9
Lý Quế Hương biết được hai người Chương Bắc Đình mỗi ngày đều sẽ dựng quán vào cuối giờ Thân từ chỗ láng giềng.
(*) cuối giờ thân = 4g20 - 5g, đầu giờ dậu = 5g - 5g40 (chiều)
Chờ đến đầu giờ Dậu, bà cầm quạt hương bồ ra cửa, đi được hai bước thì lo lắng không yên, quay đầu dặn dò con dâu cả một tiếng nữa, "Cơm ta nấu rồi, đặt trên bếp đấy, ngươi đừng nấu thêm. Còn đồ ăn ở trong rổ, có khổ qua đó, nhưng đừng động vào trứng gà. Hai ngày nữa là tiểu đệ của ngươi được thư viện cho nghỉ rồi, để dành cho hắn ăn."
"Ta biết rồi nương." Ngô thị cúi đầu giặt xiêm y dưới mái hiên, đầu cũng không ngẩng mà đáp.
Nhạc mẫu có bao nhiêu bất công với tiểu đệ nhà nàng, nàng đều hiểu.
Dặn dò xong hết, Lý Quế Hương mới phe phẩy cây quạt, giả bộ như ra cửa hóng mát, rồi chậm rãi tản bộ về phía khách điếm Nam thành.
Lúc Lý Quế Hương đi đến vừa hay gặp được hai phụ nhân vội vội vàng vàng, ma xui quỷ khiến mà tới gần họ, nghe được một người trong đó nói: "Ngươi nhanh lên đi, chậm nữa là không còn băng phấn đâu."
Lý Quế Hương run rẩy trong lòng, lén lút đi theo phía sau hai người.
Tới nơi rồi Lý Quế Hương mới phát hiện bản thân bà nghĩ nhiều, căn bản là không cần tìm không ra sạp của Chương Bắc Đình, cứ nhắm quầy nào nhiều người tụ họp nhất trong mảnh đất này mà đi là được.
Cái sạp đằng trước này đông đến nỗi mọi người phải chen chúc xếp thành tầng, đứng bên ngoài nhìn vào thì chẳng trông thấy gì cả.
Lý Quế Hương chôn chân ở xa, nhìn đám đông thực khách tấp nập, hàm răng lại càng nghiến chặt hơn.
Trong đầu hiện lên một ít chuyện cũ năm xưa.
Phụ thân Chương Bắc Đình 一 Chương Toàn cùng tướng công Lý Quế Hương là Chương Bình được sinh ra ở cùng một thôn, tuổi tác hai người không sai biệt lắm, sống cũng gần nhau.
Chẳng qua là tình cảnh hai nhà, một trên trời một dưới đất.
Gia đình của Chương Bình là cái vế trên trời kia.
Nhà Chương Bình từ thời tổ tông đã là đầu bếp, dựa vào tổ chức hôn lễ, đám hỏi cho thiên hạ tứ xứ mà tích cóp được rất nhiều gia sản, là phú hộ nổi danh trong thôn.
Về phần Chương Toàn, khi mới ba tuổi, phụ thân lên núi đốn củi bị cọp vồ chết, một năm sau thì nương tái giá.
Chương Toàn thành cô nhi, phải tựa vào thiện tâm của họ hàng trong dòng tộc mà sống sót, hôm nay được bố thí một chén cháo, ngày mai nhặt một củ khoai lang mới không đến nỗi đói chết.
Chờ hai người dần dần lớn lên, Chương Bình đính hôn cùng Lý Quế Hương. Lúc ấy, Chương Toàn mỗi ngày vẫn còn bữa no bữa đói.
Sau khi Lý Quế Hương thành thân với Chương Bình, Chương Bình lại không muốn nối nghiệp tổ tiên, tiếp tục làm đầu bếp trong thôn, thế nên nhạc phụ nhạc mẫu liền cho bọn họ tiền lên Vân Dương Thành mua cửa hàng, mở một tiệm bánh bao.
Vài năm sau, phu thê hai người tích cóp được chút tiền, gộp với số tiền nhạc phụ nhạc mẫu cấp cho thì vừa đủ để mua thêm một toà nhà khác lập nghiệp ở Vân Dương Thành.
Từ đó về sau, mỗi lần về thôn, mọi người đều phải khen phu thê bọn họ một tiếng có tiền đồ.
Lý Quế Hương còn nhớ rõ, trưởng tử nhà nàng đã được mấy tuổi rồi mà Chương Toàn vẫn chưa cưới nổi tức phụ.
Chương Toàn thật sự là quá nghèo, làng trên xóm dưới không có nữ tử hay ca nhi nào nguyện ý gả cho hắn.
Sau lại nghe nói là nhặt được một nữ tử chạy nạn tới từ nơi khác, hai người cũng không bái đường mà cứ như vậy sống cùng nhau.
Mà mọi thứ hình như đã lặng lẽ thay đổi từ sau khi Chương Toàn nhặt về nữ tử đến từ nơi khác kia.
Bọn họ rời khỏi thôn Thanh Tây, tới Vân Dương Thành.
Họ có tới cầu Lý Quế Hương và Chương Bình hỗ trợ tìm việc làm, nhưng Lý Quế Hương lại không thích tức phụ xinh đẹp mà Chương Toàn nhặt về kia, nên bà ta liền từ chối giúp đỡ.
Sau này Lý Quế Hương nhìn thấy người phụ nữ đó trở nên lem luốc, ban ngày đi theo Chương Toàn ra bến tàu phụ người ta khuân hàng hoá, ban đêm tuỳ tiện tìm một nơi có mái che dưới tường thành nghỉ ngơi, dần dần Lý Quế Hương cũng quên mất hai người này.
Lần gặp nhau tiếp theo đã là hơn nửa năm sau.
Chương Toàn cùng người phụ nữ đó cũng bày sạp thức ăn giống như Chương Bắc Đình hiện giờ, tuy sinh ý không tốt bằng Chương Bắc Đình, nhưng vẫn rất khá khẩm.
Trong vòng mấy năm mà quán ăn vặt Chương Toàn cùng tức phụ hắn mở đã biến thành cửa hàng, còn mua được một toà nhà lớn hơn của Chương Bình và Lý Quế Hương.
Cuộc sống Chương Toàn phất lên liền tìm về trả ơn cho những tộc nhân đã từng giúp đỡ hắn, đưa lương thực, đưa đất đai, không keo kiệt một chút nào, còn ra tiền tu sửa từ đường gia tộc.
Mặc dù sau này Chương Toàn không trở về thôn nữa, nhưng mỗi khi người trong thôn nói về hắn, trong miệng đều là mấy câu trọng tình trọng nghĩa.
Mấy người trong thôn đó khen Chương Toàn xong còn muốn đem Chương Bình rời thôn sớm hơn nhà Chương Toàn ra so sánh, cứ như đã quên đi trước kia bọn họ cũng từng khen lấy khen để Chương Bình, bấy giờ nói đến chỉ còn lại việc bọn họ ỷ có cha nương giúp đỡ nên mới mua nổi cửa hàng và nhà ở Vân Dương Thành. Cuối cùng còn nói bọn họ có tiền liền không nhớ tới bà con nghèo khó, không thèm giúp đỡ người trong thôn mà cũng không đóng góp tích sự gì cho thôn.
Lý Quế Hương và Chương Bình đưa tiểu nhi tử đi đọc sách cũng là vì thấy Chương Toàn mang Chương Bắc Đình đi bái tiên sinh.
Mấy năm trước sau khi biết Chương Bắc Đình sẽ tham gia thi huyện, Lý Quế Hương mỗi ngày đều thúc giục tiểu nhi tử mới mười bốn tuổi ganh đua ôn thi, kết quả Chương Bắc Đình trúng tú tài, nhi tử nàng thi rớt.
Lý Quế Hương và Chương Bình nuốt không nổi cục tức này. Chương Toàn từ nhỏ không cha không nương, thiếu chút nữa là đói chết dựa vào cái gì được sống sung sướng hơn bọ, nhi tử nhà người ta cũng có tiền đồ hơn nhi tử nhà mình.
Thẳng đến năm ngoài khi Chương Bắc Đình thi hương rớt, phu thê Chương Toàn bệnh chết, Lý Quế Hương mới cảm thấy tảng đá đè trên đầu mình hơn hai mươi năm cuối cùng cũng tan biến.
Lúc này nhìn tới gian hàng của Chương Bắc Đình chen đầy ắp thực khách, Lý Quế Hương hoảng hốt như nhìn thấy thời điểm lần đầu tiên Chương Toàn bày quán.
Cũng là từ khi đó, cuộc sống Lý Quế Hương vẫn luôn bị người khác đè đầu.
Trong lòng nghĩ ngợi nhiều, Lý Quế Hương không phát hiện bản thân đã đi đến bên cạnh sạp của Chương Bắc Đình từ lúc nào.
"Không mua thì tránh xa chút, đừng cản trở mọi người!"
Lý Quế Hương bị người ta đẩy một cái mới hoàn hồn.
Bà vội vàng cúi đầu, dạt ra nhường đường.
Sợ có người quen nhìn thấy, Lý Quế Hương nhanh chóng liếc mắt nhìn xung quanh.
Lý Quế Hương không thấy có ai quen mặt, mà lại thấy mấy tiểu hài tử tầm sáu, bảy tuổi đang háo hức chen chúc bên một góc sạp.
Điều này không phải hiếm lạ gì ở các sạp bán đồ ăn, thông thường đều là người lớn trong nhà tiếc tiền mua, tiểu hài tử thèm thuồng sẽ chạy đến trước sạp ngắm nghía.
Trước tiệm bánh bao nhà bà thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mấy tiểu hài tử như thế.
Chỉ là trong mấy tiểu hài tử này còn có tôn tử nhà bà 一 Đại Ngưu.
Lý Quế Hương nổi điên trong chớp mắt, Ngô thị giáo dưỡng hài tử kiểu nào thế này!
Đại Ngưu cũng thấy nãi nãi nhà nó, có hơi sợ hãi, nhưng tiểu hài tử thật sự là thèm đến nhỏ dãi, bèn lon ton đến trước mặt Lý Quế Hương, nuốt nuốt nước bọt nói: "Nãi nãi, ta muốn ăn băng phấn."
Lý Quế Hương nghẹn họng. Bà không có nơi nào để trút giận cả. Đại Ngưu nếu là thấy bà liền bỏ chạy thì bà cũng không làm gì được, dù sao chính Lý Quế Hương cũng không muốn cho ai biết chuyện bà tới sạp Chương Bắc Đình cả.
Kết quả Đại Ngưu không chỉ không chạy, còn dám nói muốn ăn băng phấn. Bà giận dữ, nắm lỗ tai Đại Ngưu hung hăng nhéo: "Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn không biết làm gì khác, không sợ bị độc chết à!"
Lý Quế Hương ở chỗ này quát mắng, doạ tới không ít người.
Mọi người theo bản năng mà tránh sang một bên, nhường ra một khoảng trống.
Đại Ngưu che tai khóc rống: "Không ăn không ăn nữa, nãi nãi ngươi đừng nhéo tai ta nữa, ta rớt tai mất huhuhu."
Lý Quế Hương không dừng tay, bà lại dùng sức thêm, "Về sau ngươi tới nơi này nữa thì có bị độc chết ta cũng không quản!"
Mỗi một câu đều mắng độc chết, mọi người vây xem đều khó tin nổi sẽ có người nói những lời ác độc như thế với tôn tử của mình, nhịn không được nhìn về phía Chương Bắc Đình cầu phân giải.
Mọi người tuy rằng đều biết người này hẳn là cố ý làm hư danh tiếng của băng phấn, nhưng vẫn tò mò không biết Chương Bắc Đình sẽ xử lý như thế nào.
Đại Ngưu thít thút xin tha, "Ta không dám nữa."
"Vậy thì mau qua đây trở về với ta." Lý Quế Hương tự cho là thông minh mà tìm cho chính bà một bậc thang đi xuống, "Trong nhà đi tìm ngươi cả một buổi trưa."
"Chửi bới xong rồi muốn đi à?" Chương Bắc Đình không biết đi ra từ lúc nào, chặn Lý Quế Hương lại.
Lý Quế Hương bị ánh nhìn lạnh như băng của hắn phóng tới, nhớ lại tình tiết ở quán bán đồ ăn Hà gia ngày ấy, bắp chân có chút nhũn ra, sau đó lại nghĩ, hôm nay trên tay Chương Bắc Đình không có dao, bên cạnh còn có nhiều người, khí thế trên người Lý Quế Hương liền mạnh mẽ hơn, "Băng phấn kia của ngươi vốn dĩ là không biết làm từ thứ gì mà."
Bà ta cãi bướng, nhưng không còn dám nhắc tới chuyện độc chết nữa.
"Nghe nói nhà ngươi mở tiệm bánh bao." Chương Bắc Đình nói, "Không biết ngươi dùng loại bột gì, loại nhân gì nhỉ?"
"Sao ta phải nói công thức của nhà ta cho ngươi!" Lý Quế Hương thốt lên.
Chương Bắc Đình cười, "Đúng vậy. Thế thì sao ta phải nói cho ngươi?"
Có người không nhịn nổi, phụt cười.
Hầu hết những người sống ở Nam thành đều có sinh ý riêng, chẳng hạn như phương thuốc gia truyền hay ngành nghề thủ công đều là truyền tử bất truyền tế, truyền tức bất truyền nữ, huống chi là nói tới người ngoài.
(*) truyền tử bất truyền tế, truyền tức bất truyền nữ = truyền con trai kh truyền con rể, truyền con trai kh truyền con gái
Lý Quế Hương bị câu hỏi của Chương Bắc Đình làm cho mắc nghẹn, lồng ngực phập phồng mãnh liệt nhưng không nói nổi lời nào, tức giận rời đi giữa tiếng cười của mọi người.
Lần này Chương Bắc Đình không cản nữa.
Lý Quế Hương nghĩ đúng một điểm, rằng nếu có nhiều người như vậy nhìn ngay trước sạp chính mình, Chương Bắc Đình sẽ không ra tay được.
Thật ra không chỉ việc ra tay, mà cãi nhau thôi là đã ảnh hưởng đến sinh ý rồi.
Chương Bắc Đình thở dài trong lòng, trở lại bên trong sạp nói: "Yến Khanh, ta hơi khát, cho ta một chén băng phấn đi."
"Được." Tống Yến Khanh nhanh nhẹn múc băng phấn, "Thêm tất cả đồ ăn vặt nhé?"
"Ừm, đều thêm đi."
Chương Bắc Đình bưng chén, bị một đám người nhìn chăm chú, hắn cũng không thèm để ý, trộn đều chén rồi vui vẻ tự ăn.
Động tác của hắn rất tao nhã, nhưng không chậm, rất nhanh ngay cả nước đường dưới đáy chén đã bị uống sạch sẽ.
Nhiều người tinh ý nhận ra Chương Bắc Đình không phải thật sự khát, mà là dùng hành động phản bác lại lời nói của Lý Quế Hương, băng phấn không có độc.
Cũng là ngăn chặn luôn khả năng phát sinh tin đồn này nọ.
Thật ra mọi người không mấy quan tâm đến lời nói của Lý Quế Hương đâu, nhưng nhìn đến Chương Bắc Đình làm như vậy vẫn là an tâm hơn nhiều.
Có người tán thưởng nhìn Chương Bắc Đình, không nói toạc ra suy nghĩ trong lòng, chỉ tiếc nuối nói: "Vốn dĩ là không đủ bán rồi mà chủ quán còn ăn."
"Đúng vậy, hôm nay lại có thêm một người không ăn được rồi."
.
Dù Chương Bắc Đình cứu vãn sinh ý lúc sau bằng hành động cùng lời nói nhưng sạp bán vẫn bị Lý Quế Hương nháo đến loạn, làm cho thời gian thu quán muộn hơn hai ngày trước đó.
Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh thu thập các loại chén lọ, nhìn thấy vẫn còn người ngồi chỗ bàn dài liền nói: "Thật ngại quá, bọn ta phải dọn quán rồi."
"Băng phấn nhà ngươi ăn ngon lắm, cứ kệ họ đi." Người nọ chầm chậm xoay người.
"Tiền chưởng quầy? Ngài còn chưa đi sao." Chương Bắc Đình nghĩ nghĩ, nói, "Mấy ngày nữa ta tính làm món mới, đến lúc đó ngài sẽ tới chứ?"
Tiền Lương Tài gật đầu: "Nhất định ta sẽ tới."
Nói rồi Tiền Lương Tài cũng không có dấu hiệu muốn đứng dậy rời đi.
Chương Bắc Đình không tiện đuổi người nên trực tiếp ngồi xuống cái bàn bên kia luôn.
Tiền Lương Tài lúc này mới từ tốn nói: "Phụ nhân ngày hôm nay trông không giống như sẽ bỏ qua dễ dàng thế đâu."
"Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền." Chương Bắc Đình thờ ơ thả lỏng tay, "Ta không thể chỉ bởi vì điều này mà dừng buôn bán."
Tiền Lương Tài cười khen ngợi, đứng dậy nói: "Ta phải về đây."
Đi được hai bước lại quay ra sau nói: "Băng phấn nhà ngươi làm dù không làm no bụng được, nhưng thắng ở chỗ ngon và độc nhất vô nhị, ta sẽ thường xuyên đến ủng hộ."
Ông và Chương Bắc Đình không có giao tình gì cả, lưu lại hai câu nhắc nhở thế kia vẫn là nể mặt mũi của băng phấn.
Còn Chương Bắc Đình có nghe hiểu hay không thì không phải chuyện của ông, ông không xen vào được.
Chương Bắc Đình nghiêm túc hành lễ, "Đa tạ ngài nhắc nhở."
Tiền Lương Tài vẫy vẫy tay, "Đừng khách khí, ngày mai cho ta nhiều thêm mấy viên bánh trôi nha~."
editor: uchagi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro