Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 9

Diễn đàn thực sự rất náo nhiệt, với tư cách là nhân vật chính, Bạch Hiển đương nhiên cũng nhìn thấy, có một người còn tag đại lão để nói chuyện, hắn còn thật sự nghiêm túc nghiên cứu một chút ngôn luận của Đoạn Nhất đại lão:

"Mặc dù cấp độ thấp thì bị thuộc tính áp chế rất cao, nhưng tôi đã trù tính một số kế hoạch để có thể ứng phó được với nó, thật chờ mong trận đấu tiếp theo."

Bạch Hiển có chút tò mò, hắn đã nhìn thấy vị Đoạn Nhất đại lão này một lần từ xa, với tư cách là hội trưởng hội học sinh, hắn suốt ngày mặc đồng phục học sinh đều kéo khóa lên tận trên, sắc mặt rất nghiêm túc, cả người đều tỏa ra khí chất lạnh lùng, giống như con linh miêu tuyết đó, hắn được mệnh danh là nam thần của trường.

Lời bàn tán về anh ta cũng có rất nhiều, Bạch Hiển không khỏi cảm thấy may mắn, tin đồn là bản chất của con người, trên diễn đàn có rất nhiều bài viết về linh miêu tuyết, hắn xem qua rồi tổng kết lại như sau: Linh miêu tuyết là ngự thú hệ nguyên tố rất mạnh, là nguyên tố hệ băng biến dị khiến nó giống như cá gặp nước khi đối mặt với ngự thú hệ thủy và hệ hỏa, sẽ ít bị ảnh hưởng bởi các thuộc tính hạn chế của hệ mộc và hệ lôi.

Tư chất của linh miêu tuyết rất cao, nó có thể đạt được tới ngũ giai, trực tiếp vượt qua ranh giới ngự thú cao cấp khác, điều này có nghĩa là chỉ cần linh miêu tuyết không chết thì ít nhất nó cũng có thể đạt tới cấp 50, ở một nơi mà ngự thú sơ cấp và trung cấp là chủ yếu, rõ ràng là hạc trong bầy gà.

Trình độ càng cao đồng nghĩa với năng lực khống chế càng thành thạo, nghe mọi người nói con linh miêu tuyết đã đột phá cấp 10 khi đi làm nhiệm vụ bên ngoài. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà còn có được lĩnh vực – Hàn Băng, khi lĩnh vực mở ra có thể gia tăng chiến lực bản thân lên 10%, ngược lại chiến lực của đối phương giảm 10%, nó sẽ dao động tùy vào thuộc tính. Tuy nhiên theo những người quen thuộc với vấn đề này, có thể đây chính là một kỹ năng có thể nâng cấp.

Ngoài ra, sự đổi mới và thành thạo các kỹ năng khác của linh miêu tuyết cũng chịu ảnh hưởng từ người chủ thông minh của nó, nó thường thi triển những kỹ năng đáng kinh ngạc một cách bất ngờ, khiến người ta khó đề phòng.

Bạch Hiển nghiêm túc nhìn, chau mày lại, việc áp chế lĩnh vực như này khiến cho Mạc Tư vốn là một con rồng không thuần chủng mất đi ưu thế vượt trội, cộng với thuộc tính khắc chế, Mặc Tư có một thân thể khá tốt, chẳng lẽ phải để cho Mạc Tư và linh miêu tuyết đánh cận chiến sao? Chính là linh miêu tuyết thực sự rất linh hoạt, cận chiến không nhất định có thể chiếm được lợi thế, huống chi khi trận chiến nổ ra, thân thể bằng gỗ của Mạc Tư có thể bị nứt.

Bạch Hiển đang chìm trong suy nghĩ, ngẫu nhiên nghe được số thứ tự của Vương Kha, ngẩng đầu lên kiểm tra, Vương Kha cũng tiến vào tứ kết, Hắc Ưng của hắn khi đối đấu với kền kền vua đã có tiến bộ vượt bậc, trực tiếp lên tới cấp 11, vọt vào hàng ngũ ngự thú trung cấp, toàn bộ thân thể được củng cố về mọi mặt, đồng thời nó cũng nhận được những móng vuốt vàng cường hóa.

Trong trận chiến tiếp theo, chỉ cần cặp móng ưng bắt được cơ thể đối thủ, trận đấu về cơ bản kết thúc, trở thành 1 trong những hắc mã của giải đấu tranh tài ngự thú sư.

Lần này, Vương Kha phải đối chiến với một mãnh thú vượt qua cấp 10 – cuồng bạo King Kong.

Người này không khét tiếng như Thượng Quan Vũ hay Đoạn Nhất đại lão kia, danh tiếng của gã rất tồi tệ, ai nhắc đến cũng đều có chút rùng mình, không chỉ vậy, cặp đôi này quả thực quá hung hãn, cho dù chủ nhân tính tình không tốt, ngay cả King Kong của người này cũng vậy. Thân thể cường hãn khiến cho King Kong rất kiêu ngạo và không hề sợ hãi, gần như tất cả dã thú mà nó đối mặt đều bị thương nặng hoặc mất mạng. Tuy nhiên người nhà Lạc gia cũng có một chút tiền và thực lực, lại yêu thương đứa con duy nhất trong này, nhiều đến mức mỗi khi có chuyện chỉ cần bỏ ra một ít tiền để giải quyết, không ai dám chống lại Lạc gia.

Bộ dáng Lạc Lâm càng ngày càng kiêu ngạo, hắn bộc phát dã tính đánh bất kì ai khi không vui, hầu hết mọi người trong trường đều tránh xa hắn, chỉ có Đoạn Nhất đại lão mới có thể khiến hắn thu liễm một chút.

Lúc này ngay trong giải đấu ngự thú, Lạc Lâm cũng không hề cố kỵ, những người đối mặt với gã sẽ trực tiếp nhận thất bại hoặc không muốn thừa nhận thất bại. Sau đó, may mà có các lão sư bên cạnhquan sát, mới biết được kết cục của người đó là ôm ngự thú của chính mình khóc lên, bằng không thì người đó đã mất vài cái mạng rồi.

Trong những trận chiến sau đó, tất cả những người đối đầu với gã đều lập tức bỏ cuộc, khiến gã vô cùng chán nản.

Vương Kha vừa bước lên sân khấu, Lạc Lâm liền nóng lòng nói: "Ngươi sẽ không thừa nhận thất bại chứ? Dù sao ngươi cũng đã chiến đấu lâu như vậy, đừng chỉ dựa vào vận may chứ? "

Rõ ràng đây là một phép khích tướng, Vương Kha cũng không phải kẻ ngốc, hắn chỉ cười rồi đáp lại, "Nói về vận khí, tôi không thể so sánh với cậu, Lạc thiếu gia."

Dưới đài vang lên một trận cười vang, cũng phải thôi, những người chống lại Lạc Lâm đều trực tiếp nhận thua.

Lạc Lâm lại bị kích ngược lại, lập tức nói không chút do dự: "Ai có thể so bì được với huynh đệ của cậu a? Nếu không phải cậu ta đầu thai vô chỗ tốt, liệu cậu ta có đủ tư cách để trở thành một ngự thú sư không? Chính là phế vật!"

Nụ cười của Vương Kha bỗng nhiên nhạt đi, vẻ mặt lạnh băng hỏi: "Cậu nói cái gì?"

Lạc Lâm cười rất tươi nói: "Làm sao? Tôi nói sai sao? Cậu ta vốn là phế vật, nhưng lại may mắn có được một người cha giàu có tìm được Mạc Tư cho cậu ta thôi!

Lời này mấy ngày trước có người nói, cũng có người hùa theo, chính là trải qua mấy trận đấu các học sinh mắt sáng mím môi không nói gì, bọn họ đều có thể nhìn ra được Bạch Hiển tiến bộ rất nhiều, rõ ràng Bạch Hiển đã học tập rất chăm chỉ, cũng không phải giống như một số người nói hắn may mắn có một người cha giàu có.

Bạch Hiển còn chưa kịp phản ứng, Vương Kha đã ra lệnh cho Hắc Phong lao tới, thật sự nhanh như gió, Hắc Phong ngầm hiểu được sự tức giận của chủ nhân, khí thế tăng lên, nó vội vàng lao tới, hướng mỏ về phía trước, khi King Kong hung bạo giơ tay lên bảo vệ chỗ yếu hại của mình, Hắc Phong mãnh liệt nhấc thân mình lên, lộ ra móng vuốt sắc, trực tiếp ở cánh tay của King Kong cào ra vài vết máu, vết thương phi thường sâu, máu lập tức chảy ra.

King Kong đau đớn gào lên một tiếng, nhe răng nanh, dang hai tay, hai chân nhảy lên, vừa nhảy chính là nhảy cao tới vài mét, mắt thấy sắp bắt được vuốt của Hắc Phong, tuy nhiên Hắc Phong ở trên không trung linh hoạt né tránh cú đánh của King Kong, chỉ có một chiếc lông rơi xuống.

King Kong càng trở nên điên cuồng hơn, hai tay đấm vào ngực, Lạc Lâm không những không khống chế nó mà còn cười vui vẻ hơn: "Đi! Răng nanh! Đập nát nó!"

Bạch Hiển lo lắng mà nhìn về phía Vương Kha, sát thương của Hắc Phong vẫn còn quá nhẹ, nếu được cường hóa thêm một cấp bậc, vết thương tạo ra cho King Kong nhất định có thể xuyên thấu đến tận xương tủy, nhưng hiện tại chỉ có thể đạt tới mức độ tổn thương bên ngoài, chỉ khiến cho King Kong càng trở nên nóng giận hơn.

Vương Kha đứng bên cạnh, kìm nén cơn tức giận, biết hiện giờ King Kong không phải là thứ mình có thể đánh bại, nhưng Lạc Lâm lại dám xúc phạm đến bằng hữu của mình, hắn nhất định phải cho Bạch Hiển một lời giải thích.

Ý chí chiến đấu của Hắc Phong lại tăng vọt, thét lên một tiếng dài, lông vũ của nó đột nhiên dựng đứng lên, xung quang lông vũ có một vầng sáng vàng nhạt! Đây chính là dấu hiệu nắm giữ năng lực hệ kim, trong thời gian bồi dưỡng có thể sử dụng dược liệu, Hắc Phong có khả năng cao thu được năng lực hệ kim.

Tuy nhiên, lúc này, ngoài các lão sư đang canh giữ hai bên võ đài ra, chỉ có Bạch Hiển phát hiện, Vương Kha có thể cảm nhận được ý chí chiến đấu của Hắc Phong, hắn nhếch miệng cười: "Khá lắm, không hổ là ngự thú của ta, vậy hãy chiến đấu với cậu ta đi!"

Ý thức của con người và động vật có tính thống nhất cao, sự phối hợp của cơ thể sẽ linh hoạt hơn!

Ở những lần công kích tiếp theo, Hắc Phong không ngừng từ không trung lao xuống công kích King Kong, không ngừng ở trên người King Kong lưu lại lỗ máu, sau đó lại nhanh nhẹn mà thoát ly phạm vi công kích của King Kong, chính là cấp bậc bị áp chế quá mức rõ rệt, công kích đều không chút hiệu quả chỉ có thể lưu lại vài vết thương trên người King Kong, ngoại trừ chọc giận King Kong ra thì không có bất kì tác dụng gì.

Thi triển chiến ý đều có một thời gian nhất định, sau mấy chục đòn tấn công, khí tức của Hắc Phong bắt đầu suy giảm, Lạc Lâm chớp lấy cơ hội, ở trong đầu ra lệnh cho King Kong, King Kong lập tức che đầu phòng thủ.

Bạch Hiển thầm nghĩ không tốt, quả nhiên giây tiếp theo, King Kong lập tức nhảy lên bắt được vuốt của Hắc Phong, sau đó kéo nó xuống!

Tất cả mọi người đều nín thở, Vương Kha lại vội vàng hô: "Hắc Phong! Tăng tốc!"

King Kong dùng toàn lực kéo xuống, Hắc Phong toàn lực bay lên, nó cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, nếu không cố gắng chiến đấu nhất định sẽ có kết cục thảm hại! Cánh của Hắc Phong nhanh chóng khuấy động những lớp bụi xung quanh.

Cuối cùng, Hắc Phong gào lên một tiếng thét sắc bén, "Lệ——" và rút móng vuốt ra, quán tính làm nó xoay 2 vòng trên không trung, nhanh chóng đập cánh và ổn định thân thể của mình.

Hắc Phong lượn vòng ở trên đầu Vương Kha, nhưng tất cả mọi người nhìn ra Hắc Phong không đúng, chân trái của nó yếu ớt trôi nổi theo cơ thể, trên đó có dấu vết bị kéo đi, da thịt lòi ra, nó thậm chí đã kéo đứt xương của chính mình.

Trong lòng tất cả mọi người chấn động, ngự thú này quả nhiên là Ưng, nó đối với chính mình đủ tàn nhẫn!

Dù vậy, Hắc Phong vẫn không hề chùn bước, mặc dù đang lơ lửng giữa không trung nhưng đôi mắt chim ưng của nó nhìn thẳng vào King Kong, tìm cơ hội tấn công.

Lão sư giám sát ở bên cạnh sân đấu nhìn một chút, thấy hai bên có vẻ đang đánh nhau kịch liệt, vì thế hắn liền dừng cước bộ muốn ngưng trận đấu.

Bạch Hiển có chút lo lắng nhìn Hắc Phong bay lượn trên đài, móng vuốt bị thương sẽ khiến cho Hắc Phong khó giữ thăng bằng hơn, khó có thể thoát khỏi đòn tấn công tiếp theo!

Trong lòng Vương Kha bắt đầu hoảng sợ, Hắc Phong đã đi theo hắn lâu như vậy, chưa bao giờ bị thương nặng giống như lần này, nhưng Hắc Phong bắt đầu một tiếng khóc nói tiếp một tiếng, Vương Kha nghe xong dần dần ổn định nội tâm đang lo lắng của mình, không có tôi luyện ở đâu có tiến bộ, nếu Hắc Phong đã nghĩ như vậy, tự nhiên chủ nhân là hắn đây cũng phải theo đến cùng!

Ánh mắt Vương Kha sắc bén, Hắc Phong như bóng đen sà xuống, lao thẳng về phía đối thủ, khi King Kong đấm, hắn không những không né tránh mà còn mở miệng——

"Rống——!"

King Kong thống khổ mà che mắt trái lại, mà Hắc Phong bị một quyền của nó đấm xuống đài, cố gắng đứng dậy nhưng không thể làm gì được.

King Kong nhanh chóng mở mắt ra, hung tợn nhìn Hắc Phong, mắt trái của nó đang chảy máu, chỉ thiếu chút nữa thôi, mắt của nó đã hỏng rồi!

King Kong lấy đà cực lớn lao về phía Hắc Phong, muốn bắt lấy Hắc Phong và đập chết nó, Bạch Hiển lập tức đứng dậy nói với lão sư giám sát: "Chúng ta nhận thua! Dừng tấn công!"

Giọng nói của Bạch Hiển lớn đến mức Lạc Lâm chắc chắn có thể nghe thấy, nhưng gã không ngăn cản động tác của King Kong, trái lại, đôi mắt anh ta tối sầm—— động tác của King Kong không hề có ý dừng lại.

Bạch Hiển cũng tức giận: "Mạc Tư."

"Rống——!" Một trận hồng quang sáng lên.

Mạc Tư đột nhiên xuất hiện từ bên cạnh Bạch Hiển, sau đó lao thẳng về phía King Kong, lật đổ King Kong và đẩy nó vào vị trí của Lạc Lâm, Lạc Lâm vội vàng né tránh.

Mạc Tư quay lại bên cạnh Hắc Phong, nhẹ nhàng dùng mũi huých nhẹ vào mũi Hắc Phong.

Sắc mặt Bạch Hiển lạnh lùng nói: "Tôi đã nói nhận thua, nhưng cậu ta vẫn để ngự thú thương tổn đối thủ, như vậy chẳng phải đã vi phạm quy tắc rồi sao?"

Lạc Lâm giả bộ oan uổng mà nói: "Tôi nghe thấy được, nhưng tôi không có cách nào ngăn cản răng nanh nha!"

Cậu vẫn có thể trực tiếp thu vào không gian a!

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu mọi người, lão sư đương nhiên sẽ không bị lừa, Triệu lão sư từ bên kia đi tới, vẻ mặt lạnh băng nói: "Lạc Lâm, em bị loại khỏi giải đấu! Cảnh cáo một lần!"

Lạc Lâm lập tức không phục nói: "Dựa vào cái gì! Tôi không tham gia nữa! Cũng chẳng có gì to tát! Dựa vào cái gì cảnh cáo tôi!"

Cảnh cáo, chính là ghi vào hồ sơ, trừ khi trước khi tốt nghiệp đạt được sự đồng ý của phần lớn các lão sư để hủy bỏ "cảnh cáo", Lạc Lâm biết rằng mình sẽ không thể làm được.

Triệu lão sư không chút nhường nhịn nói: "Dựa vào cái gì! Em không biết trong thi đấu em đã làm tổn thương bao nhiêu ngự thú của đối thủ hay sao? Ngay cả ngự thú hệ chữa trị cũng không thể chữa khỏi! Đây đã là làm tổn hại đồng đội rồi! Quy tắc viết rõ ràng rành mạch, ghi cảnh cáo có vấn đề gì không?"

Hắn gần như đã hét lên ở những câu sau, Lạc Lâm bị khí thế của hắn dọa sợ, sững sờ tại chỗ một lúc mới quay lại: "Vậy thì sao, nó không phải còn sống sao? Ngự thú không phải giống cha tôi nói sao, chính là sinh ra có máu chiến đấu! Kẻ yếu không cần giữ lại!"

Triệu lão sư gần như tức giận cười nhạo hắn: "Được! Nếu đã như vậy, từ hôm nay trở đi, cậu có thể theo cha cậu dẫn ngự thú đi chiến đấu, không cần tôi nói cho cậu biết hiệp hội lính đánh thuê ở đâu, đúng không?" Lão sư nói xong còn làm một động tác mời.

Tằng lão sư cùng thủ đài lão sư không biết từ khi nào cùng đi tới, thấy bọn họ muốn trực tiếp động thủ, Lạc Lâm đành phải thu hồi King Kong đi ra ngoài: "ĐM! Túm cái gì mà túm! Không phải chỉ là giải đấu ngự thú hay sao, lão tử cũng không hiếm lạ!"

---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Này, đôi khi thật khó để diễn tả những người đặc biệt mà bạn gặp, không biết bạn đã từng trải qua loại trải nghiệm này chưa

---------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 9------------

Đã beta: 8/1/2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro