Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1




Thời tiết tháng sáu ở Vân Dương Thành nóng đến chưng người.

Chương Bắc Đình mặc trung y màu trắng ngồi dựa trên mép giường, vài sợi tóc từ trán hắn buông xuống, che khuất nửa khuôn mặt tái nhợt kia.

Căn phòng ngoại trừ cái giá giường hắn đang ngồi, còn có mấy thứ gia cụ như ngăn tủ bàn ghế, hình thức đều rất cũ kỹ.

Này không phải là hoàn cảnh hắn quen thuộc.

Bộ phận ký ức không thuộc về hắn trong đầu nói cho hắn biết, hắn xuyên qua rồi.

​​Xuyên đến Đại Tĩnh, một triều đại không tồn tại trong lịch sử.

Nguyên thân trùng tên trùng họ với hắn, đồng dạng trong nhà cũng là mở cửa hàng, những thứ hai người yêu thích thì không giống, hắn thích nghiên cứu trù nghệ, làm các loại đồ ăn ngon, nguyên thân lại cảm thấy tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao thượng.

Nguyên thân khi 17 tuổi thi đậu tú tài, cha mẹ vì mong muốn hài tử có thể bái được lão sư tốt, liền bán hết trà lâu quán ăn trong nhà, chuyển đến phụ cận thư viện Bạch Hạc nổi danh ở tỉnh bên định cư.

Ba năm sau nguyên chủ thi hương, tiếc nuối thi rớt, một nhà qua lại bôn ba, bất hạnh nhiễm dịch bệnh, hao hết cả gia tài cũng chỉ cứu rớt được mỗi nguyên thân.

Trước khi cha mẹ Chương lâm chung đã để lại di ngôn hi vọng nguyên thân sớm ngày thành thân.

Đãi Tĩnh không có quy củ phải giữ đạo hiếu sau khi trưởng bối qua đời, nguyên thân đỡ linh về quê, trải qua lễ cúng 49 ngày liền thỉnh bà mối đến Tống gia cầu thân.

Đêm thành thân hôm đó, nguyên thân nhìn thấy dưới khăn voan không phải là nhị cô nương Tống gia như ước định, mà lại là một ca nhi thì khó thở lâm bệnh nặng, cơ thể không chống đỡ nổi nữa rồi mất.

Đến khi tỉnh lại, thân thể này đã thay đổi linh hồn.

Chương Bắc Đình xoa xoa giữa mày, rất muốn ngẩng đầu hỏi ông trời một chút, hắn chỉ nghỉ ngơi chốc lát trong đường tham gia lễ trao giải BEST 10 đầu bếp Hoa Quốc, vì sao tỉnh lại liền đến nơi này!

Hắn đã đáp ứng cha mẹ, sẽ đem cúp thưởng trưng bày trong tiệm cơm nhà mình.

Hiện tại cúp không có, người cũng tới một thế giới xa lạ khác!

Chương Bắc Đình nghiêm túc suy nghĩ tình cảnh hiện tại tới nỗi đối với tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại ở cửa cũng chưa phát giác.

Tống Yến Khanh hít sâu một hơi, thử thăm dò hỏi: "Ngươi. . tỉnh rồi sao?"

Chương Bắc Đình quay đầu lại, không biết từ lúc nào đã có người đứng bên cửa.

Nửa thân người này ăn mặc thanh y thô cũ, cao tầm một mét tám, nhưng vóc người lại rất đơn bạc, eo thon bị siết chặt, phảng phất cảm giác chỉ cần hai tay là có thể hoàn toàn bóp chặt, mặt cũng rất nhỏ, đôi mắt đào hoa cực kỳ xinh đẹp, sống mũi cao thẳng cùng hàng mi dài cong mang theo một cỗ hơi thở nam tính không thể bỏ qua.

Chương Bắc Đình khó khăn hô hấp, lần đầu hắn biết, thì ra thật sự có người có thể hoàn toàn lớn lên theo thẩm mỹ của chính mình.

Tống Yến Khanh đối với ánh nhìn chăm chú không hề chớp mắt của hắn, hoảng loạn cúi đầu.

Y đang sợ hãi.

Chương Bắc Đình ý thức được điểm này, bình thản trả lời: "Đã tỉnh."

Tống Yến Khanh cẩn thận ngẩng đầu, thấy mắt đã dời đi ánh mắt mới nhẹ nhàng đi đến bên chiếc bàn cạnh giường, mím môi suy tư một lát, đổ chén nước đưa đến trước mặt Chương Bắc Đình, mặt tái nhợt, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn uống nước không?"

Chương Bắc Đình tiếp nhận cái ly, đã sớm quên mất nguyên thân là do khó thở mới ngất xỉu, nước vừa xẹt qua yết hầu, hắn đã tê tâm phế liệt mà ho đến sặc sụa.

Không bao lâu, hắn liền khụ đến đỏ cả mặt, cũng chảy cả nước mắt.

Tống Yến Khanh thấy thế cắn chặt răng, lấy hết can đảm mà vươn tay, cẩn thận giúp Chương Bắc Đình vỗ lưng thuận khí.

Sau một lúc lâu, Chương Bắc Đình mới có thể ngừng ho khan.

Tống Yến Khanh yên lặng dịch ra xa, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."

"Không liên quan đến ngươi, là do ta." Chương Bắc Đình vẫy vẫy tay, chậm rãi đứng dậy.

Khi hai người cùng nhau đứng, Chương Bắc Đình rõ ràng cao hơn y nửa cái đầu, điều này làm hắn có chút vui vẻ.

Thấp hơn hắn mang đến áp lực cho Tống Yến Khanh, y không tự chủ được mà tự lùi mộy bước.

Chương Bắc Đình thấy thế, thay đổi tính toán muốn đặt ly về lại bạn, hắn sợ hắn vừa động lại sẽ doạ đến Tống Yến Khanh.

"Bắc Đình tỉnh rồi sao?" Một thanh âm lanh lẹo theo tiếng bước chân từ người cửa truyền đến, đánh vỡ sự xấu hổ trong phòng.

Chương Bắc Đình nhìn người vừa đếm, hô: "Hà thẩm."

Hà thẩm gọi là Miêu Phượng Hoa, ở cách vách bọn họ, người một nhà kiếm sống bằng việc bán đồ ăn, trước kia cha mẹ Chương Bắc Đình ở Vân Dương Thành kinh doanh quán ăn dùng đến đồ ăn chính là mua từ nhà Hà thẩm.

"Mau ngồi." Miêu Phượng Hoa nhìn đến sắc mặt Chương Bắc Đình, vội vàng không ngừng nói: "Ta vừa rồi ở cách vách nghe ngươi ho đến lợi hại, vẫn còn khó chịu sao?"

"Không còn nữa." Chương Bắc Đình nói.

"Vậy là tốt rồi."

Tống Yến Khanh thấy bọn họ đang nói chuyện liền nói: "Ta đi nấu cơm."

Miêu Phượng Hoa gọi y lại: "Ta mang theo trứng gà đặt ở trong viện, ngươi nấu hai cái cho Bắc Đình ăn đi."

Tống Yến Khanh nghe vậy thì dừng lại bước chân, nhìn về phía Chương Bắc Đình.

Chương Bắc Đình gật đầu, Tống Yến Khanh lúc này mới đồng ý rời đi.

Miêu Phượng Hoa đem một màn này xem trong mắt, khẽ thở dài, thấy Tống Yến Khanh đã đi xa rồi mới thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt nói: "Tống gia làm nên chuyệt bất nhân tính, thím biết trong lòng ngươi tức giận, tức giận ngươi cứ trút đi, đi cao quán, hay đi tìm Tống gia lý luận thế nào cũng được, chỉ là không thể khiến bản thân bực bội, không đáng giá."

"Đa tạ thím dạy bảo." Chương Bắc Đình nói, "Về sau sẽ không."

"Ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi." Miêu Phượng Hoa tới đây chỉ muốn nhìn xem Chương Bắc Đình đã khoẻ hơn chưa, hiện tại xem cũng đã xem, khuyên cũng đã khuyên, liền đứng dậy nói, "Ta còn muốn trở về nấu cơm, không nói nữa."

"Làm phiền thím đến thăm, còn mang cho ta trứng gà." Chương Bắc Đình đứng dậy đưa tiễn.

Miêu Phượng Hoa vẫy vẫy tay, đi tới cửa, nhớ tới điều gì đó, do dự một lát sau lại nói: "Chuyện của Tống gia, nếu như có thể thì đừng làm khó Yến ca nhi, đêm đó ngươi ngất xỉu nếu không phải y kịp thời đổi cây trâm trên đầu thành tiền khám bênj, kịp thời mời đại phu đến trị liệu, nói không chừng ngươi hiện tại. . còn chưa tỉnh nổi đâu."

"Được."

Chương Bắc Đình đem người đưa ra sau đại môn, xoay người đứng yên ở trong sân.

Toà nhà này có tổng cộng bốn phòng ở, mỗi phòng đều có một khoảng sân nhỏ ở phía trước và phía sau.

Gian nhà chính hướng ra cửa, hai bên phòng chính là gian phụ, dùng làm phòng ngủ.

Phía đông sân trước giáp một giàn nho, dây nho trên giá một nửa đã khô khốc, một nửa còn sống kia thì treo thưa thớt mấy xâu quả nho thoạt nhìn móp méo không có dinh dưỡng.

Sân tường bên cạnh giàn nho cao gần ba mét, giúp gian nhà ở có tính riêng tư rất tốt.

Phía tây là nhà bếp, lúc này đang có khói nhè nhẹ từ nơi đó lượn lờ bốc lên.

Chương Bắc Đình đi đến bên giếng nước trước nhà bếp, giương mắt liền nhìn thấy thân ảnh Tống Yến Khanh bận rộn bên trong.

Không bao lâu, khói trên nóc nhà dần dần tan đi, ý nghĩ trong lòng hắn cũng đã rõ ràng.

Nhìn đến Tống Yến Khanh chỉ bưng có hai cái chén từ nhà bếp đi ra, Chương Bắc Đình hỏi: "Còn muốn mang ra cái gì nữa không?"

Tống Yến Khanh giật mình, tiếp theo lắc đầu.

Hai người một trước một sau, trầm mặc mà hướng nhà chính đi đến.

Thân thể Chương Bắc Đình vẫn còn suy yếu, hắn chậm rãi đi, đợi tới khi đến được bên bàn, Tống Yến Khanh đã dọn xong chén đũa.

Hai chiếc chén lớn trên bàn giống nhau, chỉ có đồ vật trong chén là khác biệt rõ ràng,

Đối với cái chén ở trước mặt Tống Yến Khanh, trong chén cơ hồ toàn là canh.

Mà cái chén khác, không chỉ có tràn đầy mì trong đó, mặt trên còn nằm hai cái trứng tráng bao.

Tống Yến Khanh thấy hắn đứng mãi không nhúc nhích, hỏi: "Ngươi không thích ăn mì sao?"

"Chúng ta nói chuyện trước đi." Chương Bắc Đình ngồi xuống nói.

Giữa bọn họ sớm muộn gì cũng phải có một lần nói chuyện triệt để.

Hắn muốn biết vì sao tức phụ của mình lại bị thay đổi.

Đứng ở góc độ của Tống Yến Khanh, nếu không đem sự tình nói cho rõ, chỉ sợ y sẽ luôn bất an.

"Được." Tống Yến Khanh buông chiếc đũa, sắc mặt bình tĩnh, chỉ là đôi tay nắm thật chặt dưới bàn đã bại lộ nội tâm bất an của chủ nhân.

Chương Bắc Đình nói: "Ta muốn biết vì cái gì người ở trên kiệu hoa chính là ngươi."

Tống Yến Khanh cúi đầu, hồi lâu mới phát ra một tia âm thanh mất mát, "Nàng không muốn."

Y dừng một chút, cẩn thận giương mắt, thấy Chương Bắc Đình không có dấu hiệu tức giận, mới tiếp tục nói: "Các nàng biết nhà ngươi bán trà lâu cho ngươi đi thư viện Bạch Hạc cầu học liền thay đổi tâm tư, nhưng mà lúc ấy vẫn cảm thấy dù sao thì tuổi nhỏ, nếu thành thân cùng cử nhân là ngươi cũng không tồi."

"Chờ đến thượng nguyên năm nay, Tống Yến Uyển ở hội hoa đăng gặp được người tốt, ngươi lại thi hương rớt, cha mẹ lúc sau cũng ly thế, các nàng liền sống chết không đồng ý thành thân, khuyến khích phụ thân dùng bài vị mẫu thân ta áp chế ta lên kiệu hoa."

Tống Yến Khanh không đề cập đến chuyện y đã từng chạy trốn, đáng tiếc xui xẻo bị bắt trở về nhốt lại, mỗi bữa cơm chỉ được cấp một chén cháo loãng, mấy ngày sau bị rút cạn sức lực, vì như thế nên mới dễ dàng bị nhét vào kiệu hoa.

Sau cái đêm Chương Bắc Đình hôn mê, kỳ thật đó là cơ hội rời đi tốt nhất của y, mọi người đều cho rằng tân nâng là nhị cô nương Tống gia, chỉ cần y đổi quần áo, hàng xóm láng giềng sẽ không ai đem y và tân nương động phòng nghĩ đến cùng một chỗ.

Chỉ là nhìn thấy sắc mặt như tờ giấy vàng của Chương Bắc Đình, nếu không có đại phụ trị liệu, sợ là rất khó để vượt qua được đêm đó, chung quy y vẫn không thể cứng rắn hạ tâm rời đi.

Rốt cuộc, Chương Bắc Đình cũng là người vô tội.

"Có hôn thư, bọn họ không sợ ta sẽ đi cáo quan sao?" Chương Bắc Đình hỏi.

"Bọn họ nói trong hôn thư viết chính là nhị cô nương Tống gia Tống Yến Uyển, cho nên không cần lo lắng." Tống Yến Khanh nói, "Bởi vì nếu nghiêm túc so thì Tống gia kỳ thật không có nhị cô nương, Tống Yến Uyển lớn hơn ta một tháng, nàng mới là tỷ tỷ, trên hôn thư cũng không phải là sinh thần chân thật của Tống Yến Uyển."

Chương Bắc Đình nghe xong, trong lòng chỉ còn lại một câu mắng hận không thể xuất khẩu thành chương.

Chương gia từ trước tới nay đều cho rằng mẫu thân Tống Yến Uyển là vợ kế biểu huynh Tống Mậu Tổ cưới về sau khi mẫu thân Tống Yến Khanh khó sinh qua đời.

Chương Bắc Đình không khỏi nhớ tới, nguyên thân cùng nhị cô nương Tống gia có hôn ước kỳ thật cũng là từ Tống Mậu Tổ dốc hết sức thúc đẩy.

Nguyên nhân gây ra là phụ thân nguyên thân khi mua đồ ở nông thôn gặp phải phiền toái, trùng hợp Tống Mậu Tổ đi ngang, xuất lực hỗ trợ giải quyết.

Phụ thân nguyên thân muốn báo đáp, Tống Mậu Tổ liền đưa ra ý tưởng kết thân.

Tuổi tác hài tử hai nhà tương đương, Tống Mậu Tổ lại có ân với ông, phụ thân nguyên thân không nghĩ nhiều liền đáp ứng rồi.

Hiện tại nghĩ lại, một năm định ra hôn ước kia đúng là thời điểm sinh ý tốt nhất của mấy gian trà lâu Chương gia.

Nguyên thân trầm mê đọc sách, mặc kệ tục sự, trong nhà lại là con trai độc nhất, gả cho hắn thì sau khi vào cửa nhất định sẽ được tiếp quản sinh ý trong nhà.

Chỉ là Tống gia không dự đoán được, cha mẹ Chương gia sẽ vì nhi tử mà bán trà lâu quán ăn kinh doanh nhiều năm, chuyển nhà tha hương.

Sau đó lại xảy ra thật nhiều sự kiện ngoài ý muốn.

Kế hoạch Tống gia thất bại, không bỏ được nữ nhi phủng ở lòng bàn tay, vì thế đem ca nhi không được sủng ái gả thay.

Chương Bắc Đình lẳng lặng nhìn Tống Yến Khanh, nhịn không được thở dài, hai người bọn họ thật đúng là thảm một chín một mười.

"Ngươi. . ." Chương Bắc Đình định mở miệng thì bụng cũng ục ục kêu lên vang dội trong căn phòng an tĩnh, vì thế hắn nói: "Chúng ta vừa ăn vừa nói đi."

Hắn đứng dậy đem cái chén cầm trong tay Tống Yến Khanh đặt gần vào chén mình, giây tiếp theo từ trong chén hắn gắp thức ăn sớt sang chén Tống Yến Khanh.

Tay hắn vẫn còn tốt, thực mai mì sợi trong hai chén đã không còn sai biệt mấy, cuối cùng gắp một cái trứng tráng bao qua, mới đẩy chén về lại trước mặt Tống Yến Khanh: "Về sau chúng ta đều ăn giống nhau."

"Vì cái gì?" Tống Yến Khanh nhìn trong chén nhiều ra mì sợi và trứng gà, sửng sốt hồi lâu mới ấp úng hỏi.

Từ khi y có ký ức, trong nhà có cái gì ăn đều phải thoả mãn cho Tống Yến Uyển ăn trước, rồi tới phụ thân cùng mẹ kế sinh đệ đệ, tới phiên y thì một chút cũng không còn.

Một cái trứng tráng bao nấu nước đối với đa số người sinh sống ở Vân Dương Thành đều là vật tầm thường, huống chi Tống gia cũng không nghèo, nhưng mẹ kế quản nhà, một năm y thật là không ăn được mấy lần.

Chương Bắc Đình nghiêm túc nói: "Nếu không nhờ có ngươi giúp ta thỉnh đại phu, ta không biết có thể tỉnh lại hay không, hơn nữa chúng ta một bị lừa một bị buộc, đều là người bị hại cả."

Dừng lại một chút, hắn hỏi, "Ngươi nếu không có người ái mộ, không bằng chúng ta cứ tạm thời như vậy?"

Tống Yến Khanh nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trừng lớn mắt.

Đôi mắt y so với mắt đào hoa tầm thường còn muốn lớn hơn một chút, hiện tại đang trừng tròn xoe, rất đáng yêu.

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Chương Bắc Đình hỏi, trong giọng nói mang theo khẩn trương mà chính hắn cũng không phát hiện.

Tống Yến Khanh cúi đầu, "Không có, ta không có ái mộ ai."

Này xem như là uyển chuyển đáp ứng rồi, Chương Bắc Đình cười một cái, cúi đầu ăn mì.

Tống Yến Khanh kỳ thật không quá hiểu "Tạm thời cứ như vậy" rốt cuộc là có ý tứ gì, nhưng nhìn trong chén nhiều thêm mì và trứng gà, làm y cảm thấy Chương Bắc Đình cứ như thế thật là tốt đến mức làm y không thể tin được.

Lúc trước thay thế Tống Yến Uyển ngồi lên kiệu hoa, y nghĩ tới rất nhiều hậu quả, bị đuổi về Tống gia, bị đánh, bị mắng.

Đêm tân hôn đó, sự việc Chương Bắc Đình khó thở hôn mê càng làm y thêm sợ hãi.

Sau đó y dùng cây trâm bạc đáng giá duy nhất trên người mình làm khám phí, mời đại phu đến xem  bệnh cho Chương Bắc Đình, y cũng không cảm thấy Chương Bắc Đình sẽ vì vậy mà tha thứ.

Tống Yến Khanh như thế nào cũng không nghĩ tới, Chương Bắc Đình tỉnh lại, hỏi nguyên nhân rõ ràng rồi cũng không đuổi y đi, cũng không hung hăng mắng y, còn nói về sau hai người sẽ ăn giống nhau nữa.

Đây là đãi ngộ nằm mơ y cũng không dám tưởng.

Tống Yến Khanh cúi đầu, một giọt nước mắt rơi trên bàn, y vội vàng đẩy đẩy chén, che khuất vết ướt.

Hai người nói qua một hồi, tuy rằng trên bàn cơm thật yên tĩnh, nhưng cũng không ai cảm thấy xấu hổ.

Cơm nước xong, Tống Yến Khanh nhanh nhẹn thu thập chén đũa đi rửa.

Chương Bắc Đình không tranh việc, hắn đói lả, vừa rồi ăn mì không khống chế được tốc độ, làm hại dạ dày lúc này có hơi khó chịu.

"Có người ở nhà không?" Một đồng tử mười hai mười ba tuổi mang theo cái bao màu trắng đứng ngoài cửa cao giọng hỏi.

Chương Bắc Đình đi đến trong viện, tìm tòi trong đầu một lần, xác nhận không quen biết người này liền nói: "Ngươi tìm ai?"

"Sư phụ ta là Tôn đại phu khám cho ngươi ngày trước." Đồng tử đi đến trước mặt Chương Bắc Đình, "Ta tới đưa dược."

Lúc này Tống Yến Khanh cũng lau tay từ nhà bếp ra tới, xác nhận đồng tử không nói sai.

"Cái đó, ta tỉnh rồi, chắc là không cần uống dược nữa đâu?" Chương Bắc Đình không nhận gói thuốc trong tay đồng tử.

"Sư phụ ta nói ngươi té xỉu là do khí trệ huyết ứ (*) gây ra, nếu tỉnh cũng nên uống một liều hoạt huyết hoá ứ dược." Đồng tử nói, "Ngươi là người đọc sách, hẳn là biết hậu quả của sợ bệnh giấu thầy rồi chứ."

(*) khí trệ huyết ứ = máu không lưu thông, tui để nguyên nha

Chương Bắc Đình: ". . . . ."

Hắn đương nhiên sẽ không sợ bệnh giấu thầy, nhưng đây là trung dược đó!

Nhìn một chút liền cảm thấy cay đắng trong miệng.

Mà khi có mặt tiểu hài tử cùng Tống Yến Khanh, hắn càng ngượng ngùng không dám nói sợ đắng, thế là không tình nguyện nói: "Vậy đưa ta đi."

Đồng tử chỉ chỉ Tống Yến Khanh bên cạnh, "Ngày ấy hắn đưa cây trâm, chúng ta sau khi cầm đồ khấu trừ khám phí còn dư lại 62 văn, phó dược này tổng cộng 76 văn, ngươi đưa 14 văn cho ta là được."

Chương Bắc Đình: "Chờ một lát, ta đi lấy tiền."

Hắn tìm tòi ngăn tủ phòng ngủ một lát, mới tìm thấy một túi tiền khô quắt ốm yếu.

Trong trí nhớ, đây là tiền tài nguyên thân sở hữu.

Chương Bắc Đình xốc túi tiền, đổ hết tiền ra bàn, nghiêm túc đếm đếm.

Tổng cộng có 43 văn.














3k4 chữ té xĩu

editor: uchagi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro