Chương 3: Trướng Phù Dung(3)
Edit: Nynuvola
Trường Hoài cắn chặt hàm răng, không chịu lên tiếng. Triệu Quân cũng không gấp, một tay ấn giữ gáy Trường Hoài, quyết tâm tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể y, từng đợt va chạm kịch liệt giữa hai người vang lên tiếng bạch bạch giòn giã.
Mây mưa quần vũ khiến Trường Hoài giống như một chiếc thuyền nhỏ nơi đầu ngọn sóng, theo dòng nước xiết nâng lên hạ xuống, khoái cảm kéo dài từ chân xông thẳng lên đầu, toàn thân tê dại sảng khoái.
Trường Hoài không chịu đựng nổi, mi mắt dính nước, giọng ngâm nga mơ hồ không rõ.
Trùng điệp xỏ xuyên mấy trăm hồi, Triệu Quân nắm chặt dương căn của y, vuốt ve lên xuống hai lần, cổ họng Trường Hoài bật thốt tiếng rên rỉ rõ ràng, leng keng như ngọc, tinh dịch nháy mắt tuôn trào dữ dội, bắn tung toé lên bụng y.
Cả người Trường Hoài co giật, Triệu Quân cũng không ngại người mình dính nhớp, vươn tay ôm y vào lòng, mãi đến khi y bớt đi run rẩy, bồi hồi thật lâu trong dư vị sau cao trào.
Triệu Quân liếm mút cái gáy âm ẩm mồ hôi, nói: "Thật êm tai làm sao, Trường Hoài."
Khi hắn mở miệng, khí tức không còn vững chãi như ban đầu, thời điểm hắn gọi tên y lại nhiều hơn mấy phần nhu tình mật ý.
Môi Trường Hoài khẽ run, mặt càng đỏ hơn, chỉ đơn giản nhắm mắt lại, ôm trả Triệu Quân.
Trong tiếng thở dốc, hắn tiếp tục tàn nhẫn thúc sâu, xuất hết tất cả dương tinh lấp đầy cơ thể y mới chịu buông Trường Hoài ra, rút hạ thân.
Triệu Quân thực tủy biết vị, sau nửa đêm lay gọi Trường Hoài tỉnh dậy làm thêm hai lần, hắn lười giở trò trêu chọc, chỉ để ý sung sướng của bản thân, không thèm kiêng kỵ cảm nhận của Trường Hoài. Dù nhiều lần thấy y kêu đau, hắn vẫn chẳng chịu làm người lương thiện, trước sau như một không ngừng động tác, ngoài miệng thì dỗ dành hai chữ Trường Hoài, người kia liền thuận theo ý hắn, cam chịu tất thảy đòi hỏi từ Triệu Quân.
Mãi cho đến lúc trời lờ mờ sáng, Trường Hoài mệt mỏi không mở nổi mắt, ngủ thiếp đi, Triệu Quân mới tách khỏi cơ thể y tận tường nhìn dòng chất lỏng trắng đục tràn trề chảy ra, ướt đẫm một mảng, dâm mỹ bất kham.
Một đêm vui sướng, hắn tỉnh táo lại, hồi tưởng dư vị đêm qua Trường Hoài mệt nhoài dưới thân, không khỏi nảy sinh hứng thú dạt dào.
Hắn tới kinh thành chưa bao lâu, hoàng đế ngự ban thủ phủ của giáo úy tiền triều làm dinh thự cho hắn, quý phủ được sửa sang, nguy nga tráng lệ, hoa viên tuyệt mỹ, nhưng trong hậu viện lại không có ai bồi tiếp.
Triệu Quân vốn không phải người ham mê sắc đẹp, hắn quanh năm đứng nơi lưỡi đao liếm huyết, cũng không nghĩ mang thêm gánh nặng, cho nên chưa từng lập thê thất, song trải qua đêm xuân kia, cảm thấy Trường Hoài vô cùng hợp ý hắn, không khỏi sinh suy nghĩ đưa y hồi phủ.
Dù sao cũng chỉ là một tiểu quan, ngay cả là mặt hàng thượng phẩm, Triệu Quân hắn vẫn có thể cung phụng nuôi dưỡng được.
Triệu Quân vuốt ve sợi tóc Trường Hoài, chơi đùa với nó một lúc, thấy y vẫn chưa tỉnh, hơi cúi người hôn mấy cái lên khuôn mặt nọ, đang chuẩn bị đánh thức y dậy: "Đại tướng quân muốn cất nhắc ngươi..."
Ngoài cửa bỗng truyền đến thanh âm của thuộc hạ Vệ Phong Lâm: "Gia, người tỉnh chưa?"
Triệu Quân một nhíu mày, hắn biết Vệ Phong Lâm là một kẻ kiệm lời, nếu không phải chuyện quan trọng, nhất định không mở miệng, vì vậy liền xốc màn trướng lên, hỏi: "Chuyện gì?"
Vệ Phong Lâm nói: "Thái sư mời người đến phủ một chuyến."
Ngón tay Triệu Quân gõ trên đầu gối, trầm ngâm chốc lát, hắn trả lời: "Được."
Triệu Quân đành phải buông Trường Hoài trong lồng ngực xuống trước, để người qua hầu hạ, đến phòng xông hương tắm rửa thay y phục.
*
Gã sai vặt trong lầu Phù Dung phủ phục một bên hắn, cực kỳ cẩn thận khoác áo mãng bào màu đen.
Thắt lưng màu bạc quấn quanh eo, mái tóc buộc cao bằng quan lông vũ trắng, mạt ngạch vàng màu đỏ sậm siết lấy hàng lông mày đều thẳng tắp, mái tóc hơi tán loạn, tăng thêm ba phần tuấn tú.
Tướng mạo hắn vốn đã phong thần tuấn lãng, tuổi lại trẻ, đường nét gương mặt đều mang vẻ phong lưu, bây giờ mặc thêm võ phục áo mãng bào này vào, đặc biệt phô bày sức sống, thoáng nhìn nhất định còn cho rằng đây là vị tuổi trẻ tài cao nào xuất thân từ thế gia danh môn.
Nhưng đôi đồng tử của hắn lại đen thẳm thâm trầm, nếu tinh tế đánh giá, bên trong ấy phát ra cái lạnh thấu xương, phảng phất như nếu ai đó dám chọc hắn không vui, chỉ có thấy huyết mới làm hắn bỏ qua được.
Gã hầu lấy lòng nói: "Gia lần đầu tiên đến lầu Phù Dung, chúng tiểu nhân nếu có chỗ nào hầu hạ không chu đáo, kính xin tha thứ."
"Nơi này quả thật là chỗ tốt, chẳng trách những nhân vật có máu mặt trong kinh thành đều nguyện ý tới đây tầm hoan mua vui."
Gã hầu đáp: "Gia mới đến kinh thành không lâu, này là nơi náo nhiệt vui vẻ bậc nhất, chỉ đợi ngài đến khai màn, trải nghiệm thiên cung không chỉ mỗi trên trời, mà dưới nhân gian cũng có."
Triệu Quân vừa nghe liền biết gã giỏi ăn nói, lười biếng nở nụ cười: "Ta chỉ là một tục nhân, sợ không thể sống trong thiên cung."
Gã sai vặt "A u" cười lấy lòng: "Tướng quân là thần tiên hạ phàm, sao lại không thể chứ? Ngài là học sinh của lão thái sư, thái sư con mắt tinh đời, chắc chắn không nhìn lầm người. Lần này tướng quân đến phía tây bình định giặc cỏ, nhiều lần tạo nên kỳ tích, ai cũng có thể thấy được. Bây giờ ở trong kinh thành, vạn vạn người cũng không tìm được nhân vật danh chấn hơn ngài."
Một hồi nịnh nọt, ngay cả thái sư đương triều cũng mang vào tâng bốc.
"Miệng lưỡi ngươi ngon ngọt đấy."
Hắn đối với lời nịnh hót có vẻ rất ghê gớm này, thực chất có biết bao châm biếm.
Nhìn gã sai vặt, Triệu Quân bỗng nghĩ tới cái miệng không ngoan phía trong phòng kia.
Y phục chỉnh tề, hắn phân phó: "Vô trong phòng hầu hạ đi, nói với quản sự của các ngươi, ta muốn người nọ." Hắn lấy từ bên hông ra một chuỗi ngọc bội Kỳ Lân ném cho gã sai vặt, coi như vật chứng, nói tiếp: "Ngân lượng, đến quý phủ của ta lấy."
Không cần biết nhiều hay ít, bất luận là bao nhiêu, hắn đều muốn có người.
Gã hầu vội vàng nâng đỡ, cười đến mắt cũng híp thành một đường chỉ, "Không biết là tiểu quan nào có thể được lọt vào mắt xanh của tướng quân, quả thực phúc phận tu qua ba kiếp."
Dứt lời, gã thấy Triệu Quân khoát tay chặn lại, lập tức im miệng lui ra nhà gỗ nhỏ.
Vệ Phong Lâm sải bước đến, hai tay dâng lên một thanh trường kiếm. Triệu Quân liếc mắt nhìn, chỉnh cổ áo mà rằng: "Đi phủ thái sư, vẫn đang dùng thanh kiếm đó?"
Vệ Phong Lâm cúi đầu lui về sau hai bước, "Vâng."
Rời khỏi lầu Phù Dung, tuyết đọng trên đường đã quét dọn sạch sẽ, để lộ mặt đường lát đá xanh, tùy tùng dẫn ngựa đứng tại cửa chờ từ lâu.
Triệu Quân mặc cẩm y thắt đai lưng ngọc, giơ roi thúc ngựa, hướng thẳng về phủ thái sư.
Gã sai vặt trong lầu Phù Dung bên này đi tới căn phòng ấm hôm qua hắn ngủ lại, dự định nhìn thử xem là tiểu quan nào may mắn đến thế, trèo lên chiếc cành cao Triệu Quân, đẩy cửa nhìn vào, căn phòng ấm đã rỗng tuếch, vết tích một người cũng không còn.
Gã lập tức chạy đi kể với quản sự lầu Phù Dung, nhờ tra hỏi một phen.
Hai tiểu quan mặt phấn đứng ra hồi đáp, tối hôm qua bọn họ nghe thấy tổng thương hội Dương Châu dặn dò, vào phòng phụng bồi Triệu Quân, nhưng lúc vừa dìu hắn lên lầu hai, Triệu Quân bảo muốn nghe khúc một chút xong mới nghỉ ngơi, sai bọn họ rời khỏi, chuyện về sau thì không rõ.
Chỉ mặt gọi tên từng người trong lầu Phù Dung hỏi qua một lần cũng không tìm thấy.
Quản sự nghĩ, có lẽ là một mặt hàng nào đó đêm qua bị hắn dằn vặt phát sợ, hoặc do nguyên do khác, không muốn đến quý phủ của hắn, nên chậm chạp không ra mặt thừa nhận.
Tìm không ra người, làm hư việc, quản sự lầu Phù Dung không thể làm gì khác hơn là tự thân đi tới phủ tướng quân bồi tội, ước chừng chờ đến tối, mới đợi được người hồi phủ.
Triệu Quân xuống ngựa, lão bộc quý phủ mang theo đèn lồng phía trước, nhắc nhở hắn: "Tướng quân cẩn thận bậc thang."
Quản sự đứng trong đình chờ, nhìn thấy Triệu Quân liền niềm nở nghênh đón, đầu tiên là hàn huyên một hồi, sau ấp úng kể rõ nguồn cơn sự tình, hỏi: "Tướng quân có nhớ được người kia gọi là gì, hoặc tướng mạo ra sao không? Không phải tiểu nhân nói khoác, nhưng người ở lầu Phù Dung ta đều nhớ, là kẻ kia không hiểu quy tắc, quay về ta lập tức dạy dỗ lại, sau đó đưa đến quý phủ của ngài, tướng quân nhất định thoả mãn."
"Người của ta, không tới phiên ngươi dạy."
Triệu Quân vẫy roi ngựa trong tay, nghĩ bụng đêm qua hẳn là cho Trường Hoài chịu không ít đau, chưa chắc y không muốn dựa dẫm hắn, nói không chừng đang làm bộ làm tịch.
Triệu Quân nói: "Y tên Trường Hoài. Mau tìm người đem tới đây, có trói cũng phải trói đi, nhưng đừng làm y bị thương."
Quản sự vừa nghe, nghi hoặc nửa ngày không nói, suy nghĩ hồi lâu mới thăm dò hỏi: "Ngài nhớ không lầm chứ?"
Triệu Quân: "Làm sao?"
Quản sự thấy sắc mặt hắn không thích hợp, đầu càng cúi thấp hơn, "Tướng quân tha lỗi, bất luận là chữ Trường nào, hay là chữ Hoài nào, đều tuyệt đối không phải người của lầu Phù Dung."
Triệu Quân chất vất: "Ý gì?"
"Lầu Phù Dung chuyên tiếp xúc qua lại với quan lớn kinh thành, bởi vậy mà tiện danh của kỹ nữ và tiểu quan phải kiêng kị, không bao giờ được phạm húy. Những thế gia và nhân vật có máu mặt lớn trong giới quý tộc, tiểu nhân không dám nhận ra hết toàn bộ, nhưng cũng tám chín phần mười. Chữ 'Trường Hoài' chính là phạm vào tục danh, tuyệt đối không thể là người của lầu Phù Dung."
Triệu Quân nghe rõ, hỏi lại: "Phạm vào tục danh của ai?"
Khuôn mặt quản sự trở nên nghiêm túc, tựa hồ chỉ cần nhắc tới tên người kia cũng phải mang theo vạn phần cung kính.
Ông ta thưa: "Chính Tắc Hầu, Bùi Dục."
——
Chương sau tiểu hầu gia chính thức ra trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro