Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72: Săn thiên kiêu (4)

Edit: Nynuvola

Bảo Lộc Uyển là lâm viên của hoàng gia, người tầm thường khó thể tùy ý ra vào, Liễu Ngọc Hổ tại sao lại xuất hiện ở đây?

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy sau lưng Liễu Ngọc Hổ còn có một cái bóng đen, không xa không gần theo sát hắn, mượn ánh trăng liếc nhìn, hóa ra là Vệ Phong Lâm.

Bùi Trường Hoài càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ là Triệu Quân phái hắn theo dõi Liễu Ngọc Hổ? Nhưng Triệu Quân chẳng phải đã nói lần này không để Vệ Phong Lâm tới Bảo Lộc Uyển ?

Y phát giác chuyện không đơn giản, muốn đi tìm hiểu ngọn ngành, Bùi Trường Hoài nhanh chóng đảo mắt sang Từ Thế Xương đã uống say mèm, vươn tay vuốt trán cậu ta hai cái, sau đó nhảy xuống lầu các, áo bào tung bay, bước chân nhẹ nhàng, lặng lẽ đi theo.

Liễu Ngọc Hổ một đường cước bộ trong bóng đêm, tránh né vệ binh tuần tra, rẽ vào hoa viên, Tạ Tri Chương đang ngồi cạnh hồ nước cho cá chép ăn.

Có thị vệ ngăn cản, Liễu Ngọc Hổ thỉnh cầu được bái kiến đại công tử, phiền bọn họ thông báo, chỉ chốc lát sau, thị vệ mới ra ngoài thả gã tiến vào vườn.

Tạ Tri Chương đứng bên bờ hồ, Liễu Ngọc Hổ quỳ phía sau hắn, kính cẩn thưa: "Đại công tử."

Tạ Tri Chương cũng không xoay người lại nhìn gã, chuyên tâm ném thức ăn cho cá, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi còn có lá gan trực tiếp tới đây tìm? Nào nói đi, rốt cục là chuyện gì?"

Thần sắc Liễu Ngọc Hổ rõ ràng có chút lo lắng, nói: "Lần này về Hoài Châu, không ngờ trên đường đi đụng mặt quản gia quý phủ Triệu Quân, hắn tên Vệ Phúc Lâm, cũng về Hoài Châu."

Tạ Tri Chương đáp: "Không kỳ lạ, nguyên quán của Triệu Quân là Hoài Thủy Hoài Châu."

Liễu Ngọc Hổ vội lắc đầu, "Hắn không đi Hoài Thủy mà là Xương Dương."

Xương Dương cũng thuộc phủ Hoài Châu, nhưng Xương Dương lại chính là địa điểm mà Tạ Tri Quân bị hoàng thượng quản chế - Thanh Vân đạo quan, địa danh này cực kỳ mẫn cảm với Tạ Tri Chương, không khỏi dấy lên nghi ngờ.

Hắn quay đầu nhìn Liễu Ngọc Hổ, trầm giọng hỏi: "Hắn đi Xương Dương làm cái gì? Lẽ nào Triệu Quân định gây bất lợi cho Văn Thương?"

Liễu Ngọc Hổ lại lắc đầu, ánh mắt gã lóe lên nhìn Tạ Tri Chương, muốn nói lại thôi, tựa hồ như có lời khó thể mở miệng.

Tạ Tri Chương thấy gã cứ vùng vằng, hơi mất kiên nhẫn , "Có chuyện gì thì nói thẳng, không muốn nói mau cút."

Liễu Ngọc Hổ thưa: "Không biết đại công tử còn nhớ bốn năm trước, Xương Dương kia, lần đó... Ngài đi đạo quan vấn an thế tử gia, uống rượu say, lúc xuống núi có cùng một cô gái... Nữ tử kia họ Lâm, Lâm Tuyết Nhứ..."

Gã tất nhiên không nói ra hết, chỉ nhắc tới một vài điểm mấu chốt, sợ chính mình nói ra hết toàn bộ, sẽ khiến Tạ Tri Chương mất mặt.

Đầu xuân năm ấy, Tạ Tri Chương như cũ đi Thanh Vân đạo quan thăm Tạ Tri Quân.

Trong lòng Liễu Ngọc Hổ rõ ràng, Tạ Tri Chương không thân cận với người cữu cữu là gã, nhưng lại vô cùng coi trọng đệ đệ cùng cha khác mẹ kia, gã nếu muốn lấy lòng Tạ Tri Chương, nhất định phải nghĩ biện pháp hài lòng Tạ Tri Quân, vì thế gã vơ vét khắp nơi những món quà quý hiếm, đưa cho Tạ Tri Chương mang đi Thanh Vân đạo quan.

Thời điểm Tạ Tri Chương gặp mặt Tạ Tri Quân, ban đầu còn trò chuyện rất vui vẻ, Liễu Ngọc Hổ từ phía bắc đặc biệt tìm được một thanh kiếm tốt, Tạ Tri Quân rất thích nó.

Lúc đó đang là mùa xuân, hoa lan trong Thanh Vân đạo nở rực rỡ, Tạ Tri Quân nhân lúc vui vẻ bèn múa kiếm, Tạ Tri Chương lấy sáo ra thổi hòa nhịp với đường kiếm của Tạ Tri Quân.

Vốn là hết thảy đều đang tốt đẹp, Tạ Tri Chương tính tình trầm ổn, vui buồn không hiện rõ trên nét mặt, nhưng hiếm thấy có khoảnh khắc vui vẻ như vậy, còn thổi một ca khúc nổi danh ở kinh đô là <Xích Hà Khách>, cũng chẳng rõ tại sao bỗng chọc giận Tạ Tri Quân, hắn quăng kiếm đi, lại đoạt ống sáo của Tạ Tri Chương bẻ gãy.

Không ngờ khi Tạ Tri Quân thật sự tức giận đến cực điểm, trái lại khiến người khác khó mà nhận ra, dù là Liễu Ngọc Hổ lớn hơn hắn vài tuổi, cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Khuôn mặt Tạ Tri Quân bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nhìn Tạ Tri Chương, ánh mắt kia tràn ngập khinh bỉ, chán ghét, phảng phất mây trời nhìn xuống bùn lầy.

"Đừng thổi khúc này nữa, cũng đừng bắt chước y... Ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ khiến người khác buồn nôn lắm không?"

Liễu Ngọc Hổ tất nhiên không rõ lời này có ý gì, nhưng Tạ Tri Chương chợt thay đổi sắc mặt, từ đỏ bừng vì nhục nhã sang tái nhợt nản lòng thoái chí.

Tạ Tri Quân đi rồi, Tạ Tri Chương ngồi một mình một lúc lâu, tự rót tự uống, uống say mèm.

Bởi vì Thanh Vân đạo quan là địa phận bị quản chế, hoàng thượng hạ chỉ, khách khứa không được ngủ lại, đến lúc chạng vạng, Liễu Ngọc Hổ chuẩn bị xong cỗ kiệu, đưa Tạ Tri Chương xuống núi.

Là Lâm Tuyết Nhứ xui xẻo, tại sao chạy tới Thanh Vân đạo dâng hương làm gì?

Liễu Ngọc Hổ nhớ mang máng lại dáng vẻ của Lâm Tuyết Nhứ, đúng là một mỹ nhân, đáng yêu mềm mại, có một đôi mắt hạnh thanh thoát. Khi đó bên hông nàng treo một miếng ngọc bội hoa mỹ, cổ tay đeo chuông bạc Hoài Châu đặc biệt, lúc đi trên đường nó sẽ kêu vang, xiêm y thêu nhiều đóa hải đường lớn, nhìn thế nào cũng dễ gây chú ý.

Tạ Tri Chương vừa thấy Lâm Tuyết Nhứ, liền sai người cản nàng lại.

Tay Lâm Tuyết Nhứ còn mang theo một chiếc giỏ trúc, bên trong giỏ trúc đựng dược liệu, tiểu cô nương vốn tưởng bọn họ định mua chút dược thảo, ai ngờ Tạ Tri Chương lại muốn ngọc bội của nàng.

Lâm Tuyết Nhứ thấy Tạ Tri Chương nhã nhặn lễ độ, vẫn cho hắn nhìn thử, sau đó cẩn thận thu ngọc bội về, nói: "Ngọc bội không nên bán."

Tạ Tri Chương nở nụ cười: "Ngọc tốt, người cũng tốt."

Chỉ là nụ cười này của hắn lạnh như băng, âm điệu càng quái gở, thâm tâm Lâm Tuyết Nhứ hoảng hốt, vội vàng cáo từ. Nhưng Tạ Tri Chương đã bắt được tóc của nàng, tàn nhẫn kéo nàng vào bên trong cỗ kiệu đó.

Cô nương kia liên tục kêu gào, giày thêu đá phải cỗ kiệu, tiếng vang không dứt, Liễu Ngọc Hổ nghe mà sốc, một đoàn tùy tùng và kiệu phu ai cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không kẻ nào nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Lâm Tuyết Nhứ khóc lóc kêu cứu, sau đó một bạt tai vang dội rơi xuống, thanh âm của nàng không còn nữa, chỉ là những tiếng khóc đứt quãng.

Liễu Ngọc Hổ phất tay, lệnh người chung quanh lui xuống, canh gác bốn phía, không để người khác tới gần, bản thân cũng tránh vào rừng.

Khoảng chừng hết thời gian uống cạn một tuần trà, mùi rượu trên người Tạ Tri Chương tản đi, sau khi tận hứng, hắn vứt người ra ném cho Liễu Ngọc Hổ, dặn dò gã đi khắc phục hậu quả.

Lồng ngực Liễu Ngọc Hổ là Lâm Tuyết Nhứ rách nát, mắt gã tràn đầy kinh ngạc, gã còn tưởng Tạ Tri Chương sẽ nạp nàng làm thiếp, ít nhất cũng cho cô gái này một danh phận.

Còn kêu gã khắc phục hậu quả, hắn làm sao có thể khắc phục hậu quả? Đơn giản chỉ đành dùng tiền thôi.

Gã lúc đó không biết cô gái này tên họ là gì, cũng may Lâm Tuyết Nhứ không biết bọn gã, Liễu Ngọc Hổ trực tiếp ném nàng chỗ gần bờ sông, nhét vào bụng ngực rạn vỡ của nàng mấy tấm ngân phiếu, đầy đủ 5000 lạng, Liễu Ngọc Hổ thậm chí còn kính phục bản thân thiện tâm hào phóng , 5000 lạng có thể khiến một tiện dân như nàng áo cơm không lo cả đời.

Huống hồ nàng chỉ là một nữ tử, bị người khác cưỡng hiếp chắc chắn không dám lộ ra, đại công tử lại sắp hồi kinh, lúc đó nếu nàng muốn cáo trạng, cũng không tìm được người, không thể báo oan.

Nhưng thứ Liễu Ngọc Hổ không nghĩ tới chính là, Lâm Tuyết Nhứ không bao lâu đã tự sát bỏ mình, thân nhân của nàng còn mang theo thi thể của nàng đi Hoài Châu phủ tìm Trương Tông Lâm cáo trạng, khiến việc này huyên náo sôi sục.

Liễu Ngọc Hổ sợ sự việc ngày càng rắc rối, lén lút chạy đi công đường chờ phán xét, nghĩ thầm xem một chút tình huống thẩm đường điều tra thế nào, nếu như sự tình bại lộ, gã sẽ đi cửa sau mua chuộc Trương Tông Lâm, tạm thời dìm vụ án này xuống, chờ xin chỉ thị của Tạ Tri Chương rồi quyết định sau.

Mang thi thể Lâm Tuyết Nhứ đi cáo trạng chính là hai người ca ca của nàng, bọn họ hiển nhiên cũng là lần đầu lên công đường, Trương Tông Lâm hỏi nguyên nhân cái chết, hỏi địa điểm, canh giờ, nhân chứng nhưng huynh đệ Lâm thị đều đáp không rõ ràng hoặc không trả lời được, chỉ không ngừng la hét thúc giục Trương Tông Lâm phái người đi thăm dò.

Trương Tông Lâm không hỏi ra manh mối, nhất thời cũng không phán xét được, chỉ có thể chờ phiên xử lần sau. Ca ca Lâm Tuyết Nhứ sinh lòng bất mãn, có phần mất khống chế, gây lộn trên công đường, gào thét với Trương Tông Lâm: "Tại sao lui đường, tại sao? Ngươi đây là không làm tròn trách nhiệm! Ta sẽ không đi! Không tìm ra hung thủ, ta sẽ giết ngươi! Cẩu quan, ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!"

Coi rẻ công đường, nhục mạ mệnh quan triều đình, Trương Tông Lâm chắc chắn phải khiển trách huynh đệ kia.

Liễu Ngọc Hổ xem cảnh tượng này, nghĩ thầm Lâm Tuyết Nhứ hẳn là chết sạch sẽ, không lưu lại đầu mối gì, ngay cả người nhà nàng cũng không biết ngày đó kẻ cưỡng hiếp nàng là ai.

Vậy chẳng phải rất tốt sao?!

Liễu Ngọc Hổ lúc này mới thở ra một hơi, nhanh chóng rời khỏi Hoài Châu phủ.

Từ đó về sau, người nhà họ Lâm mai danh ẩn tích, không gây sự nữa, đã nhiều năm như vậy, Liễu Ngọc Hổ cũng sắp quên chuyện này, nếu không phải ngày đó Vệ Phong Lâm đến thiêu sòng bạc, đồng thời nói một câu "Ta sẽ giết ngươi", Liễu Ngọc Hổ làm sao cũng không nghĩ ra gã và Vệ Phong Lâm từng gặp mặt.

Liễu Ngọc Hổ còn sợ mình nhớ lầm, tự thân đi Hoài Châu tìm chứng cứ, vừa vặn đụng phải Vệ Phúc Lâm hồi hương.

Liễu Ngọc Hổ một đường cùng hắn đến Xương Dương, Vệ Phúc Lâm đi thắp hương viếng mộ, đợi hắn đi rồi, Liễu Ngọc Hổ mới qua xem tên khắc trên tấm bia mộ kia, thấy ba chữ "Lâm Tuyết Nhứ", gã cảm giác quen thuộc, hỏi thăm nghe ngóng xung quanh, vừa may nhớ lại chuyện năm xưa.

Liễu Ngọc Hổ còn tiện thể hỏi thăm rõ ràng lai lịch của Vệ Phúc Lâm và Vệ Phong Lâm, bọn họ vốn đều họ Lâm, Lâm Vệ phúc và Lâm Vệ phong.

Cha mẹ hai người quá cố sớm, Lâm Vệ phúc là đại ca, một mình dẫn dắt đệ muội lớn lên, lúc đầu trải qua gian nan khốn khổ, sau đó Lâm Vệ Phúc mở một hiệu thuốc nhỏ, mỗi ngày trôi quá mới dần tốt lên.

Lâm Vệ Phong khi còn bé cùng người giang hồ học qua hai năm đao pháp, võ nghệ không tệ, lúc trước làm hộ tống trong tiêu cục, sau khi trưởng thành liền cùng đại ca mình là Vệ Phúc Lâm quản lý hiệu thuốc.

Muội muội Lâm Tuyết Nhứ tuổi tác nhỏ hơn một chút, đáng yêu ngoan ngoãn, cũng thông tuệ, ngày nhỏ trải qua không ít khổ, nàng thường lấy đồ thêu mang đi bán, mở hiệu thuốc liền học tiên sinh cách tính sổ quản lí chi tiêu, không cần phải gạt bàn tính hạt châu, chỉ nghe con số thôi là nàng đã có thể tính ra kết quả rõ ràng.

Có đôi khi huynh đệ Lâm thị đánh xe đi phương bắc mua dược liệu, băng qua vùng Tẩu Mã Xuyên, mấy tháng không về, hiệu thuốc trong nhà đều do Lâm Tuyết Nhứ quản lý.

Lâm Tuyết Nhứ tâm địa thiện lương, bởi vì trước đây sống khổ, thấy những tiểu hài tử ăn đói mặc rách, thường xuyên tiếp tế dân nạn Xương Dương, hai ca ca của nàng cũng theo nàng, coi việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, cứu vớt những người bần cùng.

Vì vậy lúc Liễu Ngọc Hổ đi Xương Dương hỏi thăm, không ít người nhớ kỹ ba huynh muội Lâm gia, chỉ là Lâm Tuyết Nhứ chết rồi, anh em nhà họ Lâm liền đóng cửa hiệu thuốc, không trở lại, cũng không ai biết bọn họ đi nơi nào.

Hàng xóm láng giềng không biết, Liễu Ngọc Hổ lại rõ ràng trong lòng, hai người này đã chuyển mình, dùng tên giả là Vệ Phúc Lâm và Vệ Phong Lâm, trở thành tâm phúc của đại đô thống Triệu Quân Bắc Doanh.

Liễu Ngọc Hổ mang theo tin tức kinh thiên như vậy trở về, nhưng Tạ Tri Chương nghe đến tên của Lâm Tuyết Nhứ, vẫn luôn không nhớ ra được nàng là ai, nhờ có Liễu Ngọc Hổ nhắc nhở, hắn mới mơ hồ nhớ lại năm xưa bản thân từng làm ra chuyện hoang đường đó ở Thanh Vân đạo quan.

Nhưng lúc đó hắn uống rượu say, sao có thể nhớ rõ?

Không nhớ rõ cũng không sao, Tạ Tri Chương xưa nay không đặt người như vậy vào lòng.

Vệ Phúc Lâm, Vệ Phong Lâm ở trong mắt hắn chẳng khác gì con giun con dế, thực sự không đáng để e ngại, Tạ đại công tử chỉ cần nhấc chân khoát tay đã có thể đưa bọn họ vào chỗ chết, chỉ là Tạ Tri Chương không thể không kiêng kỵ Triệu Quân đứng phía sau bọn họ .

Ngày đó Triệu Quân thiêu hủy sòng bạc Kim Ngọc, rất nhanh liền đi tìm thái sư, công bố mình không biết người che chở cho sòng bạc Kim Ngọc là Túc vương phủ, chọc ra đại họa lớn, thỉnh thái sư hỗ trợ cầu tình.

Có thái sư nói tốt cho, một câu "Người không biết không có tội", khiến Tạ Tri Chương dù muốn ăn tươi nuốt sống cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt không vào nhả không ra, hai ngày nay hận Triệu Quân ngứa răng.

Bây giờ biết được sự thật bên trong, hành động thiêu sòng bạc của Triệu Quân càng làm hắn ngứa mắt, khó trách Triệu Quân đến sòng bạc bới lông tìm vết, mượn lý do đốt, thay anh em nhà họ Lâm trút giận.

Tạ Tri Chương ném hết mồi ăn cho cá vào bể nước, cá chép trong ao tranh nhau quần tụ, đuôi đánh mặt hồ, bay nhảy tạo tiếng nước ào ào.

Ánh mắt hắn khẽ híp, lạnh nhạt nói: "Triệu Quân không lưu lại được ."

Liễu Ngọc Hổ cẩn thận hỏi: "Công tử định diệt trừ Triệu Quân sapo? Ngài, ngài có kế sách gì ạ?"

"Hiện tại chưa có biện pháp gì với Triệu Quân, có điều giết Vệ Phong Lâm, Vệ Phúc Lâm vả mặt hắn không phải việc khó, ngươi đến đây..." Tạ Tri Chương đang nói, bỗng nghe thấy nơi xa xăm trong bóng đêm có tiếng động nhỏ, nháy mắt cảnh giác, "Ai? Ai ở nơi đó?!"

Tiếng quát này như mệnh lệnh, thị vệ đứng bốn phía lập tức rút đao ra, đuổi theo hướng phát ra tiếng động.

Thị vệ nhìn thấy trong mảnh rừng trúc xanh tốt có bóng người lay động, bọn họ tức khắc cẩn thận, từng bước áp sát, còn không chờ bọn họ đến bắt, người kia đã hất lá trúc che chắn, ung dung đi ra.

Mọi người nhìn lại, hóa ra là Bùi Trường Hoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro