Chương 66 : Tạo vật (1)
Khi Tống Ngưỡng nói ra câu này, Phong Thức thực sự sững sờ.
Hạ Cảnh liếc mắt nhìn Tống Ngưỡng một cái rồi không nói gì thêm.
Nhìn phản ứng của Hạ Cảnh, ánh mắt Tống Ngưỡng tối đi một chút.
Anh cũng không muốn gây ra hiểu lầm kỳ quặc gì, nhưng thân phận của Hạ Cảnh khá đặc biệt, không tiện giải thích rõ ràng với Phong Thức trong hoàn cảnh này. Vì vậy, anh chỉ nói: "Cậu ấy là Hạ Cảnh. Cái chết trước đây là một hiểu lầm. Cậu cứ coi như hệ thống của Thành Phố Nụ Cười gặp bug đi."
Phong Thức nhìn chàng trai trước mặt lần nữa, ánh mắt dò xét.
Thành Phố Nụ Cười gặp lỗi?
Hắn không nghĩ Tống Ngưỡng sẽ lừa mình, nhưng chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như lời cậu ta nói.
Chỉ là, nơi này quả thực không thích hợp để nói chuyện kỹ hơn.
Phong Thức gật đầu với Hạ Cảnh, nói: "Tôi là Phong Thức, chào cậu."
Đúng lúc này, người chơi cuối cùng xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là một người đàn ông cao gầy, mái tóc được nhuộm xanh lục như cỏ non, làm nổi bật làn da trắng đến gần như trong suốt.
Đôi mắt dài hẹp, khóe môi mang theo ý cười. Người đàn ông này có diện mạo yêu mị khác thường, và giống như Tống Ngưỡng, Phong Thức, Hạ Cảnh, ngay khi anh ta xuất hiện, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào.
Người chơi đã đến đủ, phó bản mở ra.
Đột nhiên, một giọng nữ vang lên sau lưng họ:
"Các người là công nhân lần này đúng không? Đi theo tôi, chỗ làm việc của các anh ở bên này."
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy đen, phong thái dứt khoát, vẫy tay với họ, sau đó đi thẳng đến cánh cửa của một căn phòng màu vàng sáng. Bà ta mở khóa, đẩy cửa ra.
Mọi người liếc nhìn nhau, cẩn trọng tiến vào. Trước mắt họ là một căn phòng trống rỗng.
Ở chính giữa phòng đặt một chiếc bàn dài, xung quanh có mười chiếc ghế.
Trong góc phòng chất đầy các loại vật dụng khác nhau, thoáng nhìn có thể thấy đất nặn, giấy màu và nhiều đồ dùng trẻ em khác.
Tất cả mọi thứ trước mắt đều ám chỉ rằng phó bản này liên quan đến trẻ em – mà trẻ em cũng là một trong những yếu tố trung tâm của vô số bộ phim kinh dị ngoài đời thực.
Lúc này, khi nhìn thấy những đồ vật này, lại nghe tiếng trẻ con nô đùa vọng xuống từ tầng trên, vài người chơi nuốt nước bọt, trái tim bắt đầu căng thẳng.
NPC mở cửa xong, quay lại nói với họ:
"Chắc các người đã biết rồi, sinh nhật của Giai Giai là ba ngày sau. Các người chỉ có ba ngày để hoàn thành công việc."
"Trong ba ngày này, các người sẽ ở lại trong nhà trẻ của chúng tôi. Nơi ở đã được sắp xếp xong, không cần lo lắng. Mỗi ngày làm việc ba tiếng, nghỉ ngơi ba tiếng. Nếu hoàn thành khối lượng công việc trong ngày sớm, các người có thể tự do hoạt động."
Mười người chơi nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường.
Chiếc đồng hồ này chỉ có sáu vạch lớn, cho thấy trong phó bản này, một ngày chỉ kéo dài sáu tiếng.
Mọi người lắng nghe NPC cung cấp thông tin với vẻ nghiêm túc, thái độ này rõ ràng khiến nữ NPC rất hài lòng.
Bà ta đưa tay lấy từ trong túi ra năm tờ giấy, bước vào phòng và đặt chúng lên bàn dài:
"Ở đây có năm bài đồng dao. Các người chia nhóm hai người rồi chọn một bài trước đi. Chờ các người chọn xong, tôi sẽ quay lại giải thích nội dung công việc cụ thể."
Sau khi NPC rời đi, mọi người tiến đến bàn và nhìn xuống.
Một cô gái có mái tóc nâu hạt dẻ biến sắc ngay lập tức: "Đây... đây là 'Cầu London'?"
Bài đồng dao nằm ngay chính giữa năm tờ giấy kia, chính là bài "Cầu London sụp đổ*" – một bài đồng dao mà hầu như ai cũng đã từng nghe qua trong nhiều tác phẩm khác nhau.
Những người có hiểu biết về đồng dao kinh dị thậm chí còn hiểu rõ hơn việc bài hát này xuất hiện trong một phó bản trò chơi có ý nghĩa đáng sợ đến mức nào.
Người đàn ông tóc xanh cỏ nhanh chóng quét mắt qua năm bài đồng dao, nhẹ giọng nói: "Cả năm bài này đều đến từ 'Mother Goose Rhymes*'."
(* "Mother Goose Rhymes" (Những bài đồng dao của Mẹ Ngỗng) là một tuyển tập các bài đồng dao nổi tiếng dành cho trẻ em, có nguồn gốc từ Anh và Pháp
Chứa nhiều bài đồng dao quen thuộc như "London Bridge is Falling Down", "Humpty Dumpty", "Jack and Jill", "Twinkle, Twinkle, Little Star"...)
"Gì cơ? Tôi biết tuyển tập này." Một người đàn ông trung niên cau mày nói. "Trước đây vợ cũ tôi đã mua nó cho con gái tôi. Sau này tôi mới biết rằng trong cuốn này từng có rất nhiều bài đồng dao kinh dị, chỉ là đã bị lược bỏ!"
Một người phụ nữ gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, tiếp lời:
"Rất nhiều tiểu thuyết trinh thám ngoài đời thực cũng lấy cảm hứng từ tập đồng dao này."
"NPC đó bảo chúng ta chọn bài hát trước, rồi mới tiết lộ công việc cụ thể. Công việc đó rốt cuộc là gì? Liệu đây có phải một cái bẫy không? Và tiêu đề của phó bản – 'Tạo Vật' – có ý nghĩa gì?"
Bìa của phó bản này chính là khung cảnh bên ngoài mà họ vừa nhìn thấy qua cửa sổ trong đại sảnh.
Một bãi cỏ xanh rờn, bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng yên bình – không mang lại quá nhiều thông tin, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm. Đây chính là lý do một số người trong nhóm đã chọn phó bản này.
Nhưng không ngờ NPC lại chơi trò lập lờ nước đôi như vậy.
Cô gái tóc nâu hạt dẻ nghiến răng:
"Không biết, nhưng chắc chắn bài đồng dao nào càng đáng sợ thì càng nguy hiểm!"
Đôi mắt cô lướt nhanh qua năm bài đồng dao, rõ ràng đang suy nghĩ xem nên chọn bài nào.
Một người đàn ông có vẻ ngoài khá điển trai – nhưng vẫn kém hơn so với Tống Ngưỡng, Phong Thức và Hạ Cảnh – giơ tay lên nói:
"Khoan khoan, đừng quên là chúng ta còn phải chia nhóm trước. Chia nhóm xong rồi mới chọn đồng dao, OK?"
Người phụ nữ gầy yếu cũng vội gật đầu:
"Chúng ta giới thiệu về bản thân trước đi. Tôi tên là Hứa Ninh, là giáo viên mẫu giáo, có lẽ tôi hiểu một chút về trẻ con."
Ngay lập tức, vài ánh mắt đồng loạt xoẹt một cái quay sang nhìn cô.
Người đàn ông điển trai nói:
"Tôi là Trương Lê. Có thể các bạn đã từng nghe đến tên tôi trên mạng – 'chú Tiểu Lê'."
Hứa Ninh ngạc nhiên:
"A! Anh là food blogger nổi tiếng đó phải không?"
"Đúng, là tôi." Trương Lê rõ ràng đã đạt được mục đích, anh ta mỉm cười nói, "Cô giáo Hứa có muốn lập nhóm với tôi không?"
"Này, không thể tranh trước như vậy được chứ?" Người đàn ông trung niên cười lạnh, "Cô giáo Tiểu Hứa, cô hoàn toàn có thể đợi tất cả chúng ta giới thiệu xong rồi hãy lựa chọn. Tôi tên là Lý Sam Ngân, có chút kinh nghiệm với phó bản ba sao, đã vượt qua ba lần. Cô nên suy nghĩ kỹ xem, trong nơi như thế này, chọn một hot streamer chỉ có gương mặt đẹp hay một đồng đội có kinh nghiệm thì hơn?"
Nghề nghiệp của Hứa Ninh khiến cô trở thành "miếng bánh ngon" trong nhóm này. Chính cô cũng không ngờ rằng một lời giới thiệu đơn giản lại gây ra hiệu ứng như vậy, sắc mặt liền trở nên có phần lúng túng.
Cô gái tóc nâu hạt dẻ liếc nhìn Hứa Ninh một cách đầy ẩn ý, bĩu môi nói: "Tôi tên là Uông Luyến, từng vào phó bản ba sao hai lần, cũng coi như có chút kinh nghiệm."
Sau đó, một ông lão trông gần bảy mươi tuổi lên tiếng: "Tôi tên là Tôn Phúc Cảnh, đây là cháu gái tôi, Tôn Thiên Thiên. Hai ông cháu tôi sẽ lập nhóm với nhau."
Tôn Thiên Thiên trông như một học sinh cấp hai, cô bé bám sát bên ông nội, dìu ông mà không nói lời nào.
Uông Luyến và những người khác liếc nhìn hai ông cháu một cái rồi nhanh chóng rời mắt—một ông lão và một đứa trẻ, rõ ràng không có sức chiến đấu, chẳng ai muốn tranh giành cả.
Phong Thức thản nhiên nói: "Tôi tên là Phong Thức."
Người đàn ông tóc xanh lá nhạt mỉm cười: "Tôi tên là Biên Nhai."
Cuối cùng, chỉ còn lại Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh.
Hạ Cảnh khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Tôi tên là Đông Tống, chào mọi người."
Tống Ngưỡng điềm nhiên nói: "Tôi tên là Hạ Thu, chào mọi người."
Uông Luyến và những người khác: "..."
Uông Luyến quay sang hỏi Hạ Cảnh: "Cậu chắc là cậu không tên là Đông Xuân chứ?"
Hạ Cảnh chớp mắt: "Cũng không phải không thể?"
Uông Luyến và những người khác: "............"
Thực lòng mà nói, vì Tống Ngưỡng quá đẹp trai, còn Hạ Cảnh thì trông "đáng sợ", nên từng hành động của họ đều thu hút sự chú ý của cả căn phòng. Những người còn lại không phải không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người đàn ông này.
Trông gay vãi lun đó?!
Tống Ngưỡng chẳng buồn để ý đến ánh mắt của người khác, anh lại nhìn lướt qua năm tờ giấy trên bàn, suy tư nói: "Ba ngày nữa là sinh nhật của 'Giai Giai', có lẽ Giai Giai là một trong những đứa trẻ trong nhà trẻ này."
Lý Sam Ngân lập tức nói: "Có khi nào cô bé chính là Boss chính không?"
Uông Luyến liên tục gật đầu: "Rất có thể, bọn trẻ đều ở trên lầu, chúng ta phải lên đó mới có cơ hội tìm được cô bé."
Mọi ánh mắt đều dồn về góc chéo đối diện của căn phòng.
Ở đó có một cầu thang dẫn lên tầng trên, nhưng hiện tại lối lên bị khóa bằng một hàng rào sắt.
Hứa Ninh lo lắng nói: "NPC đã nói rằng mỗi ngày chúng ta phải hoàn thành công việc trước thời hạn thì mới có thể tự do hoạt động. Chúng ta phải tranh thủ thời gian."
Trước hết, họ cần phải lập nhóm.
Phong Thức không muốn dây dưa với Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh, anh nói: "Hai người lập nhóm đi, tôi sẽ tìm người khác."
Bên kia, Lý Sam Ngân và hot streamer Trương Lê vẫn đang vây quanh Hứa Ninh, khiến cô ấy đỏ bừng mặt vì lúng túng, cuối cùng lí nhí nói: "Tôi... tôi lập nhóm với chú Tiểu Lê vậy. Anh Lý..."
Lý Sam Ngân lập tức hừ lạnh, không khách khí nói: "Đến nước này mà còn chọn người vì vẻ bề ngoài, cẩn thận chết không rõ lý do đấy!"
Hứa Ninh lập tức tái mặt.
Phong Thức nhìn những người còn lại.
Lý Sam Ngân đầy vẻ khó chịu, Uông Luyến thì lạnh lùng quan sát, còn Biên Nhai thì nhàn nhã đứng bên bàn, quan sát mọi thứ xung quanh.
Phong Thức bước đến bên cạnh Biên Nhai.
Anh cao hơn người đàn ông yêu mị này một chút.
"Chúng ta lập nhóm đi, cậu thấy sao?"
Biên Nhai quay lại, ánh mắt lướt qua Phong Thức, mỉm cười nói: "Được thôi, hợp tác vui vẻ, Phong tiên sinh."
Còn lại Lý Sam Ngân và Uông Luyến chỉ có thể tự động lập nhóm với nhau.
Sau khi chia nhóm xong, vấn đề tiếp theo là làm thế nào để phân chia năm bài đồng dao.
Nếu chọn bừa không có quy tắc, cuối cùng mọi người chỉ có thể tranh giành và đánh nhau, bởi vì chẳng ai muốn chọn bài đồng dao trông có vẻ nguy hiểm nhất.
Trương Lê đề nghị: "Chúng ta chơi oẳn tù tì, chọn theo thứ tự từ người thắng trước có được không?"
Nhóm của Uông Luyến và Lý Sam Ngân rõ ràng không vui vẻ gì.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, đây thực sự là phương pháp đơn giản, nhanh chóng và công bằng nhất.
Mỗi nhóm phải cử một người đại diện chơi oẳn tù tì.
Tống Ngưỡng cảm thấy vận may của mình không tốt lắm, nên nhờ Hạ Cảnh thay anh ra trận.
Ba phút sau, Hạ Cảnh trở về với vị trí cuối cùng.
Tống Ngưỡng: "......"
Nhìn Hạ Cảnh chăm chú quan sát bàn tay vừa ra đòn của mình bằng ánh mắt thâm sâu khó lường, Tống Ngưỡng cảm thấy buồn cười, xoa đầu anh ta, nói: "Xem ra vận may của cả hai chúng ta đều không khá lắm."
Trước đây, dù không hẹn trước, bọn họ vẫn liên tục gặp nhau trong các phó bản. Có lẽ đúng là hai cái xui cộng lại thành may mắn chăng.
Nhưng cũng chẳng sao cả.
Dù bốc được thứ tự nào, Tống Ngưỡng cũng không nghĩ rằng điều đó có thể quyết định sự sống chết của họ.
Hạ Cảnh bình thản buông tay xuống.
Nhóm thắng oẳn tù tì với vị trí chọn đầu tiên là nhóm của Hứa Ninh và Trương Lê.
Trương Lê trông có vẻ rất phấn khích, bước nhanh lên phía trước, quét mắt nhìn lại năm bài đồng dao.
"Cầu London" thì khỏi cần nói.
Không ít người chơi, sau khi bước vào "Thành phố Nụ Cười", đã tranh thủ thời gian ở thế giới thực để xem trước các bộ phim kinh dị và tiểu thuyết kinh dị nhằm chuẩn bị cho những phó bản kinh hoàng mà họ sẽ phải đối mặt trong tương lai.
Chỉ cần nghe đến bài đồng dao này là họ đã muốn phát tác PTSD rồi. Trừ kẻ ngốc, chẳng ai chủ động chọn nó cả.
Còn bốn bài còn lại—
"Ba chú chuột nhỏ"*
Ba chú chuột nhỏ, đội mũ dạ đen,
Ba chú vịt con, đội mũ rơm vàng,
Ba chú chó con, dựng thẳng đuôi xoăn,
Ba chú mèo mun, che mặt bằng lụa mỏng,
Hai chú heo con, đi đầu hàng trước.
Áo quần thật lộng lẫy, tóc giả thật kiêu sa.
Bỗng nhiên ào ào, mưa lớn trút xuống,
Cả đám nhỏ, chạy ào về nhà.
"Taffy người xứ Wales"*
Taffy người xứ Wales là một tên trộm,
Hắn vào nhà tôi, trộm đi một miếng thịt bò.
Tôi đến nhà Taffy, chẳng thấy ai cả,
Hóa ra hắn lại đến nhà tôi, trộm một khúc xương.
Tôi đến nhà Taffy, chẳng thấy ai cả,
Hóa ra hắn lại đến nhà tôi, trộm một cây kim bạc.
Tôi đến nhà Taffy, hắn đang ngủ ngon lành trên giường,
Tôi cầm khúc xương lên, đánh hắn khóc lóc cầu xin.
"Jack và Jill"*
Jack và Jill,
Lên đồi lấy nước.
Jack ngã vỡ đầu,
Jill lăn xuống dốc.
Jack khập khiễng,
Cắm đầu chạy về nhà.
Bôi chút giấm, dán mảnh giấy,
Vội vàng leo lên giường.
. . .
"Ở thị trấn của chúng ta có một ông lão"*
Ở thị trấn của chúng ta có một ông lão,
Ông ấy quả thật thông minh vô cùng.
Nhìn xem, ông nhảy vào bụi gai,
A! Mắt bị cào rơi mất rồi.
Mắt rơi xuống rồi phải làm sao đây?
Ông ấy dồn hết sức lực,
Lại nhảy vào bụi gai,
Ha! Mắt lại quay về trên mặt.
. . .
Trương Lê hầu như không cần suy nghĩ, lập tức chọn bài đồng dao "Ba chú chuột nhỏ", chỉ vì ba bài còn lại thì bài thì có cảnh cầm xương đánh người, bài thì lăn xuống dốc, bài thì bị bụi gai cào rơi mắt, nghe thế nào cũng thấy đáng sợ.
Hứa Ninh không có ý kiến, dù trong lòng hơi áy náy, nhưng đến thời điểm sống còn, chẳng ai có thể nhường nhịn được nữa.
Nhóm thứ hai được chọn là hai ông cháu Tôn Phúc Cảnh và Tôn Thiên Thiên.
Tôn Phúc Cảnh do dự hỏi: "Thiên Thiên, cháu nghĩ chọn bài nào thì tốt?"
Tôn Thiên Thiên chăm chú nhìn bốn bài còn lại, suy nghĩ một lúc, rồi lấy tờ giấy có bài "Taffy người xứ Wales".
Nhóm thứ ba là Uông Luyến và Lý Sam Ngân.
Hai người này đã thấp thỏm chờ đợi từ lâu, cuối cùng cũng đến lượt họ. Cả hai vội vàng tiến lên xem xét ba bài còn lại, rồi chọn bài "Jack và Jill".
Dù bài đồng dao này cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng câu "bị cào rơi mất mắt" trong bài "Ở thị trấn của chúng ta có một ông lão" thực sự khiến họ lạnh sống lưng. So sánh giữa hai bài, rõ ràng bài họ chọn còn đỡ hơn một chút.
Khi quay lại chỗ, họ liếc nhìn nhóm Phong Thức và Tống Ngưỡng bằng ánh mắt "tự cầu phúc đi".
Thực ra, cả bốn người kia vẫn luôn rất bình tĩnh.
Chỉ là Tống Ngưỡng không nhịn được phàn nàn: "Rốt cuộc vận may của chúng ta là kiểu gì vậy?"
Anh và Hạ Cảnh thì bị đẩy xuống nhóm chọn cuối cùng đã đành, nhưng đến cả Phong Thức và Biên Nhai cũng là nhóm áp chót.
Phong Thức nhìn Tống Ngưỡng, mấp máy môi, định nói lại thôi.
Tống Ngưỡng giật giật khóe miệng: "Không liên quan gì đến tôi hết."
Phong Thức thở dài: "Được rồi."
Tống Ngưỡng: ":)"
Phong Thức và Biên Nhai cùng bước lên.
Giờ đây, trước mặt họ chỉ còn lại hai bài đồng dao—"Cầu London" và "Ở thị trấn của chúng ta có một ông lão".
Thực tế, trong tình huống mà nội dung "công việc" vẫn chưa được biết rõ, ngay cả Phong Thức cũng thấy rằng "Cầu London" có lẽ là bài đồng dao nguy hiểm nhất trong cả năm bài.
Anh nhanh chóng đưa ra quyết định, nghiêng đầu hỏi Biên Nhai: "Tôi muốn chọn 'Cầu London', cậu có đồng ý không? Tôi có thể đảm bảo rằng, nếu có nguy hiểm, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Nghe vậy, Biên Nhai nghiêng đầu liếc nhìn Tống Ngưỡng ở phía sau, rồi mỉm cười với Phong Thức:
"Ngài Tống là bạn của anh đúng không? Anh quả thực rất nghĩa khí với bạn bè."
Phong Thức không rõ câu nói này là châm chọc hay có ý gì khác, nhưng anh có thể chắc chắn rằng nếu đổi lại là Tống Ngưỡng đứng ở vị trí của mình bây giờ, Tống Ngưỡng cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống hệt như vậy.
Đây là sự ăn ý mà họ đã xây dựng qua nhiều năm quen biết.
Vì vậy, anh chỉ bình tĩnh dùng ánh mắt hỏi ý Biên Nhai.
Nếu Biên Nhai không đồng ý, anh cũng sẽ không ép buộc, bởi một khi đã lập nhóm, mỗi quyết định không còn chỉ liên quan đến bản thân anh nữa.
Điều khiến anh bất ngờ là Biên Nhai không nói thêm gì, chỉ đơn giản vươn tay cầm lấy tờ giấy ghi bài đồng dao "Cầu London".
Người đàn ông yêu nghiệt này cười khẽ, nói: "Trùng hợp quá, tôi cũng có hứng thú nhất với bài đồng dao này."
Anh ta xoay người rời đi, Phong Thức nhìn theo bóng lưng anh ta mà không nói gì.
Và như vậy, bài đồng dao mà Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh nhận được chính là "Ở thị trấn của chúng ta có một ông lão".
Sau khi việc lựa chọn hoàn tất, cánh cửa lớn của căn phòng một lần nữa mở ra, nữ NPC sắc sảo kia lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Uông Luyến và những người khác lập tức căng thẳng.
Nhiệm vụ lần này của họ rốt cuộc là gì?
Những bài đồng dao này chắc chắn có liên quan đến vận mệnh của họ. Liệu lựa chọn của họ có đúng không?
Trương Lê thì tràn đầy tự tin. Dù sao họ là nhóm đầu tiên được chọn, và bài đồng dao họ chọn cũng là bài có vẻ ít nguy hiểm nhất. Dù thế nào đi nữa, nếu phó bản này có người chết, thì chắc chắn cũng không đến lượt họ chết đầu tiên.
Trong ánh mắt mong chờ, lo lắng và sợ hãi của tất cả, NPC cất giọng:
"Rất tốt, sau khi chọn xong bài đồng dao, công việc tiếp theo của các bạn là tái hiện tất cả nội dung trong bài đồng dao mà mình đã chọn. Những món đồ chơi được chế tạo ra sẽ trở thành quà sinh nhật của Giai Giai ba ngày sau."
"Xin nhớ kỹ: Không được bỏ sót bất kỳ nhân vật hay vật phẩm nào xuất hiện trong từng câu đồng dao. Nếu bỏ sót, Giai Giai sẽ vô cùng tức giận. Thời gian chế tạo của các bạn là ba ngày, các bạn có thể tự sắp xếp tiến độ, mỗi ngày làm một câu hay hai câu tùy ý."
"Nguyên liệu chế tạo chính là tất cả những gì có sẵn trong căn phòng này."
"Những người hoàn thành công việc trong ngày sớm nhất có thể tự do lên lầu hoạt động. Khi trời tối, tôi sẽ dẫn các bạn trở về nơi ở. Thời gian gấp rút, hiện tại các bạn đã lãng phí nửa tiếng, hãy nhanh chóng bắt đầu đi."
Nói xong, NPC xoay người rời khỏi phòng, cánh cửa lại đóng chặt.
Ba giây sau khi giọng nói của cô ta ngừng hẳn, cả mười người đồng loạt cúi xuống nhìn tờ giấy trong tay.
Sắc mặt Trương Lê và Hứa Ninh lập tức tái nhợt.
Chế tạo đồ chơi từ bài đồng dao—
Trong số năm bài đồng dao, bài "Ba chú chuột nhỏ" mà họ chọn, tưởng như vô hại nhất, hóa ra lại là bài có nhiều nhân vật xuất hiện nhất!
Điều này cũng đồng nghĩa với việc nhóm của họ có khối lượng công việc lớn nhất!
Trong khi đó, bài "Cầu London", bài bị hầu hết mọi người tránh như tránh tà, lại là bài có các yếu tố lặp lại nhiều nhất, đồng nghĩa với việc khối lượng công việc của nhóm đó là ít nhất!
Họ thực sự đã chọn sai rồi!
***********
Lời tác giả:
[Chú thích] "Ba chú chuột nhỏ", "Taffy người xứ Wales", "Jack và Jill", "Ở thị trấn của chúng ta có một ông lão" đều trích từ "Mother Goose Rhymes" (Đồng dao Mẹ Ngỗng), và bài "Cầu London" xuất hiện sau này cũng vậy. (Để tránh rắc rối, trong các chương sau, những đoạn đồng dao sẽ được chú thích rõ ràng.)
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
1 Cầu London" (London Bridge Is Falling Down)
Đây là một bài đồng dao nổi tiếng có từ thời Trung cổ, kể về sự sụp đổ của Cầu London và các nỗ lực xây dựng lại nó. Một số giả thuyết cho rằng bài hát liên quan đến việc hiến tế người hoặc sử dụng xương người để làm nền móng cầu (dù không có bằng chứng lịch sử rõ ràng).
2 "Ba chú chuột nhỏ" (Three Blind Mice)
Bài đồng dao kể về ba con chuột mù chạy trốn khỏi một bà nông dân tàn nhẫn. Có giả thuyết rằng bài này liên quan đến thời kỳ Nữ hoàng Mary I của Anh ("Bloody Mary"), với hình ảnh "bà nông dân" đại diện cho Nữ hoàng và "ba con chuột" là những người theo đạo Tin Lành bị đàn áp.
3 "Taffy người xứ Wales" (Taffy Was a Welshman)
Đây là một bài đồng dao cũ có từ thế kỷ 18, nội dung miêu tả một người đàn ông xứ Wales tên Taffy, người liên tục ăn trộm từ nhà của nhân vật chính. Bài này có thể bắt nguồn từ định kiến của người Anh đối với người Wales vào thời điểm đó.
4 "Jack và Jill" (Jack and Jill)
Một trong những bài đồng dao nổi tiếng nhất, kể về Jack và Jill đi lên đồi lấy nước rồi bị ngã. Có nhiều giả thuyết về nguồn gốc của bài này, bao gồm liên hệ đến vua Louis XVI và hoàng hậu Marie Antoinette của Pháp bị hành quyết, hoặc một sự kiện lịch sử ở Anh liên quan đến thuế nước.
5 "Ở thị trấn của chúng ta có một ông lão" (There Was a Man in Our Town)
Đây là một bài đồng dao ít phổ biến hơn so với các bài trên, nhưng vẫn có thật. Nội dung của nó kỳ quặc và đáng sợ, kể về một người đàn ông nhảy vào bụi gai, bị mất mắt, rồi lại nhảy vào để lấy mắt về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro