Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17 : Đừng nghĩ đến nó ! (xong)


Cậu kích động nói: "Hoàng Mặc từng nói với tôi, trường cấp ba của cậu ấy cực kỳ khắc nghiệt, áp lực học tập rất lớn. Giáo viên chủ nhiệm luôn bảo bọn họ không được suy nghĩ lung tung, không được làm bất cứ việc gì khác, chỉ cần tập trung vào học tập! Chính vì thành tích không tốt lắm, lại thích chơi bóng rổ nên cậu ấy thường xuyên bị gọi phụ huynh. Mỗi lần mẹ cậu ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm đều nhắc bà ấy phải dặn cậu ấy tập trung vào học tập, không được nghĩ đến chuyện khác..."

Tiếng đập cửa ngày càng dữ dội, cánh cửa dường như sắp bật ra khỏi khung.

Hạ Cảnh nhanh chóng đặt ra câu hỏi tiếp theo: "Nhưng giáo viên ở ngay trong trường, không cần phải liên lạc qua điện thoại. Vậy nên, thứ xuất hiện trong điện thoại nhất định không liên quan đến bất cứ chuyện gì trong trường học."

Lưu Ý vội vàng gật đầu, giọng run rẩy: "Gia đình của Hoàng Mặc cũng không tốt đẹp gì. Bố cậu ấy có khuynh hướng bạo lực, thường xuyên đánh mẹ cậu ấy ngay trước mặt cậu. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Nếu Hoàng Mặc lao vào can ngăn, bố cậu ấy sẽ đánh luôn cả cậu ấy. Cậu ấy đã khóc và nói với tôi rất nhiều lần. Mẹ cậu ấy không cho cậu ấy bảo vệ bà. Mỗi lần bố cậu ấy bắt đầu đánh, mẹ cậu ấy đều bảo cậu ấy vào phòng, không được nghe, không được nhìn..."

Tất cả mọi người đều căng thẳng tột độ.

"Không được nghe, không được nhìn" đã xuất hiện ở đây!

Lưu Ý rơi nước mắt: "Báo cảnh sát cũng vô ích. Cậu ấy kéo mẹ về nhà bà ngoại cũng không được. Chỉ cần bố cậu ấy xin xỏ một chút, mẹ cậu ấy lại mềm lòng, thậm chí còn nghĩ rằng vì Hoàng Mặc, họ không thể ly hôn... Rồi Hoàng Mặc cũng tuyệt vọng."

"Sau này, có lẽ mẹ cậu ấy có vấn đề về tinh thần. Sau vài lần bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến trường, bà ấy bắt đầu lặp đi lặp lại với cậu ấy rằng, học hành là quan trọng nhất. Bà ấy chịu đựng cuộc hôn nhân này là vì cậu ấy, nên cậu ấy phải học giỏi, phải thành đạt, thì mới có thể thoát khỏi gia đình này."

"Bà ấy bảo cậu ấy nghe lời giáo viên, nghe lời bà ấy, không được nghe, không được nhìn, càng không được suy nghĩ, chỉ cần học, học và học! Cậu ấy ở nội trú suốt những năm cấp ba. Về sau, chỉ cần bị bố đánh, mẹ cậu ấy sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy, lặp đi lặp lại câu này qua điện thoại!"

"Tôi nhớ năm lớp 12, Hoàng Mặc từng nói với tôi rằng cậu ấy sắp phát điên rồi."

"Có lần mẹ cậu ấy gọi cho cậu ấy lúc nửa đêm, cậu ấy giật bắn người vì cậu ấy biết, chỉ cần mẹ gọi điện vào giờ đó, chắc chắn là bà ấy lại đang bị đánh. Nhưng ngay khi sắp nhấc máy, cậu ấy đột nhiên cảm thấy hoang mang. Cậu ấy nghĩ, nếu bắt máy rồi, thì cậu ấy có thể làm gì đây? Hình như cậu ấy chẳng thể làm gì cả!"

"Cậu ấy nói với tôi rằng lúc đó cậu ấy hoàn toàn sững sờ, ngơ ngác nhìn bạn cùng phòng, muốn cầu cứu, nhưng tất cả bọn họ đều đang ngủ. Họ ngủ rất yên bình, tại sao họ có thể ngủ yên như vậy, tại sao chỉ có cậu ấy là sắp phát điên?"

"Cậu ấy đã nhiều lần muốn giết bố mình rồi tự sát. Chỉ cần nghe thấy điện thoại rung, cậu ấy liền cảm thấy tim mình như sắp nổ tung, toàn thân sắp chết đi—"

Những lời này khiến tất cả mọi người đều nặng nề, rét lạnh thấu xương.

Phó bản này, hóa ra lại bắt đầu từ bi kịch của một gia đình.

Đúng lúc này, tất cả điện thoại trong túi mọi người đồng loạt rung lên.

Vương Dược Nhiễm và những người khác giật bắn mình vì tiếng rung đó.

Ngay giây tiếp theo, "rầm" một tiếng, tất cả đều quay đầu nhìn—cánh cửa đã bị đập méo hoàn toàn, để lộ một khe hở.

NPC bên ngoài dữ tợn trừng mắt nhìn họ, điên cuồng cạy cửa muốn xông vào.

Hạ Cảnh lập tức ra lệnh: "——Bắt máy ngay!"

Tất cả bọn họ bừng tỉnh, vội vàng lấy điện thoại ra. Khi nhìn thấy cuộc gọi đến từ "Mẹ", tim họ như bị siết chặt.

Họ đưa mắt nhìn nhau, sáu người đồng loạt nhấn nút nghe.

Ngay sau đó, từ loa điện thoại truyền ra âm thanh đá đấm, tiếng khóc thét và tiếng la hét chói tai, rợn tóc gáy, lạnh buốt đến tận xương tủy.

"Mặc Mặc! Mặc Mặc!! Đừng nghe, đừng nhìn, đừng suy nghĩ!! Con chỉ cần học thôi, con phải cố gắng học vì mẹ, mẹ làm tất cả cũng chỉ vì con—"

"Ha, mày có gọi cho ai cũng vô ích, mau quay lại đây!"

Giọng đàn ông âm u cười lạnh, trong tiếng cười mang theo sự bạo ngược đầy thỏa mãn.

Ngay sau đó, âm thanh dần xa, dường như người đàn ông đã kéo người phụ nữ đi. Nhưng những tiếng hét, tiếng khóc nức nở và cả tiếng cười khoái trá vẫn đâm thẳng vào tim tất cả mọi người—

Bà lão đau lòng đến mức tay run rẩy, những người khác cũng tái mặt.

NPC ngoài cửa sắp xông vào, Giả Thanh mắt đỏ hoe, hỏi: "Tôi đã cố gắng nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng... tại sao... tại sao chúng ta vẫn không thể thoát ra?"

Đột nhiên, Vương Dược Nhiễm hét lên một tiếng.

Cùng lúc đó, Lưu Ý và Giả Thanh cũng hoảng sợ đến mức ném điện thoại ra ngoài.

—Từ mỗi chiếc điện thoại, bất ngờ chui ra hai cái đầu người khổng lồ, phồng to như những quả bóng bay, lơ lửng giữa phòng ngủ.

Một nam một nữ, gương mặt người đàn ông dữ tợn, hung ác như ác quỷ.

Trán người phụ nữ có một vết rách, máu tươi chảy dài theo gò má, hòa lẫn với nước mắt.

Sáu cái đầu đàn ông giống hệt nhau cười nhạo đầy ác ý: "Mày chạy đi đâu cũng vô ích, không ai có thể cứu mày, không ai cả, đồ ti tiện!"

Sáu cái đầu phụ nữ khóc lóc thảm thiết: "Mặc Mặc, đừng nghe, đừng nhìn, đừng suy nghĩ!!"

"Đừng nghe, đừng nhìn, đừng suy nghĩ!!"

Tiếng khóc gào ngày càng thê lương.

Sáu cái đầu phụ nữ và sáu cái đầu đàn ông, làn da nhanh chóng chuyển thành màu đen kịt. Chúng như bị ngâm trong mực đen, hoặc như đang tan chảy hoàn toàn. Ngoại trừ hai hốc mắt và một cái miệng khảm trong bóng tối, không còn bất kỳ ngũ quan nào khác, trông như những chiếc đầu lâu đáng sợ.

Mắt chúng dần biến thành hình trăng lưỡi liềm, miệng cười ngoác đến tận mang tai, như đang chế giễu nỗi kinh hoàng của họ.

Giả Thanh hoảng sợ: "Biến dị rồi! Bố mẹ cậu ấy biến thành quái vật xúc tu!"

Vương Dược Nhiễm hét lên: "Không chỉ có bố mẹ cậu ấy!"

Theo hướng nhìn của cô, bọn họ kinh hãi phát hiện ra—NPC đã xông vào phòng, nhưng chúng không còn hình dạng con người nữa. Tất cả đều biến thành những bóng đen vặn vẹo, với nụ cười ma quái rợn người!

—Trên bìa sách, Hoàng Mặc nhìn thấy khuôn mặt của bố mẹ cậu ấy và các giáo viên trong trường!

Lũ NPC lao về phía họ, trong khi những con quái vật trong điện thoại không ngừng gào thét: "Đừng nghe, đừng nhìn, đừng suy nghĩ!"

Nhịp tim của mọi người đột ngột tăng tốc, nhanh đến mức bất thường, trái tim như sắp nổ tung, đầu óc cũng sắp nổ tung!

Một dự cảm kinh hoàng xâm chiếm tâm trí họ—giây tiếp theo, họ sẽ bị những con quái vật này nuốt chửng!

Ngay lúc ấy, giọng lạnh lùng của Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng vang lên, đánh thức tất cả:

"Đừng quên, đây chỉ là một giấc mơ!"

—Đây là một giấc mơ!

Thế giới này không phải là thực! Bố mẹ của Hoàng Mặc, các giáo viên NPC trong trường, tất cả chỉ là những bóng dáng chồng lên thân phận của quái vật trong cơn ác mộng của cậu ấy!

Chúng không phải là trùm chính của phó bản này!

Bọn họ phải thoát khỏi thế giới trong giấc mơ ban đầu này!

Khoảnh khắc nhận thức này hình thành và trở nên vững chắc, một cơn chóng mặt dữ dội ập đến—

...

Trong không gian yên tĩnh, tiếng kim giây "tích tắc" chuyển động vang lên rõ ràng.

Lưu Ý mở bừng mắt từ bóng tối, tròng mắt tràn đầy tơ máu, đồng tử liên tục co giật.

Cậu thở hổn hển dữ dội, lồng ngực phập phồng.

Trước mắt cậu là một chiếc đồng hồ tròn nhỏ, gắn trên một bảng kim loại.

Lưu Ý nhận ra mình đang bị nhốt trong một khoang kim loại chật hẹp, toàn thân cứng đờ, không thể cử động.

Vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, đầu óc cậu vẫn còn mơ hồ, hoàn toàn không nhớ được mình đang làm gì và sắp phải làm gì tiếp theo.

Trong lúc còn đang bàng hoàng—

"Rầm!"

Tấm kim loại trước mặt bị một lực mạnh hất tung, vặn vẹo méo mó bay ra xa.

Lưu Ý chưa kịp phản ứng, một xúc tu đen sì, to lớn đã nhanh chóng luồn vào trong, cuốn chặt lấy cậu, nhấc bổng khỏi khoang ngủ—

Xúc tu siết chặt đến mức cơ thể cậu như sắp bị bẻ gãy làm đôi, cơn đau khủng khiếp ập đến, khiến cậu hét lên kinh hoàng!

Ngay giây tiếp theo, một tia sáng bạc lướt qua.

"Xoẹt!"

Xúc tu bị chém đứt tận gốc!

Tiếng gào thét chói tai của con quái vật xuyên thẳng vào màng nhĩ của Lưu Ý!

Cả người cậu cùng với đoạn xúc tu đứt rời rơi mạnh xuống sàn kim loại, toàn thân đau nhức dữ dội, thị giác cũng bị mờ đi trong thoáng chốc.

Cậu thở hổn hển, toàn thân run rẩy chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu lên—

Một bóng người mảnh khảnh đứng quay lưng về phía cậu.

Giống như một thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp đứng trên nắp một khoang ngủ, xé toạc tầm nhìn của cậu.

Người đó cầm một thanh đại đao khổng lồ, máu đen đặc sệt của quái vật chảy dọc theo lưỡi đao, nhỏ xuống từng giọt.

Không ít máu bắn lên chiếc sơ mi trắng tinh của người đó.

Lúc này, cả "phòng thí nghiệm" đã rơi vào hỗn loạn.

Tiếng la hét, tiếng chiến đấu vang lên khắp nơi, đạo cụ bay tán loạn, những xúc tu quất ngang không trung.

Giữa sự hỗn loạn đó, Hạ Cảnh cười thích thú, khe khẽ thở dài một hơi đầy mãn nguyện:

"Bữa tiệc chính, cuối cùng cũng bắt đầu rồi."

*

Không gian rộng lớn, sáu mặt đều được xây dựng bằng kim loại.

Chín khoang ngủ được đặt chính giữa căn phòng, sáu trong số đó đã bị mở nắp.

Những con quái vật rõ ràng đã xông vào từ bên ngoài, một số xúc tu vẫn còn chen chúc ở cửa ra vào, chặn kín cả lối vào, ép đến mức khung cửa suýt bị bóp méo.

Cả cơ thể quái vật bị bao phủ trong màn sương đen dày đặc, những xúc tu đen sì to lớn điên cuồng vung vẩy.

Thân chính của nó trông như một con bạch tuộc khổng lồ, làn da đen nhánh, trên đó khảm những con mắt mảnh và cong như trăng lưỡi liềm, bên dưới là một cái miệng trắng bệch há rộng, bên trong đầy rẫy những chiếc răng sắc nhọn chi chít.

Trong sự hỗn loạn, Vương Dược Nhiễm vừa hét toáng lên vừa cùng bà lão dựa lưng vào nhau, điên cuồng chặt đứt những xúc tu quấn lấy họ.

Những đoạn xúc tu đứt lìa bay tứ tung!

Giả Thanh vừa chém đứt một xúc tu, đã bị một cái khác quật mạnh vào người, đập cậuvăng vào góc phòng, lưng đập thẳng vào bức tường kim loại.

"A đau vãi!" Cậu rên lên.

Bức tường sau lưng cậu ta là một hàng tủ hồ sơ âm tường, bị cú va chạm làm rơi một ngăn kéo, từ đó rớt ra một tập tài liệu.

Giả Thanh cúi đầu nhìn—

《Thí nghiệm Giấc ngủ Mộng Ma - Giai đoạn 417》.

Địa điểm thí nghiệm là cơ sở nào đó, khỏi cần nghĩ cũng biết chính là nơi họ đang mắc kẹt.

Trong tài liệu ghi rõ, Mộng Ma là một loài quái vật ăn thịt người với số lượng cực kỳ lớn. Chúng không chỉ có thể trực tiếp nuốt chửng con người mà còn có khả năng tạo ra giấc mơ để ăn mòn linh hồn của nạn nhân trong mộng cảnh.

Thí nghiệm này được thiết lập sau khi con người đạt được thỏa thuận với tộc Mộng Ma. Nội dung thí nghiệm là tách riêng Mộng Ma và những người tham gia thí nghiệm, nhốt vào hai phòng khác nhau, sử dụng khoang ngủ để ghi chép lại quá trình trải nghiệm giấc mơ của họ.

... Nhưng tình hình hiện tại, rõ ràng là Mộng Ma đã vi phạm thỏa thuận!

Chúng đã phá bỏ phòng giam của mình và trực tiếp lao ra ăn thịt người rồi!

"Đậu má, cái phó bản gì thế này?! Lằng nhằng rắc rối vậy mà chỉ có hai sao?!" Giả Thanh không nhịn được mà chửi bậy.

Vừa dứt lời, cậu chợt nghĩ lại—

Chín người chơi mà mới chết ba.

Xét theo tỷ lệ tử vong, đúng là phó bản hai sao còn gì!

Giả Thanh: "......" Không nói nên lời!

Ở phía xa, Tống Ngưỡng cảm thấy con dao găm không tiện lắm, dứt khoát lấy ra một thanh đại đao giống của Hạ Cảnh từ túi không gian—dù sao cũng đều mua từ siêu thị chính thức—sau đó nhanh chóng lộn người né một xúc tu quất tới, mượn lực nhảy lên cao rồi chém mạnh xuống.

"Xoẹt!"

Mấy cái xúc tu bị chém đứt ngay lập tức!

Con quái vật đau đớn rít gào, quẫy đạp càng điên cuồng hơn!

Tống Ngưỡng xoay người, quét sạch những xúc tu xung quanh mình, vừa dọn xong tầm nhìn, anh liền thấy Hạ Cảnh đang giẫm lên một xúc tu to tướng, lao thẳng về phía cơ thể chính của con quái vật.

Thanh niên nhếch môi, không thèm quay đầu mà nói:

"Tôi chém nó rồi, thì cái xác này là của tôi!"

Tống Ngưỡng: "...... Ai nói với cậu thế?!"

Với trình độ của Tống Ngưỡng, vào phó bản chỉ để kiếm điểm? Đừng đùa!

Thu thập xác quái vật mới là công việc chính.

Trong phó bản, mọi người có thể đồng lòng hợp sức.

Nhưng khi sắp đến hồi kết, cạnh tranh chính là điều không thể tránh khỏi.

Dù Tống Ngưỡng có tốt tính đến đâu, cũng không thể nhường nhịn vào lúc này.

Anh cười lạnh, chớp mắt đã đâm xuyên một xúc tu đang lao tới, sau đó mượn lực bật lên, nhảy lên một xúc tu khác, nhẹ nhàng xoay cổ tay, ném ngược lưỡi đao ra sau, rồi lao thẳng về phía cơ thể chính của quái vật!

Lúc này, quái vật đã bị chặt đứt gần hết xúc tu, máu đen văng tung tóe khắp nơi.

Nó điên cuồng giãy giụa, gầm rú giận dữ, muốn ăn sạch đám nhân loại đáng ghét này!

Nhưng rồi, khi nó trợn mắt nhìn hai kẻ chặt mình hăng nhất đang lao đến thẳng mặt nó, trong ánh mắt lấp lánh khao khát như nhìn thấy đùi gà rán...

Nó đơ ra.

Nó hoàn toàn đơ ra!

Đôi mắt hình trăng lưỡi liềm của nó cuối cùng cũng mở to, tròn xoe đầy bàng hoàng!

Không để cho nó có cơ hội quay đầu bỏ chạy, Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng cùng lúc nhảy vọt lên, siết chặt đại đao, đâm mạnh xuống—

"Gào——!!"

Sau tiếng rít chói tai đến mức xuyên thủng màng nhĩ, tất cả mọi thứ chìm vào tĩnh lặng...

Vương Dược Nhiễm, bà cụ, Giả Thanh và Lưu Ý đều đã bị máu đen bắn tung tóe đầy người, trông như vừa lăn lộn trong bể mực.

Bọn họ thở hổn hển, mệt như chó, liếc mắt nhìn về phía trước—

Chỉ thấy Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng đã bắt đầu cắm đầu cắt xẻ xác quái vật, tốc độ nhanh như máy cưa điện.

Cả hai không ai giúp ai, cũng không ai cản ai, rõ ràng là theo nguyên tắc—ai cắt nhanh hơn, cắt nhiều hơn thì người đó hưởng lợi!

Bốn người còn lại: "......"

Đệt, hai tên này thật sự không phải người mà!!

Cùng lúc đó, họ có thể cảm nhận rõ ràng—

Trong ý thức của họ, tùy chọn "Thoát khỏi phó bản" đã xuất hiện.

Phó bản này... cuối cùng cũng kết thúc rồi.

*

Sau khi hầu hết các phó bản kết thúc, hệ thống sẽ dành ra hai mươi phút để cho phép người chơi rời đi.

Trong phòng thí nghiệm, xác xúc tu nằm la liệt khắp nơi.

Chỉ dựa vào hai người Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh chắc chắn không thể thu thập hết số nguyên liệu này, thế nên Lưu Ý, Giả Thanh, Vương Dược Nhiễm và bà cụ cũng nhặt lấy một ít.

Bên phía xác quái vật, Hạ Cảnh gần như đã nhét đầy túi không gian của mình.

Chỉ những phần thi thể có mật độ năng lượng trên 100 mới có thể được cậu hấp thu và sử dụng.

Mỗi loại quái vật, mỗi bộ phận trên cơ thể chúng đều có mật độ năng lượng khác nhau, vì vậy số thịt này phải đợi đến khi về đến nhà an toàn, cân đo đong đếm mới biết có đạt chuẩn hay không.

Đương nhiên, trước đây không ít lần Hạ Cảnh phí công mang cả đống xác quái vật về, cuối cùng phát hiện ra tất cả đều không đạt chuẩn.

Chính vì thế, để chuyến đi này không vô ích, ngoài việc thu thập phần thân xác thông thường, Hạ Cảnh cũng phải tìm kiếm bộ phận công kích của quái vật—quái vật đạo cụ, để bổ sung thêm hàng hóa cho cửa hàng nhỏ của cậu.

Thế nhưng, đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa tìm thấy bộ phận công kích của Mộng Ma.

Hạ Cảnh đứng thẳng dậy, toàn thân đen nhẻm, cậugiơ tay quệt mặt, hít sâu một hơi.

Khi người chơi thu được quái vật đạo cụ, hệ thống sẽ tự động hiển thị thông báo trong não bộ và cung cấp cách sử dụng vật phẩm.

Như có linh cảm, Hạ Cảnh quay đầu lại—

Chỉ thấy Tống Ngưỡng đang cầm một khúc xương trắng duy nhất lấy từ cơ thể chính của Mộng Ma, cúi đầu im lặng.

Vài giây sau, anh ngước lên, mỉm cười đầy ẩn ý với Hạ Cảnh.

Hạ Cảnh: "............"

Giọng điệu của cậu hơi nhấc lên: "Anh lấy được rồi à?"

"Ừ, xương của Mộng Ma. Giữ nó trong tay, có thể có ba lần xâm nhập vào giấc mơ của người khác để gây nhiễu tâm trí," Tống Ngưỡng lười biếng mỉm cười, chậm rãi nói, "Dù tác dụng không lớn lắm, nhưng tôi nhận rồi. Có cơ hội có thể trao đổi đạo cụ với người khác."

Hạ Cảnh nheo mắt, dõi theo từng động tác của Tống Ngưỡng khi anh bỏ vật phẩm vào túi không gian.

Ánh mắt đó quá mức mãnh liệt.

Tống Ngưỡng chưa từng thấy bộ dạng này của Hạ Cảnh, không nhịn được mà bật cười: "Sao thế, cậu thích nó lắm à?"

Hạ Cảnh lập tức nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc gật đầu, lại gật đầu.

Tống Ngưỡng nhếch môi, nhàn nhạt động viên:

"Vậy thì bạn học Hạ, lần sau cố gắng hơn nhé."

Hạ Cảnh: "............"

Cậu lặng lẽ nhìn bóng lưng Tống Ngưỡng vừa cười vừa bước đến chỗ Giả Thanh, ánh mắt sâu xa khó lường.

Lúc này, Giả Thanh và những người còn lại đã mở hết ba khoang ngủ còn lại.

Không ngoài dự đoán, bên trong là ba người chơi đã "ngủ say" từ trước—Hoàng Mặc, Hứa Kim và Kim Nam.

Lưu Ý và Vương Dược Nhiễm khóc không thành tiếng, họ phải chính thức nói lời tạm biệt với những người bạn của mình.

Giả Thanh vừa cảm thấy đau lòng, vừa không khỏi run sợ.

Khi Tống Ngưỡng đi đến gần, cậu ta thấp giọng hỏi:

"Anh Ngưỡng, nếu không phải Lưu Ý và Hoàng Mặc là anh em thân thiết từ nhỏ, biết rõ những chuyện đã xảy ra với cậu ấy, thì chúng ta có khi nào không qua nổi ải cuối không?"

NPC xông vào, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với họ, đồng nghĩa với việc chắc chắn sẽ có người bị tống vào phòng tối.

Mà nếu bọn họ không thể nhanh chóng rời khỏi tầng giấc mơ đầu tiên, thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Tống Ngưỡng suy nghĩ một chút, chậm rãi đáp:

"Trong phó bản này, một khi người chơi bắt đầu 'quay ngược trở lại', họ sẽ không còn tạo ra giấc mơ mới nữa, mà chỉ có thể kẹt lại ở tầng giấc mơ đầu tiên."

"Nhưng phó bản cũng không thể để người chơi có thời gian vô hạn để khám phá. Vì vậy, khả năng cao là hệ thống sẽ rút ngắn thời gian. Nếu không thể hoàn thành phó bản trong thời gian giới hạn, phó bản sẽ trực tiếp đóng lại, và tất cả mọi người... sẽ không bao giờ ra ngoài được nữa."

Những phó bản thông thường, hệ thống thường giới hạn thời gian từ bảy đến mười ngày.

Nhưng loại phó bản này, khi đến giai đoạn cuối cùng, người chơi rất có thể chỉ còn lại một đến hai ngày để hoàn thành.

Nghĩ đến đây, Giả Thanh rùng mình.

Dù là phó bản cấp độ nào đi chăng nữa, cũng không thể xem thường.

Ở phía bên kia, Vương Dược Nhiễm đã điều chỉnh lại tâm trạng, đang trò chuyện với bà cụ.

Tống Ngưỡng im lặng quan sát, sau đó tiến đến, đưa cho bà cụ một chiếc chìa khóa.

Toàn thân chiếc chìa khóa này màu bạc, trông như một chiếc chìa khóa bình thường nhất, nhưng trên bề mặt lại khắc một ký hiệu ":)".

Biểu tượng này đại diện cho sản phẩm đến từ—

Thành phố Nụ Cười.

Bà cụ ngạc nhiên hỏi: "Đứa nhỏ, con đưa bà cái này là gì vậy?"

Hạ Cảnh không biết từ lúc nào cũng đã bước tới, liếc nhìn chiếc chìa khóa, rồi lại liếc nhìn Tống Ngưỡng.

Tống Ngưỡng giải thích: "Siêu thị chính thức của Thành phố Nụ Cười ngoài việc bán các loại đạo cụ, còn bán không gian cá nhân cho người chơi. Mỗi không gian cá nhân được trang bị năm chiếc chìa khóa. Chiếc chìa khóa này có thể mở không gian cá nhân của tôi. Bà cứ giữ lấy, chỉ cần nắm nó trong tay và nghĩ 'Mở cửa', bà có thể vào trong. Nếu sau này ở Thành phố Nụ Cười có gặp bất cứ vấn đề gì, bà đều có thể đến tìm tôi."

Giá của một không gian cá nhân khởi điểm từ một trăm điểm, không phải người chơi bình thường nào cũng có thể mua được.

Vậy nên khi Vương Dược Nhiễm và Lưu Ý nhìn thấy chiếc chìa khóa này, ánh mắt họ lập tức ánh lên vẻ ngưỡng mộ.

Bà cụ cũng bất ngờ, vội vàng xua tay từ chối: "Ôi, vậy sao được chứ..."

"Để dư chìa khóa cũng chẳng có ích gì," Tống Ngưỡng vẫn đặt chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay bà, "Bà cứ giữ đi ạ."

"Ôi chao, thế này... thật sự cảm ơn con..." Bà cụ cười khổ, "Nhưng bà đã lớn tuổi thế này, qua được một ải đã là may mắn rồi. Sau này sẽ ra sao, thật sự khó nói lắm."

Vương Dược Nhiễm lập tức tiếp lời: "Bà đừng nói thế! Vậy thế này đi, sau khi ra khỏi phó bản, chúng ta sẽ đến sảnh trò chơi. Bà ra ngoài thì cứ đứng yên tại chỗ, cháu sẽ tìm bà, dẫn bà đi làm quen với nơi này, hiểu rõ quy tắc. Sau đó chúng ta còn có thể cùng nhau vào phó bản, chăm sóc lẫn nhau!"

"Đúng rồi, bà ơi, bà bị hút vào Thành phố Nụ Cười sau khi bị xe điện đụng phải đúng không? Thành phố Nụ Cười chỉ đưa người mới vào khi không có camera ghi lại hoặc không có người qua đường chứng kiến—Lúc bà bị xe đụng, chắc chắn người gây tai nạn đã bỏ trốn đúng không!"

Vương Dược Nhiễm vừa phân tích vừa nổi giận.

Bà cụ gật đầu: "Hình như... hình như đúng vậy. Trước khi ngất đi, bà nghĩ người đó đã chạy mất..."

"Đúng là cặn bã!" Vương Dược Nhiễm chửi ngay tại chỗ, "Sau khi thoát khỏi Thành phố Nụ Cười, vết thương của người chơi trong thực tế cũng sẽ hồi phục phần lớn, nhưng bà vẫn phải đi bệnh viện ngay lập tức..."

Bà cụ không còn người thân nào trong thế giới thực.

Bà nhìn Vương Dược Nhiễm lải nhải không ngừng, đôi mắt hơi ươn ướt, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại: "Được, được, bà biết rồi."

Ở bên kia, Tống Ngưỡng để ý thấy Hạ Cảnh vẫn luôn liếc nhìn chiếc chìa khóa.

Tống Ngưỡng lại càng thích thú, trêu chọc: "Sao thế, cậu cũng muốn à?"

Đột nhiên, anh nảy ra một ý tưởng: "Cho cậu một cái cũng không phải là không thể... Nhưng phải dùng danh tính thật của cậu để trao đổi."

Hạ Cảnh ngước mắt, ánh cười mơ hồ.

Tống Ngưỡng cũng cong môi, ánh mắt thâm thúy nhìn lại cậu.

"Không cần," Hạ Cảnh hờ hững liếc anh một cái, giọng điệu chắc nịch, "Thứ tôi muốn, tôi nhất định sẽ tự nghĩ cách lấy được."

Tống Ngưỡng: Ò hó.

Dứt lời, Hạ Cảnh nhắm mắt lại, chọn 'Thoát khỏi phó bản'.

Ý thức của cậu chìm vào bóng tối, đồng thời, giọng nói máy móc của hệ thống vang lên trong đầu—

"Chúc mừng người chơi Hạ Cảnh đã vượt qua phó bản hai sao 《Đừng nghĩ đến nó!》!"

"Phó bản hai sao có điểm tối đa là 30. Điểm thông quan của người chơi Hạ Cảnh: 30 điểm!"

"Người chơi Hoàng Mặc đã tử vong, tổng điểm 96 sẽ được phân phối; người chơi Hứa Kim đã tử vong, tổng điểm 58 sẽ được phân phối; người chơi Kim Nam đã tử vong, tổng điểm 159 sẽ được phân phối."

"Tổng điểm chờ phân phối: 313. Người chơi Hạ Cảnh nhận được một phần sáu, tức 52.17 điểm, làm tròn thành 52 điểm."

"Tổng điểm thông quan của người chơi Hạ Cảnh: 82 điểm. Hiện tại tổng điểm tích lũy là 82 điểm, hãy cố gắng hơn nữa nhé!"

Hạ Cảnh rời khỏi phòng đăng nhập, liếc nhìn đồng hồ.

Bọn họ ở trong phó bản lâu như vậy, nhưng thời gian ở sảnh trò chơi chỉ mới trôi qua một giờ.

Cậu đút tay vào túi quần, bước nhanh về phía siêu thị chính thức.

Mua sắm là nghi thức bắt buộc của Hạ Cảnh mỗi khi thông qua phó bản.

Mà lúc này, siêu thị chính thức vẫn đông nghịt người như trước khi cậu vào phó bản.

Khi Hạ Cảnh bước vào siêu thị, Tống Ngưỡng và Giả Thanh cũng vừa ra khỏi phòng đăng nhập bên cạnh.

Giả Thanh mắt tinh, lập tức nhận ra Hạ Cảnh, kích động nói: "Ể, anh Ngưỡng, kia chẳng phải Hạ Cảnh sao! Đi nào đi nào, chúng ta cũng phải mua vật tư nữa!"

Vừa bước vào siêu thị, hai người liền nhìn thấy—

Hạ Cảnh đang... mua sắm điên cuồng.

Giống như Tống Ngưỡng, những người bỏ nhiều điểm để mua không gian cá nhân thường là vì họ có đủ điểm số, cộng thêm việc cần một nơi riêng tư để bạn bè có thể đến bàn bạc kế hoạch.

Nhưng ngoài ra, những món hàng khác trong siêu thị như đồ ăn vặt, xiên nướng, cây cảnh... chẳng ai thèm mua cả. Dù sao đây cũng không phải là nơi để định cư lâu dài.

Vậy mà Hạ Cảnh lại mua sắm điên cuồng, như thể muốn tiêu sạch hết điểm mình vừa kiếm được. Điều này thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ từ những người xung quanh, bao gồm cả Tống Ngưỡng và Giả Thanh, hai người họ đều mang vẻ mặt quái dị.

Thực ra, Hạ Cảnh từng làm một thí nghiệm.

Cậu muốn xem mình có thể giống như các người chơi chính thức, tích lũy điểm số cho đến một vạn điểm hay không.

Kết quả là thất bại. Nếu không tiêu hết số điểm nhận được trong vòng mười ngày, điểm của cậu sẽ bị xóa sạch.

Như thể hệ thống phát hiện lỗi bug rồi sửa lại vậy.

Khoảng thời gian "mười ngày" này được tính theo thời gian trong sảnh trò chơi, nhưng bản thân Hạ Cảnh mỗi bảy ngày trong sảnh mới có thể vào đây một lần.

Vậy nên từ đó về sau, mỗi khi vượt ải, cậu sẽ lập tức tiêu gần hết điểm, chỉ để lại một chút đủ dùng cho lần đăng nhập tiếp theo.

Lúc này, Hạ Cảnh vừa cầm lên một gói gia vị lẩu từ trên kệ.

Bình thường cậu không có hứng thú với thứ này, nhưng sau khi nghe Giả Thanh nhắc đến trong phó bản, tự nhiên lại muốn thử.

Kết quả là, khi vừa cầm lên, giọng nói lạnh lùng của Tống Ngưỡng liền vang lên từ phía sau:

"Cậu định an cư lập nghiệp ở đây luôn à?"

Hạ Cảnh quay đầu lại.

Tống Ngưỡng nhìn cậu như thể thấy chuyện gì thần kỳ: "Điểm của phó bản hai sao vẫn chưa đủ để phung phí thế này đâu. Cậu tính khi nào mới tích đủ một vạn điểm theo cách này?"

"Đúng đó, anh Cảnh," Giả Thanh cũng ghé sát lại, vẻ mặt đau lòng, "Lẩu thì đi đâu chả ăn được! Nếu cậu thiếu tiền ở thế giới thực, chúng ta trao đổi liên lạc đi, ra ngoài tôi bao cậu một chầu lẩu tối nay luôn, thế nào?"

Hạ Cảnh chớp mắt: "Mấy cậu thường ăn lẩu với gì?"

Giả Thanh hào hứng kể: "Nhiều lắm, thịt cừu cuộn, thịt bò cuộn mỗi thứ một đĩa, sách bò, trăm lá phải gọi đủ cả, thêm chút gan xiên, thăn lợn cắt lát, gà viên, cá trích—"

Hạ Cảnh phóng tầm mắt nhìn quanh siêu thị chính thức, nheo mắt nói: "Ở đây hình như không có đủ nguyên liệu như thế."

Giả Thanh suýt nữa ngã ngửa tại chỗ—nói cả đống như thế, mà người này vẫn định mua lẩu ăn ở đây thật à?!

Ăn uống ngon lành trong khi những người chơi khác mặt mày tái mét vì sợ hãi, có thấy quá đáng không?!

Tống Ngưỡng càng cảm thấy kỳ quặc.

Nhưng chưa kịp nói gì, đột nhiên có người hét lên:

"Bảng xếp hạng điểm tuần này đã có rồi!"

Ngay lập tức, không ít người bỏ dở việc mua sắm, đổ ra ngoài xem bảng xếp hạng.

Giả Thanh cũng kéo Tống Ngưỡng đi xem.

Trong khi đó, Hạ Cảnh từ tốn thanh toán hóa đơn tại quầy "thu ngân" hologram của siêu thị chính thức.

Sau đó, cậu đi ra ngoài, nhìn về phía màn hình toàn ký lớn nhất ở trung tâm Thành phố Nụ Cười.

Lúc này, bên góc trái của màn hình, hệ thống đang hiển thị danh sách 200 người chơi có điểm số cao nhất một cách ẩn danh.

Hạng 1: 1781 điểm.
Hạng 2: 1778 điểm.
Hạng 3: 1736 điểm.
Hạng 4: 1622 điểm.
...

Có không ít người đang cúi đầu ghi chép lại bảng xếp hạng.

Nhiều người chơi thường theo dõi sự thay đổi thứ hạng mỗi tuần, bởi dù danh sách giấu tên, nhưng nếu ai trong top 20 có biến động điểm số lớn, họ có thể suy đoán được rất nhiều thông tin.

"Hạng nhất chắc vẫn là cùng một người, tuần này tăng thêm 238 điểm... Không có phó bản bốn sao nào mở, vậy chắc là đã vào hai phó bản ba sao hoặc một ba sao một hai sao."

"Chết tiệt, hạng 11 tuần trước biến mất rồi!"

"Biến mất?"

Hầu hết người chơi đều rất trân quý điểm số của mình.

Mua đạo cụ là chuyện bất đắc dĩ—vào phó bản mà không mang theo vũ khí, ai cũng thấy bất an.

"Thứ hạng 11 và 12 trước đây có khoảng cách điểm rất lớn, nhưng bây giờ, khoảng cách đó lại xuất hiện giữa hạng 10 và 11!"

"Lại có một người nữa bị loại à... Haizz..."

"Cũng có thể là tiêu một số điểm lớn?"

"Không giống như bị trừ điểm do tiêu dùng. Vì từ hạng 11 trở đi, xu hướng điểm số giống hệt xu hướng từ hạng 12 trở đi của tuần trước. Chứng tỏ người đứng hạng 11 tuần trước khả năng cao là đã bị loại."

Cả sảnh trò chơi đều đang ngước nhìn bảng xếp hạng.

Danh sách này thể hiện tiến độ chung của tất cả người chơi trong hành trình thoát khỏi Thành phố Nụ Cười.

Họ khát khao đội tiên phong có thể nhanh hơn nữa, mau chóng đạt đến 10.000 điểm.

Họ muốn biết— liệu có thật chỉ cần đạt đến 10.000 điểm, tất cả sẽ kết thúc?

Nhưng mỗi lần xếp hạng công bố, đều có vui mừng lẫn bi thương.

Có người tiến về phía trước, cũng có kẻ hoàn toàn gục ngã.

Con đường phía trước của họ, vẫn còn rất xa xôi.

Tống Ngưỡng quét mắt qua bảng xếp hạng, sau đó nhìn thanh niên đang đứng bên cạnh mình.

Thực lực của người này quá xuất sắc. Nếu đã ở Thành phố Nụ Cười một thời gian, điểm số đáng lẽ đã rất cao, lọt vào top 200 cũng không phải điều khó hiểu.

Nhưng nếu mỗi lần qua ải, cậu ta đều tiêu sạch điểm số như thế này...

Vậy trên bảng xếp hạng, tuyệt đối không thể có tên hắn.

Một người chơi, làm sao có thể không quan tâm đến điểm số của chính mình chút nào?

Cảm giác nghi hoặc trong lòng Tống Ngưỡng càng sâu hơn.

Như thể nhận ra ánh mắt của anh, Hạ Cảnh liếc nhìn anh một cái, khẽ cười, rồi xoay người rời đi.

Tống Ngưỡng sững lại, nhưng cuối cùng không gọi cậu lại.

Giả Thanh lúc này mới hoàn hồn, nhưng Hạ Cảnh đã biến mất từ bao giờ.

Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, bực bội nói: "Ngưỡng ca, sao anh không hỏi xin phương thức liên lạc trong Thành phố Nụ Cười chứ? Dù gì cũng là anh em mà!"

"Anh em cái gì?" Tống Ngưỡng nhàn nhạt đáp, "Chỗ này dễ kết bạn thế à?"

Giả Thanh nghẹn lời.

Tống Ngưỡng mắt đen trầm xuống, chậm rãi nói:

"Phó bản của Thành phố Nụ Cười muôn hình vạn trạng."

"Lần sau gặp lại, chưa chắc đã là đồng đội."

"Có khi sẽ là đối thủ."

Một góc của Thành phố Nụ Cười.

Cuối con hẻm nhỏ hẹp, quanh co.

Nhà an toàn vẫn y như lúc Hạ Cảnh rời đi.

Những đóa hoa bên cửa sổ nở rộ lặng lẽ.

Hai con cá vàng kê đầu vào nhau ngủ say trong bể nước.

Chú chó lông vàng cuộn mình bên chân ghế sofa, mắt nhắm nghiền, buồn chán mà vẫy vẫy đuôi.

Khoảnh khắc tiếng cửa mở vang lên, Nắm Nhỏ giật giật tai, bật dậy.

Một bóng người phủ xuống nền nhà của nhà an toàn.

Nắm Nhỏ vẫy đuôi chạy đến bên cạnh thanh niên vừa mở cửa, thân mật cọ vào ống quần của cậu, chào đón cậu trở về.

Hạ Cảnh khẽ cười, cúi xuống gãi gãi cằm nó, dịu dàng nói:

"Tao về rồi, không đợi lâu chứ?"

Nắm Nhỏ "gâu" một tiếng, vui vẻ đáp lại.

Hạ Cảnh nheo mắt cười, lại xoa đầu nó một cái, sau đó đứng thẳng dậy.

Cậu triệu hồi số mảnh xác quái vật còn lại trước khi vào phó bản, rút lấy năng lượng của chúng, biến thành một tấm lót khổng lồ, trải rộng ra sàn phòng khách.

Sau đó, Hạ Cảnh móc túi không gian ra, tháo dây buộc, rồi đổ toàn bộ ra ngoài.

Những mảnh xác quái vật từ trong túi ồ ạt rơi xuống, trong chớp mắt chất đầy cả phòng khách của nhà an toàn.

Mùi tanh hôi nồng nặc như một ngọn núi u ám đột ngột bùng lên giữa căn phòng.

Nắm Nhỏ giật bắn người, đuôi cụp xuống, sủa lên một tiếng hoảng loạn, rồi chạy thục mạng ra xa.

Hạ Cảnh cười phá lên.

Hạ Cảnh cúi xuống, tâm trạng vui vẻ, trước tiên lục ra từ đống thịt nhầy nhụa một con quái nhỏ đáng thương—một chiếc micro dính đầy máu đen.

Cậu lau sạch nó, sau đó nhẹ nhàng đặt lên bệ cửa sổ.

Hạ Cảnh mỉm cười, dùng ngón tay gõ nhẹ lên đầu con quái micro:

"Được rồi, giờ mày có thể phát nhạc rồi."

Con quái micro run rẩy, há miệng nở một nụ cười nịnh nọt.

Hạ Cảnh cong môi, cảnh sắc bên ngoài nhà an toàn bỗng chốc biến đổi, cuộc hành trình lại tiếp tục trôi dạt.

Đồng thời, con quái micro mở miệng, phát ra một bài rock cuồng nhiệt.

Tiếng guitar điện và bass đồng loạt vang lên, nhịp trống dồn dập như muốn xé toạc mái nhà.

Âm nhạc dữ dội đến mức có thể làm nổ tung não bộ của một người.

Bên ngoài nhà an toàn, một nhóm người chơi đang vùng vẫy trong đầm lầy sắp sửa bị nhấn chìm hoàn toàn.

Họ nhìn thấy nhà an toàn đột ngột xuất hiện, một lão game thủ mắt sáng lên, vừa định hét "Cứu mạng!" thì...

—ẦM!

Tiếng rock từ nhà an toàn nổ tung như sấm sét, làm mặt bùn gợn sóng dữ dội, khiến họ chìm xuống sâu hơn!

Nhóm người chơi: "???!!!"

Tầm nhìn của họ lại thấp đi một đoạn, cả đám ngơ ngác nhìn nhau.

Còn Hạ Cảnh, ở trong nhà an toàn, vừa ngân nga theo điệu nhạc, vừa kiểm kê chiến lợi phẩm.

Khung cảnh bên ngoài lại thay đổi.

Một nghĩa địa hiện ra.

Đám người chơi bị lũ xác sống bật dậy từ quan tài ôm cắn, đang gào khóc thảm thiết.

Họ vừa nước mắt ròng ròng, vừa nhìn thấy nhà an toàn xuất hiện đột ngột, hệt như thấy ánh sáng nơi cuối con đường.

Nhưng ngay giây tiếp theo—

—ẦM!

Tiếng rock dữ dội lại bùng nổ, làm thịt thối trên mặt bọn xác sống rớt xuống một mảng!

Một con xác sống hoảng hốt nhặt miếng thịt lên, nhanh chóng dán lại vào hộp sọ, sau đó... càng cố gắng cắn mạnh hơn!

Nhóm người chơi: "Đậu má—!!!"

Còn Hạ Cảnh, trong nhà an toàn, hai mắt lấp lánh, hăng say rút năng lượng từ đống xác quái vật.

Khung cảnh tiếp tục thay đổi, lần này là dưới đáy biển.

Một nhóm người chơi vùng vẫy bơi lội, liều mạng chạy trốn khỏi một con quái vật biển khổng lồ.

Họ nhìn thấy phía trước có một căn phòng, mừng rỡ hò hét dưới nước:

"U u u u!" (An toàn rồi!)

Họ kích động bơi về phía đó.

Nhưng ngay lúc này—

—ẦM!!!

Tiếng rock mạnh mẽ bùng nổ, tạo thành sóng âm hữu hình, hất tung cả đám về phía cái miệng đầy răng sắc nhọn của con quái vật biển!

Nhóm người chơi: "WCNMMP!!!!" (Má nó chứ!!!!)

Còn Hạ Cảnh, lại dùng nguồn năng lượng dồi dào mở rộng nhà an toàn, xây thêm hai căn phòng đôi mới.

Cậu dang rộng hai tay, nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác vương quốc nhỏ bé của mình ngày càng lớn mạnh.

Tối hôm đó, diễn đàn Thành phố Nụ Cười phát điên.

Một bài viết leo lên top, chưa đầy một lúc đã trở thành bài HOT.

Tiêu đề:
"Đậu má! Hôm nay có ai gặp nhà an toàn không? Có ai vào được chưa???"

Bình luận phía dưới:

[Lầu 1]: "Ôi, tôi thấy rồi! Tôi còn nghe thấy một bản rock cực kỳ cháy! Chưa bao giờ nghe nói nhà an toàn phát nhạc cả! Ban đầu tôi tưởng là phó bản đang cố dụ tôi vào bẫy nên không dám vào..."

[Lầu 2]: "Lầu trên, người đẹp chủ quán đúng là đẹp thật, nhưng cậu lấy đâu ra ảo giác anh ta 'tốt bụng' vậy?!! 😂"

[Lầu 3]: "Đừng nói nữa, tôi lúc đó bị một con zombie cắn vào eo, tiếng rock nổ cái 'BÙM!', thịt trên mặt nó rơi sạch! Nó tưởng bị thiếu dinh dưỡng, suýt nữa cắn luôn quả thận còn lại của tôi!!"

[Lầu 4]: "Cười chết, lầu trên ra phó bản rồi có lấy lại được quả thận không???"

[Lầu 5]: "Kinh ngạc! Mỹ nhân chủ quán không thích trồng hoa mà lại thích rock sao???"

[Lầu 6]: "Đù, tôi từng vào nhà an toàn mà! Sao lần này chủ quán đổi phong cách vậy?? 🤦‍♂️"

[Lầu 7]: **"Cảnh báo trước, CẢNH BÁO TRƯỚC!!! Thấy nhà an toàn, lập tức tránh xa! Nhạc rock cực kỳ nguy hiểm!!!"

[Lầu 8]: "Cái này cái này... thực ra tôi hát rock cũng khá lắm! Tôi không cần lương cao đâu, chỉ cần chút đạo cụ quái vật thôi! Chủ quán xem xét tôi đi! 🥺"

[Lầu 9]: "Tôi có thể làm ca sĩ nội trú! Cũng không đòi hỏi lương cao đâu! Mỗi tuần cho tôi một món đạo cụ quái vật là đủ! Chủ quán xem xét tôi đi! 🥺"

[Lầu 10]: "Thật ra... tôi có thể vừa sưởi ấm giường cho chủ quán vừa cùng anh ấy rock and roll... Chủ quán, anh có muốn yêu tôi cả đời không? 😳"

[Lầu 11]: "Ba người lầu trên, mơ tiếp đi nhé! 🐶"

Lúc này.

Tống Ngưỡng và Giả Thanh rời khỏi sảnh trò chơi, nhưng chưa vội quay về thực tế mà ghé qua không gian cá nhân của Tống Ngưỡng để gặp một người bạn khác—Phong Thức.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Thành phố Nụ Cười lại có chuyện lớn xảy ra.

Phong Thức mở miệng:

"Vừa rồi, xuất hiện một phó bản... bốn sao.

Tống Ngưỡng nghe vậy, thu lại vẻ mặt hờ hững, đi thẳng vào phòng đăng nhập trong không gian cá nhân, tiêu tốn hai điểm để kiểm tra.

Trạng thái của phó bản bốn sao hiện tại là "0/5".

Không có gì ngạc nhiên.

Khác với các phó bản một, hai, ba sao luôn tồn tại lâu dài, có thể cập nhật liên tục và cho phép người chơi vào nhiều lần, phó bản bốn sao, năm sao vô cùng hiếm gặp.

Chúng là phó bản một lần, một khi có người hoàn thành, nó sẽ lập tức biến mất khỏi danh sách phó bản.

Hơn nữa, ngay cả khi xuất hiện, người chơi bình thường cũng không dám bước vào—vì vào rồi chính là đi tìm chết.

Do đó, mỗi khi Thành phố Nụ Cười xuất hiện phó bản bốn sao, diễn đàn lập tức dậy sóng, chắc chắn sẽ có người lập bài viết tập hợp cao thủ.

Sau khi xác nhận đủ số lượng người, mọi người mới cùng nhau tiến vào phó bản.

Tống Ngưỡng cẩn thận xác nhận lại tiêu đề và ảnh bìa của phó bản, rồi mới bước ra ngoài.

Phong Thức và Giả Thanh nhìn anh:

"Lần này cậu cũng định vào à?"

Tống Ngưỡng không hề do dự, gật đầu.

Dù nguy hiểm, nhưng anh chưa bao giờ có ý định bỏ qua bất cứ phó bản bốn sao hay năm sao nào.

Rõ ràng đây là một chuyện đầy rẫy nguy hiểm, vậy mà anh lại tỏ ra bình thản như thể vừa quyết định đi du lịch một chuyến.

Tống Ngưỡng ngồi xuống ghế sô-pha, hỏi:

"Đã có ai lập bài kêu gọi người chưa?"

Phong Thức lắc đầu:

"Chưa. Phó bản này vừa mới xuất hiện, chắc lát nữa sẽ có người đăng bài thôi."

Tống Ngưỡng nghe vậy, mở diễn đàn ra xem.

Vừa nhìn một cái, bài viết về nhà an toàn đang ghim trên đầu trang lập tức lọt vào mắt anh.

Anh hơi khựng lại.

Anh đã vào Thành phố Nụ Cười được chín mươi ngày, tổng cộng trải qua mười bốn phó bản.

Tính ra, anh gần như duy trì tần suất bảy ngày một lần.

Nhưng dù đã trải qua mười bốn lần, anh chưa từng gặp nhà an toàn.

Toàn bộ hiểu biết của anh về căn phòng bí ẩn này đều đến từ những mẩu thông tin vụn vặt trên diễn đàn.

Tống Ngưỡng bấm vào bài đăng hôm nay, lướt mắt qua một lượt.

Ngay khi thấy ba chữ "nhạc rock", ánh mắt anh lập tức trầm xuống, trong đầu vô thức nhớ lại—

Trong phó bản "Đừng nghĩ tới nó!", vào buổi trưa ngày đầu tiên, từ phòng phát thanh đã vang lên thứ âm thanh ma quái...

--------------

[Lời tác giả]

Mọi người đừng lo, đạo cụ quái vật không thoát khỏi lòng bàn tay của Hạ Hạ đâu! 🐶

Hạ Hạ: "Một món cũng không tha, từng cái từng cái lấy lại." 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro