Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. Làm nũng

Chương 2. Làm nũng

Không sai, Cố Triệu là một người xuyên không.

Hơn nửa tháng trước, Cố Triệu vừa tốt nghiệp thì vào làm thực tập sinh tại một công ty không tồi. Hắn học ngành hóa chất, trường chuyên nghiệp cũng nổi tiếng, nghề nghiệp có tiềm năng tốt, chẳng qua đa số bạn cùng lớp của hắn không vội làm việc mà chọn học cao học để đào tạo chuyên sâu.

Cố Triệu là một cô nhi, vào đại học nhờ tiền vay sinh viên, nên hắn muốn sớm đi làm để kiếm tiền trả nợ. Sau vài năm làm việc và tiết kiệm, hắn dự định sẽ học lên thạc sĩ, sau đó tìm một thành phố nhỏ với giá nhà không quá cao để mua một mảnh đất, trải qua một cuộc sống bình yên, nuôi thêm một con chó để bầu bạn là xong.

Đó là kế hoạch của Cố Triệu cho tương lai.

Không có bóng dáng của nửa kia.

Sau đó, Cố Triệu xuyên không.

Hắn đi theo thầy của mình vào công xưởng, nhà máy đột nhiên phát nổ, hắn mất đi ý thức, khi tỉnh lại thì thấy mình ở một triều đại không có trong lịch sử —— Đại Lịch triều.

Công ty đưa tiền bồi thường chắc có thể trả đủ khoản vay sinh viên.

Cố Triệu nghĩ xong cũng không còn gì tiếc nuối, bắt đầu tự suy xét tình trạng hiện tại. Trong đầu hắn có rất nhiều ký ức của thân thể này, nên hắn có thể nhanh chóng thích ứng, thân thể này cùng tên cùng họ với hắn, cũng tên là Cố Triệu.

Nguyên thân này sống ở thôn Đông Bình, năm nay mười sáu tuổi, dưới hắn có hai đệ đệ, một đứa sáu tuổi, một đứa ba tuổi. Mẹ kế hiện giờ còn đang mang thai sáu bảy tháng.

Khi Cố Triệu xuyên không qua, thân thể này đang bị cảm lạnh, hắn cho rằng tiểu hài tử còn nhỏ như vậy, còn nghĩ thật là đáng thương, nhưng nằm trên giường suốt ba ngày, ký ức càng ngày càng nhiều, càng ngày càng rõ ràng, hắn nhận ra rằng nguyên thân này không phải là người tốt.

Nguyên thân thế nhưng lại có ký ức của kiếp trước.

Ở kiếp trước, nguyên thân từ mười hai tuổi bắt đầu thi tú tài nhưng liên tục không đậu, trong nhà không còn đủ khả năng chu cấp, mẹ kế khuyên ngừng đi thi, cha hắn nghe thấy cũng cảm thấy nguyên thân không trông chờ gì được, quyết định không chu cấp tiền học nữa.

Nhưng nguyên thân từ nhỏ đã quen đọc sách, căn bản không làm ruộng được, hơn nữa còn khinh thường công việc đồng áng, đến năm mười tám tuổi cắn răng chủ động đến Lê gia ở thôn Tây Bình tự tiến cử, làm tướng công Lê Chu Chu.

Nguyên thân chướng mắt Lê Chu Chu, chê Chu Chu lớn tuổi, lại không xinh đẹp, trong lòng một bên ghê tởm, một bên lại sử dụng tiền tài Lê gia. Đến năm hai mươi ba tuổi miễn cưỡng đậu tú tài, hai mươi tám tuổi đỗ cử nhân, cuối cùng đi theo con đường của tra nam Trần Thế Mỹ*.

Sau khi đỗ cử nhân, bị hương thân phú hộ bắt rể, cưới hương thân nữ nhi nhà đó.... Lê Chu Chu mang ca nhi đi tìm chồng, trên đường về quê bị nguyên thân lúc này là huyện lệnh giết chết, nơi đất khách quê người, một cái bia mộ tử tế cũng không có.

Mười mấy năm sau, nguyên thân vì cùng nhạc phụ làm nhiều việc hại nước hại dân, cuối cùng bị chém đầu.

Không nghĩ là, một tra nam như vậy thế nhưng lại được trọng sinh. Sống lại một lần, nguyên thân không chút hối cải, chỉ muốn đẩy nhanh tiến độ hơn, sớm trước hai năm, cha Cố còn chưa cắt tiền chu cấp, hắn đã đến thôn Tây Bình tiến cử ở rể Lê gia.

Bị cảm lạnh cũng vì còn mang thù mẹ kế, hắn cảm thấy cha Cố cắt đi con đường khoa cử của mình, buộc hắn phải đi làm người ở rể, hoàn toàn là do mẹ kế hãm hại.

Vì vậy trước khi đến Lê gia, nguyên thân cố ý dầm mưa nhỏ xuống ruộng làm việc, muốn khiến mẹ kế bị mang tiếng xấu ngược đãi con riêng, nhưng không ngờ cơ thể yếu ớt này lại bị cảm lạnh, cũng không thể ngờ rằng cơ thể sẽ bị một linh hồn khác chiếm lấy.

Cố Triệu xem hết ký ức, tiền căn hậu quả rõ ràng, đối với hành vi trơ trẽn của nguyên thân, hắn định đến Lê gia từ hôn nói rõ ràng, không phải vì làm người ở rể mất mặt mà là hắn đối với ca nhi tránh xa còn không kịp.

Thật ra hắn là gay, dù thích nam, nhưng ——

Gặp qua ca nhi trong thôn, một đám tính tình trẻ con, bôi phấn cài hoa, chỉ cỡ học sinh trung học mười bốn mười lăm tuổi.

Cố Triệu:....

Đánh chết cũng không thể cưới.

Khi đã bình phục, Cố Triệu đến Lê gia ở thôn Tây Bình, lúc xuất phát nghe được người trong thôn khua môi múa mép chuyện của hắn, thấy hắn thì dừng lại không nói, chỉ là nhìn hắn bằng ánh mắt muốn xem náo nhiệt.

Chờ đến khi tới thôn Tây Bình, vừa thấy Lê Chu Chu, Cố Triệu liếc một cái đã nhất kiến chung tình.

Hai mươi hai năm trên đời chưa từng phải lòng ai, lần này lại nhất kiến chung tình.

Nguyên thân cực kỳ chán ghét Lê Chu Chu, hơn nữa thời gian đã qua lâu, trong trí nhớ gương mặt của Lê Chu Chu mơ hồ, chỉ có một cái ký hiệu.

Hiện giờ Cố Triệu nhìn thấy chính là dáng vẻ Lê Chu Chu mười chín tuổi, nước da khỏe mạnh, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú, ánh mắt sáng ngời, mũi cao môi mỏng, mặc quần áo nhà nông tay áo bó, càng thấy rõ eo thon chân dài, xinh đẹp lóa mắt.

Cố Triệu lập tức quên mất mục đích ban đầu, uống một chén nước, nói thân thể chính mình đã tốt, có thể tùy thời đến cửa ở rể ——

Trở về thôn Đông Bình, Cố Triệu bắt đầu tìm hiểu về Chu Chu, không cần phí tâm hỏi thăm đã biết được chuyện của Lê Chu Chu. Phụ nhân lúc trước khua môi múa mép chuyện của hắn, chính là muốn xem náo nhiệt của Chu Chu.

Cố Triệu vốn dĩ là thích nam, dạng vẻ thân thể này cũng tương tự với cơ thể của hắn đời trước, lúc học đại học cũng có một đàn em muốn xin phương thức liên lạc của hắn. Nhưng trong xương cốt truyền thống của Cố Triệu, dù pháp luật không công nhận, nhưng ở trong quan niệm của hắn, hắn muốn một mối quan hệ nghiêm túc dài lâu, không thể dễ dàng chia tay.

Về sau muốn ở bên nhau cả đời.

Vừa nhắc tới quan niệm này, đã dọa chạy người đàn em.

Bị bệnh tâm thần rồi, người ta chỉ muốn nói yêu đương một chút, không nghĩ tới trai đẹp này lớn lên trong thời kì hiện đại tiên tiến, trong xương cốt lại cổ hủ như vậy?

Ở Đại Lịch này, mọi thứ dường như đã được định sẵn.

Vận mệnh sắp đặt.

Bên cửa sổ thấp thoáng ánh trăng, Cố Triệu ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy cằm của Chu Chu vô cùng xinh đẹp, vô thức hôn vào.

Chu Chu ngủ cũng không quên trách nhiệm của thê tử, vỗ vỗ tiểu tướng công xinh đẹp trong lòng ngực.

Cố Triệu:....

Hiện giờ hắn mười sáu tuổi, nguyên thân không thích làm việc đồng áng, trước kia có thể tránh thì tránh, ngũ cốc còn chẳng phân biệt được, tay chân không hoạt động dẫn tới thân thể mỏng manh, yếu đuối, hiện tại cũng chỉ cao 1m74 75.

Thân thể cùng tướng mạo này tương tự của hắn đời trước, so ra cũng không kém, dưỡng một chút rồi chăm chỉ rèn luyện chắc là sẽ tạm được đi?

Lúc hắn vào đại học thì cao 1m87.

Nghĩ như vậy, Cố Triệu liền an tâm đi ngủ, ngủ sớm giúp tăng chiều cao.

Ngày hôm sau, gà mới gáy tiếng đầu tiên, trời bên ngoài còn chưa sáng.

Lê Chu Chu đã tỉnh dậy, nhẹ nhàng xốc chăn lên, nhìn mắt tướng công. Tướng công cũng thật đẹp, vừa trắng vừa mềm, trông như bánh trôi nước ăn trong tết nguyên tiêu.

Nhìn một hồi lâu, Lê Chu Chu không biết trên mặt mình đã mang nụ cười, mặc xong quần áo, dùng một cây trâm búi tóc, sau đó xếp quần áo tướng công đặt ở trên giường, tướng công nếu tỉnh dậy là có thể mặc liền, như thế sẽ không lạnh.

Làm xong tất cả mới ra ngoài, đóng cửa.

Lê Chu Chu trước tiên rửa tay và mặt bằng nước lạnh, lập tức tỉnh táo tinh thần, sau đó vào bếp nhóm lửa, thêm nước vào nồi. Hôm nay lấy ngũ cốc, gạo kê, đậu, gạo trắng rửa sạch rồi cho vào nồi, thêm củi khô, lau tay sạch sẽ, rồi bắt đầu nhào bột mì.

Hôm nay cha muốn đi giết heo, đi đường xa, trên đường cần mang theo lương khô, đêm nay không về mà sẽ ở lại bên ngoài, vì vậy phải mang đủ thức ăn, mang theo bánh, còn bánh bao thừa từ hôm qua thì làm bữa sáng ăn.

Lê Chu Chu nhanh chóng nhào bột xong, nồi lớn trong bếp cũng đã sôi, mở nắp nồi, cháo ngũ cốc sôi ùng ục, lấy muỗng gỗ khuấy hai lượt rồi đậy nắp lại, để lửa nhỏ nấu từ từ, một lát nữa dầu gạo sẽ thơm lừng.

Mở bình đựng thức ăn, lấy ra một nửa củ cải, khi thành thân còn thừa một ít thịt heo cỡ bàn tay, may mắn thời tiết lạnh nên thịt có thể bảo quản thêm chút nữa, nhưng nếu để lâu hơn thì sẽ hỏng.

Lê Chu Chu thành thạo thái thịt, thủ pháp thuần thục chia phần nạc và phần mỡ.

Tướng công dường như không thích ăn những phần có quá nhiều mỡ.

Cắt củ cải và thịt thành từng lát. Lê Chu Chu lau tay, ra chuồng gà phía sau để lấy hai quả trứng, muốn bồi bổ cho cha và tướng công, cha vất vả làm việc bên ngoài, còn tướng công đọc sách đang ở tuổi phát triển thân thể.

Nhưng Lê Chu Chu nhớ đến buổi sáng ngày hôm qua, tướng công đã chia cho cậu nửa quả trứng, cậu nói không cần, tướng công lại làm trò trước mặt cha, giơ đũa muốn đút cho cậu.

Lê Chu Chu đỏ mặt, quyết định lấy thêm một quả trứng nữa.

Không phải là không muốn thân mật với tướng công, mà là sợ tướng công ăn nửa quả trứng gà không no.

Trong lòng ấm áp, từ bé chịu nhiều thiệt thòi, lúc chưa phân gia, tam thúc có thể ăn trứng gà, con trai nhị thúc cũng có thể ăn, chỉ có mình cậu là không có, ủy khuất cũng không được, ai biểu cậu là một ca nhi.

Nhưng bây giờ thành thân, dù chỉ là nửa quả trứng được tướng công chia, Lê Chu Chu liền cảm nhận được sự quan tâm chưa từng có.

Cháo ngũ cốc đã nấu xong, Lê Chu Chu đổ cháo vào bát rồi rửa sạch nồi, thêm củi lửa, đổ thêm nước, rửa sạch sẽ ba quả trứng gà rồi để vào nồi, phía trên đặt khay hấp, để bát cháo ở mặt trên, còn có thêm hai cái bánh bao còn dư lại hôm qua.

Như vậy đợi cha và tướng công thức dậy, cháo vẫn còn nóng, trứng gà ở dưới cũng đã luộc xong, còn có thể lấy nước ấm rửa mặt.

Sau khi làm xong mọi thứ, lau tay rồi bắt đầu cán bột làm bánh.

Phủ một lớp mỡ heo mỏng lên chảo, không thể để quá nhiều, thời tiết đang lạnh, để quá nhiều mỡ heo sẽ làm bánh béo ngậy không thể ăn, bàn tay vo các viên bánh, để lửa nhỏ bắt đầu nướng bánh áp chảo.

Hàng năm Chu Chu đều làm, tay chân đã quen thuộc.

Trong phòng trên giường đất, Cố Triệu vừa tỉnh dậy, sờ vị trí bên cạnh, là quần áo của hắn, được gấp gọn gàng vẫn còn độ ấm, một sự ấm áp khó tả len lỏi trong lòng.

Từ nhỏ đến lớn là một cô nhi, chưa từng có ai đối đãi với hắn như vậy.

Lê Chu Chu tốt như vậy, kiếp trước nguyên thân sao có thể làm một tên vương bát đản khốn nạn như thế.

Cố Triệu mắng nguyên thân một lúc, tinh thần thoải mái rời giường, vừa ra khỏi cửa, trời vừa tờ mờ sáng, cuối thu tháng 11, hôm nay xem ra cũng chỉ mới hơn 6 giờ một chút.

“Có nóng hay không?” Vừa vào bếp, Cố Triệu liền thấy Chu Chu đưa tay lật bánh trong chảo.

Lê Chu Chu bị tiếng động phía sau làm giật mình, vừa thấy tướng công, lòng mềm xuống, “Không nóng.” Tay vẫn lật bánh, ngoài miệng nói, “Sao tướng công không ngủ thêm chút? Đợi một chút đã, nồi trứng phía sau đã gần chín, nước ấm chuẩn bị xong rồi.”

Lật bánh xong, xoa xoa tay, Lê Chu Chu đến phía sau bệ bếp, tay đã bị tướng công nhẹ nhàng nắm lấy.

“Tướng công?”

Cố Triệu sờ soạng, đầu ngón tay Chu Chu đỏ lên, “Còn nói không nóng, tay đã đỏ thế này.”

“Ta quen rồi.” Lê Chu Chu không thấy nóng, có chút nóng thế này không là gì.

Cố Triệu vừa nghe, cúi đầu rũ mắt, nhìn đầu ngón tay Chu Chu sau đó lại ngẩng đầu nhìn Chu Chu, tấn công bằng ánh mắt đáng thương, nhẹ giọng nói: “Đau.”

Đầu ngón tay Lê Chu Chu tức khắc tê dại, tay chân cũng không biết để chỗ nào.

Tướng công dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu, cậu liền không có biện pháp.

“Ta, ta đã biết, tướng công, về sau ta không làm như vậy nữa.” Lê Chu Chu bảo đảm.

Cố Triệu ừ một tiếng, vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, trà xanh nói: “Ta tin Chu Chu.”

Lỗ tai Lê Chu Chu lập tức đỏ bừng, bị tướng công vuốt ve đầu ngón tay liền tê tê dại dại, lòng ngực nóng lên, vội vàng rút tay ra chạy đi làm việc. Cố Triệu ở bên cạnh phụ giúp một chút, bưng chậu nước ấm bằng gỗ, cười mi mắt cong cong nghiêng đầu nhìn Lê Chu Chu đảo chảo sắt, thêm nước ấm.

“Để ta mang qua cho cha nhé.” Cố Triệu nói.

Lê Chu Chu bị tướng công nhìn đến vành tai cũng đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên, đáp: “Ừm.”

Cố Triệu bưng chậu nước ấm ra bếp, vẻ mặt ‘nhu nhược đáng thương’ vốn có trong mắt biến thành nụ cười.

Giả vờ đáng thương quả nhiên là hữu dụng.

Chu Chu lại ăn phải chiêu này của hắn.

Nửa tháng trước là lần đầu tiên hắn bước vào cửa Lê gia, liếc mắt nhìn một cái đã thích Lê Chu Chu, Lê Chu Chu đối với Cố Triệu sao không giống vậy được?

Lê Chu Chu là một ca nhi, luôn bị người trong thôn khinh thường, cảm giác tự ti dẫn đến không thích ngoại hình của bản thân, cảm thấy quá giống nam nhân. Đến khi kén rể, nghĩ đến cha đã tiêu tiền rồi, đương nhiên phải tìm một người vừa ý, trong lòng Lê Chu Chu nín thở một hơi, phải chọn một người ‘tốt.’

Vậy ai tốt, như thế nào là tốt.

Ban đầu Lê Chu Chu cũng không quá để tâm, chỉ nghĩ rằng dù không có thành thân, cũng không cần phải chịu sự coi thường của người khác, cười nhạo cậu thì mặc kệ, miễn sao cha không phải cúi đầu trước ai.

Lần đầu tiên gặp Cố Triệu, Lê Chu Chu nghĩ, người này thật tuấn tú, còn đẹp hơn cả ca nhi.

Đây là vẻ ngoài mà cậu muốn trưởng thành.

Cố Triệu tất nhiên biết Chu Chu thích khuôn mặt của hắn, lần đầu tiên dùng gương mặt ra vẻ đáng thương, chính là vào đêm động phòng, Chu Chu rõ ràng căng thẳng, ngồi thẳng cứng đơ, miệng thì nói muốn thực hiện lễ phu thê, nhìn như là người chủ động.

Thực ra Chu Chu đang sợ hãi.

Cố Triệu nhận ra, liền giả vờ đáng thương làm nũng, ngay lập tức bầu không khí căng thẳng tan biến.

Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, về sau Cố Triệu dùng chiêu này càng thành thạo hơn.

Đây là tình thú của phu thê sao.

Cần gì thể diện, chỉ cần Chu Chu nhà hắn thích là được rồi.

Lê Đại cũng thức dậy, mặc áo bó ngắn tay, áo kép và quần ngắn, hôm nay ra ngoài, ông đã chuẩn bị túi kỹ càng, một bên túi đựng dụng cụ giết heo và dao cắt, bên còn lại để nước và lương khô, thuận tiện mang trên vai.

Nhìn thấy con rể Cố Triệu mang chậu nước ấm tới, Lê Đại trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng thực ra rất hài lòng, vị con rể này tuy có hơi yếu ớt, nhưng mấy ngày nay ở cùng nhau, đối xử với Chu Chu là thiệt sự thật lòng.

Rửa mặt xong.

Đánh răng thì dùng cành liễu chà xát vài lần, Cố Triệu chăm chỉ đánh răng, đôi khi có thể dùng chút muối thô, Lê gia dù so với cả thôn Tây Bình cũng khá khẩm hơn, nhưng cũng không dám dùng muối thô để đánh răng.

Thực ra còn có bột đánh răng, huyện phủ trấn trên có bán, nhưng của hồi môn của hắn chỉ có hai bộ quần áo và một chiếc giường cùng chăn đệm.

Cố Triệu chẳng có lấy một xu trong người, nhưng hắn cũng không có yêu cầu cái gì.

Trên bàn ở nhà chính.

Một cái sọt tre đựng những chiếc bánh bột ngô mới ra lò, vỏ bánh hơi vàng vẫn còn nóng hổi. Một bát cháo ngũ cốc ấm áp, hôm nay nấu hơi đặc một chút, và một bát củ cải chua xào thịt heo.

Lê Đại từ bên ngoài bước vào, thấy Chu Chu đang dùng đũa kẹp bánh bỏ vào túi.

Trước đây Chu Chu đều dùng tay, sao tự nhiên hôm nay lại dùng đũa?

“Lấy bốn cái bánh thôi, buổi tối cha cùng Chu Lão Tứ uống rượu.” Lê Đại nói, ông cũng có người quen trong thôn Thập Lý, tối nay dự định sẽ ở nhờ nhà Chu Lão Tứ, đến lúc đó mang nội tạng heo qua có thể làm thêm vài món nhắm, cũng không tính là đi tay không.

Lê Chu Chu xếp bánh vào trong túi vải sạch sẽ, cột chặt miệng túi, rồi đặt vào túi trong của cha, ấm nước cũng được rót đầy.

Cố Triệu bẻ một nửa đưa cho Lê Chu Chu, “Chu Chu, bánh không nóng, ngươi nếm thử xem, ngon lắm.”

Lê Chu Chu nhận lấy, cầm nửa miếng bánh cảm thấy hôm nay đặc biệt ăn ngon.

Ăn cơm sáng xong, khi trời vừa sáng rõ, Lê Đại đeo túi đồ ra khỏi thôn, chợt nhớ tới chuyện sáng nay Chu Chu dùng đũa kẹp bánh, còn có con rể Cố Triệu nói bánh không nóng, dù Lê Đại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là khi nhìn lên mặt trời đỏ rực phía xa.

Cảm thấy cuộc sống này thật tốt đẹp.

×××

Tác giả có lời muốn nói:

Lê Chu Chu: Tướng công của tui thật sự rất đẹp trai, lại còn quyến rũ, sao có thể đẹp như vậy.

Cố Triệu: Vợ tui eo thon, chân dài, còn có cơ ngực, muốn xoa xoa~

.

Bánh bột ngô

(*) Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Quốc. Trần Thế Mỹ xuất thân nghèo khó, kết hôn với Tần Hương Liên, được Tần Hương Liên dốc sức làm lụng nuôi Trần Thế Mỹ ăn học. Sau đó Trần Thế Mỹ đỗ trạng nguyên và được công chúa nhắm trúng. Do ham hư vinh nên đã ruồng bỏ vợ con, sau đó còn sai người giết vợ con mình. Cuối cùng bị Bao Thanh Thiên xử tội chém đầu.  (Theo Wikipedia)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro