Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11


Buổi sáng ngày mốt, Chương Bắc Đình ra cửa đi mua đồ ăn, hắn thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng Chương Bình lén lút từ xa.

Sau đó, bất kể Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh đi nơi nào, Chương Bình cũng đều bí mật bám theo.

Cuối cùng khi đi mua nguyên liệu làm băng phấn, không chỉ có mỗi Chương Bình hưng phấn vì ông đã sắp biết cách làm băng phấn, mà Chương Bắc Đình cũng đồng dạng thở phào nhẹ nhõm.

Loại cảm giác giả bộ không biết có người bám đuôi này thật sự là quá khó rồi.

Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh mang theo tất cả số tiền kiếm được mấy ngày nay ra ngoài, mỗi người đeo một cái sọt lớn.

Ra khỏi ngõ nhỏ còn cố ý rẽ sang trước quán đồ ăn Hà gia nói mấy câu với Hà Hải.

Chương Bình nhìn Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh thản nhiên trò chuyện với Hà Hải chỗ Hà gia, gấp đến nỗi lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi.

Buổi sáng hôm trước cái gì ông cũng không làm, chỉ chăm chăm canh giữ xung quanh nhà Chương Bắc Đình, sợ bản thân không chú ý một cái là vuột mất cơ hội đi theo Chương Bắc Đình mua phối phương.

Hai ngày nay Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh ngoại trừ đi mua chút đồ ăn và dọn quán buôn bán ra thì dường như là không ra khỏi cửa.

Lần này Chương Bình bắt được hai người bọn họ rồi, kết quả hai người lại nhởn nhơ đi tám chuyện.

Chương Bình ngồi xổm dưới một gốc cây, ngồi đến mức hai chân tê rần mới thấy được Chương Bắc Đình tạm biệt Hà Hải, đi xuống đường cái.

Ông đấm đấm hai chân cứng đờ, khập khiễng, giả vờ như đi dạo mà bám sát Chương Bắc Đình.

Hai người đi vào tiệm tạp hoá, ông liền tìm một cây liễu bên cạnh bờ sông cách đó khoảng nửa con phố, ngồi xuống, hai mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tiệm tạp hoá.

Không lâu sau, khi Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh ra khỏi đó, cái sọt phía sau hai người đã chất đầy đồ vật.

Chương Bình tiếp tục ngồi bên cây liễu không nhúc nhích, ông ôm cây đợi thỏ hai ngày rồi, ông biết mình không nên vội vàng xông vào tiệm tạp hoá ngay lúc này.

Nhưng mà sự việc diễn ra lại không đúng với những gì ông dự đoán chút nào. Sau khi Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh ra khỏi tiệm tạp hoá, hai người không về nhà, mà lại xoay người đi đến dược đường cách đó không xa, hơn nữa trước khi bước vào còn cẩn thận quan sát bốn phía một phen.

Tim Chương Bình đập liên hoàn như trống.

Ông không dám rời mắt khỏi dược đường kia một khắc nào.

Hai người vào dược đường rất lâu, lúc đi ra lần nữa, bước chân bọn họ rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều, không đi giữa phố người đông đúc nữa, chuyển sang dọc theo bờ sông mà đi.

Chương Bình đang tránh ở dưới cây liễu, nếu bây giờ ông không di chuyển thì sẽ bị Chương Bắc Đình bắt gặp.

Ông nhìn thấy bên cạnh đậu một chiếc thuyền đen liên cúi người chui vào.

May là chủ nhân của chiếc thuyền này không có mặt.

Xuyên qua khe hở, ông nhìn thấy Chương Bắc Đình đang vừa đi vừa nói gì đó với Tống Yến Khanh, cách ông càng ngày càng gần.

Chương Bình sợ bị hai người phát hiện, tới hít thở cũng không dám dùng sức.

Chẳng mấy chốc, hai người đi ngang qua thuyền, Chương Bình có thể nghe rõ mồn một những lời họ nói.

Chương Bắc Đình: "Về nghiền bột, ngày mai ta lấy nó làm băng phấn."

Tống Yến Khanh: "Ngày mai phải cho ít bột mì hơn, hôm nay nấu ra có hơi cứng."

Chương Bình cảm thấy trái tim đập thịch thịch, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Ông gắt gao che miệng mới kiềm chế không phát ra âm thanh, chờ tới khi tiếng bước chân của hai người kia đã đi khá xa, hai chân ông tê liệt, ngã khuỵu xuống thuyền, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

Ông vội hoàn hồn, đứng dậy leo ra khỏi thuyền, đi thẳng đến dược đường.

"Chưởng quầy, đôi phu phu trẻ tuổi vừa rồi đến mua cái gì thế?" Chương Bình gấp gáp, lớn tiếng hỏi.

Chưởng quầy tóc hoa râm dừng động tác nghiền thuốc trong tay, nghiêm nghị đáp: "Tiệm chúng ta có quy củ, không thể tiết lộ cho người ngoài biết thông tin của khách nhân."

"Ta. . . Ta đưa thêm tiền." Chương Bình lục soát một phen trên người, móc ra một dãy tiền đồng từ túi, "Xem như là mua tin tức."

Chưởng quầy lắc đầu.

"Bao nhiêu đây không đủ sao?" Chương Bình nói rồi muốn tiếp tục lấy thêm tiền, ông đã nghe được hết phương pháp làm băng phấn rồi, không thể thất bại ở chỗ này.

"Không được tiết lộ thông tin của khách nhân." Chưởng quầy chậm rãi nói, "Nhưng nếu ngươi mua cùng một phương thuốc với hắn, vậy thì cũng không phải là không thể. . ."

Chưởng quầy còn chưa dứt lời, Chương Bình liền lập tức nói: "Mua mua mua, ta muốn mua giống với hắn, ngươi mau lấy cho ta."

"Được, tổng cộng 320 văn, ngươi đưa tiền cho ta trước rồi ta đi bốc thuốc cho ngươi."

"Quý tới vậy sao?!" Chương Bình bật thốt lên, 320 văn là đủ cho cả nhà bọn họ chi tiêu thoải mái hơn nửa tháng.

"Không mua thì thôi." Chưởng quầy dựa vào bàn, tiếp tục nghiền thuốc.

Chương Bình cắn răng nói: "Ta mua."

320 văn mà thôi. Chờ ông làm ra băng phần đem bán là kiếm về được ngay.

Đến khi Chương Bình cầm theo phương thuốc ra khỏi dược đường, trên mặt là nụ cười rạng rỡ không thể kiềm nén. Có mấy thứ này, cộng với việc đã biết băng phấn là làm từ bột mì, ông tin tưởng rất nhanh là bản thân có thể làm được băng phấn.

Chưởng quầy bên trong dược đường đếm tiền cũng hưng phấn như vậy.

Vốn dĩ theo quy củ, bọn họ đúng là không thể tiết lộ thông tin của khách nhân ra ngoài, nhưng khách nhân lúc trước đến lại đột nhiên nói nếu có người tới hỏi thăm hắn mua gì thì đừng tiết lộ thành phần phối liệu, mà có thể bán cho người đó một phương thuốc giống y như hắn, tốt nhất là ép giá nhiều hơn mấy văn đi.

Chưởng quầy thử tăng giá gấp tám lần xem sao, không nghĩ tới nam nhân đến sau hỏi thăm không thắc mắc một tiếng nào mà cũng mua.

Chương Bắc Đình đứng bên kia đầu phố, mang theo ý cười nhìn Chương Bình đắc ý ngâm nga đi ra từ dược đường, hắn thu hồi ánh mắt, "Đi, chúng ta về nhà làm mì lạnh ăn."

Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh về đến nhà, điều đầu tiên làm là sắp xếp lại đồ vật trong hai cái sọt đầy ụ.

Hôm nay bọn họ mua rất nhiều, tổng có hai mươi cân gạo và mì, ba cân dầu hạt cải với hai cân muối làm dầu ớt. Còn lại đồ ăn kèm của băng phấn như hạt mè đậu phộng này đó cũng mua mỗi thứ một ít.

Mua mấy thứ này thôi đã tiêu hết hơn phân nửa số tiền dành dụm của bọ mấy ngày nay.

Thu dọn đồ đạc ổn xong, hai người bắt đầu làm mì lạnh.

Nước nhào mì đã được lọc từ tro thực vật vào buổi sáng, mì tươi làm bằng cách này sẽ dẻo dai hơn, rất thích hợp để làm mì lạnh.

Tống Yến Khanh chuẩn bị khâu mì, Chương Bắc Đình lo phần dầu ớt.

Dầu hạt cải đem chiên xào với gần mười mấy loại hương liệu khác nhau như hành, gừng, tỏi, lá nguyệt quế, quả thảo làm dậy mùi hương thơm phức.

Chờ hỗn hợp hơi nguội chút rồi đổ thêm vào hạt mè, đậu phộng nghiền và bột ớt các loại.

Dầu nóng tiếp xúc với bột ớt kích thích mùi thơm cay nồng, xộc vào xoang mũi của những người xung quanh, làm người ta hít hít mũi muốn hắt hơi một cái, lại không nhịn được mà muốn hưởng thụ hương vị này nhiều hơn.

Dầu ớt vừa xong là Tống Yến Khanh cũng hoàn tất khâu làm mì.

Mì sợi vừa chín tới, vớt ra dùng quạt hương bồ thổi cho nguội bớt, sau lại thêm muối, nước tương, giấm, rồi rưới hai thìa dầu ớt mới chiên nóng hổi, rắc hành lá và mấy miếng dưa chuột lên là bát mì lạnh chữa cháy mùa hè đã sẵn sàng.

Chương Bắc Đình làm hai chén cho hắn và Tống Yến Khanh ăn thử.

Sợi mì dai dai thấm dầu ớt thơm nồng đậm, hoà quyện vào đó là vị cay tê sảng khoái, xen lẫn với vị chua thanh mát của giấm và dưa chuột giòn ngọt, ăn rất ngon miệng.

Hai người không tốn bao lâu thời gian đã ăn sạch sẽ.

Chương Bắc Đình cười hỏi: "So với mì lạnh quán khác thì thế nào?"

Tống Yến Khanh chớp chớp mắt nhìn Chương Bắc Đình, y cứ cảm thấy là hắn cố ý hỏi như thế, bởi vì mấy ngày trước lúc Chương Bắc Đình nói hắn sẽ làm mì lạnh đem bán, y đã hỏi vì sao lại là mì lạnh mà không phải món khác.

Nhưng mà y vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Quán khác không có dầu ớt thế này, mì sợi cũng không làm ngon bằng chúng ta."

Ngừng một chút, Tống Yến Khanh nhớ tới tư vị vừa rồi của dầu ớt, y liền tủm tỉm nói: "Ngày mai ta sẽ thử trộn cơm ăn với dầu ớt."

"Đừng ăn nhiều dầu ớt quá, dễ nóng trong người đấy." Chương Bắc Đình nghĩ nghĩ, "Qua mấy ngày ta lại dùng dầu ớt làm món ngon khác cho ngươi."

Bọn họ ăn xong mì lạnh rồi lại vui vẻ bàn chuyện về sau.

Quả là một đêm hè tốt đẹp.

Cách đó hai ngõ nhỏ, nhà Chương Bình đêm nay lại không được an ổn như vậy.

Chương Bình lấy 320 văn mua dược liệu giống như Chương Bắc Đình. Về nhà ăn cơm chiều một cái là ông lập tức đuổi đại nhi tử về phòng ngủ, còn ông và Lý Quế Hương thì đi đến nhà bếp khoá trái cửa tìm cách làm băng phấn.

Từ lời nói của Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh mà Chương Bình nghe lỏm được, ông đã biết được băng phấn là làm bằng bột mì, mấy dược liệu kia cũng phải nghiền qua một đợt.

Nhà bọn họ mở tiệm bánh bao nên không thiếu bột mì, cối xay đá hay chày nghiền dược đều có đầy đủ.

Sợ ngay từ đầu sẽ thất bại, thành ra Chương Bình và Lý Quế Hương chỉ dám dùng nửa chén bột mì.

Nhưng cho dù bọn họ có cho bao nhiêu nước, bao nhiêu dược liệu thì cuối cùng đều là một khối bột dẻo, chỉ khác ở chỗ bột khô hay loãng hơn thôi.

Căn bản là không có cách nào làm ra băng phấn.

Hai người thậm chí còn cho bột lên men như làm bánh bao vào cục bột, nhưng kết quả lại càng không như ý.

Lý Quế Hương đau lòng nhìn từng chén bột mì trắng bóng cứ như vậy mà bị lãng phí, tiếc đến đứt ruột, dần dần trở nên đứng ngồi không yên, "Ngươi mua có đúng dược liệu không đó?"

"Chưởng quầy nói là giống nhau mà." Chương Bình cũng nôn nóng theo.

Lý Quế Hương: "Không phải ngươi nói lúc đầu không chịu bán à? Sao lúc sau lại nguyện ý vậy?"

"320 văn đó, cũng có phải 32 văn đâu." Chương Bình bực bội đáp, "Ngươi bỏ được sinh ý lớn vậy hả?"

Lý Quế Hương lập tức nổi điên, Chương Bình về nhà chỉ nói với bà rằng ông ta mua được dược liệu làm băng phấn giống với Chương Bắc Đình, tuyệt đối không đề cập đến chuyện 320 văn này.

Lý Quế Hương như nghĩ tới điều gì đó, hai tay run run, "320 văn đó ngươi lấy từ nơi nào?"

"Trong cái áo khoác mùa đông của ngươi đấy."

Lý Quế Hương chỉ thẳng vào mặt mũi Chương Bình, "Ngươi. . . Ngươi dám sao?! Đó là tiền mua giấy bút cho Thường Lâm mà!"

"Đừng nói như thể ngươi không biết việc ta muốn mua nguyên liệu làm băng phấn." Chương Bình nói, "Mấy ngày trước từ nhà tiểu tử kia trở về, chính ngươi đã nói ta bám theo cho đàng hoàng, đừng để lạc, ráng mà mua được đồ tốt đấy!"

Lý Quế Hương bật khóc, thét lớn lên, "320 văn! Ta phải bán bao nhiêu cái bánh bao mới kiếm được chừng đó chứ!"

Bà vừa nức nở vừa gào khóc, lời nói cũng trở nên lộn xộn, "Ngày mai là Thường Lâm được nghỉ, ngươi nói xem ta có thể đi đâu kiếm tiền mua giấy bút cho nó đây!"

"Sao ta lại gả cho nam nhân vô dụng như ngươi thế này!"









bayh tớ được rảnh rùi nên sẽ đẩy nhanh tiến độ ra chương nha, dnay bỏ bê quá : (

editor: uchagi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro