2
Nhìn gia tài có 43 tiền đồng ít ỏi, Chương Bắc Đình rất khó nhịn xuống tiếng thở dài.
Chút tiền ấy đừng nói là chuộc lại cây trâm cho Tống Yến Khanh, nếu không phải cầm cây trâm còn dư lại chút tiền thì đến tiền thuốc hôm nay cũng không trả nổi.
Chương Bắc Đình chậm rãi cầm 14 đồng tiền mang ra cho dược đồng đang chờ trong viện.
Dược đồng nhận được tiền, dặn dò phải uống dược sau khi ăn cơm chiều liền rời đi.
Thừa dịp Tống Yến Khanh tìm ấm thuốc mang đi rửa, Chương Bắc Đình ở phòng bếp xem xét một vòng.
Trong lu gạo chỉ còn gần mười cân, dầu muối trái phải cũng không nhiều lắm.
Tính số lương thực này, hai người cùng ăn thì duy trì không được bao lâu.
Chương Bắc Đình không có toàn bộ ký ức của nguyên thân, không rõ ràng lắm nguyên thân sẽ dự định kế hoạch sau này thế nào.
Hiện tại tới nơi này rồi, nếu hắn không muốn đói bụng chết, nhất định phải dựa vào 29 đồng tiền còn dư tìm được phương pháp kiếm tiền thật nhanh.
Tống Yến Khanh rửa sạch ấm thuốc rồi, thấy Chương Bắc Đình ngây ngốc đứng ở giàn nho, chần chờ trong chốc lát, tiến lên hỏi: "Trong nhà có cuốc và dao chẻ củi không?"
"Ta đi tìm thử." Chương Bắc Đình không biết nhà mình có hai thứ đồ này không, nhưng thoạt nhìn tiền viện vừa được sửa sang lại không lâu, nếu không phải là mời người về làm thì chắc là có.
Chương gia trước kia mở trà lâu quán ăn, nồi chén gáo bồn, nồi niêu chum vại hay các loại đồ đựng khác đều có rất nhiều.
Chương Bắc Đình tìm hồi lâu mới thấy được dao chẻ cùi cùng với cái cuốc rỉ sắt ở một góc trong nhà bếp.
"Ngươi muốn dùng dao chẻ củi và cuốc làm gì?" Hắn hỏi
Tống Yến Khanh nói: "Buổi sáng Hà thẩm đưa trứng gà cho chúng ta còn mang theo rau xanh và mấy gốc hành lớn, hành dễ trồng, ta muốn sửa sang lại đất trống ở hậu viện, buổi chiều gieo hành, nếu có thể lớn lên thì sau này không cần mua nữa."
Chương Bắc Đình mới kiểm kê xong gia sản, nếu tạm thời chưa tìm được phương pháp kiếm tiền, vậy tiết kiệm tiền chính là kiếm tiền rồi, nghe vậy hắn lập tức nhặt công cụ lên, đi đến hậu viện, "Chúng ta cùng làm."
Tống Yên Khanh lưỡng lự nói, "Trời quá nóng, ngươi về phòng nghỉ một lát đi, ta làm là được rồi." Y thật sự không yên tâm Chương Bắc Đình, vừa rồi ăn một chén mì nhanh chút thôi mà người này đã khó chịu hồi lâu, nếu phơi dưới ánh nắng mặt trời còn không biết sẽ như thế nào.
"Không nóng, chúng ta cùng nhau làm sẽ mau hơn." Chương Bắc Đình kiên định cự tuyệt, nghĩ đến 29 tiền đồng còn sót lại, từ trong lòng hắn cũng toả ra mát mẻ.
Tống Yến Khanh nhìn hắn khăng khăng, không nói nữa, nghĩ đến lúc đó chính y mau tay một chút, làm nhiều hơn là được.
Tới hậu viện rồi, Chương Bắc Đình mới biết được vì sao Tống Yến Khanh lại muốn dao chẻ củi.
Hậu viện trước mặt lớn nhỏ gì cũng giống nhau, tất cả đều xập xệ, chuồng heo chuồng gà đã sụp xuống, chỉ có nhà xí hẳn là được sửa chữa qua, lẻ loi đứng ở góc tường cửa sau, mấy địa phương còn lại đã mọc đầy cỏ dại cao chừng nửa người, hoàn toàn không nhìn ra nguyên bản là gì.
Chương Bắc Đình đứng ở con đường duy nhất đi thông nhà xí, nhất thời không biết nên xuống tay từ đâu.
Tống Yến Khanh đã bắt đầu cầm dao chẻ củi cắt cỏ, nghĩ đến các nàng từng nói qua Chương Bắc Đình một lòng chỉ có đọc sách, chắc là không hiểu biết việc trồng rau, liền đề nghị nói: "Chúng ta hôm nay ngoại trừ rau thì cứ trồng bao nhiêu được bấy nhiêu, còn dư đất có thể đi nhà sang nhà Hà thẩm mua chút hạt giống ớt cay cà tím đậu que về trồng, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Được." Chương Bắc Đình gật đầu, hậu viện vậy mà rất rộng, bọn họ thích loại rau dưa nào đều có thể tuỳ ý trồng.
Ở trong trí nhớ nguyên chủ, thế giới này không chỉ có ớt cay, mà còn có bắp, khoai tây, khoai lang đỏ, đều là sau khi hoàng đế Đại Tĩnh thống nhất các đất nước, phái đội tàu đi dọc đại dương tìm hạt giống về.
Đến nay đã qua vài thập niên.
"Trồng chút hạt giống rau xanh đi." Chương Bắc Đình nói.
Rau xanh sinh trưởng nhanh nhất, dưới tình huống đầy đủ phân nước thì chỉ cần mười mấy hai mươi ngày đã có thể thu hoạch ăn.
Lúc hai người nói chuyện, Tống Yến Khanh đã nhanh nhẹn mà dọn sạch một vùng nhỏ, cỏ dại cắt bỏ cũng được y chỉnh tề đặt ở một bên, chờ phơi khô liền có thể dùng thay thế cho củi.
Chương Bắc Đình thấy thế vội vàng nâng cái cuốc.
Chỉ là không xới được hai cuốc, hắn đã bị một gốc cây thực vật bên hông hấp dẫn lực chú ý.
Cái cây thực vật này phân chi rất nhiều, một gốc cây đã chiếm một mảng diện tích lớn.
Trên đỉnh thực vật mở ra đoá hoa màu lam nhạt, phía dưới có chút trái cây đã chín, giống như một đám lồng đèn nhỏ màu vàng treo trên cành cây, thập phần đáng yêu.
Tống Yến Khanh nhìn thấy Chương Bắc Đình ngồi xổm xuống dưới, tưởng hắn bị phơi nắng khó chịu, đến gần mới phát hiện hắn nhìn chằm chằm một gốc cây, xem đến chăm chú, "Đó là loại quả gần mấy năm nay mới có, trông giống với quả đèn lồng, nhưng lại không thể ăn."
(*) quả đèn lồng = tầm bóp Nam Mỹ ấy
"Có thể ăn." Chương Bắc Đình quay đầu nói, "Cái này gọi là giả toan tương, hạt giống còn có cái tên là hạt băng phấn, làm băng phấn ăn rất ngon."
(*) giả toan tương - Nicandra physalodes (假酸浆) mng sợt thử nha chứ tui cũng chả biết là gì=))))
Tưởng Yến Khanh nhìn hạt giống này so với hạt mè không khác biệt mấy, lại không có hương vị, sao có thể ăn ngon được, chỉ là nhìn đến Chương Bắc Đình ngửa đầu, trên mặt ướt nhẹp mồ hôi, đôi mắt lại sáng lấp lánh, lời đến bên miệng liền thay đổi, "Chúng ta tìm cái rổ hái quả xuống nhé?"
"Đừng chém trong đất nữa, chúng nó bị lẫn trong đất." Chương Bắc Đình đứng lên, nhìn kỹ mới thấy giả toan tương có rất nhiều trong bụi cỏ hỗn loạn.
Nhìn từng bụi cây màu lam nhạt cùng trái cây màu vàng, tất cả hắn đều yêu thích.
Hai người đi trong phòng lấy ra cái rổ, cẩn thận tháo xuống quả băng phấn đã chín.
Một quả băng phấn lớn bằng ngón tay, rậm rạp treo đầy mỗi cành cây, không qua bao lâu đã đầy ắp trong rổ.
Bởi vì tách hoa quả băng phấn tốn không ít thời gian, hai người vội đến hết giờ Tỵ mà còn chưa đào đất được một phần tư hậu viện, cũng may nhiêu đó đã đủ dư dả để trồng hành.
Về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, Chương Bắc Đình nghĩ đến làm băng phấn cần phải có vôi tôi (*), liền nói: "Ta muốn đi ra ngoài mua đồ, ngươi có muốn đi cùng không?"
(*) vôi tôi = canxi hidroxit = Ca(OH)շ
"Ta không đi đâu." Tống Yến Khanh câu nệ nói.
Chương Bắc Đình: "Trong nhà không phải không còn đồ ăn sao? Chúng ta cùng đi, xem xem ngươi có gì muốn ăn gì không."
Nói xong hắn có chút chột dạ, 29 tiền đồng còn sót lại trong phòng kia dùng mua vôi tôi xong không biết còn dư lại bao nhiêu.
"Ngươi muốn ăn cái gì cứ nói cho ta, ta đi mua." Tống Yến Khanh vội vàng nói, nào có chuyện đàn ông trong nhà đi mua đồ ăn chứ, huống chi Chương Bắc Đình còn là người đọc sách.
Chương Bắc Đình cười nói: "Đi cùng đi."
Nói rồi hắn nhanh chóng về phòng lấy túi tiền, lại mang theo một xấp giấy Tuyên Thành.
Tống Yến Khanh ngẩn người nhìn bóng dáng Chương Bắc Đình vui sướng, sau một hồi mới chậm rãi gật đầu.
Ở thế giới này, vôi sống đã được rất nhiều địa phương vận dụng, y quán dùng để tiêu độc, gia đình bình thường thì dùng làm chất hút ẩm đặt ở cái bình bảo tồn đồ ăn.
Hai người đi tiệm tạp hoá phụ cận hỏi mới biết được vôi chỉ cần 2 văn tiền một cân.
Làm băng phấn cũng không cần quá nhiều vôi tôi, vì thế Chương Bắc Đình nói: "Ta muốn một văn tiền vôi."
Tiểu nhị xem hắn một bộ thư sinh, kiên nhẫn nói, "Một văn tiền chỉ có một khối nhỏ, muốn làm cái bình vôi phải đến ba năm cân mới có tác dụng."
"Đủ rồi." Chương Bắc Đình kiên trì, ở thời điểm chưa kiếm được tiền, có thể bớt 1 văn là 1 văn.
Tiểu nhị không nói thêm nữa, nhanh nhẹn chọn khối vôi từ cái bình ra tới, lười cân liền trực tiếp đưa cho Chương Bắc Đình, "Nửa cân đây, chỉ có nhiều hơn chứ không thể ít hơn."
Chương Bắc Đình mang giấy Tuyên Thành cẩn thận bọc vôi lại.
Tiểu nhị hiếu kỳ nói: "Ngài bọc cẩn thận như vậy là dùng để làm gì thế?" Bình thường mọi người mua về làm bình vôi đều là tuỳ ý ném vào sọt, chỉ cần không dính nước là được.
"Dùng để làm. . ." Lời nói đến bên miệng, Chương Bắc Đình nghĩ đến tình cảnh hiện tại, không có nói thật, "Dùng làm khô giấy mặc."
"Khó trách." Người đọc sách luôn phá lệ cẩn thận với giấy mặc, tiểu nhị không thấy kỳ quái.
Lấy được vôi, tiếp theo chính là mua đồ ăn.
Hà gia có một cái cửa hàng nằm ở đầu hẻm bọn họ, lúc này đang là thời điểm đông khách.
Nhìn thấy Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh lại đây, tiểu nhi tử Hà gia Hà Hải trông coi quán tiếp đón một câu, "Chương ca muốn cái gì cứ chọn." Rồi quay đầu đi cân ký cho khách nhân khác.
Phần lớn mọi người tới Hà gia mua đồ ăn đều sống gần nhau, nghe được Hà Hải tiếp đón, có phụ nhân liền bắt chuyện nói: "Bắc Đình cũng tới mua đồ ăn à, vị bên cạnh ngươi chính là?"
Từ ánh mắt phụ nhân đánh giá hai người bọn họ, Chương Bắc Đình cảm thấy khả năng bọn họ không biết Tống Yến Khanh là ai không lớn, nhưng nếu đã hỏi thì hắn cũng thoải mái hào phóng mà giới thiệu, "Tống Yến Khanh, phu lang của ta."
Tống Yến Khanh nghe được hai chữ phu lang, khó tin ngước mắt nhìn về phía Chương Bắc Đình.
Chương Bắc Đình giới thiệu như vậy kỳ thật là do nhất thời xúc động, bất quá nói ra rồi hắn cũng thản nhiên, thân phận phu lang này có thể giúp hai người bọn hắn bớt đi không ít nhàn thoại.
Chính là sau khi nói xong, hắn có chút ngượng ngùng đi xem Tống Yến Khanh.
"Ca nhi rất tuấn đó." Người bắt chuyện thuận miệng nói.
Còn lại những người trộm đánh giá khác cũng thu hồi ánh mắt.
Nhưng luôn có một hai người không biết là cố ý hay thật sự không hiểu chuyện mà nói.
"Cùng ngươi kết thân không phải là nhị cô nương Tống gia hay sao? Sao lại thành phu lang rồi?"
Chương Bắc Đình còn chưa đáp, liền có một phụ thân suy nói: "Tống gia không muốn nhận, ngươi xem hôm nay hồi môn, hai người bọn họ còn ở nơi này mua đồ ăn liền biết là Tống gia chướng mắt hắn."
Nghe được người này nói, Chương Bắc Đình mới biết được hôm nay đã là ngày thứ ba sau khi thành thân.
Tập tục Vân Dương Thành cùng đại bộ phận địa phương có chút bất đồng, sau khi nữ tử hoặc ca nhi xuất giá ba ngày thì huynh đệ ruột phải đi đón đôi tân phu thê về nhà mẹ đẻ, bằng không sẽ coi như là bát nước đổ ra ngoài, về sau không lui tới nữa.
Chương Bắc Đình vội đi xem Tống Yến Khanh.
Tống Yến Khanh nhấp môi, trên mặt không có quá nhiều biểu tình, như là đã nghe quen rồi.
Tâm Chương Bắc Đình như bị ai nhéo, âm ẩm đau.
Phụ nhân kia thấy bọn họ không phản ứng, tiếp tục nói: "Là ta ta cũng không muốn đem nữ nhi gả cho hắn, vai không thể khiêng, tay không thể viết, trong nhà mở quán ăn mà còn không phân biệt nổi lúa mạch hay rau hẹ, còn nói một lòng đọc sách, thi hương có đậu được đâu, cứ đi theo hắn e là đến cơm cũng không có ăn."
Lời nói đả thương người khác đến như vậy, không tin là không có ân oán cũ.
Những người xung quanh vốn đang chọn đồ ăn cũng ngừng lại động tác, hướng ánh mắt tò mò tới xem.
"Các người có mua hay không, không mua thì đừng đứng ở đây nữa, cản trở sinh ý của ta." Hà Hải nói.
"Không mua đồ ăn sao chúng ta còn đến làm cái gì?"
"Hải tiểu tử ngươi lớn tiếng như vậy làm chi, ta thật muốn nói cho nương ngơi quản lại ngươi."
"Mấy cái cà tím này cân cho ta một chút."
Sạp quán thoạt nhìn khôi phục náo nhiệt, chỉ là đại đa số ánh mắt luôn không ngừng hướng tới trên người hai người Chương Bắc Đình cùng Tống Yến Khanh.
Tống Yến Khanh gắt gao nắm chặt tay, nghĩ thầm sao phụ nhân kia có thể nói Chương Bắc Đình như vậy, rõ ràng là Chương Bắc Đình rất tốt, muốn hai người bọn họ ăn uống giống nhau, không quen thuộc cày cuốc cũng sẽ nỗ lực đi làm, còn nhận thức hạt băng phấn xa lạ kia nữa.
Chương Bắc Đình như là không nghe thấy lời nói của phụ nhân nọ, lôi kéo tay áo Tống Yến Khanh, chỉ vào một nửa quả bí đỏ đã cắt ra trên sạp bày bán, "Chúng ta mua khối bí đỏ đó đi."
Hà Hải vội vàng cân ký, nghe được liền nói: "Chương ca muốn bao nhiêu cứ lấy đi."
Phụ nhân bị làm lơ, biểu tình trên mặt trở nên thập phần dữ tợn, không cam lòng mắng nhiếc: "Cha mẹ ngươi dưỡng ra nhi tử vô dụng như vậy đúng là xứng đáng chết sớm!"
Thân Chương Bắc Đình run lên, đao vừa mới cắt xong bí đỏ từ trong tay ba ra, vẽ ra hai cái vòng hoàn mỹ trên không trung rồi "Đông" một tiếng mà rơi xuống, mũi đao hung hăng ghim vào cái thớt trước mặt phụ nhân.
Mặt hắn vô biểu tình nhìn phụ nhân, "Ngươi lại nói cha mẹ ta một câu nữa thử xem."
edior: uchagi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro