Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Phát sóng trực tiếp

Chương 6: Livestream

Edit: Siêu lười

Sơn động......? Nói là sơn động cũng không đúng, bởi vì cửa động trước sau thông nhau, giống như vòm động được hình thành tự nhiên.

Tô Kiều mơ hồ nhớ rõ trên bản đồ hiển thị một mảnh đất trống.

Quả nhiên vẫn là người tinh tế đối với tinh cầu này hiểu biết quá ít, ít nhất không dò xét rõ ràng địa hình.

Trong sơn động rất sạch sẽ, gió lùa thổi mát cũng rất thoải mái.

Than Nắm Nhỏ từ trong lòng Tô Kiều nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất lông xù cũng run run theo động tác, đi đến trong một góc, ngựa quen đường cũ mà nhảy lên chỗ nhô, nằm sấp xuống trên phiến đá đuôi dài ở sau người vung vung.

"Ngao ô ô~" Than Nắm Nhỏ hướng tới Tô Kiều kêu hai tiếng nhìn dáng vẻ này là mời cậu cùng nằm với nhau này.

Tô Kiều nhướng mày, nhìn cái dáng vẻ này Than Nắm nhỏ không giống như lần đầu tiên tới quen cửa quen nẻo nhảy tới nhảy lui thế kia hẳn là thường xuyên tới đây.

Bởi vậy......

"Đây là nhà nhóc hả?" Lúc này nhìn nhìn lão hổ, Tô Kiều láng máng hiểu được vì sao lão hổ tới tìm cậu.

Thì ra là tìm Than Nắm nhỏ.

Cậu cắm trại ở nơi không có mãnh thú tới gần, Tô Kiều cho rằng Than Nắm nhỏ bị vứt bỏ nhưng xem ra rất có thể là Than Nắm nhỏ tự mình chạy ra ngoài chơi, cha mẹ không tìm thấy.

Vậy lão hổ là Than Nắm nhỏ.....

Đang nghĩ ngợi, lão hổ tới gần Than Nắm nhỏ muốn giúp nó liếm lông, Than Nắm nhỏ không nói hai lời giơ móng vuốt lên, nháy mắt lão hổ bị đánh mông.

Tô Kiều: "....."

Hẳn không phải là gia trưởng.

Thế giới động vật cũng không có kính lão yêu trẻ, đổi lại động vật khác có khả năng trực tiếp một ngụm cắn chết người nhỏ sau đó ăn tươi nuốt sống luôn.

Hơn nữa, Than Nắm với lão hổ vừa nhìn đã thấy không phải một nhà, cũng không có tổn thương Than Nắm như vậy, lão hổ này tính cánh cũng không khỏi thật tốt quá.

Tuy không phải gia trưởng nhưng trước khi cậu thấy Than Nắm nhỏ, hẳn là Than Nắm nhỏ cùng sinh sống với lão hổ.

Nuôi ra một nhóc con hoạt bát như vậy, khả năng lão hổ cũng đau đầu lắm, nói không thấy là không thấy tăm hơi, cũng không biết lão hổ tìm bao lâu mới tìm thấy vị trí của Than Nắm nhỏ.

Vốn cậu cho rằng không ai chăm sóc, hiện tại gia trưởng đã tìm tới cửa Tô Kiều nghĩ nghĩ yên lặng đứng dậy rời đi.

Than Nắm Nhỏ vẫn là nên giao cho gia trường chăm sóc thì tốt hơn, dù sao kỷ năng đi săn và sinh tồn hoang dã là phải dựa vào gia trưởng dạy bảo, Tô Kiều cũng sẽ không này đó.

Đừng chậm trễ Than Nắm Nhỏ.

Song không đợi Tô Kiều bước hai bước, dư quang Than Nắm nhỏ vẫn luôn nhìn chằm chằm bên này ngay lập tức đứng lên, "Ngao ô, ngao ô!"

Thanh âm nghe rất sốt ruột.

Lão hổ cũng xoay đầu thấy thế đi qua cắn cắn vạt áo Tô Kiều, kéo người đến bên Than Nắm nhỏ.

"Anh phải đi về...." Tô Kiều thuận theo sức lực của lão hổ đi qua, chủ yếu vẫn là sợ làm hư quần áo, .cậu thử thương lượng với hai lông xù, "Ngày mai anh lại đến tìm mấy đứa chơi được không?"

"Ngao ô ô." Lúc Tô Kiều tới gần thì Than Nắm nhỏ nhảy lên, an an ổn ổn nằm trước người Tô Kiều.

Tô Kiều vội vàng duỗi tay tiếp được nhóc, Than Nắm thuận thế nắm sấp xuống, sống chết ăn vạ trong lòng ngực Tô Kiều không đi.

Nhìn dáng vẻ này, than nám không nghĩ cùng cậu tách ra.

Tô Kiều sờ sờ đầu cục lông nhỏ, cậu tới nơi trời cao đất lạ này thứ găp được chính là Than Nắm nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời lại còn bắt thỏ cho cậu.

Tô Kiều cũng không nghĩ cùng nhóc con này tách ra.

Tô Kiều nghĩ nghĩ, xoay người đi ra ngoài.

Lúc tới đây cậu không cẩn thận quan sát kĩ hoàn cảnh chung quanh, có điều nếu có sơn động vậy cần phải có một cửa động thông khí tốt.

Ở bên ngoài lều trại cũng không an toàn, nhưng đem lều trại đặt trong động không giống nhau, chắn gió giữ ấm còn an toàn.

Đi ra ngoài xem, quả nhiên cách cửa động không xa là một sơn động.

Hoàn toàn an toàn phù hợp với suy tính của Tô Kiều, hơn nữa chỗ này cũng đủ lớn, cắm trại ở đây còn dư nhiều chỗ, cậu có thể để nhiều đồ hơn.

Tô Kiều sờ sờ đầu Than Nắm, buông Than Nắm Nhỏ xuống, "Anh trở về lấy đồ vật, em lại đây chờ anh được không?" Than Nắm Nhỏ ngửa đầu nhìn Tô Kiều, đôi mắt liên tục chớp chớp như là ở phân biệt Tô Kiều nói.

Thấy nhóc ấy không còn quấn lấy muốn ôm, Tô Kiều nhẹ nhõm thở dài một hơi, cậu mang đồ nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không phải một chốc một lát là dọn xong, cậu đi lấy cũng không nhiều lắm một chuyến là xong, nhưng nếu ôm theo Than Nắm qua lại khả năng là phải đi mấy quận.

Tô Kiều đi ra sơn động, Than Nắm Nhỏ nghe lời không đi cùng, lão hổ lại một tấc cũng không rời đi theo phía sau Tô Kiều.

Tô Kiều có chút buồn bực, mục tiêu lão hổ không phải Than Nắm Nhỏ sao? Này như thế nào Than Nắm Nhỏ cũng đã ở trong sơn động, nó còn đi theo mình vậy?

Tô Kiều bước chân dừng lại, xoa xoa đầu lão hổ, hoài nghi hỏi: "Làm sao không quay về nhìn ấu tể nhà mi đi?"

"Ngao ô ——!" Lão hổ thét dài một tiếng, thầm dùng hai chân trước chọc chọc đem Tô Kiều quấn lên, ôm người cọ cọ.

Không biết có phải Tô Kiều ảo giác hay không, giống như so với Than Nắm Nhỏ, lão hổ càng muốn thân cận với cậu hơn.

Vừa rồi cậu tưởng ai thân cận với mình thì sẽ bị Than Nắm đánh, hiện tại Than Nắm không ở đây, Tô Kiều bị lão hổ cọ cọ quần áo đều xuất hiện nếp gấp.

"Không có chuyện gì thì cũng tôi đi lấy hành lí đi." Tô Kiều đi theo phía sau lưng lông xù xù của lão hổ, lưng dày rộng chắc chắn có thể giúp cậu khiêng không ít đồ.

"Ngao!"

Tô Kiều mang rất nhiều đồ đều gấp thu nạp, toàn bộ được sửa sang lại cất vào túi, bao gồm cả lều trại toàn bộ đều hoàn hảo.

Dây thừng dùng để cố định lều trại có chút phiền phức, cọc gỡ bị đinh trên mặt đất tay không rất khó để kéo ra.

Lúc Tô Kiều nghĩ nan đề khó giải quyết, thì lão hổ đã đi lên, nó ngụm cắn cọc gỗ vừa nhấc đầu lên dễ như trở bàn tay kéo ra.

"Ngao ô......" Lão hổ ngậm cọc gỗ, thanh âm kêu không rõ ràng lắm, nó vừa rồi thấy Tô Kiều rút nửa ngày, liền giúp hắn nhổ ra.

Lão hổ ngậm cọc gỗ đưa đến trên tay Tô Kiều, là muốn cái này sao?

Tô Kiều không có công cụ tiện tay, còn nghĩ rằng sẽ bỏ mấy cái cọc gỗ này, rồi nghĩ cách khác cố định lều trại, không nghĩ đến lão hổ có thể giúp cậu đem cọc gỡ kéo ra, nhìn đại lông xù xù làm nũng trước mắt, Tô Kiều vội vàng sờ sờ đầu của nó, dỗ nói: "Giỏi quá."

Lão hổ vui vẻ mà lắc lắc cái đuôi, "Ngao ngao."

Cọc gỗ rơi từng cái một, Tô Kiều liều đem tuyến dây thừng kéo lại, lúc cậu thu dọn dây thừng, lão hổ bên kia lần lượt nhổ hết cọc gỗ còn lại, xếp thành bài, sau đó chạy đến trước mặt Tô Kiều xoay quanh để cho cậu lại đây coi.

Tô Kiều nhìn cọc gỗ bài ra ở kia rồi nhìn lão hổ lăn lộn làm nũng, đại lông xù xù này thật sự đã quên chính mình là lão hổ chứ không phải mèo.

So với mèo con còn thích làm nũng hơn.

Tô Kiều ngồi xổm bên người lão hổ, gãi gãi cằm nó, đem lông xù trên cổ chải xuôi một chút, chải ngược một chút, tới tới lui lui đem lão hổ thoải mái tới nheo lại đôi mắt, tiếng ngáy lớn hơn nữa.

Chơi một hồ, trên tay Tô Kiều là lông rụng của lão hổ, cậu nảy ý chơi xấu cầm lấy hướng tới lão hổ thổi thổi.

Thổi lông đến trên mũi nên có chút ngứa, lão hổ 'ngao ô' một tiếng dùng móng vuốt lên ngăn cái mũi.

Tô Kiều không nhịn được cười khẽ một tiếng, xoa xoa tai mèo lớn, nói: "Được rồi mèo lớn, Than Nắm còn ở trong sơn động chờ chúng ta đó, đi về thôi."

"Ngao!"

Không đợi Tô Kiều thương lượng với lão hổ, nó đã tự mình lấy đồ rồi chủ động ngậm hành lý của cậu, dùng cái đuôi cuốn cổ tay cậu, "Ô!"

"Tốt lắm, đi!" Tuy rằng nghe không hiểu lão hổ đang nói cái gì, nhưng không ảnh hưởng Tô Kiều lý giải chỗ sai.

Khi đi về tới gần cửa sơn động, Than Nắm nhỏ ra đón, bé nhìn lão hổ và Tô Kiều, yên lặng mà chạy đến giữa hai người đêm Tô Kiều và lão hổ ngăn cách ra.

Lão hổ muốn đụng vào Tô Kiều liền phải móng vuốt ai.

Lão hổ dừng dừng, vòng qua bên kia Tô Kiều, lén lút dùng cái đuôi câu lấy người.

Không bị Than Nắm Nhỏ phát hiện.

Tô Kiều bị vây quanh ở giữa, hiển nhiên là không ý thức được giữa lượng chỉ lông xù xù vừa rồi đã xảy ra cái gì, trở lại sơn động hắn vội vàng thu dọn hành lý.

Lão hổ đi tới cọ cọ hắn gương mặt, "Ô ô." Trong cổ họng phát ra thật nhỏ tiếng ngáy ôn nhu, sau đó Than Nắm Nhỏ duỗi móng vuốt phía trước nhanh chóng xoay người chạy trốn.

Than Nắm ở phía sau tức giận tạc mao nhe răng.

Tô Kiều nhìn nhóc đen xì tức giận xù lông như con nhím thì cảm thấy buồn cười, duỗi tay thuận lông nói: "Ngoan nha."

"Ngao tức!" Than Nắm ôm lấy tay cậu liếm liếm.

Sau khi sửa sang lại, lão hổ còn chưa trở về.

Tô Kiều một bên chờ một bên xem qua xem lại việc phát sóng trực tiếp.

Tô Kiều ngồi trên đệm mềm ôm thiết bị phát livestream, lần đầu tiên cậu thấy đồ vật như thế này, cũng may có hướng dẫn dựa theo các bước mà làm theo, cuối cùng mở nút hậu trường phát livestream ra.

Tài khoản của cậu là do chú Trần đăng ký hộ, lúc mở phần mềm ra đã là trạng thái đăng nhập.

Phòng phát sóng trực tiếp tên cũng đơn giản: 【 Sinh hoạt hằng ngày ở Hải Lam tinh. 】

Đã hơn nửa đem nên hẳn là không có người xem, Tô Kiều muốn thử điều chỉnh thử một chút, ngày mai chính thức bắt đầu livestream.

Kết quả mới vừa mở ra phát sóng trực tiếp liền thu được nhắc nhở phía chính phủ.

【 Chào ngài, ba ngày trước mua sắm trang đầu đề cử vị x1, biểu ngữ đề cử x1...... Đã có hiệu lực, mong ngài livestream vui sướng. 】

Tô Kiều: "......?"

Đây là cái gì?

Thiết bị livestream trong tay cậu trước để ở chỗ chú Trần, này hẳn là do chú Trần mua giúp, cậ đối với cái này dốt đặc cán mai, chú Trần đã giúp cậu xử lý ổn thỏa hết thảy.

Mấy chục cái mục đề cử xuất hiện, người mới bắt đầu livestream chẳng sợ không có người xem đã có người xem vào.

【 Người mới à? Là livestream ở Hải Lam tinh sao? Nhưng đừng là tùy tiện tìm tinh cầu giả mạo, trước kia có chủ phòng giả mạo đã bị lột da rồi đó. 】

【 không có đèn sao? Chỉ dựa vào đống lửa chiếu sáng xem không rõ lắm. 】

【 đây là livestream gì vậy? Hằng ngày là làm gì? 】

Tô Kiều rũ mắt nhìn Than Nắm Nhỏ trong tầm tay, cười nói: "Hằng ngày...... Nuôi động vật nhỏ."

【 nhàm chán. 】

【 không kính, này thì có gì để livestream, lưu lưu. 】

Tô Kiều nhìn phòng livestream dần dần ít người, nhưng Tô Kiều cũng không để ý.

Trên tay rua Than Nắm Nhỏ, câu được câu không cùng người xem nói chuyện phiếm.

Nghe được phía sau thanh âm, nghiêng đầu nhìn mắt nói: "Mèo lớn của tôi đã trở lại."

【chủ phòng thực sự thoải mái nhàn hạ, Hải Lam tinh nguy hiểm như vậy còn mang mèo đi cùng. 】

【 Mèo? Đừng đến lúc đó bị dã thú khác ăn tươi. 】

Ngay sau đó, lão hổ mặt đầy máu xuất hiện trong ống kính, thú đồng sắc bén khí thế hung tràn đầy, nửa điểm cũng không giống động vật họ mèo hờn dỗi, lão hổ vọt tới phía sau Tô Kiều mở lớn cái miệng gào thét: "Ngao ——!"

Làn đạn: 【??? 】

Đm người này gọi con này là mèo?


Hết chương 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro