5
Một lúc sau bàn bên cạnh đã có thêm vài tiểu hài tử ngồi vào.
Một số đứa còn có người lớn đi phía sau.
Mọi người đều sống ở gần đây, cho dù bọn họ không quen biết cũng quen mắt.
Tiểu hài tử không giống với người lớn, bọn nó nghĩ thế nào trong lòng liền nói thế đó. Một đứa nhỏ trực tiếp hỏi: "Hổ Tử, các ngươi ăn gì đó? Có ngon không?"
"Băng phấn, ăn ngon lắm." Hổ Tử không ngẩng đầu lên nói, nhóc còn đang bận ngậm băng phấn trong miệng đây.
Hổ Tử không khen ngợi nhiều, nhưng ánh mắt không rời khỏi chén của nhóc lại khiến mọi người cảm thấy hương vị thức ăn trong bát kia nhất định không tệ.
Người lớn đi phía sau tiểu hài tử vừa hỏi chuyện có chút do dự, "Ta chưa từng nghe qua băng phấn là gì, thật sự ăn rất ngon sao?"
"Hiện tại ngươi đã nghe rồi còn gì? Đó cũng không phải sạp nhà ta, Hổ Tử lừa ngươi thì được lợi gì chứ?" Nãi nãi Hổ Tử bĩu môi nói, chỉ có bà mới có thể nghi ngờ lời nói của tôn tử thôi, người khác thì đừng hòng.
Người nọ nghĩ nghĩ, xác thật là vậy.
Hơn nữa hài tử của người khác ngồi ăn ngon lành trên bàn, hài tử của mình lại đứng bên cạnh thèm nhỏ dãi, ai mà chịu cho nổi.
Bỏ ra 2 văn tiền mua một chén để chiều hài tử cũng không phải không mua nổi. Hầu như tất cả người lớn mang tiểu hài tử đến đây đều cảm thấy như thế.
Có người trên người không mang tiền, lại lười về nhà lấy, liền đi vay mấy văn từ người quen đứng gần đó.
Chương Bắc Đình bán được thêm vài bát cùng một lúc.
Thấy không đủ chỗ ngồi nữa, người lớn liền chủ động nhường ra vị trí cho bọn nhãi ranh, chính họ đứng bưng chén vừa ăn vừa trò chuyện với những người xung quanh.
"Ngươi đừng nói, thật sự là ăn ngon ghê."
"Lạnh lạnh mát mát, nãi nãi hài tử nhà ta nhất định sẽ thích, ta phải ăn nhanh còn mang cho bà nếm thử."
Có người ăn một chén cảm thấy không đã ghiền, trực tiếp cầm chén đưa cho Chương Bắc Đình múc thêm bát thứ hai.
Một đống người lớn cùng tiểu hài tử vây quanh khiến nơi này trở nên vô cùng náo nhiệt, hấp dẫn rất nhiều người tới vây xem.
Những người đến đây hóng mát đều tương đối thích loại náo nhiệt này, chỉ hóng mát thôi lại không có việc gì làm, nhìn thấy nơi nào nhiều người họ liền mang theo quạt dạo tới dạo lui xem một cái.
Làm buôn bán không sợ nhất chính là nhiều người vây quanh.
Chỉ hơn nửa canh giờ sau, thùng băng phấn bọn Chương Bắc Đình mang đến đã thấy đáy.
Bên cạnh vẫn còn một ít người lưỡng lự, muốn ăn nhưng không hạ được quyết tâm. Chương Bắc Đình xoa xoa tay nói to: "Chỉ còn mấy chén băng phấn cuối cùng, muốn ăn xin mời!"
Hắn vừa dứt lời, một ca nhi hơi suy nghĩ chút liền đưa đĩa đồng ra: "Cho ta một chén, nhiều nước đường nhé."
Có người ra tay rồi, cảm giác cấp bách của những người sau gấp gáp tăng mạnh.
Giống như chảo đậu phộng rang nóng hổi, liên tiếp vài người đều nói: "Ta cũng muốn một chén." Bọn họ sợ chậm chút thì cái gì cũng không còn.
Một số người cùng nhau tranh mua như vậy, thùng băng phấn rõ ràng là không đủ. Cũng may Tống Yến Khanh vẫn luôn để ý, ghi nhớ trình tự mọi người đưa tiền, Chương Bắc Đình đưa một phần băng phấn ra, y thu một phần tiền vào, thế nên quầy bán cũng không đến mức lộn xộn.
Cuối cùng vẫn có mấy người không mua kịp, nhịn không được than thở: "Sao không chuẩn bị nhiều thêm một chút a."
"Ngày mai ngươi có bán không?"
Chương Bắc Đình cười trả lời: "Sợ bán không được nên không dám chuẩn bị nhiều."
"Ngày mai ta sẽ tới."
.
Tiền gia đã mở một vài cửa hàng ở Nam thành kể từ thời tổ phụ của Tiền Lương Tài, chờ truyền tới trong tay ông thì không chỉ có tiệm vải sinh ý rực rỡ, mà còn có mấy gian hàng cho thuê trong nhà.
Có thể nói là không cần lo cơm áo ăn mặc.
Tiền Lương Tài không có sở thích nào yêu cầu tiền tài, ngày thường ngoại trừ trông coi tiệm vải thì nhiều nhất chính là hay dành thời gian đi dạo quanh các con hẻm trong thành tìm đồ ăn ngon.
Ngày hôm qua hài tử Đông Đông của ông đi chơi về, hiếm hoi xin ông một ít tiền.
Hỏi nguyên nhân mới biết thì ra là Đông Đông ở nhà bằng hữu được ăn băng phấn rất ngon, cũng hẹn ước buổi chiều hôm sau sẽ tiếp tục cùng nhau đi ăn.
Không ngoa mà nói, sợ rằng không có gian hàng ăn uống nào trong toàn bộ Nam thành mà Tiền Lương Tài chưa từng lui tới. Cái loại băng phấn này vẫn là lần đầu ông được nghe nói.
Tiền Lương Tài lập tức vung bàn tay to, tỏ vẻ ngày mai cha sẽ mang ngươi đi.
Kết quả ngày mai, trùng hợp sau giờ ngọ lại có một đợt hàng mới về đến cửa hàng. Thân là chưởng quầy, Tiền Lương Tài muốn đích thân kiểm kê nhận hàng.
Chờ ông vội xong đã là giữa giờ Dậu.
Trong khoảng thời gian Tiền Lương Tài bận rộn, Đông Đông thúc giục rất nhiều, còn nói nếu không đi thì bọn Lỗi Lỗi đều đã ăn xong hết rồi.
Tiền Lương Tài trước sau không vội, nghe Đông Đông hình dung, ông đại khái đoán được băng phấn này là một loại điểm tâm mát lạnh giải nhiệt. Lấy kinh nghiệm của ông, không có nhà nào trong thành có thể so sánh với Hứa Kỷ về điểm tâm và đồ uống giải nhiệt cả. Đi cùng nhi tử bất quá chỉ là nếm mới mẻ thôi, không cần phải sốt ruột.
Hai phụ tử một người gấp đến độ như bé kiến bò trên chảo nóng, một người lại thong dong tản bộ.
Sau khi lôi kéo cha đến được bên cạnh khách điếm Nam thành, Đông Đông rốt cuộc cũng thở phào, nhìn xung quanh đám đông một vòng, nhanh chóng tìm ra mục tiêu, "Ta nhìn thấy Hổ Tử bên kia!"
Tiền Lương Tài nhìn theo hướng ngón tay của nhi tử, có không ít người đứng trước sạp, nhìn dáng vẻ này xem ra băng phấn thật không tồi?
Lúc này Hổ Tử cũng thấy được bọn họ. Hổ Tử chào đón nói: "Đông Đông ngươi thế nào sao bây giờ mới đến?"
"Lỗi Lỗi đi rồi sao?" Đông Đông có chút mất mát, đã đồng ý cùng nhau ăn rồi, cuối cùng nhóc lại tới chậm.
"Lỗi Lỗi ăn xong rồi, đang cùng tiểu thúc hắn dọn sạp." Hổ Tử nhỏ giọng nói, "Chương thúc bán hết băng phấn mất rồi."
Đông Đông nghe vậy lập tức ngây người, qua hồi lâu mới chậm rãi quay đầu nhìn Tiền Lương Tài, phảng phất như giây tiếp theo là khóc ra đến nơi.
Tiền Lương Tài cũng không ngờ rằng chỉ mới giữa giờ Dậu, cách trời tối còn ít nhất một canh giờ, vậy mà ngày đầu tiên mở bán, quán ăn đã bán hết tất cả rồi.
Tiền Lương Tài đối với băng phấn cũng sinh ra vài phần hứng thú, lôi kéo Đông Đông tính toán đi xem thử.
Khi ba người đến trước sạp, Chương Bắc Đình cùng Tống Yến Khanh đang thu dọn đồ vật, bên cạnh vẫn còn khách nhân chưa rời đi.
Đông Đông chưa từ bỏ ý định, hỏi, "Thật sự đều bán hết rồi sao?"
"Hết lâu rồi." Vị khánh nhân bên cạnh cũng đồng dạng không mua được đồ ăn, xoè tay, "Ta đến trước ngươi mà cũng không mua được."
Đông Đông ủ rũ gục đầu.
Tiền Lương Tài có chút áy náy, ông thấy chiều nay nắng gắt nên không muốn ra cửa sớm, lúc làm việc có chậm chạp một chút, trên đường tới đây nhi tử vô cùng lo lắng, cũng là ông kéo chậm bước chân, ông sờ sờ mũi, cố gắng bù đắp: "Không sao, cha mang ngươi đi Hứa Ký ăn chè đậu xanh nhé?"
Đông Đông nghĩ nghĩ, lắc đầu cự tuyệt, "Ngày mai chúng ta đến đây lần nữa."
Dừng một chút, nhóc lại nói: "Ngày mai chúng ta tới sớm, ta muốn ăn hai chén!"
"Được được, chỉ cần ngươi ăn nổi thì ba chén cũng được!" Tiền Lương Tài xoa đầu Đông Đông.
Ngày mai ông nhất định sẽ lại đây sớm một chút, nếm thử băng phấn mà nhi tử sẵn sàng vì nó từ bỏ Hứa Ký xem rốt cuộc ngon như thế nào.
Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh thu thập đồ đạc xong liền kêu tiểu nhị khách điếm đến dọn băng bàn ghế đi, giao tiền bày quán cho ngày mai mới rời đi.
Về đến nhà, đồ vật trên xe rùa còn chưa được dỡ xuống, hắn đã kéo Tống Yến Khanh chạy về chiếc bàn trong phòng chính, tay cầm hũ tiền , "Đếm xem hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền."
Khó trách hắn kích động như vậy, phải biết rằng buổi sáng đi chợ mua rau về rồi trong tay hắn chỉ còn vỏn vẹn 3 đồng.
Nhìn Chương Bắc Đình cao hứng, Tống Yến Khanh tự nhiên sẽ không ngăn cản hắn, hơn nữa kiếm được tiền, Tống Yến Khanh cũng rất vui mừng.
Chương Bắc Đình đổ tất cả tiền trong lọ ra bàn, đồng xu va chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh. Hai người đều cảm thấy vô cùng dễ nghe.
Khi đếm tiền, Chương Bắc Đình xếp từng đồng xu thành từng chồng, Tống Yến Khanh thì bận rộn tách những đồng xu dính vào nhau ra. Tiền đồng không được nửa bình, hai người đếm xong rất mau.
Chương Bắc Đình đếm từng chồng xu, năm xu một chồng, trong giọng nói không nhịn được vui sướng, "Tổng cộng 105 văn!"
Cộng thêm 7 văn vừa rồi đưa cho khách điếm để dựng quầy hàng cho ngày mai, chính xác là có 112 văn. Không khác biệt lắm so với dự tính của hắn, nhưng cảm giác có tiền trong tay rõ ràng là bất đồng.
"Lát nữa chúng ta đi tiệm tạp hóa mua chút phối liệu làm băng phấn đi." Tay Chương Bắc Đình còn đang cao hứng mân mê mấy đồng xu.
Bây giờ bọn họ có tiền rồi, các thành phần làm băng phấn có thể phong phú hơn.
"Được." Tống Yến Khanh gật đầu.
Chương Bắc Đình: "Mua thêm chút đồ ăn nữa."
Hai ngày này đều là ăn chay, ăn đến mức dạ dày hắn sắp trào ngược axit rồi.
Hai người rửa sạch chén muỗng, thùng đựng băng phấn rồi mang theo 105 đồng vừa kiếm được đi thẳng đến tiệm tạp hoá.
Chương Bắc Đình đã sớm soạn sẵn những gì hắn muốn mua trong lòng.
Một cân hạt mè, một cân đậu phộng, hai cân gạo nếp.
Hạt mè rang và đậu phộng giã nhỏ xốp giòn là những nguyên liệu phổ biến nhất trong băng phấn, xay gạo nếp thành bột làm tiểu bánh trôi có thể giúp băng phấn ăn ngon hơn.
Đến khi tính tiền, Chương Bắc Đình lại mua thêm nửa cân giấm trắng.
Trước kia hắn đi du lịch bên ngoài, gặp qua một số người ở nơi khác có sở thích thêm giấm vào băng phấn.
Bọn họ làm buôn bán, đương nhiên hi vọng sẽ đáp ứng tất cả sở thích của thực khách nếu có thể.
Bốn thứ này, đậu phộng và giấm rẻ hơn, đều là 6 văn tiền một cân, gạo nếp 8 văn, hạt mè đắt nhất, tận 12 văn. Tổng cộng 37 văn, tiền mới đến tay một chút mà đã vơi đi một phần ba. Cũng may mấy thứ này mua một lần là dùng cho mấy ngày.
Hai người đi sang quầy bán thịt, kết quả là vô ích.
Chương Bắc Đình hỏi thăm mới biết được, vừa đến mùa hè, nhóm đồ tể sợ nhiều thịt, không bán được trong ngày sẽ bị hư nên đa số đều bán vào buổi sáng, bán không hết còn có thể phân ra cho làng xóm.
Nhưng trên đường về, hai người may mắn gặp được một người vừa đi đánh cá bên sông về, mua được một con cá trắm cỏ thật lớn.
Ngoài thành có kênh đào, giá cả thuỷ sản ở Vân Dương Thành cũng không cao, hiện tại lại là chạng vạng, đồ vật không dễ bán như buổi sáng, cuối cùng người bán chỉ thu bọn họ 20 văn cho một con cá trắm cỏ lớn nặng ba cân.
Có cá rồi, Chương Bắc Đình tiếp tục đi tới chỗ Hà Hải mua dưa chua, gừng, tỏi, ớt khô và các loại gia vị khác.
Trả tiền xong, hắn hỏi Hà Hải: "Khi nào ngươi dọn quán?"
"Ta thu thập đồ vật xong sẽ dọn quán." Hà Hải đáp.
"Buổi tối nếu ngươi và Lỗi Lỗi rảnh thì tới nhà ta ăn cơm đi." Chương Bắc Đình giơ con cá trên tay lên, "Ta nấu cá hầm cải chua."
Buổi chiều bọn họ bán băng phấn, nếu không phải có Lỗi Lỗi và đám tiểu đồng bọn của nhóc thì cũng không thể bán xong nhanh như vậy.
Để cảm ơn, Chương Bắc Đình vốn không muốn thu tiền băng phấn của Lỗi Lỗi và Hà Hải, nhưng Hà Hải nói rằng bọn họ là đơn hàng đầu tiên, nhất định phải trả tiền. Hắn thiếu bọn họ một ân tình. Bây giờ mua được một con cá trắm cỏ lớn, hắn nghĩ muốn mời hai người họ đến nhà ăn bữa cơm, không chỉ để cảm tạ tiểu bằng hữu, mà còn kết giao tình nghĩa làng xóm.
"Được." Hà Hải vừa vặn cũng tò mò Chương ca học được tay nghề của bọn Chương thúc đến cỡ nào liền đồng ý.
Chương Bắc Đình lại hỏi: "Lỗi Lỗi có thể ăn cay không?"
"Có thể, Lỗi Lỗi ăn cái gì cũng được cả."
editor: uchagi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro