Chương 15 : Đừng nghĩ đến nó! (13)
Giả Thanh khựng lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, có chút áy náy:
"Nói mới nhớ, nếu trước khi ngủ tớ không nói với cậu ta chuyện côn trùng chui vào chỗ đó, có lẽ cậu ta cũng sẽ không...."
Tống Ngưỡng nghe vậy, thoáng dừng lại, sau đó bình tĩnh nói:
"Trong phó bản, có vô số yếu tố dẫn đến cái chết."
"Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra."
"Nếu loại bỏ các tác động bên ngoài, bản thân người chơi cũng mỗi người một kiểu—"
"Có kẻ hãm hại đồng đội, cũng có người trả đũa."
"Có kẻ thích đùa ác, và rồi chính hắn cũng có thể trở thành nạn nhân của trò đùa đó."
"Cuối cùng, ai sống sót được— đều dựa vào bản lĩnh."
Giả Thanh hít sâu một hơi, ủ rũ gật đầu.
Cậu cảm thấy nặng nề—
Bởi vì đây là lần đầu tiên cậu nhận ra cái chết của người khác có thể liên quan đến mình.
Vương Dược Nhiễm thì lại cực kỳ lạnh lùng:
"Đừng quên—
"Lúc đầu chính hắn còn muốn giết bà lão."
"Trước đó, hắn cũng từng lấy Hạ Cảnh ra làm vật thế mạng rồi!"
Hạ Cảnh lặng lẽ liếc nhìn Tống Ngưỡng, khóe môi khẽ cong, rồi thu ánh mắt về.
Tống Ngưỡng cũng thoáng nhìn theo bóng dáng chàng trai trẻ kia.
Hắn cũng là một trong những kẻ điển hình của cái gọi là "mỗi người một kiểu".
"Rầm! Rầm! Rầm!"
NPC lại bắt đầu đập cửa!
Tống Ngưỡng ra hiệu tất cả tập trung lại.
Giọng nói lạnh lẽo của anh chầm chậm len vào tai mỗi người:
"Bây giờ—"
"Toàn thân cậu bắt đầu thấy ngứa."
"Cảm giác như có gì đó đang bò lên người."
"Rồi cậu nhận ra— có thể thật sự có côn trùng đã chui vào trong quần áo của mình."
"Loại côn trùng này có thể xâm nhập qua mọi lỗ hổng trên cơ thể—"
"Nó sẽ len lỏi vào bên trong, trườn vào nội tạng, khuấy đảo tất cả....
Vương Dược Nhiễm, Lưu Ý— mặt họ bắt đầu vặn vẹo.
"Lộp độp." "Lộp độp."
Những con côn trùng rơi xuống.
Chúng rớt lên người họ.
Theo phản xạ, bọn họ run lên, lập tức nhắm chặt mắt—
Sợ hãi!
Nhưng—
Họ không thể chạy.
Họ chỉ có thể cảm nhận từng đàn côn trùng chồng chất, chồng chất trên người họ.
Những sinh vật vô hình ấy bò lổm ngổm, xâm nhập vào mũi miệng, trườn vào lỗ tai, thậm chí cả rốn...
Nhưng tất cả— chỉ là giả!
Chỉ cần thoát khỏi giấc mơ này—
Họ có thể tiếp tục tiến về phía trước!
Họ đang ngày càng đến gần khoảnh khắc phá đảo phó bản!
Một cơn choáng váng ập tới!
Bùng một tiếng!
Hạ Cảnh, Giả Thanh— đột nhiên bật dậy trên giường!
Họ đã ở thế giới của Kim Nam hơn hai tiếng đồng hồ.
Nhưng trong giấc mơ còn sót lại của Hứa Kim, thời gian đó chỉ tương đương với hơn hai phút.
Nói cách khác—
Ở trong giấc mơ của Hứa Kim, họ đã trải qua hai mươi tư giờ và hơn hai phút!
Cả căn phòng— không còn bóng dáng một con côn trùng nào.
Kim Nam lặng lẽ ngồi dựa vào tường.
Giống như họ—
Cúi đầu, ngủ say không nhúc nhích.
Giả Thanh bò qua, cẩn thận đẩy nhẹ cậu ta.
"Này, đại ca?"
Kim Nam— không phản ứng.
Bóng dáng cao lớn ấy— khẽ nghiêng một bên— rồi chậm rãi đổ xuống.
Giả Thanh mím chặt môi.
Quả nhiên—
Như Hạ Cảnh đã nói—
Người bị nỗi sợ giết chết trong giấc mơ— sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại trong đó.
"Cộc cộc cộc!"
Tiếng gõ cửa— lại vang lên!
Lần này—
Không cần Hạ Cảnh nhắc.
Giả Thanh nhanh chóng chạy ra mở cửa!
Tống Ngưỡng, Lưu Ý, bà lão, Vương Dược Nhiễm đồng loạt bước vào!
NPC càng lúc càng đến nhanh hơn!
Bước vào giai đoạn đập cửa điên cuồng!
Tống Ngưỡng trầm giọng giục:
"Nhanh! Chúng ta phải tiếp tục đi tiếp!"
Sáu người lại tụ tập thành vòng tròn—
Nhắm mắt.
Hạ Cảnh cất giọng nhẹ nhàng:
"Khi còn nhỏ—"
"Cậu từng nhìn thấy một bóng ma có đôi mắt xanh lục."
"Cậu không biết nó là gì."
"Không biết vì sao nó xuất hiện bên giường mình."
"Cũng không biết nó muốn làm gì cậu..."
"Rè... rè...."
Một luồng khí lạnh lẽo bỗng trườn lên sống lưng từng người.
Cơ thể họ—
Cứng đờ!
Không thể cử động!
Ngay sát tai họ—
"Haa... haa... haa..."
Một làn hơi thở lạnh lẽo, chậm rãi, phả xuống.
Có gì đó—
Âm thầm áp sát ngay sau lưng họ!
Cả cơ thể họ nổi da gà!
"Cậu sợ đến mức không thể nhúc nhích."
"Hoàn toàn khiếp đảm."
"Nhịp tim dồn dập, tăng tốc đến mức sắp nổ tung—"
"Cậu cảm thấy mình sắp chết rồi..."
Nhưng—
Tất cả chỉ là giả!
Giả! Giả! Giả!
Khoảnh khắc đó—
Họ nhận ra mình có thể cử động!
Tất cả lập tức mở bừng mắt!
Nhưng ngoài việc nhìn thấy những bóng đen cao gầy ngay sau lưng mỗi người, họ còn bắt gặp vẻ kinh ngạc trong mắt đồng đội.
—Tại sao lần này lại không giống hai lần trước?
—Tại sao họ vẫn còn ở đây?!
Tống Ngưỡng bừng tỉnh, trầm giọng quát:
"Giết nó!"
Cùng lúc đó—
Hạ Cảnh là người đầu tiên quay đầu lại!
Bóng ma đen tuyền lơ lửng trong không trung.
Một đôi mắt xanh quỷ dị dường như đang mỉm cười với cậu.
Hạ Cảnh khẽ bật cười, lấy dao găm từ túi không gian ra.
Nhịp tim cậu rối loạn, đập dồn dập vào lồng ngực, mạch máu trên mu bàn tay và cổ nổi rõ—
Máu chảy siết hơn, như thể cậu sắp nổ tung từ bên trong!
Nhưng ánh mắt cậu— vẫn luôn điềm tĩnh.
Cậu trở tay cầm ngược dao, vung mạnh về phía bóng ma!
Lưỡi dao sắc bén—
Xé toạc màn đêm, tạo thành một đường cung bạc trắng!
"Xoẹt—!"
Bóng đen vỡ tan như sương mù!
Khoảnh khắc tiếp theo—
Hạ Cảnh biến mất khỏi phòng ngủ!
Mọi người lập tức căng thẳng, bắt chước theo!
Một cơn choáng váng lại ập đến—!
"Bịch!"
Hạ Cảnh, Tống Ngưỡng, Vương Dược Nhiễm— giật mình tỉnh lại trong phòng 417!
Thời gian trôi qua trong giấc mơ của Hứa Kim:
Hai mươi tư giờ cộng thêm hai phút!
Nhưng khi chuyển sang thế giới của Hoàng Mặc—
Thời gian trên nền tảng hai mươi bốn giờ—
Lại cộng thêm hai mươi bốn phút!
Vương Dược Nhiễm ngồi dậy!
Vừa nhìn thấy cơ thể Hứa Kim lặng lẽ nằm trên giường—
Cậu không kiềm chế được, lấy tay bịt miệng, bật khóc!
"Cộc cộc cộc!"
Tiếng gõ cửa vang lên!
Tống Ngưỡng xuống giường, mở cửa.
Giả Thanh, Lưu Ý, bà lão chạy vào!
Họ vừa mới tỉnh dậy trong phòng 414—
Cũng tận mắt thấy thi thể của Kim Nam trên giường.
Vừa bước vào, Lưu Ý lập tức nhận ra điều khác biệt:
"Ga giường của Hứa Kim đã chuyển thành màu trắng rồi!"
Hạ Cảnh giọng điệu bình thản:
"Tấm ga giường màu be và con gấu bông— đều là sản phẩm của thế giới trong mơ."
"Giống như đám côn trùng trong thế giới của Kim Nam, hay nước trong thế giới của Vương Dược Nhiễm—"
"Chúng đều là dấu hiệu của các tầng chồng giấc mơ."
"Một khi chúng ta thoát khỏi từng lớp giấc mơ—
"Những dấu hiệu đó cũng sẽ biến mất từng cái một."
Và lúc này—
Họ cuối cùng đã đặt chân đến thế giới ban đầu!
Theo lý mà nói—
Đây chính là giấc mơ của Hoàng Mặc.
"Vậy— dấu hiệu của thế giới Hoàng Mặc là gì?"
Giả Thanh không nhịn được mà hỏi.
Vương Dược Nhiễm lau nước mắt, trợn tròn mắt:
"Khoan đã—"
"Từ đầu đến giờ, chúng ta còn chưa biết Hoàng Mặc chết vì cái gì!"
Câu nói vừa dứt—
"RẦM! RẦM! RẦM!"
NPC đập cửa!
"Khuya khoắt thế này—
"Mấy người không ngủ—
"Tụ tập ở đây làm cái gì!?"
"MỞ CỬA! MỞ CỬA NGAY!"
"Bang! Bang! Bang!"
Tiếng đập cửa dồn dập, nện thẳng vào trái tim mỗi người.
Giọng NPC đầy giận dữ—
Áp lực căng thẳng—
Khiến họ hoàn toàn không thể bình tĩnh suy nghĩ!
Giả Thanh hoang mang:
"Chúng ta phải làm gì bây giờ?!"
Vương Dược Nhiễm cố gắng xoay chuyển suy nghĩ:
"Khoan đã—"
"Làm sao xác định được—
"Thế giới chúng ta đang ở hiện tại vẫn là một giấc mơ?"
"Lúc Hoàng Mặc chết, tất cả chúng ta đều đang ngủ."
"Không hề có cảm giác chóng mặt hay hiện tượng chồng bóng như trước!"
"Biết đâu— đây chính là thế giới thực, và Boss chính là ở đây!?"
Hạ Cảnh xoay người, nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường.
Vừa nhìn, vừa nhanh chóng trả lời:
"Vì tất cả chúng ta— đều bắt đầu trò chơi này sau một giấc ngủ."
"Thời gian tử vong của Hoàng Mặc đã được xác nhận— vào lúc nửa đêm."
"Trong phó bản này— đó đã là một tín hiệu cực kỳ rõ ràng."
Vương Dược Nhiễm nghe vậy, vò đầu càng rối.
Nhưng vấn đề là—
Từ khi bước vào phó bản, họ chưa từng giao tiếp với Hoàng Mặc!
Căn bản không biết nguồn cơn nỗi sợ của cậu ta là gì!
Tống Ngưỡng cảm giác tay áo bị kéo nhẹ.
Anh giật mình quay sang.
Từ lúc quen biết đến nay—
Hạ Cảnh luôn giữ thái độ không nóng không lạnh, không xa không gần.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động chạm vào anh.
Nhưng Hạ Cảnh vẫn chăm chú nhìn đồng hồ trên tường, không hề quay đầu.
Lần này—
Cậu không còn quan tâm đến thời gian nữa.
Mà là—
"Tống Ngưỡng—"
"Anh thấy cái đồng hồ này có quen mắt không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro