3
Dao phay ghim trên thớt, lưỡi dao run run loé lên hàn quang.
Phụ nhân xem đến da đầu tê dại, như là bị người khác bóp lấy cổ, sắc mặt xanh mét, trong miệng không dám nói hươu nói vượn nữa, cuối cùng đồ ăn cũng không kịp mua liền rời đi rồi.
Chương Bắc Đình xem bí đỏ cắt xuống đưa cho Hà Hải, quay đầu hỏi Tống Yến Khanh: "Ngươi có muốn ăn gì không?"
Tống Yến Khanh lắc lắc đầu, vội vàng nói: "Ta không kén ăn."
Trong nhà còn có trứng gà và rau xanh của Hà thẩm đưa sang, Chương Bắc Đình liền chọn thêm hai quả cà tím, mấy quả ớt cay.
Hắn không dám mua nhiều hơn, sợ không đủ tiền.
Hà Hải nhanh nhẹn cân, "Bí đỏ hai cân mười hai, ta tính hai cân là 2 văn tiền, cà tím và ớt cay đều là một cân bảy lạng, 3 văn một cân, ngươi đưa 5 văn là được."
Chương Bắc Đình nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, rau dưa không phải là đồ quý.
Hai người cầm đồ ăn rời đi rồi sạp bán mới một lần nữa khôi phục ầm ĩ náo nhiệt.
"Lý Quế Hương trước kia ở sau lưng Chương gia nói nhiều như vậy, không nghĩ tới giáp mặt người ta, Chương Bắc Đình chỉ chơi hạ đao mà nàng ta đã sợ run hết tay chân."
"Ta thấy vừa rồi chính ngươi cũng rút tay về còn gì."
"Nói như ngươi cũng nói."
"Chương Bắc Đình khi nào mà có một tay công phu như thế chứ? Năm đó cha hắn ở phố Nam mở quán ăn cũng chưa thể dùng đao lưu loát như dạng này."
Tiếng thảo luận bên tai càng ngày càng nhỏ, Chương Bắc Đình hỏi Tống Yến Khanh: "Có phải vừa rồi đã doạ đến ngươi rồi không?"
"Không có." Tống Yến Khanh bước đi hơi loạng choạng, thực mau đã khôi phục lại như thường.
Kỳ thật ngay từ đầu đúng là y bị hắn doạ một phen.
Sau khi Chương Bắc Đình tỉnh lại, ngữ khí nói chuyện vẫn luôn thực ôn hoà, thời điểm hỏi vì sao người ngồi trên kiệu hoa là y cũng chưa lạnh mặt.
Nhưng vừa rồi xem ánh mắt hắn nhìn phụ nhân kia, lạnh như băng, phảng phất như chỉ cần phụ nhân nọ nói thêm một câu nữa là hắn sẽ băm vằm nàng ra.
Bất quá chớp mắt một cái, sợ hãi qua đi, chỉ còn lại cảm giác được giải hận.
Những lời nói của phụ nhân này đến y nghe xong cũng không thể nhẫn nhịn, huống chi là Chương Bắc Đình.
"Phụ nhân kia là ai?" Tống Yến Khanh hỏi.
"Một thím cùng tộc." Chương Bắc Đình từng nghe cha nương nói đến chuyện của Lý Quế Hương, "Lúc trước nhà ta bán quán ăn đổi tiền dời đến thư viện Bạch Hạc, bà ta coi trọng một gian, muốn mua lại với nửa giá, nhưng vị trí quán ăn kia rất tốt, nhiều người tranh mua, cha nương ta liền cự tuyệt. Sau đó cha nương ta bán quán ăn cho người khác, bà đi trách họ không màng tình cùng tộc, không muốn giúp đỡ người trong tộc."
"Nào có đạo lý như vậy." Tống Yến Khanh nhíu mày.
Ở trong trí nhớ nguyên chủ, một đám người cùng tộc này từ nông thôn chuyển tới Vân Dương Thành còn sớm hơn nhà hắn mấy năm, nhưng trong nhà chỉ có mỗi trụ toà nhà cùng một tiệm bánh bao, tộc gia còn có nam hài nhỏ hơn nguyên thân hai tuổi, cũng là viết chữ niệm thư từ nhỏ, tham gia huyện thí cùng năm với nguyên thân, nguyên thân khảo trúng tú tài, người nọ thi rớt.
Thêm vào những chi tiết này vào thì ai nhìn cũng hiểu rằng phụ nhân kia hành xử như thế là do ghen ghét.
Hai người nói chuyện, thực mau đã về đến nhà.
Tống Yến Khanh trực tiếp cầm đồ ăn vào nhà bếp.
Chương Bắc Đình bắt đầu chế tác băng phấn.
Chương Bắc Đình mang một viên vôi sống lớn cỡ móng tay cái bỏ vào trong chén nước sôi để nguội, vôi sống vừa tiếp xúc với nước, nháy mắt toả ra nhiệt khi thật lớn, sinh thành vôi chín , trải qua làm sạch thì tầng chất lỏng phía trên được dùng để giúp định hình băng phấn.
Trong khoảng thời gian làm sạch này không cần trông coi, Chương Bắc Đình liền đi thu hồi quả băng phấn đang được phơi trong viện.
Trải qua một buổi sáng phơi nắng, quả băng phấn đã hoàn toàn khô lại, ngón tay nhẹ nhàng vân vê vài vòng là có thể bóc ra hạt giống màu nâu đỏ lớn như hạt mè.
Rây nát quả băng phấn bằng rây tre, vỏ và hạt đã được tách kỹ.
Cuối cùng lại sàng ra tới gần ba cân hạt giống.
Chương Bắc Đình tìm tới tấm vải mùng mà trước kia Chương mẫu dùng để lọc đậu hủ, cân hai lạng hạt giống rồi bao lại.
Chỗ tốt của việc trong nhà mở quán ăn chính là không bao giờ thiếu các loại dụng cụ, đồ dùng.
Hắn cảm thấy đặt băng phấn trong chậu gỗ không đủ sạch sẽ xinh đẹp, bèn đi rửa sạch lu nước nhỏ.
Hai lạng hạt băng phấn đem pha với năm cân nước là đủ.
Nhào băng phấn không cần kỹ xảo gì, chỉ cần có sức.
Nhào liên tục trong khoảng một khắc, tất cả nước trong lu đều biến thành chấn sền sệt như keo.
Lại đổ thêm vào một lượng nước vôi trong thích hợp , còn lại liền giao phó cho thời gian.
Nếu muốn vị băng phấn ngon hơn thì có thể đem ướp lạnh nó trong khoảng thời gian đợi đông lại.
Trong sân viện Chương gia có một cái giếng. Nước giếng là nước ngầm, mùa đông ấm áp mùa hạ mát lạnh, rất thích hợp để làm băng phấn.
Bên này Chương Bắc Đình đang dùng nước giếng đổ băng phấn, bên kia Tống Yến Khanh cũng không sai biệt lắm làm xong cơm trưa.
Lửa còn dư lại vừa vặn đủ để đun nước đường nâu.
Chương bắc Đình cầm theo nửa khối đường nâu còn sót lại khi thành thân đi về phòng chính, nơi đó còn có hai bao đường chưa mở cùng với hai vò rượu, là lễ hồi môn mà nguyên thân chuẩn bị.
Hiện tại xem như là không tặng được nữa rồi.
(*) là nguyên thân cbi hai cdo để ra mắt 3 ngày sau khi gả, ae ruột nhà gái tới đón 2 ng về nhà mẹ đẻ, nma kh ai đón = coi như cbi quà cx kh tặng dc
Chương Bắc Đình mang đường nâu đi nấu chảy, rồi cho thêm nước giếng vào.
Tống Yến Khanh nấu cơm bí đỏ, rau trộn cà tím và rau xanh cho bữa trưa.
Tay nghề của y rất tốt, cà tím mằn mặn mềm dẻo, rau xanh giòn ngọt, nhưng thời tiết thực sự rất nóng, hai người bận rộn cả buổi sáng nên đều không có khẩu vị, thành ra chỉ ăn được vài miếng.
Cơm nước xong xuôi, hai người tranh thủ nghỉ ngơi một chút, vừa đủ thời gian ướp lạnh băng phấn.
Chương Bắc Đình xốc tấm vải bông trắng phủ trên bề mặt nước lên, băng phấn tinh xảo trong suốt như pha lê đập vào mắt hắn, khi chiếc thìa chạm vào nó liền run rẩy vỡ tan thành từng mảnh.
Hắn múc một bát, rưới nước đường nâu lên trên, đưa cho Tống Yến Khanh, "Nếm thử xem?"
"Cho ta sao?" Tống Yến Khanh không nghĩ hắn lại đưa cho y phần đầu tiên.
"Ừm."
Tống Yến Khanh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại thức ăn như vậy, nước đường đặc sệt thấm vào những khe hở của lớp băng phấn trong suốt, trông vô cùng hấp dẫn.
Y cẩn thận múc một muỗng đưa vào miệng, hương vị mềm mại này còn tuyệt vời hơn trí tưởng tượng của y nhiều, Tống Yến Khanh cắn nhẹ, băng phấn mát lạnh một đường trượt xuống cổ họng, đọng lại vị ngọt của nước đường đỏ thật lâu trên môi.
Tống Yến Khanh ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời: "Vừa ngọt vừa lạnh, ăn ngon lắm!"
Trước khi nhìn thấy thành phẩm băng phấn, y đã nghĩ rằng Chương Bắc Đình biết làm đồ ăn, nhưng không ngờ hắn lại có thể làm ngon đến như vậy, dù sao y cũng đã nghe qua rất nhiều câu chuyện về hồi Chương Bắc Đình không biết phân biệt lúa mì và đậu tương từ trong miệng hai mẹ con Tống Yến Uyển.
"Có muốn thêm nước đường không?" Chương Bắc Đình cũng bưng một bát ăn, hắn không thích ăn đồ ngọt nên không dùng nhiều nước đường lắm, nhưng Tống Yến Khanh hình như rất thích vị ngọt, trời nóng như vậy mà y khen ngọt trước rồi mới nói tới mát.
Tống Yến Khanh nhìn bát nước đường, muốn gật đầu, nhưng lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Kết quả là trong nháy mắt, một cái muỗng chứa đầy nước đường đã đưa tới trước mặt y.
Cái miệng nhỏ Tống Yến Khanh ăn một muỗng băng phấn nước đường, vị ngọt ngào như thấm vào tim y.
Y trộm giương mắt, nhìn nam nhân dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt ôn hoà trước mặt, y nghĩ, chỉ cần là ai có quen biết một chút, sợ là không có ai từ chối gả cho hắn đâu.
Ăn xong một chén băng phấn ngọn thanh mát mẻ, khí nóng trên người hai người cũng tiêu mất không ít.
Chương Bắc Đình hỏi: "Nếu chúng ta đi bán băng phấn, ngươi nghĩ có ai sẽ mua không?"
Tống Yến Khanh nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Ngoại trừ kinh thành, Vân Thành Dương là thành thị giàu có nhất ở Đại Tĩnh. Mỗi ngày bỏ ra mấy xu mua đồ ăn giải nhiệt sẽ không phải là gánh nặng đối với đại đa số người dân."
"Vậy bán một bát bao nhiêu là thích hợp?" Chương Bắc Đình lại hỏi.
Sau khi xuyên qua thế giới này, hắn chỉ mới mua đồ ăn một lần, giá cả của những loại đồ ăn vặt này đều rất mơ hồ trong trí nhớ của nguyên thân, cho nên vẫn nên để người địa phương là Tống yến Khanh định đoạt giá cả cho băng phấn.
Tống Yến Khanh không thấy được Chương Bắc Đình làm cụ thể băng phấn như thế nào, nhưng nghĩ lại đại khái là có thể biết rằng băng phấn chủ yếu được làm từ những loại quả mà hai người hái xuống hồi buổi sáng, thêm một ít vôi và đường nâu, vôi rẻ tiền dễ mua, một bát nước đường nâu cho hai thìa một phần là được, vì thế y nói: "2 văn tiền một chén có được không?"
"Có thể."
Định giá được thông qua làm Tống Yến Khanh rất vui mừng, thấy trong lu nước vẫn còn nhiều băng phấn, y hỏi: "Ngươi muốn đi bán phần còn lại sao?"
"Những thứ này không bán, giữ lại hai bát cho chúng ta, còn lại gửi cho Hà gia." Trương Bắc Đình nói.
Hà thẩm không chỉ mang trứng gà và rau cho họ, mà cũng là người duy nhất quan tâm đến Chương Bắc Đình sau khi hắn tỉnh lại.
Lúc hai người mang băng phấn đến, trong viện Hà gia chỉ có một mình Miêu Phượng Hoa đang thêu thùa may vá, nhìn thấy cái bát lớn trong tay Chương Bắc Đình liền giật mình, "Bắc Đình ngươi đây là?"
"Thời tiết nóng, ta làm chút băng phấn giải nhiệt mang tới cho thím nếm thử." Chương Bắc Đình nghe được tiếng ồn ào của mấy hài tử trong nhà chính liền không đi vào trong.
Miêu Phượng Hoa nhận lấy chén trong tay hắn, hô, "Các ngươi vào sân đi, ngồi dưới gốc cây đào cho mát."
Nói xong nàng nhanh chóng đi về trong nhà, hét lớn: "Tiểu Hải, bọn Chương ca của ngươi đến này."
Sau khi nàng vào nhà, tiếng xì xầm của đám tiểu hài tử trong phòng đã yên tĩnh hơn rất nhiều, không lâu sau, Hà Hải ôm một chậu mận còn buồn ngủ mà bước ra.
Chương Bắc Đình: "Làm phiền giấc ngủ của ngươi rồi à?"
"Nào có." Hà Hải đặt mận trước mặt Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh, "Nhi tử của ca ta, Lỗi Lỗi, mang theo vài tiểu đồng bọn đến chơi nhà, hài tử ríu ra ríu rít, ta thật sự không ngủ nổi."
Nếu thật sự không quấy rầy, Chương Bắc Đình liền bắt đầu nói chính sự, "Ban sang đã quấy rầy sinh ý của ngươi, thật xin lỗi."
"Không sao đâu~" Hà Hải xua tay, "Ta vốn dĩ không thích bán cho nàng ta, mua đồ lúc nào cũng kén cá chọn canh, còn muốn mua cái này phải tặng cái kia, phiền phức lắm. . ."
"Tiểu Hải." Miêu Phượng Hoa bưng một chén băng phấn nhỏ đi ra, ngắt lời Hà Hải, "Chương ca của ngươi mang băng phấn sang, vẫn còn lạnh, ngươi mau ăn đi."
Đưa bát cho Hà Hải rồi, Miêu Phượng Hoa nhìn về phía Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh, "Ta nghe Tiểu Hải nói về chuyện ban sáng rồi. Loại người như Lý Quế Hương này trị một lần là tởn."
Chỉ trong một câu nói, Hà Hải đã khò khè ăn hơn nửa chén băng phấn, nói: "So với món điểm tâm chè đậu xanh ở Hứa Kỳ còn ngon hơn."
Điểm tâm Hứa Ký là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng nhất ở Vân Dương Thành, đứng sau là Hứa gia, một trong bốn đại thương giàu có nhất Vân Dương Thành. Bọn họ bán đồ uống giải nhiệt mùa hạ là thật sự được làm lạnh trực tiếp trong hầm đá.
Chương Bắc Đình cười nói: "Vốn dĩ ta còn sợ sẽ không bán được, có những lời này của ngươi là tốt rồi."
Một chén thế này căn bản là không đủ cho Hà Hải thưởng thức, nghe được Chương Bắc Đình nói rằng sẽ đi bán thì lập tức hỏi: "Chiều nay các ngươi sẽ bày quán à? Sạp ở chỗ nào?"
Chương Bắc Đình nói, "Hôm nay là không còn kịp rồi, nhà ta vẫn chưa rửa bát đĩa, ta cũng chưa tìm ra nơi để bán."
"Vậy sao. . ." Hà Hải có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền bừng bừng hứng thú đưa ra đề nghị, "Chương ca, ngươi có ấn tượng với khối đất trống thật lớn bên cạnh khách điếm Nam thành không? Mấy năm nay có không ít người bày quán bán đủ thứ ở đó, nếu là bàn ăn thức ăn thì chỉ cần trả quản sự khách điếm 2 văn tiền là có thể dựng sạp cả ngày, nhiều hơn 5 văn sẽ được cấp thêm một cái bàn."
Miêu Phượng Hoa cũng nói: "Nơi đó thật sự không tồi, buổi trưa có đại thụ che nắng, nhiều người qua lại, dưới cây còn có giếng nước, tiện cho ngươi rửa chén."
Chương Bắc Đình vui vẻ nói: "Trễ chút ta đi nhìn thử xem."
"Xác định được thì nói cho ta một tiếng, ta mang Lỗi Lỗi đi cổ vũ ngươi." Hà Hải nói.
Chương Bắc Đình: "Mang Lỗi Lỗi đến đi, ta mời các ngươi ăn."
"Như vậy sao được?"
Mấy người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh đứng dậy rời đi.
Miêu Phượng Hoa trả lại chén băng phấn cho bọn họ, đưa cho Tống Yến Khanh, người vẫn luôn không nói gì.
Trong chén có rất nhiều quả mận.
Miêu Phượng Hoa nói: "Cây nhà ta kết, các ngươi lấy về ăn đi."
Nàng dặn dò thêm, "Có rảnh thì đến chơi nhé."
Tống Yến Khanh ngước mắt nhìn Chương Bắc Đình mỉm cười đứng một bên, gật đầu nhận lấy chén, "Được."
Tiễn Chương Bắc Đình cùng Tống Yến Khanh đi rồi, mẫu tử hai người Miêu Phượng Hoa và Hà Hải đứng ở cửa một lát.
Hà Hải nói: "Xem ra sau khi đi thư viện Bạch Hạc, Chương ca vẫn học được không ít tay nghề từ Chương thúc."
"Như vậy cũng tốt." Miêu Phượng Hoa nói, "Có tay nghề trên người, Chương thúc bọn họ sẽ không đến mức không yên lòng."
Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh trở về nhà, Tống Yến Khanh nhớ lại những gì họ vừa nói ở Hà gia, hỏi: "Ngươi muốn hai chúng ta cùng đi bán băng phấn sao?"
"Ừm." Chương Bắc Đình gật đầu.
"Ta có thể tự lo sạp một mình." Tống Yến Khanh nói, "Nếu ngươi cùng đi sẽ chậm trễ ngươi đọc sách."
Chương Bắc Đình suy nghĩ một lúc, nói: "Ta không định tiếp tục đọc sách."
"Ngươi không phải rất thích đọc sách sao?" Tống Yến Khanh khó hiểu.
Chương Bắc Đình: "Trước kia thích, nhưng sau đó phát hiện nấu ăn cũng rất thú vị."
Tuy rằng Đại Tĩnh coi trọng công nghiệp, không đàn áp thương nghiệp, sĩ nông công thương đều bình đẳng, nhưng địa vị của các quan chức học giả vẫn cao hơn dân chúng bình thường rất nhiều.
Chỉ là trong lòng Chương Bắc Đình đã rõ ràng, chí hướng của hắn không nằm ở việc đọc sách, hắn cũng không có thiên phú, cho nên nếu tiếp tục dựa theo kế hoạch đọc sách của nguyên thân mà đi thì nhất định sẽ không có kết quả.
Sau khi nói ra hắn không đọc sách nữa, hắn cho rằng Tống Yến Khanh sẽ lộ ra biểu tình thất vọng rồi thuyết phục hắn không từ bỏ. Rốt cuộc nguyên thân khổ đọc mười mấy năm, đã là tú tài, lấy được tư cách ngồi vào bàn khoa cử, ai cũng cảm thấy nếu từ bỏ lúc này thì quả thật là đáng tiếc.
Nhưng Tống Yến Khanh lại không hề nghĩ ngợi liền nói: "Vậy chúng ta cùng nhau đi bán."
editor: uchagi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro