16
Cơm chiều hai người ăn hoành thánh trộn dầu ớt.
Trước khi Chương Bắc Đình dọn quán đã cán sẵn, lúc về chỉ cần chặt thịt bao hoành thành là được.
Lợn nơi này đều được nuôi thuần bằng cỏ và thóc, nên mặc dù chỉ nêm gia vị đơn giản, miếng thịt cũng vô cùng thơm.
Chương bắc Đình chọn loại thịt hoa mai ba phần mỡ bảy phần nạc, mùi vị vừa ngon lại không ngấy.
Hắn cán da hoành thánh rất mỏng, từng viên thịt hồng nhạt bao trong lớp da trắng nõn mềm mịn, trông rất tròn trịa, thập phần đáng yêu.
Lửa bếp củi lớn, nấu không bao lâu là hoành thánh chín ngay, lúc này đổ thêm một lần nước lạnh qua là có thể ăn.
Lớp da hoành thánh gần như trong suốt, có thể thấy rõ nhân thịt thơm lừng và hành lá xắt nhỏ bên trong, lăn qua chén dầu ớt dính đầy nước sốt màu đỏ khiến Tống Yến Khanh nhìn không chớp mắt.
"Nóng." Chương Bắc Đình bỏ viên hoành thánh mới ra lò vào chén Tống Yến Khanh, "Ngươi ăn cẩn thận phỏng."
Tống Yến Khanh nghe lời Chương Bắc Đình, y chu môi thổi thổi mấy cái mới cẩn thận cắn một ngụm.
Dầu ớt chua chua cay cay là hương vị Tống Yến Khanh thích nhất, y ăn đến ngon miệng.
Miếng da hoành thánh trơn mềm tinh tế, hơi chút dai, cắn nhẹ là vỡ, nước thịt nóng bỏng bên trong chảy ra làm đầu lưỡi tê dại, lại không cam lòng dừng ăn nổi.
Nếm qua một chút thôi mà Tống Yến Khanh đã gấp không chờ nổi, nuốt cả viên hoành thánh vào miệng, nhân thịt mọng nước mềm thơm, ăn rất ngon.
Tống Yến Khanh ăn liên tiếp hai cái mới ngẩng đầu lên, "Đây là món ngươi nói ăn cùng với dầu ớt ngon lắm đúng không?"
Thì ra là y còn nhớ, Chương Bắc Đình bật cười, "Còn món khác ngon hơn nữa."
Hai người chăm chú ăn hoành thánh, bên tay còn cầm một chén băng phấn, nếu thấy nóng hoặc cay quá thì quay qua ăn hai ngụm băng phấn ngọt thanh mát mẻ là điều vị lại ngay.
Dù vậy, sau khi ăn một bát hoành thánh trộn dầu ớt cay nóng, hai người vẫn toát một thân mồ hôi, dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ rồi liền chạy nhanh đi tắm.
Chương Bắc Đình tắm xong, nghĩ giờ này chắc là không có ai tới tìm bọn họ nữa nên chỉ mặc một kiện trung y.
Trời sập tối, trong viện chỉ có chút ánh sáng mờ mờ.
Nhìn thấy Tống Yến Khanh dời bàn ra sân định cắt vải làm quần áo, hắn sững người, vội ăn lại, "Đừng làm."
"Sao thế?" Tống Yến Khanh cầm cây kéo dừng trên thớ vải, chớp chớp mắt hỏi.
Chương Bắc Đình: "Trời tối rồi, không tốt cho mắt."
Tống Yến Khanh nghe Chương Bắc Đình bảo, y ngập ngừng, nhưng nghĩ lại, trước kia lúc ở Tống gia Tống Yến Khanh cũng hay may xiêm y vào giờ này, bây giờ y chỉ làm ít trung y cho Chương Bắc Đình thôi nên chắc sẽ không ảnh hưởng nhiều đâu.
"Ngày mai làm." Chương Bắc Đình nói, "Lúc đó ta vẽ mẫu xiêm y cho ngươi may."
Tống Yến Khanh nghiêng đầu nghi hoặc, "Trung y còn có mẫu mã khác sao?"
"Ta muốn làm dạng không có tay áo, ống quần dài tới cỡ này." Chương Bắc Đình hươ hươ tay trên đùi.
"Ơ. . ." Tống Yến Khanh do dự, nếu không có tay áo, ống quần lại ngắn như vậy, kia không phải là đều lộ ra cánh tay cẳng chân hết sao.
"Xiêm y và quần bọc kín quá, trời nóng, ta ngủ không nổi." Chương Bắc Đình phe phẩy cây quạt trong tay, trông mong nhìn Tống Yến Khanh, "Ta muốn mặc trung y dạng đó để đi ngủ, Yến Khanh sẽ làm cho ta mà đúng không?"
Lỗ tai Tống Yến Khanh ửng hồng, lắp bắp gật đầu: "Được. . . Ngày mai ta làm cho ngươi."
"Quả nhiên Yến Khanh là tốt nhất." Chương Bắc Đình cười hì hì nói.
Trước khi xuyên qua, Chương Bắc Đình đã từng chứng kiến bạn bè hắn yêu đương, bộ dạng nói chuyện nhão nhẹt với bạn gái và dăm ba mấy trò nhõng nhẽo lúc đó khiến hắn cảm thấy lũ người này bị điên rồi.
Bây giờ mới hiểu, thì ra bởi vì khi ấy hắn vẫn là một con chó độc thân, không hiểu được thú vui đó.
Làm nũng với người mình thích là chuyện sung sướng nhất trên đời!
Tống Yến Khanh còn chưa hình dung được loại trung y Chương Bắc Đình muốn, y dọn xấp vải, không dám nhìn vẻ mặt Chương Bắc Đình, cũng không biết đặt tay chân chỗ nào.
Không có tay áo và ống quần ngắn cũn, tuy rằng Chương Bắc Đình nói chỉ mặc khi đi ngủ, nhưng bọn họ ở chung một chỗ, tất nhiên sẽ không tránh được chạm mặt nhau.
Chương Bắc Đình thấy cơ thể Tống Yến Khanh cứng ngắc liền đoán được y suy nghĩ gì, câu nói "Chúng ta là phu phu, sớm muộn cũng phải thích ứng." đến bên miệng mà hắn không dám nói, sợ mặt Tống Yến Khanh sẽ cháy mất.
Đối với người mình thích, Chương Bắc Đình có rất nhiều nhẫn nại, hắn đợi được.
Vì thế Chương Bắc Đình cười cười, lảng sang chuyện khác: "Ta dạy ngươi cửu chương."
Cửu chương là phép nhân cơ bản, Tống Yến Khanh muốn học tính số thì có thể chậm rãi đếm thanh cao lương rồi tự cộng trừ, nhưng y làm buôn bán, phải biết đến nhân chia.
Tống Yến Khanh vừa nghe thế quả nhiên là không còn tâm tư nhớ về việc Chương Bắc Đình để lộ thân thể nữa, quay qua nhìn Chương Bắc Đình, nặng nề đáp ứng, "Được."
"Hai nhân hai bốn, hai nhân ba sáu, . . ."
Trong viện vang lên một thanh âm trầm thấp, một trong trẻo cùng nhau đọc cửu chương.
Ngày thứ hai, hai người làm băng phấn, mì lạnh như cũ.
Bấy giờ hễ có thời gian nhàn rỗi, Tống Yến Khanh sẽ tranh thủ làm xiêm y và học tính số, Chương Bắc Đình đi làm vài tấm thẻ nhớ cho y học chữ.
Hết thảy dường như không có gì khác thường so với những ngày khác.
Cho tới khi hai người ra dọn quán.
Chương Bắc Đình đi từ xa đã chú ý thấy chỗ bọn họ thường xuyên bày quán kia có ít khách nhân xếp hàng chờ đợi hơn bình thường nhiều.
Mà những người này lại đang vây bên một cái sạp khác gần đó.
Từ lúc Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh bắt đầu bán băng phấn ở chỗ này, xung quanh cũng lục tục có nhiều nhà bán thức ăn hơn, nhưng mấy sạp đó chưa bao giờ làm ảnh hưởng sinh ý của hai người.
Còn lần này. . .
Một dòng suy nghĩ loé lên trong đầu Chương Bắc Đình, hắn khẽ nhíu mày.
Trong lúc dọn quán, Chương Bắc Đình đã thông qua đám đông hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Có một sạp mới tới cũng bán mì lạnh, cách bọn họ chỉ có vài mét. Chủ sạp này là lão bản của một quán mì phía đông bên kia.
Sạp bán mì lạnh đó ngoại trừ sợi mì không giống với nhà Chương Bắc Đình thì tất cả những gia vị khác đều giống y đúc với bọn họ, thậm chí còn có cả dầu ớt.
Lý đại gia hay mang theo tôn tử tới chỗ hắn ăn băng phấn và mì lạnh cười hỏi, "Tiểu tử Chương gia này, sạp kia chỉ bán năm văn tiền một chén thôi, mì lạnh các ngươi không bớt một văn sao?"
Tống Yến Khanh lo lắng nhìn Chương Bắc Đình.
"Nhà kia có tiểu nhị làm việc, còn có mặt bằng, ít lãi nhiều lời, nhà bọn ta buôn bán nhỏ, không so được."
"Ngươi không sợ có đối thủ tranh sinh ý à?" Lý đại gia ngạc nhiên hỏi.
"Ta không quản được chuyện này." Chương Bắc Đình nhún vai nói, "Hơn nữa, không phải vẫn còn có những người như ngài, chờ ta dọn quán sao."
Lý đại gia cười giòn tan hai tiếng, đưa ra sáu văn tiền, "Một chén mì lạnh."
Chương Bắc Đình hiểu Lý đại gia định làm gì, hắn không hỏi nhiều, nhanh nhẹn làm một chén mì lạnh cho ông.
Quả nhiên sau đó Chương Bắc Đình liền thấy Lý đại gia bưng mì lạnh đi về hướng sạp khác.
Tôn tử ông bên kia cũng đem ra một chén mì lạnh, hai gia tôn đứng một chỗ rì rầm, "Ăn thử xem hương vị có khác gì nhau không."
Lý đại gia làm vậy lập tức khiến mấy vị khách nhân đi cùng người nhà tách ra mua mỗi bên một phần, "Chúng ta cũng mua hai chỗ nếm thử."
Nếu chỉ ăn một bên thì e là không so sánh được chén nào ngon hơn.
Bỏ sạp Chương Bắc Đình ăn sạp mới thì tiện nghi một văn tiền, có thể mua một quả trứng gà.
Không bao lâu sau, nhiều người đã ăn hết hai bên mì lạnh xúm vào thảo luận.
"Mì lạnh Chương Bắc Đình bán tươi và dai hơn, không bị vón cục."
"Ta cũng thích ăn mì sợi dai."
"Dầu ớt chỗ Chương Bắc Đình thơm hơn, ăn vào cay sảng khoái. Ăn dầu ớt Trần Ký không cảm thấy gì cả."
"Đúng thật, nhưng Trần Ký bán rẻ hơn một văn đấy."
"Thôi, ta thà ăn bên sạp Chương Bắc Đình, bỏ nhiều tiền hơn mà ăn ngon."
"Mì lạnh Trần Ký cũng được, ta không kén ăn."
Ăn qua cả hai bên rồi, mọi người rất nhanh đã có lựa chọn trong lòng.
Tuy Tống Yến Khanh nghe thấy mọi người khen nhà mình nhiều, nhưng y vẫn rất bồn chồn, rõ ràng hôm nay bọn họ bán mì lạnh chậm hơn mọi ngày rất nhiều.
"Không sao, bán không hết cũng không thành vấn đề." Chương Bắc Đình nói, "Chúng ta mang về ăn, không cần làm cơm tối."
Tống Yến Khanh bất đắc dĩ cười, tự hỏi hai người bọn họ có thể ăn được bao nhiêu chứ.
Nhưng y cảm thấy thanh thản trong lòng hơn rồi, buổi tối ăn không hết thì cùng lắm giữ lại để sáng ngày mai ăn tiếp.
May là bọn họ chỉ làm mười cân bột mì.
Ánh mắt Tống Yến Khanh nhìn Chương Bắc Đình nhiều ra một tia ngưỡng mộ, nếu không phải Chương Bắc Đình kiên trì chỉ làm vừa đủ, nhất định hôm nay bọn họ sẽ còn thừa rất nhiều.
"Ngươi biết trước sẽ có người đến đây bán mì lạnh sao?" Thừa dịp không có khách nhân, Tống Yến Khanh nhỏ giọng hỏi.
Chương Bắc Đình: "Có đoán được một chút."
Không giống với băng phấn, nếu người ta không nhìn Chương Bắc Đình làm qua một lần mà chỉ thấy thành phẩm thì nhất định sẽ không làm ra được. Còn dầu ớt vừa nghe tên là đã biết cách làm, ai cũng có thể làm.
Sinh ý nhà Chương Bắc Đình tốt như vậy đương nhiên sẽ có người muốn tới hưởng ké một miếng bánh.
Chỉ là không ngờ tới người này lại là lão bản của quán mì Trần Ký.
Nhưng hương thơm và vị cay của dầu ớt hắn làm không phải thứ dễ dàng bắt chước được, dù sao Đại Tĩnh có rất nhiều nguyên liệu chỉ dùng làm thuốc, người bình thường sẽ không nghĩ tới việc đem chúng đi nấu ăn, chứ đừng nói tới chiên xào.
Do đó mà khách nhân rất dễ nhận biết sự chênh lệch hương vị giữa hai quán.
Giống như trước khi hắn xuyên tới đây, tiệm cơm nhà hắn chính là dựa vào dầu ớt mà đánh ra thanh danh vang dội cả nước. Bây giờ có thể mọi người sẽ vì rẻ hơn một văn mà chọn đi ăn ở Trần Ký, nhưng hắn tin sau này thực khách nhất định sẽ trở về sạp bọn họ.
Có điều hắn cũng không định dựa vào thời gian để kiểm chứng xem sạp nào ngon hơn.
Đối với buôn bán, ngươi có Trương Lương kế của ngươi, ta có thang tường của ta (*).
(*) 你有你的张良计,我有我的过墙梯:
Trương Lương là 1 vị quân sư thời Hán, thang tường là chiến lược Lỗ Ban phát minh thời Chiến Quốc.
Người xưa ngưỡng mộ trí tuệ của Trương Lương, nhưng cảm thấy ngay cả chiến lược hoàn hảo nhất cũng có cách đối phó nên so sánh "thang tường" với Trương Lương, ý nói bạn có chiến lược mạnh mẽ, tôi có cách đối phó, không ai nhượng bộ ai.
Cuối cùng vẫn là ai có thể lôi kéo khách nhân, người đó thắng.
Lúc đến thời điểm thu quán như thường lệ, Chương Bắc Đình đã bán hết băng phấn, còn dư một ít mì lạnh.
Có khách nhân nhìn thấy bèn đi tới hỏi: "Bán rẻ cho ta phần dư đó được không?"
Tiểu nhị của sạp mì lạnh Trần Ký cách đó không xa còn đang gào thét, "Mì lạnh, mì lạnh, mì lạnh ăn ngon, năm văn một chén."
Chương Bắc Đình lắc đầu với khách nhân, quay sang nói với Tống Yến Khanh: "Hôm qua Hà Hải bảo chúng ta giữ cho hắn hai chén mì lạnh, nhiêu đây là vừa đủ."
Cho dù bán không hết, hắn cũng không muốn chùn bước, nhân nhượng giảm giá.
editor: uchagi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro