Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Nhân vật phản diện

Edit : Horizon

.....

"Cạch!"

Tiếng cửa phòng khóa lại vang lên, tiếng bước chân nặng nề của người đàn ông dần tiến đến gần. Một tập tài liệu dày năm centimet "bốp" một tiếng đặt thẳng xuống trước mặt chàng thanh niên.

"Kỷ Hành, ký đi, ký xong em sẽ được tự do, em sẽ không cần phải tham gia những chương trình tuyển chọn tốn thời gian nữa."

Kỷ Hành từ từ ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn. Đôi mắt phượng của thanh niên khẽ nheo lại, một vẻ mờ mịt thoáng qua trên khuôn mặt ngọc ngà không tì vết: "Anh Vương, trong chương trình có rất nhiều fan ủng hộ em, nhân khí của em cũng đứng trong top ba, hơn nữa..."

"Đủ rồi!" Vương Tử Minh bực bội nói: "Em không nhìn xem cái thứ em hát là cái quái gì! Nếu không phải nhờ anh, hai lần công diễn trước em đã bị đá ra ngoài rồi! Giờ tự giác rút lui, sớm nhường chỗ cho Triệu Nhiên, hiểu chưa?"

Kỷ Hành dường như bị dọa sợ, trong mắt rưng rưng nước, mỹ nhân tinh tế từ từ cúi đầu, im lặng không nói gì trước lời chỉ trích nghiêm khắc của người đàn ông.

Tuy Vương Tử Minh đã nhìn quen khuôn mặt này của cậu, nhưng mỗi khi cậu làm ra biểu cảm sinh động, anh ta vẫn không khỏi giật mình.

Nhưng chính vì khuôn mặt này, càng không thể giữ lại!

Nếu không, giữ cậu lại để tăng nhân khí cho chương trình cũng là một bước đệm rất tốt.

Vương Tử Minh nói: "Mau ký tên, rồi cút đi cho khuất mắt tôi."

Kỷ Hành nghẹn ngào muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã bật ra tiếng khóc run rẩy. Nhìn tập hợp đồng dày cộp kia, Kỷ Hành thậm chí không còn sức để cầm bút.

Ngón tay trắng nõn nắm chặt bút, nhanh chóng viết tên mình, nhưng đến nét cuối cùng, một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống.

"Thôi được rồi, em đừng khóc nữa, công ty dù gì cũng không bạc đãi em đâu." Vương Tử Minh vươn tay muốn lau nước mắt cho cậu, vừa nhấc tay lên, Kỷ Hành thuận thế đứng dậy, tay của Vương Tử Minh khựng lại giữa không trung, lướt qua má Kỷ Hành.

Kỷ Hành như thể không phát hiện ra điều gì, chỉ đắm chìm trong nỗi đau phải rút lui khỏi cuộc thi, cúi đầu nói: "Nếu không còn chuyện gì khác, em xin phép đi trước."

"Đi đi."

Kỷ Hành từng bước từng bước, rõ ràng là rất lưu luyến căn phòng làm việc này, nhưng qua ngày hôm nay, cậu sẽ không còn cơ hội đến đây nữa.

Sau khi cậu rời đi, Vương Tử Minh có chút mơ hồ nhìn bàn tay mình.

Là... trùng hợp thôi nhỉ.

....

Vừa ra khỏi cửa, Kỷ Hành quay người lên chiếc xe lơ lửng, kéo rèm che chắn trước sau xuống.

Sau khi cách ly hoàn toàn mọi tầm nhìn bên ngoài, vẻ lưu luyến trên mặt lập tức biến mất.

Kỷ Hành nhìn tập tài liệu trong tay, cười lạnh một tiếng: "Bảo tôi rút lui ư? Chỉ bằng anh!"

Khí chất quanh thiếu niên vốn nhút nhát, sợ hãi ngay lập tức thay đổi. Cậu giơ tay lên một cách cao quý, lạnh lùng, tinh thần lực phóng ra, năm ngón tay mở rộng, nghiền nát hợp đồng ngay lập tức!

Ngón tay trắng nõn thon dài tùy tiện phủi đi những mảnh giấy vụn rơi trên đầu gối, một tia sát ý lạnh lẽo lóe lên trong mắt.

Nếu là ba ngày trước, Kỷ Hành có thể đã thực sự nghe theo sự sắp xếp của công ty mà rút lui, nhưng Kỷ Hành của hiện tại, tuyệt đối sẽ không cho phép loại người này giẫm đạp lên đầu mình.

Là một nhân vật phản diện không ngừng luân hồi trong thế giới vô tận, Kỷ Hành chưa từng trải qua sóng gió nào sao? Vất vả lắm mới thoát khỏi luân hồi để có thể sống một cuộc đời bình thường, vừa mở mắt ra lại xuyên vào thân xác một nghệ sĩ tuyến mười tám chỉ biết bán manh kiếm sống thì đã đành, ngay cả công ty quản lý cũng dám làm mưa làm gió với cậu?

Cuộc thi vô nghĩa này rút lui cũng chẳng sao, nhưng Kỷ Hành tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai giẫm lên mình để leo lên!

Tôi có thể tự mình rút lui, nhưng anh ép tôi rút lui, vậy xin lỗi, cuộc thi này tôi tham gia chắc rồi!

Xe lơ lửng dừng trước cổng khu chung cư, Kỷ Hành trả tiền xe rồi xuống, quay người đi đến siêu thị.

Thân chủ cũ không có thói quen nấu ăn, tủ lạnh ở nhà ngoài nước dinh dưỡng ra thì chỉ có thức ăn nhanh. Là một nhân vật phản diện với thân phận cao quý, Kỷ Hành sẽ không bao giờ bạc đãi chính mình trong việc ăn uống.

Thu thập một đống thịt tươi và rau củ ở siêu thị, treo biển hẹn giờ giao hàng tận nhà, Kỷ Hành tay không thong thả đi về nhà.

Thân chủ cũ thực ra không nghèo, ngược lại, so với các nghệ sĩ khác thì còn khá giàu.

Thứ nhất là cậu không tiêu xài hoang phí, thứ hai là nhân khí của cậu cao hơn nhiều so với các thí sinh cùng thời.

Tích lũy lại cũng có một khoản tiền tiết kiệm không nhỏ.

"Con to thế này, bắt về ăn được lâu đấy nhỉ?"

"Chúng ta đang ở trong khu chung cư, đây không phải là chó người khác nuôi, hay là cư dân hóa thú chứ?"

"Đừng nói nhảm! Đâu ra mà trùng hợp thế, chỉ là một con chó thôi, ăn thì cứ ăn!"

"Mau giúp một tay! Đánh gãy chân nó đi!"

...

Nhìn hành động của ba người trong con hẻm, Kỷ Hành im lặng bước tiếp, không có ý định xen vào.

Mới đến đây, tốt nhất là không nên tự rước rắc rối vào thân.

Kỷ Hành đi chưa được bao lâu, bỗng nghe thấy một tiếng gầm gừ.

"Aww—!"

"Khốn kiếp?! Mày dám cắn ông à?!"

"Đánh cho tao! Đánh chết rồi xách về ăn thịt!"

Bước chân Kỷ Hành khựng lại, nhanh chóng quay trở lại, nhìn ba người trong hẻm, lớn tiếng quát: "Dừng tay!"

Kỷ Hành nhìn con chó một cái, tiếng gầm vừa nãy giống như sự giãy giụa cuối cùng, lúc này nó đã kiệt sức nằm trên mặt đất, không biết sống chết ra sao, chỉ có đôi mắt màu xanh lục đậm toát ra sát ý hung dữ.

Thằng tóc vàng cầm đầu phun một bãi nước bọt, lề mề đi tới: "Ôi, cậu em xinh đẹp học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Omega nên ngoan ngoãn về nhà sinh con, chứ không phải xía vào chuyện của đàn ông đâu, biết chưa?"

Sắc mặt Kỷ Hành lạnh đi, đang định ra tay, chợt nhớ đến thân phận của thân chủ cũ. Thời đại Tinh Tế giám sát khắp nơi, bất kỳ hành động nào bị đăng lên mạng cũng có thể gây ra đủ loại tranh cãi, huống chi cậu là người nổi tiếng.

Ngay khoảnh khắc cậu chần chừ, thằng tóc vàng đột nhiên ra tay kéo cậu vào trong: "Này, anh em qua đây, kệ con chó đó đi, ở đây có một O."

"Đại ca, như vậy không hay đâu..."

Thằng tóc vàng liếc nhìn hắn, đưa tay định chạm vào mặt Kỷ Hành, cười khẽ: "Có gì không hay, ở đây không có camera giám sát."

Kỷ Hành sững sờ: "Không có camera giám sát?"

"Đương nhiên rồi, anh em bọn tao đã tìm mấy chỗ rồi— Ức á?!"

Chưa nói dứt lời, mặt thằng tóc vàng đột nhiên biến sắc, run rẩy cúi đầu nhìn, ngực mình một mảng đỏ rực.

"Mày..."

'Bốp!'

Kỷ Hành tát một cái, quay người lại tung một cú đá thẳng vào mặt thằng tóc vàng!

"Á!"

Thằng tóc vàng "rầm" một tiếng ngã xuống đất, co quắp người lại một cách vô lực: "Mày... mày dám—?!"

Kỷ Hành mặt không biểu cảm phủi bụi trên tay, bước tới, đặt chân lên vết thương vẫn còn đang chảy máu, nhẹ nhàng nghiền một cái. Nhìn khuôn mặt thằng tóc vàng méo mó vì đau đớn, cậu cười lạnh: "Không có camera giám sát mà dám kiêu ngạo thế sao?"

Thằng tóc vàng mở to mắt nhìn cậu đầy hung dữ, hận không thể đứng dậy cắn xé da thịt cậu.

Kỷ Hành trực tiếp đá thêm một cú vào bụng hắn, ngay khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại, cậu nắm tóc hắn nhấc bổng cả người lên: "Còn nhìn nữa, tao móc mắt mày ra."

Nói xong, Kỷ Hành từ từ quay sang nhìn hai người còn lại.

Hai người kia từ đầu đến cuối không dám bước lên giúp đỡ, lúc này thấy Kỷ Hành nhìn sang, chỉ một ánh mắt nhẹ bẫng cũng khiến lông tơ của họ dựng đứng!

Một tiếng kêu thét "Oa ya" vang lên, cả hai hoảng loạn bỏ chạy.

Thằng tóc vàng cũng đã ngất đi vì bị đánh.

Kỷ Hành tùy tiện ném thằng tóc vàng sang một bên, quay người định bỏ đi thì nghe thấy con chó trên mặt đất phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Kỷ Hành bước tới ngồi xổm bên cạnh nó. Con chó toàn thân dính đầy máu, một số chỗ đã khô lại, dính vào lớp lông dài, mép nó vẫn không ngừng chảy máu ra ngoài.

Sống được hay không vẫn là một vấn đề.

Kỷ Hành nhìn thẳng vào mắt nó và nói: "Tôi không nuôi sinh vật sống."

Cậu không biết con chó có hiểu không, nhưng vẫn phải nói: "Sống được hay không, tự mày quyết định."

Nói rồi, Kỷ Hành đổ một chai nước dinh dưỡng đã pha thuốc vào miệng nó.

Cứu chó đến mức này, cũng coi như đã làm hết lòng.

Sau khi làm xong mọi thứ, Kỷ Hành đứng dậy về nhà.

Con chó từ từ cuộn tròn người lại, đồng tử xanh lục đậm khẽ rung động, không biết đang nghĩ gì.

Thức ăn được giao đến đã khá muộn.

Kỷ Hành mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, chọn lựa trong giỏ thức ăn mấy món phù hợp cho bữa tối.

Buổi tối nên ăn món dễ tiêu hóa.

Kỷ Hành định nấu một bát mì chay.

Tự mình nhào bột, cán bột, cắt sợi, đợi nước sôi thì luộc mì, vớt ra xả nước lạnh, rồi đun một nồi nước khác cho mì đã luộc vào, cuối cùng thêm gia vị và rau xanh vào nấu thêm một lát là hoàn thành.

Ngay khi Kỷ Hành vừa cho rau vào, bên ngoài trời bỗng nổi sấm chớp.

Kỷ Hành kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, trời mưa rồi sao?

Đối diện cửa sổ nhà cậu, có thể thấy một cô gái đi ngang qua để lại một hộp giấy carton bên cạnh con chó ven đường.

Nhưng dưới cơn mưa xối xả, hộp carton chẳng thể trụ được bao lâu.

Lông con chó đã ướt đẫm.

Đôi mắt màu xanh lục đậm cũng mất đi ánh sáng.

Đúng lúc này, con chó dường như có cảm ứng, nhìn về phía cậu.

Kỷ Hành khẽ mím môi, mặt không biểu cảm kéo rèm lại.

Liên quan gì đến tôi.

Chỉ là một con chó thôi.

Phản diện đã định sẵn là kẻ đối lập với thế giới, không thể làm những chuyện tốt đẹp này.

Kỷ Hành nghĩ, như thể đang tự đấu tranh với chính mình.

Khi tiếng mưa bên ngoài đã át cả tiếng nước sôi nấu mì, Kỷ Hành đặt lọ muối đã cầm lên xuống, mở cửa bước ra ngoài.

Đón lấy cơn mưa lớn, Kỷ Hành chậm rãi đi đến bên cạnh con chó.

Con chó hoàn toàn bị nước mưa làm ướt, không thể đứng dậy được nữa. Thấy Kỷ Hành đến gần, nó khó khăn ngẩng đầu lên: "Aww!"

Hạt mưa lớn như hạt đậu rơi vào mắt, Kỷ Hành cảm thấy mắt hơi cay, tiện tay dụi hai cái, thở dài như thể đã bỏ cuộc: "Mày có muốn đi theo tao không?"

Kỷ Hành đưa tay về phía nó.

"Tao chưa từng nuôi động vật nhỏ."

"Sẽ không chăm sóc chu đáo."

"Có lẽ ở chỗ tao còn không bằng lang thang bên ngoài ăn uống đầy đủ."

"Tay nghề nấu nướng của tao bình thường, tính tình cũng không tốt, ở nhà sẽ dễ nổi cáu."

"Thậm chí, tay tao đã dính máu, tao không phải là người tốt."

"Cho nên..."

Cho nên, mày có chấp nhận một kẻ toàn thân bị bao vây bởi khuyết điểm như tao không?

Nói xong, Kỷ Hành tự mình bật cười, đó là một nụ cười chế giễu.

Cậu đã đến mức phải nói những lời này với một con chó sao.

Nó thì hiểu được gì.

Và cậu... một nhân vật phản diện định mệnh, còn định làm gì cái việc tốt đẹp là cứu vớt sinh mạng nữa?

Cậu chỉ xứng đáng ở nơi bụi trần thấp kém nhất, làm một viên đá lót đường cho nhân vật chính thăng tiến!

Đôi mắt con chó nhìn cậu không chớp, đôi đồng tử xanh lục đậm chứa đựng vô số cảm xúc. Khi Kỷ Hành đang định co ngón tay lại và lùi bước, nó từ từ vươn đầu ra, đặt cằm lên lòng bàn tay trắng nõn của thanh niên.

Bộ lông ướt sũng của con chó dính vào lòng bàn tay, đối với Kỷ Hành mà nói là hơi khó chịu.

Thanh niên toàn thân đã bị nước mưa làm ướt, mái tóc được cắt tỉa tinh tế mềm oặt bết vào má. Ngay cả trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy, thanh niên vẫn đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Con chó cọ cọ vào lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng phát ra một tiếng mũi: "Aww."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro