Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41 : Vạn vật sinh trưởng (6)


Bóng tối bao trùm, con mắt đó trừng lớn, tròng trắng đầy tơ máu.

Còn chưa đợi Hạ Cảnh có thêm động tác nào, bên phải đột nhiên vang lên tiếng mở cửa. Ngay sau đó, giọng nói âm u của quản lý râu ria cất lên:

"Vị tiên sinh này, ngài đang làm gì vậy?!"

Sau cánh cửa, con mắt kia lập tức trượt nhanh về bên phải, biến mất trong chớp mắt.

Hạ Cảnh đứng thẳng người, tên quản lý này vậy mà lại xuất hiện từ sau cánh cửa thứ ba, đồng thời nhanh chóng đóng cửa lại với một nụ cười đầy quái dị.

Hắn sải bước về phía Hạ Cảnh, chắn giữa cậu và cánh cửa thứ hai.

Tên NPC này vẫn giữ nguyên khuôn mặt cười kỳ lạ đó, lạnh lùng nói:

"Thưa ngài, nơi này không phải chỗ khách nên lui tới. Sao ngài lại đến đây? Có phải bị lạc đường không? Ngài có cần tôi đưa về phòng không?"

Hạ Cảnh quan sát hắn, lại quét mắt nhìn cánh cửa thứ ba.

Lúc này, phía sau Hạ Cảnh, giọng nói lười biếng của Tống Ngưỡng chợt vang lên:

"Xin lỗi, chúng tôi đói quá nên muốn kiếm gì ăn. Không tìm thấy nhân viên phục vụ cũng không thấy đầu bếp, thế là mới đi loanh quanh đến đây. Thật sự xin lỗi."

"Vậy sao? Đúng là sơ suất của chúng tôi. Xin cho phép tôi đưa hai vị ra phía trước gọi món. Tôi nhất định sẽ gọi bếp trưởng đến ngay!"

Dù miệng nói vậy, nhưng Tên râu ria vẫn chăm chú dán mắt vào Hạ Cảnh.

Hạ Cảnh bật cười, chỉ vào cánh cửa trước mặt:

"Bên trong là gì vậy? Trông có vẻ thú vị lắm."

"Tiên sinh, ngài thật tò mò quá đấy!" Giọng Tên râu ria càng lúc càng lạnh.

"Đây là kho của nhà bếp. Tôi biết—tôi biết một người tò mò như ngài chắc chắn cũng muốn hỏi tôi vừa đi ra từ đâu. Chỗ đó là hầm rượu! Hầm rượu thì lạnh, kho thì lộn xộn, mong tiên sinh đừng đi lung tung nữa. Nếu xảy ra chuyện thì không hay đâu!"

Hạ Cảnh rút tay về, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt thâm trầm khó đoán. Cậu xoay người đi về phía Tống Ngưỡng.

Tống Ngưỡng không ngờ lúc mình đang tìm manh mối, Hạ Cảnh lại mò thẳng xuống tầng hầm của khách sạn.

Ánh mắt anh quét qua không gian nhỏ hẹp này, rồi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của tên râu ria đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ Cảnh. Tống Ngưỡng không nói gì, chỉ trực tiếp vòng tay qua vai Hạ Cảnh, đẩy nhẹ cậu về phía trước, còn mình thì lùi lại nửa bước, chắn giữa Hạ Cảnh và tên râu ria.

Tên râu ria định đi theo, nhưng Tống Ngưỡng nhàn nhạt nói:

"Giờ chúng tôi không còn đói nữa, anh không cần đi theo đâu."

Tên râu ria đứng khựng lại tại chỗ, khó khăn nhếch môi cười rộng hơn, nghiến răng nói:

"Được thôi, tiên sinh."

Hai người nhanh chóng rời khỏi nhà bếp, Hạ Cảnh nhẹ giọng nói:

"Trong 'kho' có người."

Tống Ngưỡng mấp máy môi, còn chưa kịp lên tiếng thì khóe mắt anh đột nhiên chú ý đến một bóng lưng ở góc bên trái.

Nếu anh nhớ không nhầm, góc đó chỉ có lối cầu thang đi lên. Vậy mà Lữ Tương lại đang ngồi xổm ở đó, co người thành một cục, không biết đang làm gì.

Hai người liếc nhau rồi bước đến, vòng ra trước mặt Lữ Tương.

Kết quả, người này vậy mà lại đang há miệng cắn từng miếng lớn một bắp cải tròn trịa!

Miệng hắn mở rộng đến cực hạn, hổn hển nhai ngấu nghiến, trông chẳng khác gì một con chó đói rạc rày đang xé nát một miếng thịt tươi ngon. Ánh mắt hắn đầy tham lam và khát khao, cách ăn thô bạo đến mức không giống con người!

Lữ Tương cảm nhận được bóng râm đổ xuống đầu mình, giật nảy mình, lập tức ngẩng lên.

Hắn trừng đôi mắt tròn xoe, má phồng căng đầy thức ăn, hơi thở dồn dập, trên mũi và mặt còn dính đầy mảnh vụn bắp cải.

Sắc mặt Tống Ngưỡng tối sầm lại—rõ ràng tên này đã lẻn vào tủ lạnh trong bếp lấy trộm bắp cải trong lúc bọn họ đối phó với tên quản lý râu ria!

Mà cái khát khao không thể kiểm soát đối với rau củ của hắn đã chứng minh một điều—rau xanh của khách sạn này tuyệt đối có vấn đề.

Lữ Tương bị sự xuất hiện bất ngờ của hai người dọa sợ, vội vàng giấu nửa cái bắp cải bị cắn dở ra sau lưng.

Hắn luống cuống đứng dậy, lắp bắp nói:

"Tôi... tôi chỉ là do mấy món ăn vặt ban nãy không đủ no nên mới... ha ha... Bình thường tôi ăn rất lành mạnh, mỗi ngày đều phải có salad rau. Đột nhiên không có rau ăn, tôi chịu không nổi! Nhưng tôi chỉ trộm đúng một cái bắp cải thôi, không có lấy gì khác, thật đấy, chỉ một cái này thôi!"

Hắn lúng túng giải thích một tràng, nhưng Tống Ngưỡng chỉ lạnh lùng hỏi một câu:

"Cậu không muốn chết trong phó bản này chứ?"

Một câu nói khiến Lữ Tương cứng đờ, mọi lời biện hộ còn lại nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn cúi đầu, má giật giật, tiếp tục nhai lá bắp cải trong miệng.

Nhưng trong mắt hắn, nước mắt bắt đầu dâng lên.

Hắn im lặng lắc đầu.

"Vậy thì đưa nó cho tôi." Tống Ngưỡng chìa tay ra.

Lữ Tương do dự một lúc, rồi nhắm mắt, hít sâu một hơi, giọng khổ sở:

"Tôi cũng không biết tại sao... Chỉ là tôi thèm rau đến phát điên. Xin lỗi, Tiểu Ngưỡng..."

Hắn đưa bắp cải cho Tống Ngưỡng.

Hạ Cảnh ghé sát lại, quan sát bề ngoài của bắp cải, rồi nhìn phần bị Lữ Tương cắn dở.

Mọi thứ đều rất bình thường—nó chỉ là một cây bắp cải trông cực kỳ hoàn mỹ, không một vết hư hại nào, xanh mướt như ngọc.

Lữ Tương giơ tay lau miệng, không dám lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia nghiên cứu cây bắp cải.

Hắn khàn giọng hỏi:

"...Hai người nhìn bắp cải này mà thực sự không muốn ăn chút nào sao?"

Hạ Cảnh quan sát xong, thản nhiên đáp:

"Muốn ăn, nhưng có thể nhịn. Còn cậu thì sao?"

Cậu nhìn thẳng vào Lữ Tương, bình tĩnh hỏi:

"Cậu thèm rau đến mức nào? Nếu cậu không được ăn rau suốt một thời gian dài, liệu cậu có phát điên không?"

Lữ Tương không ngờ Hạ Cảnh lại hỏi vậy, hắn há miệng, ngẩn người, có lẽ thật sự không biết, cũng có lẽ không dám nghĩ tới.

Hắn chỉ liếc nhìn cây bắp cải, ra sức nuốt nước bọt, yết hầu liên tục chuyển động.

Cuối cùng, hắn đau khổ nói:

"Tôi thực sự không muốn chết, nếu không còn cách nào khác, đến lúc đó các cậu cứ trói tôi lại đi!"

Hạ Cảnh nghe vậy, dịu dàng bảo:

"Nhưng nếu boss xuất hiện, mà chúng tôi còn phải kéo theo cậu, thì sẽ rất bất tiện."

"............"

Lữ Tương rơi nước mắt:

"Hu hu hu hu, vậy phải làm sao đây Tiểu Cảnh Cảnh?! Hu hu hu hu, tôi không muốn chết đâu!"

Tống Ngưỡng liếc sang Hạ Cảnh với vẻ bất lực, sau đó nói với Lữ Tương:

"...Dù sao cậu cũng ở chung phòng với Lục Trần Phi, trước mắt cứ để cậu ta trông cậu đi. Mà này, chẳng phải hai người một nhóm sao? Lúc nãy cậu tìm ở tầng mấy? Giờ chỉ còn mình cậu ta trên đó à?"

Lữ Tương yếu ớt đáp:

"Chỉ tầng hai thôi, bọn tôi chia nhau hành động, chắc cậu ấy vẫn chưa biết tôi đã xuống dưới..."

Tống Ngưỡng lập tức gửi tin nhắn cho Lục Trần Phi.

Rất nhanh sau đó, Lục Trần Phi chạy xuống, không thể tin nổi mà quát:

"Cậu không cần mạng nữa à?! Cậu thèm rau đến phát điên, nhưng cũng phải biết rau ở đây có vấn đề chứ? Sao còn dám ăn?!"

Lần này, Lữ Tương không còn mặt mũi nào cãi lại.

Ban ngày hắn còn có thể viện cớ chống chế, nhưng giờ bị cơn thèm khống chế đến mức làm ra chuyện chính hắn cũng không tưởng tượng nổi, hắn thực sự cảm thấy sợ hãi.

Hắn vừa thút thít vừa nói:

"Xin lỗi Tiểu Phi Phi, tôi sai rồi, hu hu hu!"

Tống Ngưỡng hạ giọng nói với Lục Trần Phi:

"Tôi biết cậu không giỏi tiếp xúc với hắn, nhưng chúng ta hành động theo nhóm hai hoặc ba người để tiện hỗ trợ lẫn nhau. Sao cậu lại tách ra?"

Lục Trần Phi bị nói trúng tim đen, có chút không thoải mái.

Hắn vò đầu, lầm bầm:

"Biết rồi, biết rồi, sau này tôi sẽ trông chừng hắn."

Sau đó, Lục Trần Phi đưa Lữ Tương trở lại tầng trên.

Còn Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng, họ tiếp tục kiểm tra những góc chưa tìm kiếm trong sảnh khách sạn.

Đến chín giờ, cả chín người chơi tập hợp lại trong phòng của Thành Hoa.

Các tầng trên khu vực phòng khách vẫn không tìm thấy bất cứ manh mối hữu ích nào.

Duy nhất có kết quả chính là những phát hiện của nhóm Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh.

"Có người trong tầng hầm? Chỗ đó nhất định có vấn đề!"

Chu Á Thanh cau mày, nói đầy quyết tâm:

"Chúng ta không thể tìm cách xông vào sao?"

Tống Ngưỡng khoanh tay, tựa vào tường, phân tích một cách bình tĩnh:

"Sau khi Tên râu ria phát hiện chúng ta, chắc chắn hắn sẽ đề cao cảnh giác hơn, có khả năng sẽ cử người canh chừng chỗ đó suốt 24 giờ."

Nhưng nơi đó chắc chắn chứa manh mối quan trọng.

Làm sao để vào được, đây là vấn đề.

Hạ Cảnh hồi tưởng lại cảnh tượng khi nãy, chậm rãi nói:

"Trước khi tên NPC đó đóng cửa, tôi có để ý thấy phía bên phải tầng hầm có một hành lang rất dài, kéo sâu vào bên trong, nhìn không thấy điểm cuối."

"Đó không phải là hành lang đã qua tu sửa, mà được tạo từ gạch đá và đất thô sơ, trông như một lối đi dưới lòng đất được đào tạm bợ. Có lẽ không có hệ thống thông gió hoàn chỉnh."

Mọi người ngẩn ra.

Tống Ngưỡng hiểu ngay ý của Hạ Cảnh, nói:

"Nghĩa là, nếu muốn duy trì môi trường có đủ oxy để một người có thể ở lâu bên trong, thì đầu bên kia của hành lang đó, rất có thể còn một lối ra khác."

Mọi người phấn chấn hẳn lên.

——Mà lối ra đó, sẽ mở ra nơi nào?

Hạ Cảnh điềm tĩnh đáp:

"Bên ngoài khách sạn chỉ có rừng cây. Dù thế nào, sáng mai chúng ta cũng nên xuất phát sớm, nhân tiện trên đường đến khu trồng rau và cây ăn quả, để ý xem có manh mối nào không."

Đến giờ này, Thành Hoa cũng bắt đầu thấy đói.

Hắn cho hết chỗ bánh quy còn lại vào miệng, nuốt xuống rồi gật đầu:

"Cũng được, giờ chỉ có thể làm thế thôi."

Chu Á Thanh siết chặt hai tay, căng thẳng nói:

"Vậy tối nay thì sao? Không đúng, phải nói là sáng mai. Tào Quân gặp chuyện vào sáng sớm hôm nay, vậy sáng mai liệu có xảy ra chuyện gì với chúng ta không? Chúng ta phải chuẩn bị trước chứ!"

Nhắc đến chuyện này, bầu không khí trong phòng lại trở nên căng thẳng, trầm mặc nặng nề.

Vấn đề nằm ở chỗ, đến giờ bọn họ vẫn không biết rốt cuộc Tào Quân đã gặp chuyện gì.

Chu Á Thanh đề xuất:

"Tôi thấy hay là tối nay cả chín người chúng ta chen chúc trong một phòng, như vậy có thể dễ dàng chăm sóc lẫn nhau!"

Tống Ngưỡng suy nghĩ một lát, nhưng vẫn lắc đầu.

Anh hất cằm, chỉ về phía chiếc giường trong khách sạn, rồi nói:

"Tôi nghĩ ban đêm mỗi người chúng ta vẫn nên ngủ trong màn chống muỗi. Nhưng chắc các cậu đã nhận ra, dù là giường đôi hay giường đơn ở khách sạn này, kích thước đều chỉ vừa đủ chứa đúng số người tương ứng, ngay cả thêm một người cũng không chen vào được."

Sắc mặt mọi người dần trở nên nghiêm trọng, họ biết Tống Ngưỡng nói không sai.

Trừ khi tất cả cùng ngồi chen chúc trên giường suốt đêm, nhưng như vậy thì chẳng ai có thể nghỉ ngơi được.

Nếu từ bỏ phương án ở chung một phòng, thì tình thế trở nên nguy hiểm nhất đối với Thành Hoa—bởi tối nay trong phòng hắn chỉ có một mình. Nếu thực sự có chuyện xảy ra, e rằng có kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng hay.

Tống Ngưỡng cũng đã nghĩ đến điều này, anh nói:

"Thành thúc có thể sang phòng bọn tôi, ban đêm chúng tôi thay phiên canh gác, ba người cố gắng xoay xở một chút."

Nhưng Thành Hoa lại là kiểu người không thích làm phiền người khác. Hắn do dự một hồi, cuối cùng lại nghiến răng nói:

"Tào Quân sáng sớm tự mình rời khỏi khách sạn, bất kể là chủ động hay bị động, nhưng nếu tôi bị trói lại, thì sao có thể tự mình ra ngoài được, đúng không?"

Mọi người sửng sốt.

Tự trói mình lại có lẽ có thể tránh được tình huống giống như Tào Quân, nhưng nếu nửa đêm quái vật thực sự xông vào, chẳng phải ngay cả chống cự cũng không làm được sao?

Thành Hoa lại rất kiên quyết với phương án này. Hắn nói:

"Không sao, trong tay tôi còn một món đạo cụ tấn công quái vật, tôi sẽ cầm nó suốt cả đêm. Các cậu không cần lo lắng, chỉ cần trói tôi lại là được!"

Thấy hắn kiên quyết như vậy, bọn họ cũng không nói gì thêm.

Ai nấy đều mang theo một ít dây thừng hoặc công cụ tương tự. Lục Trần Phi đứng ra, đích thân trói chặt Thành Hoa.

Lữ Tương lẩm bẩm:

"Thế thì nửa đêm muốn đi vệ sinh cũng không dậy được, chỉ có nước tè ra giường thôi."

Bầu không khí bỗng chốc im bặt, chỉ còn lại tiếng ho khan ngượng ngùng.

Thành Hoa tức giận mắng:

"Cái—cái này đâu phải khách sạn ngoài đời thực đâu!"

...Không cần bồi thường tiền!

Nhìn bộ dạng bối rối của Thành Hoa, Cố Thần do dự một lúc, rồi quay sang nói với em gái Cố Tinh:

"Tiểu Tinh, hay là anh cũng trói em lại đi? Đêm nay anh không ngủ, sẽ trông chừng em. Như vậy ít nhất có thể đảm bảo em tuyệt đối an toàn."

Cố Tinh lo lắng nói:

"Nhưng nếu anh định thức cả đêm để trông chừng em, vậy cũng không cần trói em lại đâu. Em thấy chi bằng chúng ta đều đừng ngủ, cùng canh chừng lẫn nhau."

Cố Thần do dự:

"Cũng được."

Chu Á Thanh xoa cánh tay, nhíu mày:

"Tôi cũng thà thức trắng cả đêm còn hơn bị trói lại."

Nói như vậy, dường như tất cả mọi người đều đã sẵn sàng thức đêm.

Tống Ngưỡng điềm tĩnh nói:

"Ý kiến của tôi là, nếu đêm nay không có chuyện gì quá nghiêm trọng, thì mọi người có thể thay phiên nhau canh gác để được nghỉ ngơi một chút. Ít nhất cũng phải đảm bảo ngày mai có đủ thể lực để đi bộ mười cây số. Nhưng vào lúc bốn giờ sáng, tôi hy vọng tất cả đều thức dậy. Mọi người hãy đặt báo thức trước."

Theo lời tên râu ria, khóa bên ngoài phòng khách sạn sẽ được mở vào 5 giờ sáng, mà Tào Quân cũng đã tự mình rời phòng sau thời điểm đó.

Vì vậy, để an toàn, họ có thể thức dậy sớm hơn một tiếng và sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống bất ngờ nào có thể xảy ra vào khoảng năm giờ.

Mọi người đều ghi nhớ lời Tống Ngưỡng, đồng loạt gật đầu.

Sau khi tách ra, ai nấy trở về phòng của mình.

Hạ Cảnh đi đến bên cửa sổ, giống như đêm qua, nhìn ra bên ngoài khách sạn.

Biển hiệu phát sáng trên đỉnh khách sạn đã tắt ngóm, bóng đêm bao trùm bốn phía. Cùng lúc đó, từ ngoài cửa vọng vào âm thanh khóa cửa cài chặt.

Tống Ngưỡng bước đến bên cạnh Hạ Cảnh, cậu không quay đầu lại mà hỏi:

"Anh có nghĩ rằng, màn chống muỗi trong khách sạn này thực sự dùng để ngăn quái vật không?"

Vấn đề này thực ra đã được mọi người thảo luận nhiều lần.

Đến giờ, vẫn có người nửa tin nửa ngờ về điều đó, nhưng vì sợ hãi, họ vẫn lựa chọn làm theo lời đề nghị của Tống Ngưỡng.

Tống Ngưỡng trầm giọng nói:

"Mặc dù nghe có vẻ khó tin, và lập trường của khách sạn này cũng rất khó đoán, nhưng nếu một món đồ bảo vệ bị vô hiệu hóa, thì thường có nghĩa trong phó bản sẽ tồn tại một biện pháp phòng vệ khác tuy mong manh hơn đạo cụ nhưng lại vô cùng quan trọng. Phó bản muốn loại bỏ sự phụ thuộc vào đạo cụ mạnh mẽ, buộc người chơi tự mình nhận biết."

"Vậy nên, đối với câu hỏi của cậu, tôi có khuynh hướng trả lời là: Đúng vậy."

Nghe đến đây, Hạ Cảnh quay đầu nhìn anh, vươn tay ra.

Tống Ngưỡng nhìn cậu mấy giây, trong lòng hiểu rõ—giây phút này, bọn họ lại cùng nhau đoán trúng điều gì đó rồi.

Anh không hỏi gì thêm, chỉ ngầm hiểu mà đưa chiếc lọ thủy tinh lấy được từ nhà bếp cho Hạ Cảnh.

Hạ Cảnh kẹp lấy lọ thủy tinh, nhìn chằm chằm vào hạt giống màu đỏ bên trong.

Sau một lúc, cậu mở nắp lọ, đổ toàn bộ vật bên trong ra, rồi cầm một hạt giống, đi đến bên giường, kéo màn chống muỗi xuống và đưa hạt giống lại gần.

Tống Ngưỡng đứng yên bên cạnh cậu.

Hạt giống kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái của Hạ Cảnh, lớn hơn một chút so với lỗ trên màn chống muỗi.

Vừa vặn, nó bị màn chắn lại bên ngoài.

*****

Lời tác giả:

Hàng ngày đều cảm thán rằng mọi người thật thông minh~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro