Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29 : Hồi chuông tử vong (10)


Tống Ngưỡng thấy tin nhắn này liền khiến Hạ Cảnh hứng thú: "Con số?"

Sa Vũ nhớ lại chuyện này, vội vàng gật đầu, giải thích với mấy người đang đầy vẻ nghi hoặc: "Trên không trung của đoàn tàu chúng ta có một con số lập thể màu vàng rất lớn, vẫn luôn theo chúng ta chạy về phía trước. Tôi nhớ là 378."

Hạ Cảnh nghe vậy, liền nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ.

Giống như những gì cậu quan sát trước đó, bên ngoài tàu, ở rìa tầm nhìn phía trên có một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Số lập thể màu vàng—thì ra ánh sáng vàng đó bắt nguồn từ thứ này.

Hạ Cảnh có thể khẳng định chắc chắn rằng lúc tàu khởi hành ban đầu không hề có tầng ánh sáng này. Cậu lần đầu tiên quan sát thấy nó là sau khi Mã Cừu chết.

Vậy con số lập thể kia cũng xuất hiện vào lúc đó? Hay là sớm hơn?

Hạ Cảnh đưa ngón tay chống cằm, suy nghĩ xem nếu sớm hơn một chút thì có thể là vào thời điểm nào.

Suy đi nghĩ lại, có lẽ chính là sau khi Trình Gia Dụ chết.

Lông mi Hạ Cảnh khẽ động.

Nói cách khác, rất có thể chỉ sau khi họ vượt qua cửa ải đầu tiên, con số lập thể mới xuất hiện trên không trung của đoàn tàu.

Lê Miên kinh ngạc: "378? Con số này có ý nghĩa đặc biệt gì không?"

Lúc này, Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng đồng thời đứng dậy, thu hút sự chú ý của mọi người.

Hai người cũng liếc nhìn nhau một cái.

Họ vừa có một cuộc trò chuyện đầy vi diệu, nhưng kết quả là vẫn ăn ý như mọi khi.

Hạ Cảnh cong môi, bước về phía toa xe thứ hai. Tống Ngưỡng cũng bật cười, sau đó nghiêm túc nói với những người còn lại: "Thời gian không còn nhiều, tôi và cậu ấy ra ngoài xem bây giờ con số có còn như vậy không. Còn các cậu đến gõ cửa buồng lái, xem lần này trưởng tàu đưa ra điều kiện gì."

Lê Miên và những người khác vội vàng gật đầu.

Thời gian gấp rút, hai nhóm lập tức hành động.

Khi Tống Ngưỡng đến bệ mở phía sau, Hạ Cảnh đã leo lên trên theo thang, ngẩng đầu quan sát.

Gió thổi làm chiếc áo rách của thanh niên bay phần phật, bóng lưng cậu mảnh khảnh, tựa như một cành liễu.

Tống Ngưỡng gắng sức nói lớn trong gió: "Bây giờ là bao nhiêu?"

Hạ Cảnh quay đầu lại, trèo xuống, đáp: "548."

"548?" Tống Ngưỡng suy ngẫm một lát, trầm giọng nói: "Tăng thêm 170 so với trước. Nếu con số này cứ tăng theo mức này, vậy thì 378 trước đó có lẽ đã trải qua hai lần tăng rồi."

Đến con số 548, con số lập thể này rất có khả năng đã tăng tổng cộng ba lần.

Hai người nhanh chóng trở về toa xe, Hạ Cảnh bình tĩnh phân tích: "Chúng ta đã trải qua bốn vòng chơi, chỉ là có một vòng toàn bộ đều chết, phải tải lại từ đầu. Nếu không tính vòng đó, vậy thì chỉ khi thực sự 'vượt qua cửa ải', con số này mới tăng lên."

Một suy đoán đang dần trở nên rõ ràng.

Tống Ngưỡng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Phó bản này đúng là biết cách thiết kế thật."

Hai người trở lại toa xe đầu tiên, phát hiện bầu không khí của năm người còn lại có phần căng thẳng.

Sắc mặt Phí Sanh Tiêu tái nhợt, Vương Chỉ lại khóc, vừa khóc vừa lắc đầu, lùi về góc toa: "Tôi không được đâu, thật sự không được đâu!"

Bước chân Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh khựng lại.

Tống Ngưỡng điềm nhiên hỏi: "Sao thế?"

Sắc mặt Lê Miên cũng rất khó coi: "Điều kiện mà trưởng tàu đưa ra lần này hoàn toàn thay đổi rồi."

Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh lập tức nhìn về phía cửa sổ nhỏ của buồng lái. Chỉ thấy trên tấm giấy trắng dán lên kính lần này viết:

"Chỉ những hành khách đáp ứng các điều kiện sau mới có thể đẩy cửa bước vào buồng lái

1. Không giới hạn giới tính

2. Trên mặt có nốt ruồi.

Tống Ngưỡng vô thức sờ lên mặt mình, sau đó mới nhớ ra rằng trên người anh hầu như không có nốt ruồi, trên mặt lại càng không.

Còn về Hạ Cảnh...

Tống Ngưỡng quay đầu nhìn sang, vừa thấy biểu cảm thất vọng của Hạ Cảnh liền biết ngay—khuôn mặt thật của tên này cũng chẳng có lấy một nốt ruồi nào.

Như vậy, trong số những người có mặt ở đây, thực sự chỉ có Phí Sanh Tiêu và Vương Chỉ là đáp ứng cả hai điều kiện.

Phí Sanh Tiêu có một nốt ruồi lệ rất đẹp ở khóe mắt phải.

Còn trên mặt Vương Chỉ thì có khá nhiều nốt ruồi, từ má đến cằm đều có.

Thời gian chỉ còn lại ba phút, mọi người đều bắt đầu sốt ruột. Lần này họ phải làm gì đây?

Vương Chỉ vừa khóc vừa cầu xin: "Hay là... chúng ta cứ đi theo hướng đọc lại dữ liệu lần nữa đi, có được không?"

Phí Sanh Tiêu cũng rất sợ hãi, khi nhìn thấy tờ giấy trắng kia, lòng bàn tay cô đã túa đầy mồ hôi lạnh.

Cô không muốn vào buồng lái, không muốn đối mặt với người trưởng tàu kia.

Tống Ngưỡng và Sa Vũ có thể giết con quái vật đó, nhưng không có nghĩa là cô cũng làm được. Nếu cô bước vào buồng lái, khả năng cao chỉ là đi chịu chết.

Nhưng... cứ mãi đọc lại dữ liệu thì cũng không thể giải quyết được phó bản này!

Nghĩ đến đây, Phí Sanh Tiêu cắn chặt răng, cố gắng lấy hết dũng khí.

Cô ngẩng đầu, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Bên phía các cậu... tình hình thế nào rồi?"

Lê Miên nhìn cô một cái, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Cô nhắm mắt lại, buộc mình phải bình tĩnh, sau đó cũng nhìn về phía Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh, hỏi: "Con số đó có thay đổi gì không?"

Tống Ngưỡng nghiêm túc gật đầu, nói: "Chúng tôi có một giả thuyết."

Giả sử mọi chuyện đúng như anh và Hạ Cảnh suy đoán—

Khi Trình Gia Dụ chết, con số lập thể màu vàng chính thức xuất hiện.

Sau đó, mỗi lần thực sự vượt qua một đợt thảm họa, con số lập thể này lại tăng lên một lần.

Tống Ngưỡng hỏi: "Mọi người cảm thấy quy luật này giống với thứ gì?"

Mấy người cau mày suy nghĩ, Phí Sanh Tiêu là người đầu tiên kinh ngạc thốt lên: "Đây là... điểm thưởng?!"

Những người còn lại trợn tròn mắt.

Tống Ngưỡng gật đầu: "Chính xác."

Nó rất giống với điểm thưởng trong những trò chơi nhỏ có cơ chế đơn giản.

Kết hợp với cơ chế "đọc lại dữ liệu" của phó bản này—

Tống Ngưỡng chậm rãi nói: "Chúng ta đang ở bên trong cơ thể của con quái vật, và rất có thể, con quái vật này... đang chơi game."

Lời này vừa thốt ra, cả nhóm đều chấn động.

Sa Vũ ôm đầu: "Khoan, khoan đã! Ý cậu là... chúng ta đang chơi một phó bản, mà quái vật trong phó bản cũng đang chơi game? Chúng ta đang ở trong một trò chơi lồng trong trò chơi?!"

Phó bản lồng ghép thực ra không phải điều hiếm thấy trong toàn bộ thành phố Nụ Cười.

Phó bản trước đó mà Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh từng cùng tham gia—Đừng nghĩ đến nó! 》—chính là một phó bản dạng giấc mơ lồng ghép.

Chỉ là, khi người chơi bị cuốn vào phó bản kiểu này, thường rất khó nhận ra điều đó trong thời gian ngắn.

Hơn nữa, mỗi phó bản có một kiểu lồng ghép khác nhau, cách thể hiện cũng không giống nhau, tất cả đều cần người chơi từng bước khám phá để làm rõ.

Nghĩ kỹ lại thì, trong phó bản này, cơ chế "đọc lại dữ liệu" đã là một gợi ý rồi. Chỉ là từ đầu đến giờ, mọi người luôn mặc định rằng phó bản chính là một trò chơi, mà trong game thì có đủ loại cơ chế nên cũng không thấy có gì bất thường, vì thế mới vô tình rơi vào lối suy nghĩ quá hiển nhiên.

Sau khi Tống Ngưỡng giải thích rõ ràng, những người còn lại dù kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng tiêu hóa thông tin này.

"Nhưng nếu quái vật đang chơi game... vậy chẳng lẽ chúng ta đang ở bên trong một máy chơi game?!" Sa Vũ sửng sốt, "Vậy thì làm sao để ra ngoài đây?"

Lê Miên lập tức bác bỏ suy đoán này: "Không đúng, theo lẽ thường mà nói, nhân vật trong game kiểu gì cũng không thể thoát khỏi máy chơi game để đến 'thế giới ba chiều' được."

Sa Vũ: "Vậy thì—"

"Trò chơi toàn tức."(*)

( mình sẽ note cuối chap)

Hạ Cảnh chậm rãi thốt ra bốn chữ, khiến những người còn lại lần nữa rơi vào trạng thái đờ đẫn.

Hạ Cảnh tiếp tục nói: "Nếu con quái vật đang chơi trò chơi toàn tức, nó đã kéo chúng ta—những thực thể trong thực tế—vào trong game cùng với nó. Như vậy, chỉ cần thoát khỏi trò chơi, chúng ta có thể giết được nó."

Phân tích đến mức này, mọi người đều hoàn toàn sững sờ.

Phí Sanh Tiêu mơ màng nói: "Nhưng... nhưng chúng ta phải làm sao mới có thể thoát khỏi trò chơi toàn tức?"

Thứ gọi là trò chơi toàn tức, đối với những người thuộc thời đại của họ, hiện tại vẫn chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng. Họ chưa từng thực sự trải nghiệm một trò chơi mạng toàn tức nào!

Lê Miên vội hỏi: "Trên bảng điều khiển trong buồng lái có nút thoát không?"

Sa Vũ lắc đầu: "Không có! Mọi người vào buồng lái rồi cũng thấy đấy, bảng điều khiển chỉ có một vài nút đơn giản, chẳng có gì liên quan đến trò chơi cả. Lúc tôi và Tống Ngưỡng giết con quái vật kia, chúng tôi còn tranh thủ ấn thử, xem có thể dừng con tàu không, kết quả là hoàn toàn vô dụng! Chúng tôi nghi ngờ cái bảng điều khiển này chỉ là một thứ được phó bản đặt bừa ở đó để làm cảnh mà thôi!"

Dương Nhạc Liễu vắt óc suy nghĩ: "Vậy có khi nào... 'thoát ra' nằm bên ngoài con tàu không? Giả sử chúng ta đang chơi trò chơi toàn tức, vậy bảng điều khiển phải xuất hiện trong tầm nhìn của chúng ta, đúng không? Giờ con quái vật tàu hỏa đang chơi game, thế thì bảng điều khiển phải xuất hiện trước tầm mắt của nó mới đúng!"

Sa Vũ cau mày lắc đầu, lại lần nữa phủ định: "Vừa rồi tôi và Tống Ngưỡng bò ra ngoài, nhưng không thấy thứ gì tương tự cả!"

Cái này cũng không đúng, cái kia cũng không đúng, vậy phải làm thế nào đây?!

Lúc này, Tống Ngưỡng nghiêm túc hỏi: "Mọi người có thường đọc tiểu thuyết mạng không?"

Phí Sanh Tiêu ngẩn người, gật đầu.

Lê Miên, Sa Vũ và Dương Nhạc Liễu đều mơ hồ lắc đầu.

Vương Chỉ vẫn trốn trong góc, cũng hoảng hốt lắc đầu.

Tống Ngưỡng lại nhìn sang Hạ Cảnh.

Hạ Cảnh vô tội chớp mắt với anh.

Nếu cậu ta biết đọc tiểu thuyết mạng, thì đã không suốt ngày chán đến phát điên rồi, đúng không?

Tống Ngưỡng: "......"

Anh quay sang Phí Sanh Tiêu, giọng điệu kỳ lạ: "Dựa theo kinh nghiệm đọc web novel của cậu, nhân vật trong trò chơi toàn tức thường vào game và thoát game như thế nào?"

Phí Sanh Tiêu sững sờ: "Không thể nào?!"

Biểu cảm của Tống Ngưỡng cũng có chút vi diệu: "Tôi nghĩ đây là cách duy nhất."

"Thực ra, về nguồn gốc của thành phố Nụ Cười, nếu từng lên diễn đàn, mọi người hẳn sẽ biết có rất nhiều giả thuyết. Dù mỗi người mỗi ý, nhưng có một suy đoán được nhiều người công nhận nhất." Tống Ngưỡng chậm rãi nói từng chữ, "Đó là—nơi này được xây dựng bởi con người."

Căn cứ để các người chơi đưa ra suy đoán này không nhiều, nhưng lý do chính là vì họ cảm thấy thành phố Nụ Cười đang có chủ đích trong việc lựa chọn người chơi.

Sự lựa chọn này có thể không quá tinh vi, nhưng nó thể hiện rõ một xu hướng—đó là thành phố Nụ Cười ưu tiên những người chơi sở hữu dị năng.

Mà sự ưu tiên này... chính là dấu vết của nhân tạo.

Ánh mắt Hạ Cảnh hơi lóe lên.

Bên cạnh cậu, Tống Ngưỡng nói tiếp: "Giả sử tất cả các phó bản này thực sự do con người xây dựng, vậy khi tạo ra phó bản mà chúng ta đang ở, 'hắn' sẽ lấy cái gì làm tư liệu tham chiếu?"

Phí Sanh Tiêu buột miệng thốt lên: "Tiểu thuyết, truyện tranh, phim ảnh chứ gì nữa!"

Lê Miên chần chừ: "Nhưng nếu người đó không thuộc thời đại của chúng ta thì sao? Nếu có thể tạo ra một không gian đặc thù như thành phố Nụ Cười, thì rất có thể hắn là người đến từ tương lai."

Thậm chí... biết đâu là một chủng tộc ngoài hành tinh có nền văn minh tiên tiến hơn?

Tống Ngưỡng hỏi: "Mọi người đã chơi qua nhiều phó bản như vậy, có bao giờ cảm nhận được bất kỳ yếu tố nào vượt ngoài thời đại này chưa?"

Mọi người đều sững lại.

Quả thật, phó bản trong thành phố Nụ Cười vô cùng quỷ dị đáng sợ, nhiều thiết lập vượt xa sức tưởng tượng.

Nhưng sự vượt xa này... không phải là kiểu vượt khỏi trình độ nhận thức.

Ví dụ như nếu hôm nay họ vào một phó bản có một con tàu vũ trụ có thể bay trong không gian, thì con tàu đó cũng chỉ là kiểu mà họ có thể tưởng tượng ra, chứ không phải một thứ hoàn toàn vượt ngoài phạm vi hiểu biết của họ.

Người ta vẫn nói trí tưởng tượng là vô hạn, nhưng thực tế, phần lớn trí tưởng tượng đều dựa trên những thông tin từng tiếp xúc.

Con người không thể tưởng tượng ra thứ hoàn toàn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của mình.

Nghe có vẻ thừa thãi, nhưng thực chất đó lại là một cơ sở quan trọng.

Đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là—

"Nếu thành phố Nụ Cười thực sự được tạo ra bởi người tương lai hoặc người ngoài hành tinh, thì để đảm bảo rằng chúng ta có thể vượt ải, 'họ' chắc chắn sẽ giới hạn thiết lập phó bản trong phạm vi chúng ta có thể tưởng tượng ra."

Lời này vừa dứt, mọi người đều bừng tỉnh, đồng thời cảm thấy một cơn ớn lạnh lan khắp sống lưng.

Thành phố Nụ Cười được xây dựng bởi một người hoặc một nhóm người—ý nghĩ này thật sự khiến người ta rùng mình.

Thời gian nghỉ ngơi của vòng này chỉ còn hơn một phút. Phí Sanh Tiêu không muốn lãng phí thêm, lập tức suy nghĩ rồi nói:

"Trò chơi toàn tức, trò chơi toàn tức... Trong những tiểu thuyết tôi từng đọc, người chơi hoặc dùng khoang trò chơi, hoặc dùng mũ trò chơi. Còn về cách thoát game... tôi không nhớ rõ hết, nhưng có một quyển viết rằng chỉ cần nhân vật trong game dùng ý niệm để gọi bảng điều khiển chính, rồi chọn 'thoát game' là có thể rời khỏi trò chơi!"

——Nhưng ý niệm của nhân vật chính, trong phó bản này lại tương đương với ý niệm của quái vật tàu hỏa!

Bọn họ phải làm sao mới có thể xâm nhập vào ý niệm của con quái vật?!

Mọi người sắp phát điên vì cái phó bản oái oăm này rồi!

Hạ Cảnh chậm rãi nói: "Muốn bước vào ý niệm của quái vật, trước tiên phải hòa làm một với nó."

Lê Miên cau mày: "Ý cậu là gì—"

Cô bỗng nghẹn lời, con ngươi co rút mạnh.

Hạ Cảnh bình tĩnh nói ra một câu khiến tất cả đều câm nín.

"——Trở thành chất dinh dưỡng của quái vật, thì có thể cùng nó đồng bộ tâm trí."

Bên trong toa tàu, bầu không khí lập tức đông cứng.

Ngay sau đó, loa phát thanh vang lên—

"Đính đoong!"

"Tiếp theo, đoàn tàu sẽ băng qua một vùng biển. Sóng lớn lắm đó, quý hành khách nhớ ngồi vững nha~"

𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟

(* Trò chơi toàn tức (全息游 - Holographic Game) là một khái niệm trong tiểu thuyết, phim ảnh và game viễn tưởng, mô tả một loại trò chơi thực tế ảo tiên tiến, nơi người chơi có thể hoàn toàn đắm chìm vào thế giới ảo thông qua công nghệ tiên tiến như mũ thần kinh, khoang trò chơi, hoặc thậm chí là công nghệ truyền tải ý thức.)

Có các ví dụ như :

SAO (Sword Art Online) – Người chơi bị kẹt trong game, nếu chết trong game thì cũng chết ngoài đời.

The Matrix – Cả thế giới thực ra là một chương trình giả lập, con người không biết mình đang sống trong ảo ảnh.

Ready Player One – Một thế giới thực tế ảo nơi mọi người đều đắm chìm vào để thoát khỏi đời thực.

Trò chơi toàn tức là hoàn toàn nhập vai, dùng ý niệm để điều khiển toàn bộ cơ thể,.. nhưng chỉ mới trong tiểu thuyết và phim ảnh chưa có thực tế.

Theo mình tìm hiểu thì nó giống mấy bộ thể loại võng du ấy, nhưng k phải VR.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro