4
Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Hàm, máu trong cơ thể dồn hết lên trán, khiến tôi cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mặt nóng bừng.
Tôi không biết giờ phút này mặt mình nên đỏ đến mức nào, giống quả đào hay quả cà chua nữa, cũng không biết giờ phút này trong mắt Tiêu Hàm tôi trông như thế nào, là đồ nhà quê hay là ...
BOY xinh đẹp anh từng trêu chọc.
Tay trái của tôi vô thức siết chặt lấy quai ba lô.
Tôi và Tiêu Hàm cách nhau năm sáu mét.
Hôm nay anh ấy mặc một bộ đồ thể thao AD* màu xanh trắng, ánh nắng ấm áp lúc tám giờ xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần chiếu lên thân hình cao một mét tám của anh ấy, khiến anh ấy trông càng cao và mảnh khảnh hơn.
*Adidas
Mái tóc của anh ấy không hề được chăm chút, chỉ vuốt lên đơn giản thật ngầu và đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh lại được ánh nắng phủ lên một vầng sáng màu vàng nhạt, khiến anh ấy nom có chút dịu dàng, thêm xíu trưởng thành vừa mới qua tuổi ngây ngô.
Bất kể thời gian nào đi chăng nữa, Tiêu Hàm đều vô cùng chói mắt.
Thậm chí hôm nay lại càng chói hơn.
Tôi nhìn anh ấy chừng mười giây, cho đến lúc một người lướt qua như cơn gió, cô gái với mái tóc dài bồng bềnh hét lên: "Tiêu Hàm."
Tôi hoảng hốt cúi đầu, nắm chặt chiếc điện thoại Nokia đã bong một lớp đến nỗi phát ra tiếng, rồi khẽ meo meo dịch ra sau mấy bồn hoa bên trái sảnh.
"A, mẹ," tôi giật mình, nhanh chóng thì thầm bằng tiếng phổ thông: "Mẹ ơi, nãy con không nghe mẹ vừa nói gì cả."
Thực ra tiếng phổ thông của tôi là một mớ hỗn độn.
"Mẹ nói," trong giọng mẹ tôi mang theo nụ cười dịu dàng: "bà chủ đã gọi điện cho con trai bà ấy, bảo nó đợi con ở sảnh khu giảng dạy phía cổng trường, con tìm cậu ấy nhé."
Tim tôi không ngừng đập thình thịch, tôi biết Tiêu Hàm đang ở sau lưng mình, tôi cảm nhận được: "Vâng, con đang ở chỗ đấy rồi."
"Con đã đến rồi à?" Mẹ tôi hơi sửng sốt: "Con trai bà chủ tên là..."
Mẹ: "Tiêu Hàm, cậu ấy cao ráo và đẹp trai lắm."
Cùng lúc đó, vai tôi bị một bàn tay nóng rực chạm vào: "A, đây là Hướng Bắc à?"
"Cốp!"
"A!!" Nokia của tôi! ! !
Một phút sau...
Tôi ngồi trên chiếc ghế mây trong đại sảnh, cầm chiếc điện thoại di động màn hình sáu inch tinh tế bằng đôi bàn tay run rẩy, cung kính đưa cho Tiêu Hàm ngồi đối diện, nuốt khan: "Cám ơn."
"Ừ." Tiêu Hàm nhẹ nhàng cong môi cầm lấy điện thoại, thấy màn hình vẫn sáng, liền bấm mở loa ngoài: "Dì, đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc Hạng Bắc thật tốt."
Tôi nghe mẹ léo nhéo nói cảm ơn, Tiêu Hàm tạm biệt bà rồi cúp máy.
Thấy Tiêu Hàm cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn, tôi vội vàng cúi đầu giấu đi nồng nhiệt bất thường trong mắt, vội vàng nhét chiếc Nokia đã bong tróc hoàn toàn vào túi xách.
"Ôi, xin lỗi em." Tiêu Hàm mím môi cười: "Điện thoại em vỡ đều là do tôi."
Tôi vội lắc đầu đầu như trống bỏi: "Không, không, không..."
Thực ra từ trước đến nay, những thứ như phù phiếm, tự ti chẳng liên quan gì đến tôi, dù tôi mặc bộ quần áo cũ bao nhiêu, hay từ lúc tôi đến đây, dù có bao nhiêu người nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, thậm chí là chiều cao 1,6 mét của mình.
Tôi luôn nhớ lời mẹ dạy: hãy là chính mình và điều quan trọng nhất là sống hạnh phúc.
Tuy nhiên, vào lúc này, khi đối mặt với Tiêu Hàm, tôi cảm thấy một cảm giác xấu hổ và tự ti tràn ngập, thậm chí còn tệ hơn lần trước tôi gặp anh.
Mắt tôi nóng bừng, tôi luôn cảm thấy mình nên nói điều gì khác: "Làm hỏng điện thoại...là lỗi một mình em,... không liên quan gì đến anh cả."
Tôi không kìm được khiến mũi càng thêm cay, nước mắt đã vòng quanh đôi mắt: "em...không sao đâu...em... xin lỗi đã làm phiền anh...em có thể lấy đồng phục học sinh và thẻ ăn một mình được."
Tôi thậm chí, muốn mình biến mất luôn thành hạt bụi.
Hồi lâu không nghe thấy Tiêu Hàm trả lời, mãi đến khi nghe thấy có người nhẹ nhàng gõ nhẹ vào cửa sổ, tôi trông ra liền thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn đang kéo một cô gái mềm mại vẫy vẫy tay chào Tiêu Hàm.
Tôi mím môi nhìn Tiêu Hàm ngồi đối diện, tôi thấy ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi trong giây lát, như thể tôi và anh ấy là duy nhất trên thế giới này.
Cực kỳ... chói lọi.
Tôi không thể diễn tả được cảm xúc chứa đựng trong ánh sáng ấy bằng lời nhưng nó đặc biệt chân thành, tha thiết.
Tóm lại, tôi bị giật điện rồi, hai chân mềm oặt kẹp chặt, tay chẳng biết phải đặt đâu.
"Đi nào." Tiêu Hàm đột nhiên đứng dậy, sau đó đi vòng qua tôi, cởi cặp sách trên lưng tôi ra: "Tôi dẫn em đi lấy đồng phục trước."
"Ừm..." Tôi hoảng hốt nhảy xuống khỏi ghế, Tiêu Hàm đã bước ra khỏi cửa nên đành đuổi theo: "Sách, cặp sách em tự mang được."
Trên mặt Tiêu Hàm lại nở nụ cười ôn hòa, thản nhiên sờ sờ đầu tôi: "Không sao đâu, có anh ở đây, chăm cho em thật tốt, nói có khi cao thêm được mấy centimet ấy chứ."
"Này!!" Tôi, người chỉ cao 1 mét 6, đột nhiên muốn khóc.
Vừa định trốn tên 1 mét 8... à có khi 1m85, Tiêu Hàm, thực ra mét 86, đã túm tôi về bên cạnh, "Đúng rồi, Hạng Bắc, anh lớp 12 nhé, gọi đàn anh đi xem nào."
"Há?" Tôi cúi đầu, không kìm được cảm giác nóng bừng trên mặt, nhìn bàn chân to hơn tôi một chút của Tiêu Hàm, hai chúng tôi đều đi giày trắng, nhưng tôi biết có sự khác biệt: "Đàn, đàn anh. "
"Ừ, cũng được." Tiêu Hàm nói: "Đàn em nghe chẳng hay gì, giờ anh gọi em là bé Bắc nhé."
Tim tôi thắt lại: "À... vâng, được ạ."
"Lát nữa anh sẽ lấy đồng phục và thẻ ăn, sau đó mua cho em một chiếc điện thoại di động."
"Ơ?!" Những lời này phát ra từ miệng Tiêu Hàm rất tự nhiên, khiến tôi giật mình, "Không, không cần đâu, đàn anh, em..."
"Đừng ngại mà." Tiêu Hàm cười nhẹ: "Anh nghe dì Diêu nói em biết nấu ăn, sau này nếu chúng mình sống cùng nhau, em có thể nấu cơm cho anh được không?"
"Ah!!!!!"
Nhân tiện, hãy để tôi giải thích, mẹ tôi tên là Diêu Mẫn Dao.
Khi tôi ngước lên nhìn Tiêu Hàm, anh đã ném chiếc ba lô 30 tệ của tôi lên vai anh ấy.
Các động tác rất chi là dứt khoát và đẹp mắt.
Tai tôi càng nóng hơn, chắc có lẽ vừa rồi Tiêu Hàm nói đùa với tôi, tôi nghĩ bụng.
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Hàm, tôi đã nhận được đồng phục, thẻ ăn cơm, thẻ từ ra vào thành công, sau một hồi cũng đã hơn chín giờ.
Trên đường đi, có rất nhiều nam nữ chào hỏi Tiêu Hàm, hiển nhiên Tiêu Hàm rất nổi tiếng.
Ra khỏi khu sinh hoạt, Tiêu Hàmvẫn xách ba lô của tôi, trong ba lô có hai bộ đồng phục học sinh, trong tay tôi đang cầm một bộ đồng phục học sinh mới của Tiêu Hàm.
Cách khu sinh hoạt không xa là siêu thị của trường, Tiêu Hàm vào lấy hai chai soda, mở một chai đưa cho tôi, sau đó mở chai còn lại nói: "Em không ở ký túc xá à?"
"Ừm, em không ở trong ký túc xá đâu." Tôi một tay ôm đồng phục học sinh của anh ấy, một tay cầm soda: "Về nhà, nhà cũng không xa lắm."
"..." Tiêu Hàm nhướng mày, ngẩng đầu uống một ngụm, tôi vô thức ngẩng đầu theo, nhìn thấy một giọt nước tinh nghịch từ khóe miệng anh tràn ra, chảy dọc theo cằm, lăn vòng qua yết hầu mạnh mẽ, từng giọt rơi xuống ngực anh, "Ý là..."
"Ặc..." Tôi vội cúi đầu, loạng choạng lùi về phía sau, hoảng hốt như con mèo bị chủ bắt quả tang đang ăn trộm cá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro