Chương 40: Suốt đêm mưa (5)
Edit: Nynuvola
Sau khi rời khỏi Chính Tắc Hầu phủ, Lưu An trực tiếp về nhà, biết được phụ thân còn có thể cứu được, tâm tình của hắn nhẹ nhõm không ít, hắn quay lại trong phòng, ôm chăn lông cáo nằm uỵch xuống giường thở dài một hơi.
Hắn vừa nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi, ngoài khung cửa sổ vang lên tiếng "Kẽo kẹt", bên ngoài xuất hiện một bóng đen tiến lại. Người kia mang mặt nạ dạ xoa, ẩn dấu dưới lớp mặt nạ là đôi mắt lạnh như băng.
Vị khách không mời mà đến này làm Lưu An sợ giật cả mình, hắn xoay người nhìn, đáy lòng hoảng hốt rất nhanh thả lỏng.
Hắn nói: "Hóa ra là ngươi."
Người mặc đồ đen hỏi: "Sự tình tiến triển sao rồi?"
"Bắt được cháu Bùi Trường Hoài làm nhược điểm, y đương nhiên bó tay toàn tập, chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng... Có điều ta không biết y dùng cách gì để cứu cha ta ra ngoài." Lưu An ngồi dậy, giương mắt đánh giá người mặc áo đen trước mặt, "Hiện tại có thể nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao phải giúp Lưu gia chúng ta?"
"Điều ngươi không nên biết thì không cần biết." Giọng của hắc y nhân nhàn nhạt.
Lưu An cười gằn: "Ngươi không nói ta cũng đoán được, người nhà của ngươi cũng thuộc Võ Lăng Quân có đúng không? Chúng ta đều là châu chấu trên cùng một một sợi dây thừng, việc xấu xa mà các ngươi làm, cha ta cũng biết không ít, nếu như Triệu Quân thật sự ép Lưu gia đến đường cùng, cha ta lập tức sẽ phun hết tên của mỗi người các ngươi ra, muốn chết thì mọi người cùng nhau chết, ai cũng đừng hi vọng thoát!"
Từ khi Lưu Hạng bắt đầu bị tạm giam, Lưu An liền đi khắp nơi cầu người giúp, kết quả chạy vạy nơi nơi gặp thêm trắc trở, đã sớm nín một bụng hỏa, hiện tại tóm được Bùi gia, phản công một lần, hắn rất đắc ý, nói chuyện cũng chẳng hề khách khí.
Nghe hắn khiêu khích như vậy, kẻ mặc đồ đen cũng không giận dữ phẫn nộ, trả lời: "Lưu phó tướng rất quan trọng, đương nhiên có rất nhiều người không muốn ông ta mở miệng."
Vẻ mặt Lưu An ngày càng đắc ý vênh váo, nói: "Ngươi biết là tốt rồi."
Hắc y nhân cúi đầu cáo từ, lần thứ hai bay khỏi cửa sổ, nhảy lên mái hiên. Hắn đứng ở chỗ cao quay đầu nhìn căn phòng thắp nến của Lưu An, chợt hạ thấp giọng cười lạnh: "Ngu xuẩn."
Trời mới tờ mờ sáng, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa đại lao Hình bộ, hai cai ngục áp giải Lưu Hạng đi ra, đẩy mạnh ông ta lên xe ngựa.
Đầu Lưu Hạng trùm bao bố, sau khi ngồi vững vàng, bao trên đầu được lấy ra, Lưu Hạng híp mắt thích nghi ánh sáng, từ từ nhìn rõ Bùi Trường Hoài trước mặt.
Đầu y buộc ngân anh, áo bào trong màu đen, bên ngoài khoác thêm một kiện áo choàng xám bạc, toàn thân không có hoa văn tô điểm, nhưng vẫn chẳng thể nào che lấp khí chất cao quý của y.
"Lưu phó tướng." Y gọi.
Lưu Hạng không hé răng, xốc mành cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, sáng sớm không một bóng người, xe ngựa lao vun vút trên đường phố.
Ông hỏi: "Tiểu hầu gia đang làm cái gì vậy?"
"Lưu phó tướng, ngươi ở Bắc Doanh báo cáo sai lệch nhân khẩu, bằng chứng về việc mạo hiểm lĩnh quân lương đã vững như núi, đã tới mức này thì không thể nào cứu vãn, hẳn sẽ bị vấn tội rồi xử trảm. Có điều Lưu An không chịu từ bỏ, vì ngươi mà kiếm chút hi vọng sống, ta đã chuẩn bị xe ngựa và lộ phí ở ngoài thành, ngươi cứ đi đi, về sau đừng hồi kinh nữa."
Lưu Hạng bán tín bán nghi, "Ngươi dự định thả ta đi? Ta đi rồi, ngươi biết ăn nói thế nào với hoàng thượng?"
"Bản hầu tự có biện pháp." Bùi Trường Hoài đáp, "Chờ ngươi rời kinh, bản hầu sẽ thu xếp thích đáng cho nhà của ngươi, vinh hoa phú quý đừng nghĩ đến nữa, sống sót là tốt rồi, chỉ cần ngươi còn sống, có lẽ sẽ có ngày đoàn tụ."
Lưu Hạng nhớ đến sự sủng tín mà hoàng thượng dành cho Bùi Trường Hoài, cũng không hoài nghi thêm lời của y nữa.
Sau này cuộc sống cả đời sẽ như phạm nhân chạy trốn, bỏ mạng thiên nhai sao? Lòng Lưu Hạng trầm xuống, không nghĩ bản thân phải lưu lạc như vậy, ông đè cái bụng đau của mình lại, những ngày qua trong lao ngục khiến ông ta nếm không ít khổ sở. Bùi Trường Hoài nói không phải vô lý, nếu như rơi vào tay Triệu Quân, ông ta khó thoát khỏi cái chết, hiện giờ chạy trốn thì chí ít vẫn còn con đường sống.
Chỉ cần còn sống là còn hy vọng.
Xe ngựa phi nhanh rời khỏi kinh thành, hướng đến đạo quan ngoài ngoại ô.
Trên đường, có lẽ do xe ngựa quá mức xóc nảy, Lưu Hạng dường như muốn nôn.
Bùi Trường Hoài thấy sắc mặt dị thường tái nhợt của ông ta, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Cả người Lưu Hạng đều không khỏe, càng thêm oán thán Trường Hoài, nói: "Bên trong tù lao sao có thể so sánh được với cơm ngon áo đẹp Hầu phủ ngươi, ta và cha ngươi tương đồng tuổi tác, sao chịu nổi loại dằn vặt này? Bùi Dục, ngươi nên vui vì còn cơ hội cứu ta, nếu như Võ Lăng Quân thật sự muốn vứt bỏ ta không đoái hoài, ta sẽ đem tất cả chuyện ta biết nói cho Triệu Quân, bao gồm cả những việc xấu đại ca ngươi làm năm đó!"
Mày Bùi Trường Hoài nhăn lại, "Ngươi có ý gì?"
Lưu Hạng nhìn vẻ mặt của Bùi Trường Hoài, giống như hoàn toàn không rõ về chuyện năm xưa, dạ dày ông ta cuộn trào, không thể lấy thêm chút khí lực nào để bàn luận với Bùi Trường Hoài nữa, chỉ hét lớn một tiếng: "Dừng xe!"
Ông ta kêu người dừng xe lại, gọi hai tên thị vệ đỡ ông ta xuống, nôn sạch sẽ một bụng uế vật.
Bùi Trường Hoài một mình ngồi trong xe ngựa, hồi tưởng đến lời Lưu Hạng mới nói, nghĩ thế nào vẫn thấy có chỗ sai sai.
Chuyện năm đó đại ca làm? Là chuyện gì? Nghe giọng điệu của Lưu Hạng, tựa hồ đó là một việc rất đáng xấu hổ. Nhưng sao có thể chứ? Ai có thể không hiểu Bùi Văn, chứ Bùi Trường Hoài tất nhiên hiểu rõ tính tình đại ca nhà mình, đoan chính nho nhã, làm việc quang minh...
Đương lúc suy nghĩ mông lung, y bỗng ngửi thấy một mùi thơm lạnh lẽo xộc vào mũi, nhấc mành nhìn lại, chỉ thấy nơi núi rừng hoang vu hỗn tạp này mọc ra mấy cây mai xanh, chính là "Lục Kiều" .
Bùi Trường Hoài nhớ trong thư phòng Triệu Quân cũng cắm một nhánh mai xanh biếc như vậy. Y thầm ngẫm nghĩ, tự mình xuống xe đi đến mấy cây mai, chọn cho mình một nhánh tươi tốt, cành hoa xum xuê nhất, định mang về đưa cho Triệu Quân, coi như cảm tạ sự giúp đỡ và tín nhiệm của hắn.
Đúng lúc này thì có một cận vệ lặng lẽ tiến đến sau lưng Bùi Trường Hoài, thấp giọng nói: "Lưu An đã đợi sẵn phía trước rồi, cạnh hắn có thêm vài kẻ mặc đồ đen, là đám đạo tặc bắt cóc công tử Nguyên Mậu, bọn họ đều che mặt, tạm thời không nhận ra thân phận."
"Tân Diệu Như đâu?"
"Vẫn chưa thấy. Lúc thuộc hạ tới truyền ý tứ của Hầu gia cho hắn, Lưu An nói chờ khi nào nhìn thấy Lưu phó tướng bình an vô sự, hắn sẽ thả Tân tiểu thư, hết sức cẩn trọng. Tiểu hầu gia cũng đừng quá lo lắng, bọn họ giữ Tân tiểu thư làm lợi thế, chắc chắn sẽ không động vào một sợi tóc của nàng." Cận vệ nói xong thì do dự nhìn y, "Nhưng mà ngài thật sự định thả Lưu phó tướng sao?"
Bùi Trường Hoài bẻ một nhành mai, mặt không đổi sắc đáp: "Lưu An hèn nhát vô năng, chỉ bằng sức của một mình hắn, trong khoảng thời gian ngắn không thể làm được nhiều chuyện như vậy, đằng sau lưng hắn nhất định có cao nhân tương trợ. Lưu Hạng chỉ là miếng mồi, mồi thả xuống rồi, để xem người sau lưng có thể cắn câu không."
Ý là, y từ lúc bắt đầu đã không hề có ý định thả Lưu Hạng. Bùi Trường Hoài tuy dễ mềm lòng, nhưng mềm lòng tới đâu cũng không cho phép người bên cạnh mưu hại Bùi gia, tính kế thân nhân của y.
Bùi Trường Hoài ngửi mùi thơm của hoa mai, bất giác nở nụ cười, tựa hồ rất vừa ý.
Y phân phó: "Đợi cứu được Tân tiểu thư ra, các ngươi phải để mắt đến hướng đi của đám đạo tặc và phụ tử họ Lưu."
"Vâng." Cận vệ lĩnh mệnh lui xuống.
Lưu Hạng bên kia nôn xong trở lại xe ngựa, đầu óc bỗng trở nên choáng váng, ông ta ngã đầu xuống ghế, thở hổn ha hổn hển. Đã nhiều ngày ông ta không rửa mặt, bây giờ ói hết ra, trong buồng xe ngập bởi mùi lạ.
Bùi Trường Hoài không ngồi chung xe với ông ta nữa, cưỡi tuấn mã đi phía trước dẫn đường.
Đi đến sâu trong rừng rậm, Lưu An chờ ở đây đã lâu. Hắn đứng phía sau nhóm người bịt mặt, tổng cộng năm người, ai cũng cao to uy mãnh, cầm trọng đao trong tay.
Vừa trông thấy Bùi Trường Hoài trên lưng ngựa, mắt Lưu An sáng lên, "Trường Hoài!"
Bùi Trường Hoài kéo dây cương, từ trên cao nhìn xuống hắn, nói thẳng: "Cha ngươi đang ở trong xe ngựa, lấy Tân Diệu Như đổi."
Lưu An liên tục gật đầu, nói: "Được, Được." Hắn quay đầu ra lệnh cho người bịt mặt đằng sau: "Xong rồi, mau mang Tân Diệu Như ra đi! Nhớ nhẹ nhàng một chút, đừng làm đau nàng."
Năm người liếc nhìn nhau, vẫn chưa động thủ.
Lưu An cứu phụ thân sốt ruột, ánh mắt lướt qua Bùi Trường Hoài nhìn về phía xe ngựa, cao giọng hô: "Cha, cha!"
Không lâu sau, Lưu Hạng lảo đảo bước khỏi xe ngựa, hai má xanh tái, môi tím nhạt, từ xa nhìn thấy Lưu An, ông vừa định nói chuyện, hai mắt bỗng dưng tối sầm lại, ngã khỏi xe!
Khi cơ thể ông rơi xuống đất, tạo ra một tiếng "Rầm" trầm thấp, thị vệ canh chừng đi theo là người đầu tiên phát hiện lạ thường, hô lớn: "Lưu phó tướng!"
Lưu An cả kinh rùng mình, còn chưa kịp phản ứng tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Đôi mắt Bùi Trường Hoài lạnh lẽo, tung người xuống ngựa, chạy về phía Lưu Hạng.
Bùi Trường Hoài nâng nửa người Lưu Hạng dậy, thấy sắc mặt ông giống tử thi, không ngừng nôn ra máu đỏ sẫm, rõ ràng là dáng vẻ trúng độc.
Bùi Trường Hoài cố giữ bình tĩnh, "Là độc."
Lưu Hạng đột nhiên nắm chặt cổ áo của y, mắt trừng to, nói: "Rượu, rượu..."
Thanh âm yếu ớt, Bùi Trường Hoài lệnh cho tất cả mọi người yên tĩnh, cúi người xuống nghiêm túc nghe.
Đôi môi Lưu Hạng run rẩy phun ra một hơi, "Là Triệu Quân, Triệu Quân giết ta. An nhi, An nhi... Bảo vệ nó, van cầu... Ngươi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro