
Chương 5 : Lên sân khấu
Edit : Horizon
.....
Cuộc thi được tiến hành dưới hình thức bốc thăm chia bảng.
Đội của Kỷ Hành đối đầu với đội A.
Đội A đã biểu diễn xong trước họ.
Ca khúc là Nhịp Tim, một bản nhạc rock.
Ngay khi đoạn dạo đầu vang lên, cả hội trường đã trở nên sôi động.
Những tiếng hò reo vang lên theo vũ đạo của đội A.
Trong lúc chuẩn bị ở hậu trường, Kỷ Hành nghe rõ mồn một.
Bài hát của đội A và bài của đội họ có chỗ trùng lặp, có lẽ Tụng Ca đã cố gắng tránh điều này khi chọn nhạc, bằng cách thêm một cách gượng ép yếu tố thanh xuân vận động vào, để khán giả không trộn lẫn mà so sánh hai đội với nhau.
Tụng Ca dẫn các thành viên lên sân khấu chuẩn bị, vừa bước ra khỏi màn đã đếm thấy thiếu một người, quay đầu lại nhìn, Kỷ Hành vẫn còn đứng ngây tại chỗ. Tụng Ca vội vàng chạy lại kéo người đi, "Đến lúc lên sân khấu rồi! Cậu làm gì đấy?!"
Kỷ Hành nhìn bàn tay mình bị Tụng Ca kéo, có chút ngạc nhiên nhướng mày, nhưng không nói gì.
Lên sân khấu, mọi người đều tìm đúng vị trí đứng của mình theo dấu chấm màu xanh nhạt dưới chân.
Tiếng khán giả ồn ào phía dưới dần nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn im lặng.
Kỷ Hành hít một hơi thật sâu, phải nói rằng, đây dường như là lần đầu tiên cậu chính thức biểu diễn trên sân khấu.
Bình luận trực tiếp lướt qua nhanh chóng.
"A a a, bộ đồ của con trai tôi quá đẹp trai!"
"Xin lỗi mọi người, cái nhan sắc này tôi xin liếm trước bày tỏ lòng kính trọng!"
"AWSL!!! Ah, tôi chết mất!!"
"Fan não tàn ở đâu mà thổi phồng thế? Cái mặt này cũng chỉ coi là tạm được thôi, có đáng để làm vậy không?"
"Hehe, bình luận phía trên đừng chạy, gà ngốc Kỷ Hành ngoài một khuôn mặt ra còn có gì để khoe không? Là cái điệu nhảy như bị chặt ngang lưng hay là cái giọng bị Diêm Vương bóp cổ vậy?"
"Nói có lý."
"Đúng vậy, gà ngốc này ngốc...?"
"Tôi... tôi tôi tôi C*!?!?"
Trong lúc các bình luận đang tranh cãi, nhạc nổi lên, bốn nhịp đệm đầu tiên vang lên có tiết tấu, ánh đèn chiếu vào từng người, tôn lên vẻ trẻ trung đẹp trai của các thiếu niên.
Ánh đèn cuối cùng dường như dừng lại một chút, sau đó, Kỷ Hành khẽ nghiêng người, trên khuôn mặt tuấn tú nửa che nửa khuất, chàng trai từ từ ngước mắt lên, đôi phượng nhãn dài hẹp hơi cong, khóe mắt thon dài như chứa đựng một làn nước trong trẻo, lãnh đạm và xa cách, khiến người ta như muốn chìm đắm trong đó.
Khi mọi người vô thức nín thở không dám phá vỡ khung cảnh này, âm nhạc lại vang lên!
Theo những nốt nhạc rộn ràng, ngón tay thon dài trắng nõn của chàng trai khẽ nhấc lên, ống tay áo được vén lên khuỷu tay hơi buông lỏng, toát lên vẻ lười biếng không cần phải nói, ngón cái và ngón trỏ khẽ cọ vào nhau—
'Tách'
Một tiếng khẽ vang lên, sự lạnh lùng trong mắt chàng trai hoàn toàn biến mất, đôi phượng nhãn nheo lại cười cong tít, giống như một cậu bé hàng xóm, thanh tú đáng yêu. Sau khi búng tay, ngón cái và ngón trỏ thuận thế tạo thành hình trái tim đơn giản, áp vào má.
"Tôi tôi tôi a a a a! Yêu tinh a a a a!"
"A a a a!"
Cùng với tiếng hét thất thanh của khán giả, âm nhạc dâng cao, các chàng trai trên sân khấu đồng loạt thực hiện các động tác vũ đạo một cách chỉnh tề.
Kỷ Hành theo kịp mọi động tác, áo trên bị kéo căng khi cậu vươn tay, để lộ vòng eo thon gọn. Trong mỗi lần xoay người, quay đầu, chàng trai đều đổ mồ hôi, nhảy theo nhịp điệu!
Khung bóng rổ được đặt ở phía trước, nhịp điệu âm nhạc ở giữa nhanh hơn cả đoạn đầu, nhưng không có lời.
Kỷ Hành lách qua đồng đội đang ngồi xổm phía trước theo vị trí đi, đi đến chính giữa, khung bóng rổ đặt ở bên trái.
Tay đập bóng rổ, Kỷ Hành thong dong như một công tử thanh lịch lạc vào sân thi đấu.
Quả bóng rổ trong tay cậu như có linh hồn, bất kể anh làm động tác gì, quả bóng đều không rời khỏi lòng bàn tay cậu. Chàng trai ôm bóng xoay người, không chút do dự sải bước lao lên phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước...
Cùng với âm nhạc sôi động, Kỷ Hành nhảy vút lên!
'Cốp!'
Quả bóng rổ lọt vào rổ theo tiếng động.
"A a a a!!!"
"Con trai tôi siêu ngầu!"
Fan của Kỷ Hành điên cuồng lắc bảng đèn trong tay, gào thét hết mình cổ vũ cho cậu.
Trong khoảnh khắc chạm đất, Kỷ Hành lờ mờ nhìn thấy ánh sáng lóe lên trên sân khấu dưới chân!
Kỷ Hành biết không ổn, dưới chân không thể giữ được thăng bằng đơn giản, cả người đổ thẳng về phía trước!
Tụng Ca thấy vậy, đồng tử co rút mạnh, theo bản năng định đứng dậy kéo người lại, nhưng đã bị đồng đội bên cạnh giữ lại trước một bước.
Đợi khi nhìn lại, Kỷ Hành đã hạ cánh an toàn.
Thậm chí còn thuận theo cú ngã vừa rồi lao về phía trước như một cú nhào lộn, vừa lúc ôm lấy quả bóng rổ đã chạm đất. Chàng trai lăn tại chỗ, ôm bóng ngồi xổm trên mặt đất, nhìn về phía khán đài khẽ cười nhếch mép, dùng ngón trỏ chậm rãi cọ nhẹ vào mũi, cứ như thể có thể nghe thấy một tiếng 'hừ' kiêu ngạo.
Đã quen với cảnh Kỷ Hành làm trò hề, thất bại trên sân khấu, khán giả nhất thời không kịp phản ứng gì, đến khi lấy lại tinh thần từ màn trình diễn đặc sắc vừa rồi, Kỷ Hành đã vứt bóng rổ đi và trở lại vị trí cuối cùng, đội hình năm người, Kỷ Hành là center chính.
Phần sau của vũ đạo khá bình thường, không khác biệt nhiều so với nửa đầu, Kỷ Hành hoàn thành mọi động tác theo đúng quy trình, cuối cùng tháo khuyên tai bên tai trái ra, ngay khoảnh khắc nhạc dừng, Kỷ Hành đứng ở vị trí trung tâm nhất của đội giơ tay lên, lồng ngực đang thở dốc vẫn lên xuống không ngừng, nhưng nụ cười trong mắt lại bao quát mọi góc của hội trường.
Khán giả nhận ra Kỷ Hành muốn làm gì liền kích động hét lên!
"A a a a! Cục cưng nhìn mẹ này!"
"Cho tôi a a a a! Cục cưng ơi!"
"Huhu, con trai tôi lớn rồi, biết mua khuyên tai cho mẹ nó rồi!"
Lúc này, khán giả trong phòng livestream đấm ngực dậm chân hối hận, tại sao không đi đến hiện trường?!
Tại sao không cố gắng giành vé đi đến hiện trường!
Khuyên tai mà con trai tôi đã đeo a a a!
Mà lại chỉ có một nửa!
Nếu đeo nó vào, chẳng phải là thành kiểu đôi sao?!
Kỷ Hành nhảy một lúc cũng thấy hơi mệt, phần được chia cho cậu là không có lời bài hát.
Có lẽ cũng vì không tin tưởng cậu, nhưng dù vậy, cậu là người đã bỏ ra nhiều thể lực nhất.
Lúc này, đang đứng giữa sân khấu thở dốc.
Hơi thở nặng nhọc truyền qua mic đến tai mỗi người.
Khán giả gào thét biểu thị: "Tai tôi có bầu rồi a a a!!!"
Tay Kỷ Hành giơ khuyên tai không thu về, ngược lại hơi nghiêng đầu, hỏi: "Đẹp không?"
"Đẹp!!!"
"Thích không?"
"Thích a a a!"
Kỷ Hành gật đầu, sau đó đeo khuyên tai trở lại vào tai mình, "Tôi cũng thích."
Khán giả: "???"
Nói là ném xuống cho khán giả mà.
Cục cưng, cậu hư rồi!
Buổi biểu diễn kết thúc, đội A và đội B mỗi đội chiếm nửa sân khấu.
Người dẫn chương trình đi giày cao gót chậm rãi bước lên sân khấu, "Hôm nay các thiếu niên của chúng ta đều chuẩn bị rất chu đáo. Mọi người có mệt không?"
Các chàng trai đồng thanh: "Không mệt!"
Người dẫn chương trình cười nói: "Vậy các bạn có muốn đoán xem, theo bình chọn của khán giả, các bạn sẽ đứng ở vị trí thứ mấy không?"
Câu nói này vừa thốt ra, không ai dám trả lời.
Nói mình là số một, khán giả sẽ mắng bạn ngạo mạn.
Nói thứ hạng thấp, khán giả sẽ nói bạn vô dụng.
Biết nói sao đây.
Người dẫn chương trình lượn lờ giữa các chàng trai, cuối cùng, đột nhiên đi đến trước mặt Kỷ Hành, có vẻ muốn cậu trả lời.
Nhưng khi bước tới, chân cô không biết giẫm phải thứ gì, hoàn toàn mất cảnh giác mà lao về phía trước. Kỷ Hành vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, thuận thế đỡ eo cô để cô đứng thẳng lại.
Người dẫn chương trình cũng sững sờ, cô không phải là người dẫn chương trình chuyên nghiệp, nhưng cũng biết, tình huống này là một sai sót lớn trên sân khấu!
Một nữ MC ngay trước mặt nhiều khán giả như vậy lại lao vào lòng khách mời?!
Cái này gọi là gì!
Tống Từ Mộc mím môi, định nói gì đó để giảm bớt sự ngượng ngùng của tình huống, chưa kịp mở lời, bên tai đã truyền đến một tiếng cười khẽ.
Kỷ Hành: "Chị Từ không muốn cho em có thứ hạng tốt sao?"
"À?" Tống Từ Mộc vẻ mặt mờ mịt.
"Vòng này là khán giả bình chọn, chị Từ cứ lao tới như vậy, fan của em ghen, sẽ không bình chọn cho em nữa, thế thì em chẳng phải sẽ rơi xuống vị trí cuối cùng sao?" Trong lúc nói, chàng trai khẽ rũ mắt xuống, có vẻ rất khó xử về chuyện này, nhưng lại không biết phải làm gì với Tống Từ Mộc cho phải.
"Đừng sợ! Em trai! Chị là người dẫn chương trình." Tống Từ Mộc cười vỗ vai anh, "Ai không bình chọn cho em, chị sẽ xuống thu máy bình chọn lại, chúng ta tự bình chọn."
Thấy không khí trên sân khấu đã trở nên thoải mái, các thành viên đội A cũng bắt đầu đùa: "Chị Từ! Như vậy là hơi thiên vị rồi đó nha!"
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Ây da, yên tâm!" Tống Từ Mộc chỉ xuống khán giả như một đại tỷ, "Lát nữa chị sẽ xuống đó giám sát, ai không bình chọn thì bị tịch thu, phiếu bầu đều là của các em!"
"Hehe, vậy thì tôi yên tâm rồi."
Trong khoảng thời gian đùa giỡn này, kết quả bình chọn của khán giả phía dưới cũng đã được tổng hợp.
Đầu tiên là đội nhóm.
Số phiếu của đội A và đội B gần như ngang bằng, vào phút cuối cùng số phiếu của đội A vọt lên hơn mười phiếu, nhờ đó mà giành chiến thắng sít sao.
Bình chọn cá nhân, Kỷ Hành là số một, điều này không cần phải nghi ngờ.
Kỷ Hành không phải lần đầu tiên giành được vị trí số một.
Nhưng vị trí số một trước đây có thể nói là có nhiều "nước" (không thực chất).
Thuần túy dựa vào một khuôn mặt, có thể đạt đến mức này cũng không dễ dàng gì.
Lần này thì khác.
Lần này và trước đây cứ như là hai người khác nhau.
Nhảy không còn lười biếng nữa, động tác cũng đẹp mắt hơn!
Quan trọng nhất là, người này hình như còn đẹp trai hơn trước nữa!!!
Chuyện gì đang xảy ra vậy, phải chăng ông trời đã lương tâm phát hiện, bù đắp lại tất cả những gì Kỷ Hành đã mất đi?
Sau khi công bố điểm, vẫn còn vài đội thi đấu phía sau, họ không chần chừ, trực tiếp đi xuống bằng lối đi nhỏ bên cạnh.
Trở về phòng nghỉ, sắc mặt các thành viên đội B đều không được tốt lắm.
Nỗ lực bấy lâu nay, cuối cùng màn biểu diễn trên sân khấu vẫn không bằng Kỷ Hành sao?
Trong ấn tượng cố hữu của họ, Kỷ Hành là một người không biết gì cả, chỉ biết dựa vào khuôn mặt và đặc tính Omega để hút fan.
Không ngờ...
Có một ngày lại bị Kỷ Hành vượt qua.
Mọi người lác đác thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Kỷ Hành tự mình ngồi trước bàn trang điểm thong thả tẩy trang.
Cậu không cố ý kéo dài thời gian, chỉ là khi tiếp đất lúc nãy hình như đã bị trẹo mắt cá chân, hơi đau.
Lúc nhảy thì không cảm thấy, nhưng dừng lại một chút rồi di chuyển, cơn đau đó thực sự thấu xương.
Cậu nghĩ, đợi mọi người đi hết rồi anh sẽ trở về, như vậy cũng không đến nỗi quá mất mặt.
'Cạch'
Cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, Tụng Ca mặt không cảm xúc đứng ở cửa nhìn cậu.
Kỷ Hành: "Có chuyện gì à?"
Tụng Ca tùy tay ném cho cậu một chai xịt, "Cầm lấy."
Tụng Ca vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh như người khác nợ tiền cậu ta, "Hôm nay biểu hiện không tệ, nhưng sau này nếu còn dám kéo chân chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu."
Vứt đồ lại, buông lời đe dọa, Tụng Ca quay đầu bỏ đi, không cho Kỷ Hành cơ hội mở lời.
Kỷ Hành nhìn chai xịt, những dòng chữ được ghi trên đó cậu không hiểu hết, nhưng vài từ đơn giản thì lại hiểu: Tiêu sưng tan máu bầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro