Chương 40 : Vạn vật sinh trưởng (5)
Lục Trần Phi nghi hoặc nói: "Trong rừng có hạt giống chẳng phải rất bình thường sao?"
Thực tế đúng là như vậy, trong rừng khắp nơi đều có thực vật, có nhiều loại hạt giống cũng là chuyện bình thường, nhưng...
Hạ Cảnh suy nghĩ một chút, đổi sang một chỗ đất khác rồi tiếp tục đào xuống, kết quả lại tìm thấy một hạt giống y hệt.
Khu đất trống nơi họ đang đứng có đường kính khoảng hơn mười mét. Trên mảnh đất này, cả nhóm cùng nhau hợp sức đào suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng tổng cộng tìm thấy hơn hai mươi hạt giống màu đỏ.
Mọi người tụ tập lại, Thành Hoa lên tiếng hỏi: "Có thể nào đây là hạt giống của một loại cây phổ biến trong rừng không?"
Lữ Tương và những người khác cũng đã giúp đào một lúc, nhưng dù nhìn trái nhìn phải, dù số lượng những hạt giống này có nhiều đi chăng nữa thì trông cũng chẳng có gì đặc biệt.
Lữ Tương mệt đến mức lại ngồi phịch xuống đất, than phiền: "Vậy rốt cuộc các cậu phát hiện ra cái gì rồi? Mau nói đi chứ!"
Tống Ngưỡng xem xét kỹ lưỡng những hạt giống này, ánh mắt anh và Hạ Cảnh đồng loạt hướng về con đường họ đã đi qua.
Nhận ra ý của hai người, cả nhóm nhìn theo, dần dần, vẻ mặt ai cũng trở nên nghiêm trọng.
Vưu Diệp nheo mắt lại: "Ý các cậu là... toàn bộ lớp đất trong khu rừng này đều chứa những hạt giống này?"
"Tiếp tục đào thêm thử xem sao." Tống Ngưỡng nhìn sắc trời rồi nói, "Vừa đào vừa quay về khách sạn, đến nơi thì cũng vừa chạng vạng tối."
Nhân tiện, họ cũng có thể dò hỏi người trong khách sạn về nguồn gốc của những hạt giống này.
Công việc này vừa tẻ nhạt vừa tốn sức, nhưng may là trừ Lữ Tương và Chu Á Thanh ra, những người chơi còn lại đều chịu khó làm việc.
Mãi đến khoảng năm giờ chiều, họ gần như đã đào suốt hai cây số đường. Kết quả cuối cùng cũng không khác mấy so với suy đoán của Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng.
— Họ lục tục tìm thấy tổng cộng vài trăm hạt giống đỏ.
Họ không mang hết những hạt giống đó về, chỉ ước lượng số lượng và quan sát mật độ phân bố của chúng.
Đến mức này rồi, chẳng ai còn dám nói những hạt giống này là bình thường nữa. Bởi vì số lượng của chúng rõ ràng nhiều gấp hàng trăm lần so với các loại hạt khác.
Nhưng liệu trong rừng thực sự có loài thực vật nào mà số lượng lớn đến mức hạt giống rải khắp nơi như vậy không?
Cả nhóm cẩn thận quan sát xung quanh.
Toàn bộ khu rừng xanh um tươi tốt, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi cũng chỉ thấy một màu xanh biếc.
Lục Trần Phi chặc lưỡi: "Trừ mấy loại cây có lá trông khác hẳn ra, còn lại mấy cây khác trong mắt tôi đều giống nhau cả!"
Hạ Cảnh trầm ngâm: "Với số lượng lớn thế này, nếu hạt giống bám trực tiếp trên cây, chúng ta hẳn đã nhận ra từ sớm. Nếu chúng được bao bọc trong quả, vậy thì số lượng quả cũng phải rất nhiều."
Thế nhưng thực tế là, suốt quãng đường họ đi qua, chẳng hề nhìn thấy loại thực vật nào có thể là cây mẹ của những hạt giống này.
Khách sạn đã ở ngay trước mắt, đạo cụ của Lục Trần Phi cũng vừa hết thời gian sử dụng. Tống Ngưỡng dẫn đầu bước vào khách sạn, những người khác theo sát phía sau.
Quản lý khách sạn có bộ ria mép vẫn đang làm việc ở sảnh. Vừa thấy họ, ông ta lập tức nở nụ cười đặc trưng. Nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, tiến lên chặn đường họ, vẫn giữ giọng điệu lịch sự, mỉm cười hỏi: "Các vị mang thứ gì đó từ trong rừng vào sao?"
— Làm sao hắn biết được?!
Hạ Cảnh nhìn chằm chằm NPC này với ánh mắt dò xét, trong khi Tống Ngưỡng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Anh lấy ra vài hạt giống đã mang theo, hỏi: "Chúng tôi tìm thấy những thứ này trong rừng. Xin hỏi đây là hạt giống của loài thực vật nào?"
"Xin lỗi, chúng tôi cũng không biết. Nhưng bất cứ thứ gì trong rừng đều bị cấm mang vào khách sạn." Quản lý ria mép xòe hai tay ra, mỉm cười giải thích, "Thứ nhất là vì mùi đất quá nặng, thứ hai là vì có thể thu hút dã thú."
"Vậy nên, làm ơn hãy giao những hạt giống này cho tôi xử lý, được chứ, thưa ngài?"
Mọi người lập tức cúi xuống ngửi thử trên người mình. Đúng là có một chút mùi đất thật, chỉ là vì đã ở trong môi trường đó quá lâu nên họ không nhận ra nữa.
Nhưng Tống Ngưỡng vẫn không có động tác gì, anh chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào quản lý ria mép.
Người kia vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục mỉm cười, nhấn mạnh từng chữ: "Làm ơn giao những hạt giống này cho tôi xử lý, thưa ngài."
Tống Ngưỡng hơi nhướng cằm lên, giọng điệu hờ hững: "Nếu không giao thì hôm nay chúng tôi không thể vào khách sạn sao?"
Quản lý ria mép cứng đờ.
Nụ cười trên môi hắn lập tức biến mất, đôi mắt híp dài cũng dãn ra thành hai đường thẳng. Cả cơ mặt trên khuôn mặt hắn dường như đều trùng xuống.
Hắn nhìn chằm chằm Tống Ngưỡng không chớp mắt, nghiêm giọng nói: "Thưa ngài, mọi quy định của khách sạn chúng tôi đều nhằm đảm bảo an toàn cho quý khách. Xin đừng nói đùa như vậy! Phòng đã đặt xong, tiền cũng thanh toán trực tuyến rồi, làm sao có thể không vào ở được?"
Biểu cảm trước sau thay đổi chóng mặt của hắn khiến Thành Hoa và những người khác lạnh cả sống lưng. Nhìn thế nào cũng thấy quá mức quái dị.
Thấy Tống Ngưỡng hoàn toàn không dao động, khóe miệng của quản lý ria mép giật giật một cái. Rất nhanh sau đó, hắn dường như đã điều chỉnh lại tâm trạng, một lần nữa nở nụ cười thân thiện:
"Nếu ngài thực sự muốn giữ những hạt giống này, vậy thì thế này đi, chúng tôi sẽ tạm thời giữ hộ ngài một lát, đến tối sẽ trả lại. Được chứ? Xin đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi cũng phải bảo đảm sự an toàn cho các vị khách khác trong khách sạn nữa."
Tống Ngưỡng quan sát hắn thêm vài giây, rồi mới chậm rãi đưa hạt giống ra.
Ở phía sau anh, Thành Hoa thấp giọng gọi: "Tống Ngưỡng!"
Tống Ngưỡng nghiêng đầu ra hiệu rằng không sao.
Khi chòm râu nhỏ nhận lấy hạt giống rồi xoay người rời đi, Hạ Cảnh lập tức đi theo, nhưng chỉ được hai bước, anh dừng lại, nhìn theo bóng dáng hắn khuất sau góc rẽ.
Nếu nhớ không nhầm, hướng đó là nhà bếp.
Hạ Cảnh nhướn mày.
"Giờ rốt cuộc là thế nào? Tôi thật sự hoàn toàn mù mịt rồi," Chu Á Thanh hạ giọng nói. "Tối nay chúng ta thật sự vẫn phải ngủ lại đây à?"
Lục Trần Phi nói: "Vẫn là câu nói đó, muốn làm rõ manh mối thì phải ở lại đây. Nếu không, chúng ta ngay cả khách thuê cũng không phải, đến cả lên lầu cũng không được, còn tìm manh mối của khách sạn kiểu gì?"
Chu Á Thanh cắn môi.
Tống Ngưỡng thở ra một hơi, nói: "Bây giờ chúng ta có thể làm được rất ít việc. Lát nữa ăn xong cơm, nhân lúc ít người, nhanh chóng hành động, lục soát khách sạn đi."
Hạ Cảnh vẫn nhìn về hướng nhà bếp: "Tôi kiểm tra tầng một."
Tống Ngưỡng biết chắc Hạ Cảnh sẽ nói vậy, bèn nói: "Vậy tôi và Hạ Cảnh kiểm tra tầng một, những người còn lại giúp lục soát kỹ các tầng trên, được không?"
Mọi người không có ý kiến gì. Vậy giờ cứ đi ăn trước đã...
Lúc này, Chu Á Thanh ủ rũ nói: "Tôi chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa, các cậu thật sự còn dám ăn đồ của khách sạn này sao?"
Thành Hoa ngớ người, rồi xấu hổ lắc đầu.
Trước đó họ ăn ngon lành bao nhiêu, giờ lại sợ bấy nhiêu.
Cố Tinh đứng ngoài cùng, nghe thấy câu này, cô không dám phản bác, chỉ mím môi, xoa xoa bụng.
Bụng cô đã bắt đầu kêu ọc ọc rồi.
Lữ Tương không nhát gan như cô, nghĩ gì nói nấy, bèn hét lên: "Nhưng mọi người không đói à? Chúng ta đâu có thể nhanh chóng rời khỏi phó bản, kiểu gì cũng phải ăn chút gì đó chứ!"
Thành Hoa lại ngại ngùng: "...Ừ, đúng là một vấn đề thật."
Lữ Tương cố ý nhại giọng: "Tiểu Ngưỡng Ngưỡng chỉ nói đừng ăn rau thôi, vậy chúng ta có thể chỉ ăn thịt mà! Nếu không phải chết trong tay quái vật, thì cũng chết đói mất!"
Thành Hoa: "...Ừ, đúng là vậy."
Tống Ngưỡng: "............"
Hạ Cảnh quay đầu nhìn anh.
Tống Ngưỡng cảnh giác: "Cậu không được nói."
Hạ Cảnh chậm rãi nhả ra ba chữ: "Tiểu Ngưỡng Ngưỡng."
Thiếu niên cong môi, cười mà như không cười.
Lục Trần Phi đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy hả hê, trên trán như viết mấy chữ: Cuối cùng cũng đến lượt cậu!
Tống Ngưỡng giật giật mí mắt, sống hai mươi ba năm nay, đây là lần đầu tiên anh bị gọi như vậy, cảm giác vô cùng kỳ quái.
Chu Á Thanh vốn đã không ưa Lữ Tương, bèn nói: "Vậy các cậu cứ ăn đi, dù sao tôi cũng không ăn, tôi lên lầu nghỉ đây."
Vưu Diệp nghiêm túc nói: "Chị Chu, dù chưa đến tối nhưng tốt nhất chúng ta đừng hành động một mình. Lữ Tương nói cũng có lý. Thế này đi, tôi đến siêu thị khách sạn mua ít đồ ăn vặt, chúng ta cùng lên lầu ăn tạm chút gì đó."
Chu Á Thanh cũng chịu nghe lời Du Diệp, đành gật đầu miễn cưỡng.
Thành Hoa nói: "Vậy bọn tôi cũng làm vậy đi, mua chút chocolate, oden gì đó, chỉ cần không có rau là được chứ gì?"
Lữ Tương bĩu môi.
Cậu ta xoa bụng, nhỏ giọng than thở: "Đói chết mất thôi."
Quyết định xong, cả nhóm ùa đến siêu thị khách sạn. Hạ Cảnh đi trước, còn gọi giễu cợt: "Bác sĩ Ngưỡng, đi thôi."
Tống Ngưỡng: "..."
Cái quỷ gì mà bác sĩ Ngưỡng...
Tống Ngưỡng cảm thấy mình cần phải thở oxy mất thôi.
Anh đuổi theo, nín nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn được, liếc nhìn Hạ Cảnh, rồi mở miệng: "Tiểu Cảnh..."
Hạ Cảnh liếc anh.
Tống Ngưỡng: Không nói nổi.jpg
Nhìn dáng vẻ không cam lòng của anh, Hạ Cảnh càng cười tươi hơn.
Mà dáng vẻ ấy của cậu khiến Tống Ngưỡng nghiến răng.
Tống Ngưỡng hít sâu một hơi, đổi sang cách gọi dễ mở miệng hơn, vứt bỏ mọi thứ, nói bừa: "Tiểu Hạ Hạ."
Hạ Cảnh chớp mắt, dễ dàng chấp nhận cách gọi này: "Bác sĩ Tống, anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Tống Ngưỡng cười mà như không cười: "Tốt nghiệp tiểu học đã mười năm rồi, cảm ơn."
(* 12t là xog tiểu học, v là ảnh 22t he)
Hạ Cảnh nhếch môi: "Vậy à, thế thì tốt quá."
Giọng điệu khẽ than thở ấy khiến mí mắt Tống Ngưỡng giật giật mạnh hơn.
Tống Ngưỡng cảm thấy mình như nuôi phải một con mèo con xấu xa, thỉnh thoảng lại bị cào một cái, rồi nó vểnh tai hớn hở. Anh vừa bất đắc dĩ, vừa không cam lòng, nhưng lại chẳng có cách nào trừng phạt cái tên này.
Anh đành hung dữ nói: "Tôi thấy cậu còn nhỏ hơn tôi đấy, nếu tôi là học sinh tiểu học, vậy cậu chẳng phải còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo à?"
Hạ Cảnh cười càng vui hơn: "Vậy sao anh có thể chắc chắn tôi nhỏ tuổi hơn anh chứ? Đừng quên, trong phó bản 'Hồi chuông Tử Vong', con quái tép riu kia đã nhắc rằng tuổi của tôi cũng lớn hơn hai mươi rồi."
"Trực giác thôi, dù là hai mươi, chắc chắn cũng nhỏ hơn tôi," Tống Ngưỡng đánh giá cậu từ trên xuống dưới. "Trực giác của tôi luôn rất chính xác."
Nghĩ vậy, gọi "Tiểu Hạ Hạ" cũng không có gì sai, chỉ là hơi sến súa chút thôi.
Hạ Cảnh vừa đi vừa bật cười khẽ: "Bác sĩ Tống, có vài lời đừng nói sớm quá, tôi không phải con người, dáng vẻ này sẽ không thay đổi theo năm tháng đâu."
Tống Ngưỡng lại như không nghe thấy, trầm tư suy nghĩ, rồi tự lẩm bẩm: "Hạ Hạ?"
Bước chân Hạ Cảnh khựng lại.
Cậu ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tống Ngưỡng cúi mắt nhìn cậu, hỏi: "Nếu cậu thực sự có một thân phận ở nhân gian, mẹ cậu có khi nào cũng gọi cậu như vậy không?"
Hạ Cảnh nhìn anh chằm chằm, không đáp.
Không khí giữa hai người bỗng trở nên yên lặng một cách khó tả.
Mãi đến khi Tống Ngưỡng chậm chạp nhận ra sự kỳ lạ, anh dời mắt đi, hắng giọng định nói gì đó, thì Hạ Cảnh lại khẽ nói: "Gọi lại lần nữa xem?"
Tống Ngưỡng ngẩn ra, đột ngột quay đầu lại.
Hạ Cảnh có chút xuất thần: "Vừa rồi, hình như tôi thật sự nhớ ra, đã từng có người gọi tôi như thế."
Tống Ngưỡng có chút kinh ngạc.
*
Tất nhiên, ký ức đột nhiên xuất hiện này giống như một tia sáng lóe lên—có thể nắm bắt, nhưng không thể bắt lấy.
Sau đó, mặc cho Tống Ngưỡng gọi bao nhiêu lần, Hạ Cảnh cũng không nhớ ra thêm điều gì, không khỏi có chút tiếc nuối.
Tuy nhiên, cậu đặc biệt cho phép Tống Ngưỡng sau này có thể gọi mình như vậy bất cứ lúc nào, để kích thích ký ức hồi phục.
Tống Ngưỡng: "......"
Đúng là một con mèo kiêu ngạo.
*
Sau khi cả nhóm mua đồ xong, họ lên lầu, ăn qua loa một chút, bầu trời bên ngoài dần tối lại.
Bọn họ bắt đầu hành động riêng lẻ.
Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng đi thẳng xuống tầng một.
Lúc này đã tám giờ tối, sảnh khách sạn rất vắng vẻ, nhân viên lễ tân đang xử lý công việc sau màn hình máy tính, còn gã quản lý râu con không thấy đâu.
Hai người lẻn vào nhà bếp, rất trùng hợp, trong bếp cũng không có ai.
Họ gần như không tốn chút công sức nào đã tìm thấy hạt giống được đựng trong một chiếc lọ thủy tinh đặt cạnh bồn nước.
Trong lọ chứa đầy chất lỏng trong suốt, hơn chục hạt giống màu đỏ ngâm bên trong, trên lọ dán một nhãn ghi số "17:34".
Hạ Cảnh nhìn thoáng qua đã nhận ra: "Đây là thời điểm hắn mang hạt giống đi."
Cậu mở nắp lọ, ghé sát vào ngửi, sau đó vươn tay—
Tống Ngưỡng kéo tay cậu ra.
Hạ Cảnh im lặng ngước nhìn anh.
Tống Ngưỡng mặt không cảm xúc nói: "Biết là cậu sẽ không chết, nhưng tôi phải sửa cái thói hành động liều lĩnh của cậu."
Hạ Cảnh cười như không cười: "Được thôi, ba Ngưỡng."
Tống Ngưỡng: "............"
Anh tìm một chiếc thớt, đổ một ít chất lỏng trong lọ lên đó. Chờ hai giây, thớt không hề có phản ứng gì, ít nhất có thể chứng minh đây không phải là chất ăn mòn, hạt giống ngâm trong đó cũng không có năng lực đặc biệt nào.
Bên cạnh bồn nước có một hàng bể cá, bên trong nuôi cá sống.
Dù hơi có lỗi với con cá, nhưng Tống Ngưỡng vẫn bắt một con lên, nhỏ hai giọt chất lỏng trong lọ vào miệng nó. Con cá nhỏ giãy giụa nhảy tưng tưng trong tay anh.
Tống Ngưỡng thả con cá trở lại bể.
Đến đây, anh đã có thể khẳng định phần lớn. Sau đó, anh đưa tay chấm một ít chất lỏng, đưa lên môi liếm thử.
"Chỉ là nước thôi." Anh chắc chắn nói.
Hạ Cảnh đánh giá: "Nếu một ngày nào đó ba mẹ anh thấy thi thể của anh, bạn bè anh sẽ nói với họ rằng lúc đó anh đang cố sửa thói hành động liều lĩnh của người khác sao?"
Tống Ngưỡng nghẹn lời, khóe miệng giật giật: "Làm tôi tức chết thì có lợi gì cho cậu?"
Hạ Cảnh nhướn mày.
Ít nhất cậu rất vui vẻ.
Cậu quét mắt nhìn quanh bếp, chậm rãi nói: "Khách sạn không cho phép khách mang đồ vật trong rừng về, nhưng họ không cấm khách vào rừng vào ban ngày."
Bởi vì điểm thu hút của khách sạn này chính là khu rừng bên cạnh. Trong sảnh khách sạn còn có một tấm bảng giới thiệu chi tiết về khu rừng này.
Tuy nhiên, khách sạn cũng nhắc nhở khách không nên đi quá sâu vào rừng để tránh lạc đường hoặc gặp sự cố.
"Nếu khách kiên quyết, họ sẽ giữ hạt giống lại một thời gian, ngâm vào nước và ghi lại thời điểm thu giữ."
"Thời gian," Hạ Cảnh khẽ nói, "Thời gian họ giữ hạt giống lại, rất quan trọng."
Mà tất cả những điều này có ý nghĩa gì?
Ngoài ra, nhà bếp—nơi chế biến đồ ăn—cũng rất quan trọng.
Đầu bếp khách sạn không thể tan ca sớm như vậy. Nếu bây giờ không có ai trong bếp, rất có thể là do hiện tại không có việc gì làm, họ tranh thủ ra ngoài nghỉ ngơi.
Nếu đột nhiên có người quay lại, hai người cũng có thể tìm lý do đối phó, nên hoàn toàn không cần hoảng sợ.
Tống Ngưỡng mở tủ đông của nhà bếp để tìm thêm manh mối, còn Hạ Cảnh tìm kiếm khắp nơi, bỗng phát hiện một cánh cửa bị che khuất sau một dãy tủ ở góc bếp.
Cậu mở cánh cửa ra, ánh mắt hơi rủ xuống—
Trước mắt cậu là một cầu thang dẫn xuống dưới, khoảng hơn chục bậc.
Trong hành lang hẹp chỉ có một ngọn đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, còn cuối bậc thang là một cánh cửa thứ hai đang đóng chặt.
—Trong bếp vậy mà lại có một căn phòng bí mật.
Hạ Cảnh nheo mắt, từng bước đi xuống.
Cậu đặt chân lên bậc cuối cùng, đứng trước cánh cửa thứ hai, rồi quay đầu nhìn sang bên phải.
Bên phải không phải là bức tường giống bên trái, mà là một lối đi kéo dài ra xa.
Cách đó hơn chục mét, có một cánh cửa thứ ba cũng đang đóng chặt.
Mọi chuyện ngày càng thú vị, ánh mắt Hạ Cảnh thoáng hiện vẻ thích thú.
Cậu quay đầu lại, sau đó cúi xuống nhìn.
Lúc này, ngay dưới khe cửa của cánh cửa thứ hai, lặng lẽ kẹt một chiếc lá nhỏ màu xanh.
Ngay khi Hạ Cảnh tiến lên một bước, vèo một cái, chiếc lá đó nhanh chóng rút vào bên trong cửa, biến mất không dấu vết.
Hạ Cảnh khựng lại, ngước mắt lên, bình tĩnh đặt tay lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn thử.
Vặn được nửa vòng, cậu cảm nhận được lực cản.
Cánh cửa này—không mở được.
Cậu nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa trở lại vị trí cũ, im lặng buông ra.
Sau đó, cậu ngồi xuống, từ từ cúi thấp người.
Phía trong khe cửa đóng chặt này là một màn đen kịt.
Trong bóng tối đó, ánh mắt bình tĩnh của Hạ Cảnh chạm phải một đôi mắt đang nhìn chằm chằm thẳng vào cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro