: là thuật ngữ trong môn đánh cờ, sau một trận đấu, người chơi cờ sẽ bày lại ván cờ để suy nghĩ lại các nước đi, phân tích ưu điểm, nhược điểm, tích lũy kinh nghiệm khi gặp những ván cờ tương tự.

Khúc uốn sông.

Đây là nơi người dân thôn Tây Bình thường đến để giặt quần áo, dòng nước ở đây chảy chậm, ven bờ có nhiều tảng đá lớn, sau lưng là cây liễu thụ, mùa hè mát mẻ, còn mùa đông chắn gió rất tốt.

Lê Chu Chu hôm nay đến hơi muộn, Hạnh ca nhi ở bờ sông vẫy tay, gọi to: “Sao hôm nay ngươi đến chậm thế?”

Lê Chu Chu không biết đáp lời thế nào, chẳng lẽ lại nói cậu bị tướng công trêu ghẹo đến mức đến trễ.

“Chắc là do tướng công nhỏ nhà ngươi cùng ngươi đi múc nước đúng không?” Hạnh ca nhi đã sớm biết, cố ý trêu chọc Chu Chu, cười nói: “Chuyện này đã truyền khắp nơi rồi.”

Giặt quần áo vốn nhàm chán, mọi người thường tụ lại nói chuyện phiếm để giết thời gian.

Lê Chu Chu thế nhưng đối mặt với người khác không đỏ mặt, ừ một tiếng rồi đặt chậu xuống, cặm cụi giặt quần áo.

Những người xung quanh dựng tai nghe ngóng, thấy không có gì thú vị thì liền tụm lại bàn tán chuyện khác. Riêng Hạnh ca nhi xích lại gần, hạ giọng dong dài nói: “Ta nghe nói Trương gia lại nói xấu ngươi, cái lão bà kia ghi hận ngươi vì đã từ chối cháu trai bà ta, cháu trai bà ta lớn lên như con khỉ già, còn thấp hơn cả ta, vừa gầy vừa yếu, y như con quỷ đoản mệnh, còn không biết xấu hổ đòi mười lượng bạc để làm rể nhà ngươi...”

Trương gia chính là gia đình Trương thẩm, Bình thường mọi người gọi bà ta là Trương thẩm, còn khi khó chịu gọi đơn giản là Trương gia, ám chỉ người nhà họ Trương.

Hạnh ca nhi nói một hồi, thấy Lê Chu Chu không đáp lời, vẫn giữ dáng vẻ lầm lì như trước, tức khắc tức giận nói: “Ta đang giúp ngươi xả giận đó. Nhưng mà hôm nay chẳng phải là ngày thứ ba lại mặt sao? Ta còn tưởng ngươi cùng tướng công nhỏ của ngươi trở về thôn Đông Bình ——”

Lê Chu Chu nghe vậy, tay làm rơi chày gỗ xuống chậu nước.

“Còn phải về nhà sao?”

“Đúng vậy chứ sao, gả chồng thì ngày thứ ba phải lại mặt, ngươi cưới tướng công ngươi, theo lý phải cùng hắn trở về.” Hạnh ca nhi càng nói càng chắc chắn, Chu Chu cưới Cố Triệu như các nam nhân bình thường cưới vợ về nhà.

Cố Triệu cũng không phải một tiểu tức phụ lễ tiết. (?)

(?) Bản raw để như này 那顾兆可不是小娘妇的礼节了 nhưng mà mình dịch xong thì không hiểu nên để tạm bản convert.

⋆⋆⋆

Tác giả có lời muốn nói:

Khi Lê Chu Chu cưới tiểu tướng công, lễ cưới tặng mười tám lượng bạc. Của hồi môn của Cố Triệu gồm bốn món: một bộ chăn gối, hai bộ quần áo, và một rương sách chép tay.

Giá trị của Cố Triệu rất cao (mười tám lượng bạc đủ để xây một ba gian nhà ngói gạch xanh), (giá trị đã được sửa đổi một chút.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro