8
Trước đó Tiền Lương Tài mua sáu chén một lượt đã thu hút một ít người vây xem, lúc này ông lại mang tới một cái chén lớn như vậy, khiến mấy người xếp hàng nãy giờ nhưng vẫn chưa mua được lập tức cảnh giác ngay, hũ đường thấy đáy rồi mà phu lang chủ quán vẫn chưa quay lại, Tiền Lương Tài mua xong cái chén này thì không biết còn dư được bao nhiêu nữa.
Có người quen biết Tiền Lương Tài vội vàng nói: "Tiền chưởng quầy, đến trước được trước."
Tiền Lương Tài xua tay nói, "Tất nhiên rồi."
Người bắt chuyện thở phào nhẹ nhõm, cười trêu chọc: "Ngươi định ăn hết cái chén này sao?"
"Ta vừa mới ăn ba chén, bụng dạ đâu mà ăn tiếp nữa." Tiền Lương Tài nói, "Mua về cho người nhà ta nếm thử."
Mọi người đều nghĩ nếu vậy thì hẳn là không mua nhiều được.
Nhân khẩu Tiền gia giản dị, cha nương ông mất sớm, ngoại trừ nhi tử Đông Đông ra thì phu thê họ cũng chỉ có một chất nữ được đưa tới nuôi dưỡng từ nhỏ.
Đến lượt Tiền Lương Tài mua, ông cười tủm tỉm đưa chén ra, "Ta muốn sáu chén băng phấn, thêm nước đường, hạt mè, đậu phộng nghiền, bánh trôi, không thêm giấm, trong nhà ta có."
Những người khác cho dù có mua được, nghe ông gọi món cũng nhịn không được mà quay ra hỏi, "Nhà ngươi không phải chỉ có nương tử ngươi và chất nữ thôi sao, còn ai nữa à?"
"Không có." Tiền Lương Tài lý giải, "Ta và nhi tử đều ăn ba chén nên muốn mua cho nương tử và chất nữ như thế, chúng ta không thể thiên vị."
Đúng là đạo lý này, nhưng những người đứng chờ sau lưng Tiền Lương Tài vẫn kín đáo phê bình: "Nương tử và chất nữ ngươi ăn hết sao? Tốt xấu gì cũng lưu lại một ít cho bọn ta đi."
Tiền Lương Tài đứng đó mỉm cười, không đáp lời.
May mắn là Tống Yến Khanh kịp thời bưng thêm bình nước đường tới, tránh cho mọi người sinh khí chỉ vì một chén băng phấn.
Chương Bắc Đình thấy Tiền Lương Tài mua nhiều, còn là mang về ăn nên lúc múc băng phấn liền nói: "Ta gói riêng hạt mè và đậu phộng nghiền cho ngài, nếu không vội ăn thì ngài có thể tiếp tục ướp lạnh băng phấn cho vừa ăn, đậu phộng và hạt mè sẽ không bị mềm."
"Ta không có chén dư." Tiền Lương Tài cũng muốn như thế nhưng thật sự ông không muốn quay về một chuyến nữa đâu.
"Ta lấy cho ngài." Chương Bắc Đình nói, "Khi nào rảnh thì trả."
"Được." Tiền Lương Tài vui vẻ hài lòng gật đầu.
Trước đây Tiền Lương Tài thường xuyên lui tới mấy cửa hàng đồ ăn của Chương gia Nam thành, ông không có ấn tượng gì nhiều đối với nhi tử Chương gia một lòng đọc sách thánh hiền, không ngờ khi hai lão phu thê Chương gia mất rồi sinh ý của Chương Bắc Đình cũng thật không tôig.
.
Tuy rằng Chương Bắc Đình hôm nay dọn quán trễ hơn, còn chuẩn bị nhiều băng phấn hơn so với hôm qua, nhưng vì trải qua một ngày mọi người tuyên truyền nhau bằng miệng, lại có thêm đại khách nhân là Tiền Lương Tài nên thời gian thu quán ngược lại còn sớm hơn.
Buổi tối không có gì làm, hai người ăn cơm, rửa mặt xong liền ngồi ở trong sân hóng mát.
Chương Bắc Đình nói: "Sáng mai chúng ta đi hàng thịt, mua ít thịt về ăn."
Dù tối hôm qua vừa ăn no nê một bữa cá hầm cải chua thịnh soạn, nhưng hôm nay sau khi ăn chay cả ngày, hắn lại thèm thịt.
Tống Yến Khanh nghe vậy, chậm rãi quay đầu sang, một lúc sau mới gật gù, "Được."
Thật ra dù Chương Bắc Đình có nói ngày mai ăn cháo trắng loãng thì y vẫn sẽ nói thế thôi.
Ở Tống gia mười mấy năm, những người đó chưa từng đối tốt với y chuyện gì trong nhà, càng miễn bàn hiện giờ Bắc Đình đi đâu cũng mang y theo, còn thương lượng cùng y nữa.
Tống Yến Khanh nghĩ về Tống gia, dần trở nên thất thần.
Không biết vì sao mà rõ ràng có những thứ vừa trôi qua không bao lâu, y lại có cảm giác như là đã cách rất xa vậy.
"Chương thúc có nhà không a?" Thanh âm của Lỗi Lỗi truyền đến từ ngoài cửa.
"Có." Chương Bắc Đình đứng dậy mở cửa, nhìn thấy nam nhân thân hình cao lớn đứng phía sau Lỗi Lỗi.
Sắc trời tối đen, khuôn mặt nam nhân ẩn giấu trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét khuôn mặt có vài phần tương tự với Hà Hải.
Người này cùng Lỗi Lỗi đến đây, Chương Bắc Đình dễ dàng đoán ra thân phận của nam nhân nọ.
Hắn hỏi: "Phong ca tìm ta có việc sao?"
Hà Phong cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Lỗi Lỗi nói hành trong nhà ngươi chết nên ta đào chút bùn cho ngươi." Nói rồi đưa sọt tre trong tay cho Chương Bắc Đình, "Đây."
Chương Bắc Đình nhận lấy sọt tre, phát hiện chủng loại này không giống với những gì họ mua ở quầy Hà gia hằng ngày.
"Đây là hành bốn mùa, không cao nhưng chịu nắng tốt hơn giống hành mà nương ta cho các ngươi, khả năng đẻ nhánh cũng tốt hơn." Hà Phong nói, "Thích hợp trồng trong nhà để ăn."
"Làm phiền Phong ca lo lắng." Chương Bắc Đình nói, "Ta đi lấy tiền."
"Thôi, ta không cần tiền." Hà Phong vốn là người không giỏi ăn nói, lúc này lại càng vụng về, "Ta tặng cho ngươi."
Chương Bắc Đình đối xử rất tốt với Lỗi Lỗi, mỗi lần mang băng phấn đến nhà bọn họ đều là một chén lớn. Nhà Chương Bắc Đình hiếm khi được ăn thịt mà còn gọi Lỗi Lỗi sang ăn cùng. Hà Phong chỉ mang về cho Chương Bắc Đình một ít hành, sao có thể đòi tiền chứ.
Thấy Hà Phong như vậy, Chương Bắc Đình cũng không cố ép nữa, cười nói: "Đa tạ Phong ca."
Hà Phong thở phào nhẹ nhõm, "Ta đưa Lỗi Lỗi về." Đi được vài bước, Hà Phong lại quay đầu dặn dò, "Ngươi nhớ gieo hành sớm một chút nhé."
Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh, một người cuốc đất, một người múc nước, định trồng hành với chút ánh sáng đêm le lói cuối cùng.
Kết quả còn chưa đi đến hậu viện lại có người kêu cửa.
Lần này là Miêu Phượng Hoa.
Chương Bắc Đình đặt sọt tre xuống, đi qua nhìn mới thấy Miêu Phượng Hoa không đến một mình.
Đi cùng là một phụ nhân mà Chương Bắc Đình không quen biết, và một nam hài gầy gò ốm yếu.
Nam hài cúi đầu đứng bên người phụ nhân, Chương Bắc Đình nương theo ánh nến trong tay Miêu Phượng Hoa nhìn một lúc mới nhận ra đây là nam hài đụng hắn lúc chạng vạng.
Miêu Phượng Hoa nói: "Thạch Đầu nói hôm nay ở khách điếm Nam thành đụng vào ngươi, hại ngươi đổ nửa bình nước đường, nương nó nhờ ta dẫn sang nhà bồi thường."
Thạch Đầu mím chặt môi, hướng Chương Bắc Đình cúi gập người một cái.
"Bởi vì ta không đứng vững nữa." Chương Bắc Đình nói.
Trừ bỏ có chút lo sợ sẽ không có đủ nước đường nâu để bán lúc dọn sạp ra thì hắn cũng không để bụng. Nửa vại nước đường nâu không đến mức khiến hắn ghi thù với một tiểu hài tử.
"Nhà ta không có đồ vật gì đáng giá." Nương Thạch Đầu xoắn vạt áo, "Không biết mấy con ốc sên này có đáng giá bằng nước đường hay không."
Nói xong, Thạch Đầu nhấc cái thùng chứa đầy ốc sên đến trước mặt Chương Bắc Đình.
Dừng một chút, nương Thạch Đầu nói: "Nếu vẫn không đủ thì ngươi cứ nói tiền nước đường cho ta, ta sẽ nhanh chóng trả cho ngươi."
"Không cần, các ngươi mang ốc về đi, không cần bồi thường gì cả." Chương Bắc Đình nói.
Nếu làm hỏng thứ gì thì nên bồi thường, đây vốn là điều nên làm. Nhưng nhìn đến Thạch Đầu và nương Thạch Đầu, đều là bộ dáng khô gầy, quần áo trên người cũng là cũ đến không thể cũ hơn, Chương Bắc Đình không đành lòng thu tiền bồi thường của họ.
Lẽ ra việc này giải quyết đến đây là ổn, xin lỗi rồi là được, Chương Bắc Đình cũng có thể tiễn người, đi hậu viện trồng hành.
Kết quả nương Thạch Đầu vẫn khăng khăng nói: "Là nhi tử ta không có mắt, gây hoạ. Nên bồi thường mới đúng."
"Thật sự không cần." Chương Bắc Đình nhíu mày. Một bên cố chấp muốn bồi thường, một bên không chịu nhận.
Miêu Phượng Hoa thấy tình thế giằng co nên đứng ra nói: "Nếu vậy cứ để ta làm chủ, Bắc Đình thu một nửa ốc được không?"
Nói rồi trộm nháy mắt ra hiệu với Chương Bắc Đình.
Chương Bắc Đình thoả thuận, "Được."
Hắn đi vào nhà lấy ra một cái chậu.
Miêu Phượng Hoa cầm thùng đựng ốc đổ một nửa vào chậu Chương Bắc Đình. Nương Thạch Đầu vẫn luôn căng chặt mặt, thấy vậy mới chịu thả lỏng: "Gây ra phiền toái cho các ngươi, thật ngại quá, ta và Thạch Đầu về trước."
Miêu Phượng Hoa gật đầu, "Trời sắp tối rồi, chú ý đường đi dưới chân."
Thẳng đến khi thân ảnh đôi mẫu tử kia biến mất trong bóng đêm, Miêu Phượng Hoa mới thở dài.
Chương Bắc Đình hỏi: "Vì sao vừa rồi thím muốn ta nhận ốc sên?"
Miêu Phượng Hoa lắc đầu nói: "Hôm nay nếu ngươi không chịu nhận, nhất định nương Thạch Đầu sẽ để cho Thạch Đầu canh cửa tới khi ngươi chịu nhận mới thôi."
"Vì sao?" Chương Bắc Đình khó hiểu.
Miêu Phượng Hoa chậm rãi nói: "Mấy năm trước cha Thạch Đầu sinh bệnh không qua khỏi, lưu lại cô nhi quả phụ và một lão nương cao tuổi. Để nuôi sống cả nhà, nương Thạch Đầu mở một sạp hàng bán hoành thánh.
Ngươi đừng nhìn nàng hiện tại dung mạo tiều tuỵ phờ phạc, mấy năm trước nàng ta vẫn còn tốt lắm, đều nói quả phụ luôn gây rất nhiều thị phi đàm tiếu, huống gì lại còn là một quả phụ xinh đẹp nữa. Nàng ở bên ngoài bày hàng, thời gian càng dài càng truyền ra mấy tin đồn nhảm nhí, còn bị nãi nãi Thạch Đầu nghe được, bà lão tức giận đến hung hăng náo loạn cãi nhau với nương Thạch Đầu một thời gian dài, cuối cùng nàng không mở sạp nữa, lại càng sợ bị người khác lợi dụng chiếm tiện nghi."
Chương Bắc Đình nghe xong cũng không nhịn được tiếng thở dài.
Bọn họ bên này đẩy tới đẩy lui rất lâu, tiễn Hà thẩm đi rồi cũng là lúc Tống Yến Khanh trồng xong hành.
Hai người tưới nước, nói thêm vài lời mới về phòng nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh vội vã đến hàng thịt.
Nhìn một đám thịt heo được bày biện chỉnh tề, trong đầu Chương Bắc Đình đã nhanh chóng biến chúng thành rất nhiều các loại mỹ thực, chẳng hạn như thịt Đông Pha, thịt heo kho tộ, đầu heo kho tộ, chân giò hầm đậu nành,.. Chỉ là hiện tại trong nhà không có nhiều gia vị, tiền đồng cũng có hạn.
Nhìn tới nhìn lui rốt cuộc chỉ mua một cân thịt ba chỉ.
Rời quầy thịt rồi Chương Bắc Đình còn đang suy nghĩ chờ mấy ngày nữa mở quầy băng phấn tích cóp đủ tiền, hắn nhất định phải đi mua đủ gia vị về hầm thịt thật ngon.
.
Lý Quế Hương đứng trong con hẻm cạnh quầy thịt, nhìn tay Chương Bắc Đình cầm một khối thịt, trong mắt là ghen ghét không thể che giấu.
Kể từ sáng hôm qua có người nói Chương Bắc Đình mở quầy hàng ở cạnh khách điếm Nam thành, còn làm ăn khấm khá, mỗi ngày khắc nàng ta đều cảm thấy ruột gan cồn cào, cơm ăn không ngon, giấc ngủ không tốt.
Lúc này nhìn thấy hai người kia bước ra từ quầy thịt, Lý Quế Hương rốt cuộc quyết định buổi chiều sẽ đi đến khách điếm bên Nam thành tìm hiểu một chút.
edior: uchagi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro