Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58: Dẫn sáo ngọc (4)

Edit: Nynuvola

Bùi Trường Hoài khẽ thở gấp, nhất thời không đáp ứng hắn.

Triệu Quân thấy y không cự tuyệt, luật động ngày càng mạnh thêm, chóp mũi cọ cọ tới lui nơi cổ Bùi Trường Hoài, hỏi: "Tam lang?"

Bùi Trường Hoài ngại phiền, hơi nắm lấy tóc hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bùi Trường Hoài thấy trong đôi đồng tử kia hết thảy đều là ý cười ngả ngớn, hỏi ngược lại: "Ta không chịu, ngươi sẽ dừng tay?"

Triệu Quân dắt tay Bùi Trường Hoài, cởi bỏ vấn tóc của chính mình.

Mái tóc của hắn dài lại mềm, trông như thác nước đổ xuống người Bùi Trường Hoài. Hô hấp Bùi Trường Hoài biến đổi, hai tay Triệu Quân chống đỡ trên người y, đánh giá y từ trên xuống dưới, sợi tóc màu mực rũ nhẹ nơi ngực y.

Triệu Quân ghé lại gần bên tai Bùi Trường Hoài, hạ giọng nói: "Sẽ không, tiểu Hầu gia, ta chỉ muốn làm ngươi xin tha."

Còn chưa kịp phản ứng, cổ tay Bùi Trường Hoài đã căng chặt, hóa ra là Triệu Quân dùng dây cột tóc trói hai tay y lại. Triệu Quân lấy dải lụa trắng ban nãy bịt kín mắt y, muốn Bùi Trường Hoài vừa không nhìn thấy được, vừa không thể chống cự.

Bùi Trường Hoài nằm nghiêng, Triệu Quân từ sau lưng ôm y, cho y tựa vào ngực mình, một tay khác ma sát tính khí nóng bỏng của y.

Bùi Trường Hoài nhất thời "hừ" giọng, phát ra rên rỉ vô cùng yếu ớt, Triệu Quân vừa mới bắn xong một lần, bây giờ lại bị tiếng ngâm của y gọi cứng.

"Vật này kéo một chút lập tức đứt, không trói nổi ngươi." Triệu Quân liếm môi cười, nói bên tai y, "Tam lang, ngươi có phải là cam nguyện bị ta trói?"

Đến bước đường này, hắn đã làm Bùi Trường Hoài dục hỏa đốt người, chỉ muốn sảng khoái tiết ra, không khó hiểu khi để yên cho Triệu Quân thao túng.

Nhưng y không muốn khuất nhục cầu hoan, cắn răng nói: "Là ngươi đang cầu xin bản hầu thương ngươi."

"Phải." Triệu Quân tươi cười thúc người, ái muội mơ hồ thổi vào tai y rằng, "Là tam lang thương ta."

Đầu giường mỗi gian phòng ở lầu Phù Dung đều đặt sẵn một vài đồ vật tầm hoan, Triệu Quân lấy ra một lọ dầu thơm, tưới toàn bộ lên eo Bùi Trường Hoài, dầu thơm óng ánh thuận theo thớ thịt chảy xuống, lành lạnh khiến thân thể Bùi Trường Hoài khẽ run rẩy.

Triệu Quân thoáng nhìn vào sáo ngọc nơi đầu giường, lúc trước nghe ông chủ lầu Phù Dung từng chủ đề cập tới, Tạ Tòng Tuyển giỏi thổi tiêu, không biết đã cùng Bùi Trường Hoài cao sơn lưu thủy, tri kỷ hợp tấu lúc nào.

Hắn khó tránh khỏi ghen ghét, bỗng chốc nổi lên ý xấu với lấy sáo ngọc, đè Bùi Trường Hoài nằm nhoài lên giường, sáo ngọc chạy dọc sống lưng thăm dò đi xuống, cuối cùng nương theo khe mông, chậm rãi cắm vào.

Chất ngọc cứng cáp mà ấm áp khiến Bùi Trường Hoài hơi cau mày, y không rõ là thứ gì, cũng may hình dạng thon nhỏ, đẩy vô cũng chẳng mấy hao sức.

Không có đau đớn, chỉ có khoái y kéo dài không dứt.

Bùi Trường Hoài trầm thấp thở gấp, trước mắt mờ mịt không rõ, chỉ cảm thấy sự càn quấy của vật nọ làm y hoàn toàn chìm trong sung sướng.

Triệu Quân chuyển qua quấy nhiễu bên trong, Bùi Trường Hoài bị xỏ xuyên đến mức eo mềm xương nhuyễn, thấp giọng ngâm kêu, ngày càng nuốt sâu cắn chặt sáo ngọc. Dầu thơm cùng với dâm dịch thi nhau chảy ra làm ướt đẫm chăn đệm.

Triệu Quân gần kề bên y, cười nói: "Sáo của tam lang tuyệt diệu thật, khó trách ngươi mang theo bên mình."

Bùi Trường Hoài lúc này mới biết kia là vật gì, cảm thấy phong nhã hết thảy đều bị Triệu Quân phá huỷ, nhất thời vừa thẹn vừa phẫn uất, "Triệu Quân, ngươi quả thực, quả thực hạ lưu!"

Triệu Quân cười không dừng được, hôn liếm mồ hôi sau gáy y, đáp: "Tốt lắm. Vô liêm sỉ, súc sinh, bây giờ lại thêm 'Hạ lưu', ngươi mắng ta càng thêm thuận miệng."

Thấy hắn không tỏ vẻ nhục nhã, Bùi Trường Hoài xem như hết cách. Y vốn không thích nằm úp sấp mặc người đùa bỡn, đang muốn trở mình, Triệu Quân lại rút sáo ngọc kia đi, thân sáo mài qua vách thịt, khoái hoạt tê dại da đầu Bùi Trường Hoài, cả người y run mạnh.

Hai tay Triệu Quân bóp eo y nâng lên cao, buộc Bùi Trường Hoài nửa quỳ dậy. Hậu đình bại lộ toàn bộ trước mắt, nơi đó sớm bị chà đạp đỏ ửng, miệng huyệt khép mở, Triệu Quân nắm chặt dương căn thô to cứng nóng đặt nơi khe mông của y, tiếp tục bước cuối cùng.

Bùi Trường Hoài bị thúc phải ưỡn eo, y cau mày nức nở, thành vách ấm mềm cắn nuốt thứ kia. Triệu Quân hạ mình, nằm trên lưng Bùi Trường Hoài, hắn giơ tay bắt lấy cằm y, khiến y phải nghiêng đầu nhận nụ hôn của mình.

Nụ hôn kết thúc, Triệu Quân khẽ thở gấp hai cái, nói: "Lần đầu tiên chúng ta ở đây, cũng là tư thế này, ngươi nói với ta, trước giờ chưa ai dám đối xử với ngươi như vậy."

Dùng tư thế đó, buộc đường đường là Chính Tắc Hầu phải cúi người nhún nhường.

Triệu Quân càng muốn làm Bùi Trường Hoài như vậy.

Ngoại trừ Triệu Quân hắn ra, không hàn mai, không sơ tuyết, không có bất kỳ người nào khác.

Triệu Quân nặng nề tàn nhẫn đánh đưa, nhiều lần thúc vào tận gốc rễ, Bùi Trường Hoài bị hắn vây giữ, tay chân không nổi lên chút sức lực nào, mặc hắn điên cuồng xỏ xuyên, khoái ý rào rạt lan tràn toàn thân.

"Ưm... A..."

Bùi Trường Hoài khàn tiếng rên rỉ, hai chân tê dại, theo động tác ngày một nhanh của Triệu Quân, giữa hai khối thân thể va chạm tạo thành tiếng bạch bạch vang vọng, tiếng nước dính nị, Bùi Trường Hoài không nhìn thấy, nhưng những thanh âm này lọt vào tai, dâm mỹ khiến y không khỏi lúng túng.

Triệu Quân không quên duỗi tay thăm dò xoa nắn tính khí Bùi Trường Hoài, vừa đẩy sâu vừa liên tục vuốt ve đằng trước.

Bùi Trường Hoài chịu sự đùa bỡn của cả hai bên, đầu óc trống rỗng, cái gì liêm sỉ, cái gì tự phụ đều không còn để ý được nữa, hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng.

"Ha... A... Ưm..."

Triệu Quân tìm kiếm chỗ mẫn cảm của y, tiếng rên rỉ dần biến đổi, cao trào trước sau ập đến, một lát sau, đầu chuông bắn nhanh thủy dịch trong suốt ồ ạt, không chỉ mỗi tinh dịch.

Bùi Trường Hoài chưa bao giờ nếm thử tư vị sảng khoái như thế, cũng không ngờ rằng nam tử có thể bị làm tới mất khống chế, Triệu Quân lăn lộn y giữa nhục nhã và vui thích, phảng phất như loại bỏ hoàn toàn tôn nghiêm của y. Nước mắt Bùi Trường Hoài thấm ướt dải lụa trắng che mắt, cả người run lẩy bẩy, mồ hôi ấm nóng thấm ướt lưng.

Triệu Quân thả chậm lực đạo nhưng vẫn chưa rút ra, vẫn nhợt nhạt cắm rút, Bùi Trường Hoài than nhẹ, tinh thủy dưới thân đứt quãng chảy xuống. Triệu Quân bẻ cằm y xoay nửa mặt người nọ qua, dây dưa đôi hôn sâu chốc lát, vừa thấp giọng nói: "Còn chưa đủ, phải không?"

Mùi đàn hương lẩn quẩn nơi miệng Bùi Trường Hoài, y tựa hồ thất thần, tứ chi xụi lơ thành xuân thủy, không trả lời Triệu Quân.

Triệu Quân niết hai cái chỗ mông thịt của y, như si mê mút mát mồ hôi trên bả vai Bùi Trường Hoài, thủ thỉ: "Tam lang, gọi ta một tiếng ca ca."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro