10
"Em..." Tôi có chút nghèn nghẹn, mong rằng tiếng mưa có thể giấu được sự run rẩy trong giọng nói của mình: "Đừng che em, anh bị ướt mất"
Không biết có phải là do tôi tưởng tượng không, giọng điệu của Tiêu Hàm có chút lạnh lùng: "Không sao, em cứ đi cẩn thận đi."
"Em..." Tôi cắn môi, cố gắng không rơi nước mắt: "Đàn anh, em thi không tốt."
"Ừ, nhìn mặt em là biết rồi." Tiêu Hàm bình tĩnh nói: "Xếp thứ bao nhiêu?"
Tôi cắn môi hồi lâu: "Thứ chín..."
"Không tệ." Tiêu Hàm hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, mím môi cười.
Tôi: "Thứ chín từ dưới lên..."
Tiêu Hàm câm nín.
Tôi muốn khóc: "Meo~"
Tiêu Hàm vòng tay qua eo tôi, siết chặt, trầm giọng nói: "Ừ, về rồi nói chuyện."
Tôi: "...meo~"
Vì vậy, suốt chặng đường đều im lặng, hiển nhiên Tiêu Hàm đang tức giận.
Anh ấy thực sự tức giận, may thay, giờ tôi đã học được mười tám kiểu mèo kêu, về nhất định biểu hiện tốt mới được.
Tô Thành và Vương Tử Trác còn chưa về, sắc mặt Tiêu Hàm không tốt, tôi đi vào cửa đã cẩn thận kéo kéo tay áo Tiêu Hàm, thấy tay áo anh ướt hết, nhưng tôi...: "Đàn anh, em...đau bụng."
Thực sự đau quá, đã đau nguyên ngày rồi.
Tiêu Hàm tránh khỏi tay tôi, cởi áo khoác, hất cằm chỉ vào phòng tắm: "Đi đi."
Tôi được sự cho phép của đàn anh, nhanh chóng chui vào phòng tắm.
Thực sự thì tôi không muốn ị chút nào.
Cho nên... tôi cứ ngồi xổm hồi lâu không có biểu hiện gì, đau nhức trong bụng cũng không hề thuyên giảm chút nào.
Hơn nữa, càng lúc nó càng đau hơn.
Tôi đứng trước bồn rửa mặt để giảm đau một lúc, rửa mặt rồi ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Thành và Vương Tử Trác vừa về, tôi chào họ rồi đi vào phòng ngủ.
Tôi bước vào phòng ngủ, Tiêu Hàm đang xem bài thi của tôi trên bàn học, ngẩng đầu nhìn tôi, anh hất cằm chỉ vào ly sữa nóng trên bàn: "Uống đi, uống xong thì thay đồ ngủ rồi sửa bài."
Tôi cắn môi: "...Dạ."
Bài thi toán này được trả vào tiết tự học buổi tối, cô giáo có giảng một nửa rồi, mặt sau của đề là phần vận dụng cô không giảng, tôi bắt đầu chữa những câu sai dưới ánh mắt chăm chú của Tiêu Hàm.
Khi tôi sửa sai câu thứ ba, Tiêu Hàm có nhắc các bước giải nhưng tôi vẫn không làm được.
Các bài tập rất quen thuộc, còn làm thường xuyên nhưng tôi không thể nhớ công thức cần áp dụng.
Tiêu Hàm xoa xoa thái dương, cuối cùng nói: "Dùng công thức XX, sau đó dùng công thức CC."
Tôi giải phần đầu tiên bằng công thức XX, sau đó: "Công thức XX...nhưng công thức CC, em...em quên mất rồi."
Tiêu Hàm bỗng nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi: "Công thức còn không nhớ được thì em làm bài kiểu gì!?"
Tôi run rẩy: "..."
Tiêu Hàm không thương tiếc ném sách giáo khoa toán trước mặt tôi: "Tối nay học thuộc hết toàn bộ định luật XX, không thuộc khỏi cần ngủ nữa"
Tôi ôm bụng tuyệt vọng nói: "Tiền bối, em thấy khó chịu trong bụng, khó chịu thật, ngày mai cô sẽ giảng câu này, ngày mai em làm có được không."
"Không được, nếu em cứ lười biếng như vậy, có còn muốn lên đại học nữa không?" Tiêu Hàm vô cùng tàn nhẫn: "Học nhanh đi, anh đi tắm đã."
Tôi tuyệt vọng: "...Đàn anh."
Hôm nay trong bụng tôi có chút khó chịu, thời tiết bên ngoài lại thay đổi, máy sưởi trong nhà vẫn chưa mở được, cũng không phải mùa bật điều hòa, tôi tìm một chiếc chăn nhỏ đắp lên bụng với chân, đồng thời bắt đầu ghi nhớ hơn mười công thức định luật XX.
Thực ra, điểm số của tôi ở quê khá tốt, tuy không đủ thông minh nhưng tôi luôn chăm chỉ học tập và có thể đạt thứ hạng trên trung bình trong lớp. Nhưng khi đến đây, tôi bị sốc khi thấy khoảng cách đó lớn đến mức nào.
Đặc biệt là tiếng Anh, toán, vật lý, sách giáo khoa hoàn toàn khác.
Trẻ em thành phố bắt đầu học tiếng Anh từ mẫu giáo, và tôi chỉ bắt đầu từ cấp hai. Đối với môn toán, tất cả học sinh lớp 11 ở đây đều học toán nâng cao. Và bây giờ dụng cụ trong tiết vật lý thực sự lạ lẫm, hồi còn học ở quê tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng trước đây.
Từ khi đến đây học, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc lơ là làm bài tập, thừa nhận khi mới bắt đầu sống chung với đàn anh mà mình thích, tôi có hơi mất tập trung, tôi thừa nhận.
Nhưng luôn chăm chú lắng nghe trong lớp.
Ừm, thỉnh thoảng tôi lơ đãng một chút, lòng tôi đang nhộn nhạo xuân tình mà.
Mặc dù trong nhiều tiết, ngay cả khi tôi nghe kỹ, một nửa tôi cũng không hiểu được.
Bộ não của tôi gần như bùng nổ sau những tiết gần đây, tôi đàn anh cũng chỉ muốn tốt cho tôi, vì tôi thức đêm, làm ghi chú.
Xin lỗi tiền bối, tôi cũng không muốn như vậy.
Tôi thực sự muốn khóc, bụng tôi càng lúc càng đau.
Nhưng tôi phải nhịn, không thể để Tiêu Hàm nghĩ rằng tôi đang lấy nước mắt ra dọa, từ lần trước thi trượt anh ấy đã đối xử với tôi...
Anh ấy đã thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn và liên tục nói rằng tôi được anh ấy chiều hư mất rồi.
Tôi không muốn bị đuổi ra ngoài.
Lúc tôi đang đau khổ xoa bụng, Tiêu Hàm với khuôn mặt ẩm ướt đi vào, tôi nhìn anh ấy bỏ khăn tắm xuống rồi đi tới, sắc mặt đã khá hơn nhiều, tôi muốn nỗ lực một lần cuối cùng.
Tôi nhẹ nhàng cầu xin anh: "Tiền bối cho em ngủ đi, em làm ấm giường cho anh." QAQ
Tiêu Hàm nheo mắt nhìn công thức tôi vừa chép lại trong tay, lạnh lùng nói: "Không, hôm nay ạm không lạnh."
Tôi: "Meow~" Bây giờ tôi đã thuần thục mười tám kiểu mèo kêu, kiểu nào nghe cũng hay.
Tôi: "Meo~meo~meo~meo~"
Tiêu Hàm gần như tức giận đến bật cười, mặt hơi căng lên chút xấu hổ: "Được rồi, vậy em phải thuộc một nửa, chỉ tám công thức thôi, cảm thấy thuộc kha khá rồi thì chép chính tả, đơn giản vậy thôi."
Nói xong Tiêu Hàm vén chăn lên giường.
Tôi:"......"
Thấy làm nũng cũng không có tác dụng, tôi nằm trên bàn rên rỉ đau đớn, bụng đau quá, không muốn đi vệ sinh, cơ thể tôi có gì đó không ổn.
Tôi quay người lại, đáng thương liếc nhìn Tiêu Hàm, Tiêu Hàm tưởng tôi giả vờ nên liếc tôi một cái rồi cúi đầu đọc tiếp.
Lần này tôi thực sự có chút tức giận, anh ấy không tin tôi!
Dù sao, trong tình trạng này, tôi không thể nhớ nổi cái nào nên tôi bĩu môi gục xuông bàn.
Tiêu Hàm cho rằng tôi đang tỏ ra giận dỗi nên không để ý đến tôi.
Thức đến khoảng 11 giờ, cuối cùng khắp người và đầu tôi toát mồ hôi lạnh, ngồi trên ghế mà rùng mình, cảm giác như có một cảm giác bị xé rách ở phía dưới, cả đầu óc mụ mị.
Tôi ngã xuống, bút sách cũng lạch cạch rơi xuống theo.
"Em chống đối anh phải không?" Giọng nói tức giận của Tiêu Hàm mơ hồ truyền đến tai tôi, sau đó, đầu tôi đột nhiên được anh kéo lên, sau đó mắt tôi bị ánh sáng xuyên qua, nước mắt chảy càng nhiều hơn.
Tiêu Hàm vội vàng cúi xuống dùng tay lau nước mắt cho tôi: "Tiểu Bắc, sao vậy? mình không học, không học nữa, anh không ép em nữa, đừng làm anh sợ."
Tôi càng khóc to hơn: "Đau quá, hu hu... Em không cố ý..."
"Được rồi," Tiêu Hàm sửng sốt một chút, "Em không phải cố ý, Tiểu Bắc, đau ở đâu?"
Môi tôi run run đến mức khó nói được: "Bụng em đau quá..."
"Ngoan, anh xin lỗi, anh xin lỗi," Tiêu Hàm cuối cùng cũng tin lời tôi, anh nhanh chóng ôm tôi, đặt tôi lên giường, nắm tay, hôn lên trán tôi: "Chờ một chút, anh mặc quần áo bế em đến phòng y tế ngay."
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hàm hôn tôi, nhưng tôi không quan tâm.
Khi được Tiêu Hàm bế lên, tôi cảm giác như cơ thể nhỏ bé của mình đang run lẩy bẩy, sau đó toàn bộ phần dưới cơ thể trở nên bết dính chặt, tôi giật mình, cảm giác, kì kinh đầu tiên của mình tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro