Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Đút ăn

CHƯƠNG 2: ĐẦU UY

Edit: Siêu lười


Tô Kiều sờ sờ bụng của cục lông nhỏ, bẹp bẹp, trước kia hẳn là không ăn những thứ khác ngoài thịt khô.

Vừa rồi ăn xong mấy miếng thịt hiển nhiên không hết đói.

Gần đây cũng không thấy hình ảnh mẹ của nó, kiểm tra rà sát cũng không có gì, rất có khả năng là bị mẹ vứt bỏ.

Ở trong giới tự nhiên, đứa con có thân thể gầy yếu rất có khả năng bị vứt bỏ, càng quá mức hơn là trực tiếp ăn cũng có, đối với động vật có chút mà nói thì đây là bản năng.

Bé con trong lồng ngực Tô Kiều này rất gầy yếu, chợt vừa thấy cũng không có vấn đề gì, nhưng cẩn thận suy xét xuống dưới, cục lông nhỏ yếu ớt đáng thương, trên lưng còn có hai chỗ bị trọc lông.

Khả năng bị vứt bỏ là rất lớn.

Tay Tô Kiều vẫn luôn để trên bụng của cục lông nhỏ không di chuyển, cũng không chú ý tới cục lông nhỏ từ khi nào đã ngẩng đầu nhìn chính mình, nghe được: "Ngao ô?"

Cậu vừa cúi đầu liền thấy, cục lông nhỏ mở to đôi mắt thú đồng tròn xoe có chút mờ mịt nhìn cậu.

Ở trong mắt đối phương, Tô Kiều thấy hình ảnh ngược của chính mình.

Thấy thế, Tô Kiều đầu tiên là sửng sốt, chợt khẽ cười một tiếng, gập ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi hàm dưới của bé, "Mẹ em mặc kệ em sao?"

"Ngao tức."

"Kia về sau liền đi theo anh đi, tuy rằng không thể bảo đảm em mỗi ngày ăn thịt cá, nhưng ấm no tuyệt đối không thành vấn đề."

"Ngao tức!"

Nhìn cục lông nhỏ nghiêm trang ngây ngô đáp lại, Tô Kiều nhịn không được cười cong đôi mắt.

Cậu nói một câu, cục lông nhỏ đáp một câu, thật sự giống như có thể nghe hiểu cậu nói chuyện, rất đáng yêu.

Tô Kiều lại cầm khối thịt khô cho nó, "Lồng xù xù, giống cục than đen, về sau gọi em là Than Nắm Nhỏ nha."

Cục bông nhỏ đang liếm liếm móng vuốt, không hề phòng bị nằm trong lòng ngực của Tô Kiều, móng vuốt còn chưa có buông, trước mắt đã xuất hiện một mảnh chà bông.

Cục lông nhỏ liếm liếm cái mũi, không có ý tứ muốn chà bông.

"Không ăn sao?" Tô Kiều chắc chắn cục lông nhỏ này còn chưa có ăn no, chẳng lẽ là chà bông không có lực hấp dẫn lớn nên nó không thích? Không thể nào, vừa rồi không phải ăn rất vui vẻ sao.

Tô Kiều bám riết không tha đút nó ăn, "Lại ăn một chút đi."

Than Nắm Nhỏ quay đầu tránh đi tay Tô Kiều, dùng cái đuôi cuốn lấy ý đồ hướng lên trên đưa.

Tô Kiều còn tưởng rằng Than Nắm Nhỏ là không muốn ăn, tính để chà bông sang một bên, lại giảm lực theo sức lực của đuôi nhóc, "Được, được được, không ăn thì không ăn..."

Giọng nói đột nhiên im bặt, chà bông trong tay dính trên cánh môi của cậu.

"Em là muốn cho anh ăn?" "Ngao tức."

Tô Kiều có chút kinh ngạc nhìn Than Nắm Nhỏ thông minh.

Cậu hoảng hốt có loại ảo giác, thật giống như Than Nắm Nhỏ thật sự có thể nghe cậu nó chuyện.

Thời đại tinh tế, động vật đều trở nên thông minh như vậy?

"Ngao?" Than Nắm Nhỏ dùng cái đuôi cuốn thịt khô ý đồ thúc giục cậu ăn.

Nhưng thật ra Tô Kiều không có đói bụng, hơn nữa số lượng chà bông có hạn cậu cũng không mang nhiều, hải lam tinh lại quá xa, võng mua nói phí chuyên chở so với chà bông còn đắt hơn nhiều, hơn nữa cũng chưa chắc sẽ có chuyển phát nhanh đưa tới, cho nên rất có khả năng ăn xong một túi này sẽ không còn.

Nghĩ nghĩ, Tô Kiều đem chà bông thu lại, không có ăn.

Than Nắm Nhỏ nhìn cậu chậm rãi chớp chớp mắt.

Tô Kiều thấy nhóc có biểu cảm linh động mơ hồn nhìn ra có tia nghi hoặc, như đang đò hỏi: Ngươi vì cái gì không ăn?

Tô Kiều cầm lấy đổ một ly nước nóng, nóng hôi hổi uống một ngụm, lúc sau yên ổn xuống, uống một miếng nước vô cùng thõa mãn.

Than Nắm Nhỏ nhìn hắn uống nước, trở mình, móng vuốt nhỏ đạp đạp lên đù Tô Kiều, nâng chân lên ấn ấn ở trước người cậu, hướng lên muốn xem xem cái ly là cái gì.

Tô Kiều đưa tới cho nó xem chút.

Than Nắm Nhỏ Nhỏ hơi hơi kích thích mũi, chợt quay đầu đi.

Hiển nhiên đối với ly nước sôi để nguội này không có hương vị gì cực kỳ ghét bỏ.

"Ngao tức." Than Nắm Nhỏ nhỏ vội vàng kêu một tiếng, sau đó từ trên người Tô Kiều nhảy xuống, nhẹ nhàng xuyên qua giữa bụi cỏ nhanh như chóp chạy xa.

Tô Kiều vội vàng buông ly nước xuống đuổi theo, "Than Nắm Nhỏ, em đi đâu?"

Cục lông nhỏ tuy rằng chạy trốn rất mau, nhưng chân nhóc ngắn nên chạy chậm, hơn nữa bụi cỏ cùng nhóc không sai biết lắm, một cục màu đen vừa chạy trong bụi cỏ xanh biếc quá rõ ràng.

Tô Kiều ở phía sau nhìn, không khỏi có chút nghi hoặc, chạy như vậy...... không ma sát bụng sao?

Chạy một hồi, Than Nắm Nhỏ ngừng trước một bụi cỏ, dùng chân trước nâng chân mình lên lay.

"Đây là....."

Hang thỏ?

Tô Kiều ngồi xổm xuống cúi đầu nhìn hang thỏ bên cạnh, nghiêm túc nhìn chằm chằm cửa hang của cục lông nhỏ, "Em muốn ăn con thỏ này à."

Trách không được vừa rồi không ăn chà bông, thì ra là muốn ăn đồ mới mẻ.

Chỉ là bắt con thỏ này như thế nào đây?

Thỏ khôn có ba hang, Tô Kiều trái phải nhìn xem, ở xung quanh thật sự lại tìm được hai cái cửa động tương đối ẩn nấp.

Xem xét huyệt động có thỏ hay không cách đơn giản nhất chính là tùy tiện đốt lửa một cái gì đó nhét vào một cái của hang, nếu như có con thỏ ở cửa hang khác chạy ra chính là có, đương nhiên cũng có khả năng là cậu không phát hiện cửa động, con thỏ lặng lẽ từ cửa hang khác chạy.

Trên người Tô Kiều không có mang thứ gì để bắt lửa, muốn đốt cái gì nhét vào......

Thời điểm Tô Kiều tự hỏi, trước mắt một đạo màu đen xẹt qua, Tô Kiều chớp chớp mắt, lại cúi đầu một cái, cửa hang chỉ còn lại một chóp đuôi lông xù xù màu đen.

Tô Kiều: "?!!"

"Than Nắm Nhỏ!" Tô Kiều vội vàng duỗi tay bắt lại, kết quả vẫn chậm một bước, cái đuôi nhoáng lên rồi không còn tung tích.

Than Nắm Nhỏ Nhỏ so với cửa động còn có chút nhỏ, càng đi đi chỉ biết càng rộng mở, đi vào hang thỏ nhưng lại không hề áp lực.

Nhưng là......

Tô Kiều có chút lo lắng, Than Nắm Nhỏ Nhỏ như vậy, nếu thật sự gặp được con thỏ có thể hay không bị đánh?

Rốt cuộc từ hình thể nhìn xem, thỏ hoang nếu có lớn hơn một chút đều có thể đem Than Nắm Nhỏ ngăn chặn lại.

Hơn nữa con thỏ tàn nhẵn nữa rất hung dữ, một khi bị cắn dù không chết cũng sẽ rớt tầng da.

Một hồi như vậy, Tô Kiều cũng không biết Than Nắm Nhỏ chạy rất xa, hắn ở cửa hang hô: "Than Nắm Nhỏ? Than Nắm Nhỏ em còn ở đó không?"

"Ngao ô~!"

Âm thanh từ cửa hang truyền đến, ẩn ẩn còn mang hồi âm.

Nhìn đáng vẻ còn chưa đụng tới con thỏ.

Cửa hang như vậy, Tô Kiều chỉ có thể đem cánh tay vói vào, nhưng rất khó bắt lắy Than Nắm Nhỏ.

Tô Kiều nghĩ nghĩ, xoay người về lại chỗ lều trại lấy công cụ, tuy rằng cậu không thể vào được, nhưng cậu có thể đem con thỏ dụ ra ngoài.

Đem Than Nắm Nhỏ xách ra ngoài.

Bắt đầu lấy công cụ, không đợi Tô Kiều đi, phát hiện bụi cỏ trước mắt có chút không quá giống nhau.

Một mảnh bụi cỏ xanh lục toát ra một dúm màu lông đen xù xù.

Tô Kiều tập trung nhìn vào, là cái đuôi dựng thẳng của Than Nắm Nhỏ.

Than Nắm Nhỏ đi rất chậm, có ý đi đi dừng dừng, chờ từ trong bụi cỏ chui ra,

Lúc này Tô Kiều mới thấy Than Nắm Nhỏ ngậm cái gì.

Nói đúng ra là túm, một con thỏ lớn so với Than Nắm Nhỏ còn lớn hơn, bị cục bông xù cắn lỗ tai từng chút túm ra.

Nhìn ra được, cục bông xù thật sự hết sức túm, đi một bước nghỉ một bước đi về phía trước.

Cục lông nhỏ ngẩng đầu thấy Tô Kiều, nó buông con thỏ lớn ra, giọng non nớt hô: "Ngao ô ô!"
Tô Kiều vội vàng đi qua, duỗi tay sờ sờ đầu của cục bông hỏ, thuận thế trượt xuống dưới kiểm tra một chút xem có bị thương hay không.

Tương đối may mắn chính là, trừ bỏ trên người dính chút bẩn bên ngoài, thì không có miệng vết thương nào.

Nhìn con thỏ trắng to lớn đã tắt thở trên mặt đất, hai hàm răng trắng còn lộ ra bên ngoài, Tô Kiều nghĩ lại mà sợ.

Cậu đỉnh đỉnh hai cái trên đầu Than Nắm Nhỏ Nhỏ, "Lần sau không được lỗ mãng như vậy nữa, em chạy vô hang thỏ bị con thỏ cắn thì làm sao bây giờ?"

"Ngao tức." Than Nắm Nhỏ Nhỏ cho rằng Tô Kiều cũng nhóc chơi, hai chân trước ôm lấy tay Tô Kiều cúi đầu liếm liếm.

Tô Kiều có chút tức giận cũng bị hình ảnh này làm tiêu tan, nhưng vì để cho Than Nắm Nhỏ biết sự nguy hiểm, Tô Kiều vẫn giả vờ lạnh nhạt nói: "Làm nũng cũng không được."

"Ngao ô." Tô Kiều rút tay ra, Than Nắm Nhỏ Nhỏ cũng không đuổi theo, quay đầu đem con thỏ ngậm lên, cái miệng gian nan đưa đến cho Tô Kiều.

Tuy rằng Tô Kiều ngồi xổm bên người của Than Nắm Nhỏ Nhỏ, nhưng vẫn cao, Cục lông nhỏ muốn đem con thỏ giơ lên vẫn có chút khó khăn.

Nhìn bộ dáng nổ lực đút ăn của Than Nắm Nhỏ Nhỏ, Tô Kiều ngẩn người, "Em bắt con thỏ, là cho anh ăn?"

Than Nắm Nhỏ Nhỏ ngậm con thỏ nói không được, phát ra một giọng mũi hừ hừ, tiếp tục nổ lực đút con thỏ cho cậu.

Lần đầu tiên bị động vật nhỏ đút đồ ăn, loại cảm giác này rất là kỳ lạ.

Tô Kiều từng xem tin tức liên quan đến quan hệ động vật đút ăn, có điều là sinh vật biển, những động vật nhỏ ở thời điểm lúc ăn phát hiện thợ lặn chưa ăn gì thì ngâm đồ ăn tới đút cho thợ lặn.

Theo nhận thức của động vật, chỉ có ăn nhiều mới có thể mau lớn, có thể ăn được thì tức là thân thể khỏe mạnh không có bệnh tật, Tô Kiều cũng không có ăn thịt khô, có khả năng là Than Nắm Nhỏ nhỏ cho rằng cậu không ăn là do sinh bệnh muốn ăn thịt tươi nên mới dẫn cậu tới đây bắt thỏ à?

Than Nắm Nhỏ nhỏ vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Kiều, còn tri kỷ giúp cậu đem da lông con thỏ xé mở một cái lỗ tiện cho cậu ăn.

Đối diện với cặp thú đồng tròn xoe của Than Nắm Nhỏ nhỏ, trong lòng Tô Kiều mềm không thể tưởng tượng.

Cậu duỗi tay xoa xoa đầu Than Nắm Nhỏ nhỏ nói: "Cảm ơn."

Tiếp đó đem Than Nắm Nhỏ nhỏ bế lên ôm vào trong ngực, một tay xách theo con thỏ đi trở về lều trại.

Tô Kiều dùng dao cắt con thỏ ra, lấy máu trước, sau đó đem da lông lột ra.

Trong lúc cậu làm hết thẩy Than Nắm Nhỏ nhỏ vẫn luôn ngồi xổm bên người cậu, đôi mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm cậu.

Tô Kiều dùng dao nhỏ cắt một miếng thịt ở đùi, đút cho Than Nắm Nhỏ nhỏ, "Nếm thử xem."

"Ngao ô." Than Nắm Nhỏ xoay đầu đi, cự tuyệt ăn thịt.

"Không ăn hả? Thịt tươi lắm đó."

Than Nắm Nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, dùng chân trước che cả mũi lẫn miệng lại, ý tứ cự tuyệt rõ ràng.

Tô Kiều thấy thế cũng không cưỡng ép, nói: "Anh sẽ đi nướng nó, chúng ta cùng nhau ăn."

Lửa đun nước sôi còn chưa tắt hoàn toàn, Tô Kiều thêm một chút chất dẫn cháy, đem con thỏ xử lý tốt đặt trên lửa để nướng.

Thẳng đến khi phía chân trời đỏ rực, con thỏ mới chín hết.

Tô Kiều cắt phần ngon nhất của con thỏ đặt vào đĩa, chính mình ăn phần còn dư lại.

Than Nắm Nhỏ vì chờ lâu quá nên đã ngủ thiếp đi ở bên chân cậu, Tô Kiều vỗ nhẹ vào chóp mũi nó, nhỏ giọng nói: "Than Nắm Nhỏ, đồ ăn nấu xong rồi."

Lỗ tai Than Nắm Nhỏ run run, nó chậm rãi mở mắt, điều đầu tiên nó thấy là Tô Kiều, nhóc vươn móng vuốt đặt lên cổ tay Tô Kiều: "Ngao ô."

"Ngoan." Tô Kiều đưa cho nó phần thịt đã chia.

Than Nắm Nhỏ vẫn không chịu ăn con thỏ này. Tô Kiều đành chỉ đĩa thịt của mình cho nó xem: "Anh vẫn còn nhiều lắm, đủ ăn mà."

Than Nắm Nhỏ nhìn cậu, lại nhìn nhìn đĩa của cậu, lúc này mới ăn phần được đưa tới của mình.

Tô Kiều bị động tác nhân tính hóa của nó làm cho tức cười, nhịn không được vuốt nhúm cục lông nhỏ màu đen xì này một phen.

Tô Kiều cắn một miếng thỏ nướng, chất thịt gầy không dai, dù không thêm bất kì gia vị nào nhưng cũng không có mùi tanh, tuy chỉ là nướng một con thỏ được chế biến thô sơ, nhưng Tô Kiều lại thấy nó còn ngon hơn những bữa tiệc thịnh soạn trước đây nhiều.

Ngồi bên đống lửa ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trước mặt

Cục lông nhỏ ăn cơm ở bên cạnh thường thường phát ra âm thanh ngây ngô non nớt, đống lửa thường thường truyền đến âm thanh tí tách của cành cây nổ rất nhỏ lại khiến làm lòng người cảm thấy yên bình.


Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro