Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 : Người đàn ông

Edit : Horizon

.....

"Lần này ca khúc là 'Thanh xuân vận động', chúng tôi còn thêm yếu tố bóng rổ vào, giữa tiết mục sẽ có một thành viên ném rổ ở phía sau."

Tần Manh Manh rất tự tin vào vũ đạo này.

Giành chiến thắng một lần cũng không phải là không thể.

Kỷ Hành gật đầu, "Động tác vũ đạo tôi đã nhớ kha khá rồi, người được chọn để ném rổ là ai?"

"Là cậu đó!"

Kỷ Hành: "......"

Một vòng dấu hỏi từ từ hiện ra trên đầu Kỷ Hành.

Kỷ Hành nói: "Tôi còn chưa tham gia tập dượt."

"Đúng vậy, chính vì cậu chưa tham gia tập dượt nên mới giao nhiệm vụ khó khăn này cho cậu."

Tần Manh Manh nói như vậy, Kỷ Hành liền hiểu ra.

Nếu là ném rổ thật, vậy chắc chắn sẽ có hai trường hợp: ném trúng hoặc ném trượt.

Sau khi nhảy sôi động nửa đầu, đã tiêu hao gần hết thể lực, sau đó còn phải ném rổ trong khoảng nghỉ, ném xong lại tiếp tục nhảy, trong khoảng thời gian này không có thời gian nghỉ, là một thử thách lớn về thể lực.

Trước đây Kỷ Hành rút lui, đội của họ thiếu một người, vị trí này bị bỏ trống.

Nếu làm tốt vị trí này, chắc chắn sẽ có ảnh chụp màn hình nổi tiếng trên mạng, nhưng nếu cậu mắc lỗi gì đó.

Thì thứ được cắt ra sẽ là những video gây cười.

Thay vì cố gắng vì một điều không chắc chắn, chi bằng ngay từ đầu cứ ổn định để lại vài khung hình đẹp ở phía trước.

"Được thôi, cảm ơn cậu ta đã cho tôi một cơ hội để khoe mẽ."

Tần Manh Manh cười lớn: "Ha ha ha, Kỷ Hành cậu khách sáo quá, đều là người cùng đội, Tụng Ca chắc chắn sẽ không để ý chuyện này đâu."

Kỷ Hành: "......"

Manh Manh cậu đúng là một đồ ngây thơ.

Kỷ Hành đột nhiên nảy sinh một cảm xúc bất lực.

Kỷ Hành hỏi: "Có bước nhảy đặc biệt nào dành cho phần ném rổ phía sau không?"

Tần Manh Manh nghĩ một lát rồi nói: "Không có, họ nói cậu ném trúng bóng còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, cậu cứ đứng yên đó mà nhắm mục tiêu cũng được."

"Hiểu rồi."

Kỷ Hành ra dấu hiệu, "Mai gặp."

Tận dụng thời gian buổi tối nhảy một lần vũ đạo, sau đó tìm hiểu động tác ném rổ là ổn.

Tần Manh Manh rõ ràng không ngờ Kỷ Hành lại định đi, cậu bò ra cửa nói: "Khoan đã, Kỷ Hành cậu đi đâu vậy? Không về ký túc xá sao?"

Kỷ Hành không quay đầu lại vẫy tay, "Về nhà cho chó ăn."

Bốn chữ "về nhà cho chó ăn" nghe thật bình thường, nhưng lại là những lời rất dễ mang lại cảm giác thân thuộc cho người nghe.

Có người chờ bạn ở nhà, dù chỉ là một con chó.

Nó cũng có thể mang đến sự ấm áp của gia đình cho bạn.

Sự ấm áp này, kéo dài cho đến khi Kỷ Hành mở cửa nhà.

Nhìn những túi đồ ăn vặt vương vãi khắp sàn, khuôn mặt vốn đã vô cảm của Kỷ Hành phủ thêm một tầng tức giận.

Kỷ Hành giận dữ muốn gọi tên con chó nhỏ, nhưng chưa kịp gọi đã khựng lại, chưa đặt tên!

Cảm nhận được Kỷ Hành trở về, con chó nhỏ từ nhà bếp chạy ra vẫy đuôi với anh.

Kỷ Hành: "Mày..."

"Aww!"

Kỷ Hành nhìn thấy đồ ăn vặt nó ngậm trong miệng, cảm thấy không ổn, vội vàng đi vòng qua nó vào nhà bếp.

Cửa tủ lạnh mở toang, bên trong trống rỗng, còn sạch hơn cả lúc anh mới đến. Nhìn kỹ một chút, Kỷ Hành hiểu ra chuyện gì rồi.

Một miếng ván đã bị cắn rời ra, nên không gian tủ lạnh trông rộng hơn.

Kỷ Hành: "......"

Nhìn con chó nhỏ cứ cọ xát xung quanh chân mình, Kỷ Hành từ tốn xắn tay áo lên, động tác tao nhã như một quý tộc bước ra từ bức tranh.

Con chó nhỏ nhất thời nhìn ngây người, đến khi hoàn hồn lại, trong tay trắng nõn thon dài của Kỷ Hành, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây cán bột màu nâu.

Con chó nhỏ: "???"

Kỷ Hành vung thử hai cái, cảm thấy khá vừa tay.

Đã đến lúc cho đứa bé này một tuổi thơ trọn vẹn rồi.

Kỷ Hành khí thế hùng hổ muốn đánh con chó, nhưng cuối cùng cậu lại không vung gậy xuống, tự mình từ bỏ.

Con chó nhỏ xíu thế này, không chịu nổi một cú đánh của cậu.

Nhưng không phạt thì không được, vẫn phải để con chó nhỏ biết rằng nó làm vậy là sai.

Kỷ Hành nhớ lại có một cách huấn luyện chó trong các thế giới luân hồi trước.

Đó là dùng búp bê để đánh dọa con chó.

Đối với những con chó nhỏ thông minh thì khá hiệu quả.

Thế là, Kỷ Hành lấy một con búp bê, dùng tay búp bê kéo cửa tủ lạnh ra, cào nhẹ hai cái bên trong, còn chưa kịp làm động tác nào khác, con chó nhỏ đột nhiên nhảy lên, cướp lấy con búp bê, cắn chặt vào cổ búp bê, không ngừng phát ra tiếng 'gừ gừ'.

Cho đến khi búp bê bị xé thành mảnh vụn, con chó nhỏ mới chịu buông ra.

Kỷ Hành: "......"

Mày đang ám chỉ ai đấy hả?

Kỷ Hành khoanh chân ngồi dưới đất đối diện với con chó nhỏ.

"Aww!" Con chó nhỏ ngoan ngoãn vẫy đuôi với cậu. Thỉnh thoảng lại chạy đến cọ cọ.

Kỷ Hành thở dài, cảm thấy việc huấn luyện chó còn khó hơn nhiều so với việc làm phản diện đối đầu với nhân vật chính.

Lúc này, hệ thống dọn dẹp tự động bên ngoài đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.

Kỷ Hành dự định lần sau về sẽ mua thêm đồ ăn cho chó, không được quá mặn, chó không thể ăn quá nhiều muối.

Khi từ phòng tập về, Kỷ Hành đã ghi âm lại nhạc vũ đạo, sau khi nhảy hai lần trong phòng khách theo nhạc, Kỷ Hành đi tắm rồi lên giường ngủ.

Mở chăn ra, con chó nhỏ đã đợi sẵn ở trong từ lâu.

Kỷ Hành liếc nhìn nó một cái, con chó nhỏ lén lút mài móng vuốt.

Kỷ Hành không ném nó xuống, mà nằm ngay bên cạnh con chó nhỏ.

Nửa đêm, con chó nhỏ đột nhiên đứng dậy, có chút bồn chồn đi vòng quanh Kỷ Hành hai vòng, Kỷ Hành hoàn toàn không hề hay biết.

Mùi bạc hà mát lạnh thoang thoảng lan tỏa trong phòng, cơ thể con chó nhỏ dần biến đổi, bóng dáng người đàn ông ẩn hiện trong căn phòng, vòng tay ôm lấy Kỷ Hành từ phía sau.

Người đàn ông nhấc tay vuốt qua sống mũi cậu, thấy Kỷ Hành đã ngủ sâu hơn, anh ta cúi xuống khẽ hít hà sau gáy anh, ngón tay ma sát tuyến thể, trầm ngâm nói: "Một... Omega ngọt ngào?"

Đêm đó Kỷ Hành ngủ không hề yên giấc.

Luôn cảm thấy có thứ gì đó đè nặng lên mình, gần như không thở nổi.

Ác mộng cứ luẩn quẩn trong đầu, cố gắng giãy giụa để tỉnh lại nhưng lại như bị thứ gì đó níu kéo không cho cậu mở mắt.

Buổi sáng lúc mơ màng tỉnh dậy, khẽ cúi đầu liền nhìn thấy con chó nhỏ đang cuộn tròn trên ngực mình ngủ rất say.

Kỷ Hành: "......"

Nửa đêm mày suýt nữa sát hại chủ nhân.

Con chó nhỏ ngủ say hơn cậu, ngay cả khi bị Kỷ Hành xách bằng da gáy đặt sang một bên nó cũng không tỉnh lại.

Kỷ Hành mặc quần áo, bữa sáng đơn giản nấu chút cháo, trước khi đi chuẩn bị cho con chó nhỏ một bát nước dinh dưỡng.

Trong nồi còn cháo, nếu con chó nhỏ muốn ăn thì nó sẽ tự đi ăn, cậu không cần lo lắng.

Mất một tiếng trên đường, khi Kỷ Hành đến, mọi người trong đội B đã thay quần áo và trang điểm tinh xảo.

"Kỷ Hành, sao cậu đến muộn vậy?" Tần Manh Manh nhìn cậu với vẻ lo lắng, "Chuyên viên trang điểm đã đi rồi."

Chàng trai ngồi ở hàng đầu ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, nói với giọng không thiện chí: "Trang phục của cậu ban tổ chức cũng chưa chuẩn bị, trước đây cậu rút lui nên mọi chuyện đều chưa được sắp xếp. Vừa rồi anh Vương tìm được từ ban tổ chức một bộ đồ có thể phối hợp với trang phục biểu diễn của chúng tôi, cậu mau thay đi."

Tần Manh Manh nhíu mày nói: "Nhưng Tụng Ca, bộ đồ đó rách nát lắm."

Cậu ấy vừa xem qua bộ đồ đó.

"Thế cũng còn hơn là không mặc gì." Tụng Ca nói: "Đến lúc đó vì cá nhân mà ảnh hưởng đến tổng thể, chẳng lẽ ban giám khảo sẽ vì thương hại cậu mà cho điểm sao?"

Một đồng đội khác cũng khuyên: "Bộ đồ đó vẫn còn coi là mới, chưa ai mặc, trước đó là do quần áo vừa đến đã bị đối thủ cạnh tranh ác ý cắt hỏng, nên họ dứt khoát không dùng, vừa hay lúc này cho cậu mượn."

Kỷ Hành cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng của mình, phong cách trang phục của tất cả họ đều là màu đen, thiên về phong cách rock.

Kỷ Hành hỏi: "Quần áo ở đâu?"

"Đây."

Kỷ Hành cầm lấy quần áo quay đầu bước vào phòng thử đồ.

Tụng Ca hừ lạnh một tiếng: "Chậc, đẹp trai thì có ích gì, chẳng phải cũng nhờ quần áo sao, mặc đồ rách nát thế này, xem cậu ta còn có thể đẹp nỗi gì."

Vẻ mặt Tần Manh Manh có chút ngượng nghịu, "Đừng nói vậy, bây giờ mọi người đều là người một đội."

Phòng thử đồ không cách âm, những lời này đều bị Kỷ Hành nghe thấy.

Thật là quá đáng.

"Sao, cậu sợ cậu ta à?"

Tần Manh Manh lắc đầu, từ bỏ việc giao tiếp với cậu ta.

( Ủng hộ tại wattpad chính chủ của Horizon )

Việc lập đội chỉ là tạm thời, chưa chính thức ra mắt, không ai biết đội hình cuối cùng sẽ như thế nào.

Tần Manh Manh lười gây chuyện.

Kỷ Hành mở ra xem bộ quần áo này.

Nói là cắt hỏng, nhưng sau khi mở ra, rõ ràng có thể thấy, quần áo đã gần như thành vải vụn.

Các vết cắt cũng có những đường chỉ bị bung.

Nếu chỉ mặc bộ này, e rằng cũng chẳng khác gì người nhặt ve chai.

Nhìn bộ quần áo trước mặt, Kỷ Hành nhíu mày.

Tụng Ca đến gõ cửa gọi: "Kỷ Hành! Không còn sớm nữa đâu! Cậu nhanh lên đi, đừng để mọi người đợi một mình cậu."

'Cạch'

Kỷ Hành mở cửa bước ra.

"Ồn ào cái gì mà ồn ào."

Tụng Ca đảo mắt một cái định mắng, nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo Kỷ Hành mặc thì đột nhiên sững sờ, "Cậu..."

Tần Manh Manh nhìn Kỷ Hành, lập tức mắt lấp lánh: "Wow! Cậu mặc kiểu này đẹp quá đi."

Quần của Kỷ Hành vốn là quần da bó sát màu đen, không cần thay, nhưng để hợp với áo, Kỷ Hành đã biến chiếc quần thành quần rách gối.

Chiếc áo trên thì trên nền áo sơ mi trắng khoác thêm chiếc áo khoác ngoài màu đen rộng thùng thình kia, một số mép viền được kẹp thêm những chiếc vòng sắt nhỏ màu vàng kim.

Sự kết hợp đen và vàng kim khiến người ta sáng mắt.

Hơn nữa, trên tai Kỷ Hành cũng có chiếc vòng sắt nhỏ màu vàng kim đó.

Thành viên đội: "À! Cái này không phải là..."

Kỷ Hành không phản bác: "Móc treo."

Tụng Ca: "Khịt, đúng là trông như thằng nhặt ve chai."

Kỷ Hành lười để ý đến cậu ta, ngồi xuống trang điểm. Chuyên viên trang điểm đã đi rồi, không biết là do anh đến muộn, hay là sự sắp xếp của Vương Tử Minh.

Nhưng may mắn là kỹ thuật trang điểm của Kỷ Hành khá ổn, nhìn lớp trang điểm mắt khói đậm của các thành viên khác, Kỷ Hành có thể tự trang điểm thì khá vui.

Cậu không muốn lên sân khấu với hai quầng thâm mắt.

Tần Manh Manh hỏi: "Kỷ Hành, cậu tự trang điểm à?"

"Ừm."

May mà ở đây có đồ trang điểm, nếu không Kỷ Hành đã định để mặt mộc lên sân khấu rồi.

"Một thằng đàn ông to xác còn tự trang điểm, yếu đuột." Tụng Ca không chịu nổi nữa, đẩy họ ra rồi bỏ đi.

Trong mắt Kỷ Hành, Tụng Ca giống như một đứa trẻ chỉ biết làm ồn, không đáng sợ.

Kỷ Hành không trang điểm đậm, chỉ là đủ để người khác nhận ra là có trang điểm, còn kẻ một lớp eyeliner mỏng.

Nét cuối cùng hoàn thành, Kỷ Hành đứng dậy giãn gân cốt, "Chuẩn bị lên sân khấu thôi."

Tần Manh Manh nhìn ngây người, lắp bắp nói: "Kỷ Hành, cậu thật đẹp."

"Tâm lý của cậu không đúng." Kỷ Hành nói: "Chúng ta là đối thủ, cậu nên nhắm vào tôi như Tụng Ca, chứ không phải khen ngợi."

Kỷ Hành có thể nghe ra, Tần Manh Manh khen ngợi thật lòng.

"Nhưng thứ hạng của chúng ta cách xa nhau như vậy, cho dù cậu lùi xuống vị trí cuối cùng, tôi cũng không thể ra mắt được."

Kỷ Hành: "......"

Đúng, cậu nói đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro