Chương 1. Phân Hóa Nhiệt
Edited by: makemenpregnant
Tiết đầu tiên buổi sáng là lớp học nấu ăn.
Mặc dù robot gia đình ngày nay đã trở nên phổ biến, nhưng tự tay xuống bếp vẫn được các omega ưa chuộng, và các lớp học gia chánh tự chọn ở đại học về cơ bản luôn chật kín chỗ.
Vì vậy, khi Tống Lễ Ngọc ngáp ngắn ngáp dài xuất hiện ở cửa lớp, hầu như tất cả các chỗ ngồi đều đã đầy.
Tống Lễ Ngọc cúi đầu nhìn thời gian.
Mới 7 giờ 58 phút, đám người này đi học thật tích cực.
Hắn uể oải khoác áo ngoài, mái tóc đen dài ngang vai rối bù xõa xuống, xoa xoa thái dương đau nhức âm ỉ, bộ dạng chưa tỉnh ngủ, chậm rãi lững thững bước vào lớp.
Có lẽ vì tối qua xử lý văn kiện đến quá khuya, hoặc có lẽ vì điều hòa trong lớp bật quá thấp, Tống Lễ Ngọc luôn cảm thấy đầu óc mình mơ màng.
Đừng có mà cảm lạnh vào giữa mùa hè này đấy, vừa tăng ca vừa bệnh thì quá thảm rồi.
Tống thiếu gia tuổi còn trẻ đã phải sống cuộc sống của người đi làm khẽ thở dài.
Đầu hắn quá đau, tùy tiện tìm một chỗ ngồi phía sau rồi ngồi xuống, may mắn thay hôm nay không phải là tiết thực hành, chỉ cần nghe giáo viên giảng giải các bước nấu ăn, không cần động tay, lát nữa nếu khó chịu quá có thể lén ngủ một giấc.
"Cái đó..."
Vừa mới ngồi xuống, bên cạnh liền vang lên âm thanh muốn nói lại thôi, là giọng nam trầm thấp.
Tống Lễ Ngọc ngẩng mắt lên, đúng lúc nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh mình.
Lông mày và ánh mắt lạnh lùng, tóc ngắn màu trắng, trông rất dữ dằn, chắc là lớn hơn mình vài tuổi, mặc áo thun ngắn tay màu đen, cánh tay lộ ra có cơ bắp rắn chắc, hình như là alpha thường xuyên gặp mặt trong lớp tự chọn, tên là... quên mất rồi.
Hắn lười nhớ những cái tên không cần thiết.
Lúc này người này đang ngập ngừng nhìn cậu, Tống Lễ Ngọc khẽ cười một tiếng:
"Sao vậy? Chỗ này là để dành cho omega nhỏ của anh à?"
Vị alpha trông rất dữ dằn và ngạo nghễ bên cạnh hắn bất ngờ đỏ bừng cả tai, giọng nói lắp bắp:
"K-không phải... bạn học, cậu không khỏe sao? T-tôi có mang thuốc ức chế, miếng dán ngăn cách cũng có..."
Giọng của anh càng ngày càng nhỏ đi.
Bởi vì anh phát hiện, omega xinh đẹp lại lười biếng trước mặt đang chăm chú đánh giá đôi tai đỏ bừng của anh.
"Ồ——"
Tống Lễ Ngọc như có điều suy nghĩ, âm cuối hơi nâng lên cong vút, giống như con mèo lớn đang vẫy đuôi.
"Nhớ ra rồi, Hạc Tri Chu, lần trước chế phục cái tên alpha kỳ phát tình loạn đả người, thì ra anh là người mang thuốc ức chế bên mình à."
Tai càng đỏ hơn, thật muốn véo một cái.
Tống thiếu gia vô lương tâm hoàn toàn không cảm thấy mình đang trêu chọc alpha thuần tình, cười híp mắt nhìn Hạc Tri Chu đã bắt đầu đỏ bừng cả mặt, nhẹ giọng nói:
"Giỏi quá ha, nhờ có những alpha như anh đây, lần trước tôi suýt chút nữa đã bị tấn công đó."
Ừm, suýt chút nữa, chậm thêm một giây nữa thôi là nắm đấm của cậu đã nện lên mặt tên alpha không có mắt kia rồi.
"K-không... không có gì... cậu có cần không..." Đối diện đã bắt đầu líu lưỡi.
"Không cần thuốc ức chế." Tống Lễ Ngọc nói.
Tuy rằng ghét bị alpha bắt chuyện, nhưng Hạc Tri Chu lại bất ngờ hợp mắt hắn, nếu là bình thường Tống Lễ Ngọc hoàn toàn không ngại trêu chọc thêm vài câu, nhưng đầu hắn lại bắt đầu đau rồi, thế là hắn kiên quyết kết thúc chủ đề.
Hắn lại lần nữa rũ mắt xuống, không xương sống tựa vào ghế.
"Nhưng mà trông cậu có vẻ đang phát sốt." Giọng người bên cạnh có chút không tán thành.
Thật là lắm chuyện.
Tống Lễ Ngọc tặc lưỡi.
Loại alpha chỉ vì mặt mà thích hắn nhiều vô kể, trêu chọc một chút thì được, Tống Lễ Ngọc hoàn toàn không muốn vào thời khắc quan trọng năm nay lại dính vào bất kỳ phiền phức nào.
Trong lòng hắn bực bội, nhưng vẫn cong mắt lên, cười ranh mãnh như hồ ly, vẫy tay với Hạc Tri Chu:
"Lại đây, tôi nói cho anh nghe một bí mật."
Hạc Tri Chu bằng mắt thường có thể thấy rõ toàn thân cứng đờ, chậm rãi nhích lại gần một chút, giữ một khoảng cách lịch sự với hắn.
Tống Lễ Ngọc trực tiếp xích lại gần, ghé sát vào bên tai đối phương đã đỏ bừng, dùng giọng điệu rất đáng thương nói:
"Tôi không có kỳ phát tình, cũng không có pheromone, là omega cấp thấp tàn khuyết không thể sinh sản, nên không cần thuốc ức chế, cảm ơn anh nha."
Không có kỳ phát tình, không có pheromone, không thể sinh sản, một combo đấm đá này đủ để khiến bất kỳ alpha nào không tỉnh táo phải thoái lui.
Ngay khi Tống Lễ Ngọc đang cười tủm tỉm chờ đối phương tránh hắn như tránh tà, hắn nhìn thấy Hạc Tri Chu kinh ngạc ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô cùng đau lòng nhìn hắn.
"Xin lỗi, tôi... cậu... cậu đừng buồn, tôi không cố ý vạch vết sẹo của cậu đâu."
Hạc Tri Chu tay chân luống cuống, trông như muốn an ủi hắn, nhưng lại sợ mình quá lỗ mãng sẽ dọa sợ omega đáng thương yếu đuối, cuối cùng chỉ có thể cứng đờ tại chỗ.
Giống như chú chó con, tai cũng cụp xuống rồi, thật đáng thương.
Tống Lễ Ngọc có chút bất ngờ, nhưng vẫn khẽ cười: "Không sao."
Hắn giống như bất kỳ đóa bạch liên yếu đuối nào bị vạch trần vết thương lòng vẫn gắng gượng tươi cười, an tĩnh tiếp tục khép hờ mắt nghỉ ngơi trên ghế.
Đầu đau quá, không muốn nói chuyện nữa.
Tống Lễ Ngọc không nói gì, Hạc Tri Chu cũng không dám tùy tiện bắt chuyện nữa, cố gắng hết sức không phát ra bất kỳ tiếng động nào mà ngồi bên cạnh Tống Lễ Ngọc nghe giảng.
Anh cúi đầu, gò má nóng ran, ra sức xoa xoa đôi tai vừa nãy vì đến quá gần Tống Lễ Ngọc mà nóng lên ngứa ngáy của mình.
Lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Tống Lễ Ngọc, nhưng thật thất bại, chắc chắn đã để lại ấn tượng xấu cho Tống Lễ Ngọc rồi, Tống Lễ Ngọc nhát gan đáng thương như vậy, sao mình lại vụng miệng, vừa mở miệng ra đã vạch vết sẹo của người ta.
Bị ghét rồi thì phải làm sao? Omega thích gì nhỉ? Bây giờ tặng quà bù đắp còn kịp không?
Từ đằng xa truyền đến giọng nói của giáo viên đang giảng bài, là đang dạy cách nấu bò kho cà chua, Hạc Tri Chu liếc nhìn Tống Lễ Ngọc đang giả vờ ngủ, càng nhìn càng cảm thấy đối phương đang buồn bã đau lòng, thế là càng thêm tuyệt vọng.
#Rốt cuộc phải bắt chuyện với omega như thế nào mới đúng đây?#
#Hướng dẫn bắt chuyện trên mạng tinh túy không phải là diễn biến thế này mà?#
.
Tống Lễ Ngọc thật sự đã ngủ thiếp đi một lát.
Thực ra hắn cảm thấy mình chắc là đã ngất đi thì đúng hơn, bởi vì đầu óc thật sự choáng váng, cả người đều như đang đổ mồ hôi lạnh.
Bị sốt rồi sao?
Từ đằng xa truyền đến giọng nói mơ hồ của giáo viên, Tống Lễ Ngọc gắng gượng giơ tay lên, sờ lên trán mình một cái.
Nóng ran.
Hình như thật sự bị sốt rồi, dù sao thì chắc chắn không phải là kỳ phát tình.
Không được, không thể tiếp tục học được nữa, phải nhanh chóng về nhà uống thuốc ngủ một giấc thôi.
Tống Lễ Ngọc chống tay lên bàn, lảo đảo muốn đứng dậy xin phép, giây tiếp theo liền chân nhũn ra suýt chút nữa ngã xuống đất.
"Tống Lễ Ngọc?!?"
Bên cạnh hình như có tiếng kinh ngạc vang lên.
Tống Lễ Ngọc chỉ cảm thấy xung quanh một mảnh hỗn loạn, mình không ngã xuống, hình như bị ai đó đỡ lấy, sau đó là tiếng người ồn ào.
"Có người ngất xỉu rồi!!"
"Là Tống Lễ Ngọc khoa hội họa đó!"
"Có omega rơi vào kỳ phát tình..."
"Cái gì vậy, đừng có mà tung tin đồn nhảm, cậu ấy không có..."
Trước mắt Tống Lễ Ngọc tối sầm lại, hoàn toàn mất hết sức lực.
Ngay sau đó là nhiệt độ ấm áp, hắn cảm giác mình hình như bị ai đó cõng lên, hắn đoán là Hạc Tri Chu, alpha này trông rất thích xen vào chuyện người khác.
Là tiếng thở dốc kịch liệt, đối phương hình như rất căng thẳng, cứ luôn miệng gọi tên hắn, ồn ào đến mức cái đầu vốn đã muốn nứt ra của hắn càng thêm đau đớn.
Hắn há miệng, muốn nói đừng ồn ào, nhưng không phát ra tiếng.
Cũng chính lúc này, tựa vào vai Hạc Tri Chu, Tống Lễ Ngọc đột nhiên ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng như có như không.
Là rượu mạnh, có hương vani và trái cây nhàn nhạt, hơi giống một loại whisky nào đó.
... Cảm giác sẽ rất ngon.
"Tống Lễ Ngọc? Tống Lễ Ngọc?? Tiểu Ngư?"
Bên tai lại vang lên giọng nói ồn ào, Tống Lễ Ngọc hết chịu nổi nghiêng đầu.
Chắc chắn là hắn bị sốt đến ngốc rồi, mới đột nhiên bị ảo giác khứu giác, hơn nữa ai cho phép Hạc Tri Chu gọi hắn là Tiểu Ngư chứ? Có lễ phép không vậy? Ngoại trừ anh trai năm đó ra thì chưa từng có ai dám gọi hắn như thế...
Nhưng mà anh trai kia chắc là đã chết rồi, bây giờ ai gọi cũng chẳng sao cả.
Nhưng mùi whisky càng lúc càng nồng đậm, dần dần nồng đậm đến mức Tống Lễ Ngọc không thể nào bỏ qua được nữa.
Không phải ảo giác khứu giác.
Là hắn thật sự ngửi thấy pheromone của Hạc Tri Chu.
Đi kèm với tiếng gọi lo lắng của Hạc Tri Chu, Tống Lễ Ngọc cảm thấy răng mình có hơi ngứa.
Đầu lưỡi hắn liếm lên, chạm đến hàm trên, bất ngờ phát hiện răng nanh của mình hình như đã trở nên nhọn hơn rất nhiều.
Răng ngứa quá, ồn ào quá.
Tống Lễ Ngọc đang nằm trên lưng Hạc Tri Chu, hắn chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể chạm đến tuyến thể của alpha, mùi rượu nồng đậm chính là từ đó mà ra.
Đầu óc một mảng mờ mịt.
"Tiểu Ngư? Tiểu Ngư cậu tỉnh lại đi, bệnh viện..."
Anh...
Bờ vai rộng lớn an tâm, Tống Lễ Ngọc thậm chí có một khoảnh khắc ảo ảnh thấy được bóng dáng năm xưa người anh trai lo lắng cõng hắn đi tìm bác sĩ.
Hắn khẽ hé miệng, hướng về tuyến thể trước mắt hung hăng cắn xuống.
Âm thanh đột ngột im bặt, chỉ còn lại thân thể bên dưới đang run rẩy, còn có một chút tiếng rên rỉ đáng thương.
Alpha bị cắn vào tuyến thể chắc chắn là khó chịu, đối với bọn họ mà nói, hành động này càng giống với sự khiêu khích và xúc phạm. Nếu là người khác, có lẽ bọn họ đã trực tiếp lôi Tống Lễ Ngọc xuống đất và đấm cho hắn một quyền.
Nhưng Hạc Tri Chu chỉ cứng đờ tại chỗ, toàn thân run rẩy chống tay vào tường đứng vững, lại kéo Tống Lễ Ngọc lên lưng một chút, sợ omega xinh đẹp mảnh mai sẽ bị rơi xuống.
"Cậu khó chịu thì... cứ cắn tôi đi, không sao đâu, tôi là alpha, không sợ đau... ư!"
Âm thanh đột ngột im bặt, là Hạc Tri Chu đột nhiên cảm nhận được có pheromone rót vào tuyến thể của mình.
Thanh thanh ngọt ngọt, giống như quýt, nhưng lại tràn đầy tính công kích, bất ngờ lại đặc biệt hòa hợp với whisky, khiến cho thân thể vốn đã run rẩy vì khoái cảm bị cắn vào tuyến thể của anh càng thêm căng thẳng.
Alpha sao có thể bị omega đánh dấu... Không đúng, Tống Lễ Ngọc không phải là không có pheromone sao?
Hơi thở ấm nóng của omega xinh đẹp ở ngay sau gáy anh, Hạc Tri Chu cảm thấy mình có lẽ là vì đến quá gần Tống Lễ Ngọc mà phát điên rồi, mới ngửi thấy mùi quýt.
Cũng may lúc này vẫn là giờ học, ngoài hành lang không có ai, nếu không chuyện "alpha cao lớn hung dữ bị omega xinh đẹp đánh dấu đến mức chân nhũn ra" này có lẽ sẽ khiến vô số người phải kinh ngạc rớt cằm.
Tống Lễ Ngọc ngậm chặt tuyến thể của anh, răng nanh sắc nhọn qua lại nghiến cắn.
Ngay khi Hạc Tri Chu suýt chút nữa lại rên rỉ thành tiếng, anh đột nhiên cảm thấy đầu người phía sau nặng trĩu xuống.
Anh nghiêng đầu, chỉ thấy Tống Lễ Ngọc buông răng ra, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Từ đằng xa truyền đến tiếng phi cơ cấp cứu, Hạc Tri Chu không nhìn thấy tuyến thể thảm hại của mình, chỉ nhíu mày nhìn Tống Lễ Ngọc sắc mặt ửng hồng, trán ướt đẫm mồ hôi.
Vẻ ngoài rất xinh đẹp, trông như thể bị ức hiếp vậy.
Như vậy không được, cứ như vậy đi ra ngoài sẽ bị người khác hiểu lầm mất, Tống Lễ Ngọc là omega, anh phải bảo vệ danh tiếng của Tống Lễ Ngọc.
Hạc Tri Chu nghĩ nghĩ, trực tiếp đem chiếc áo khoác nửa rơi nửa không của Tống Lễ Ngọc trùm lên đầu đối phương, che kín người kia một cách nghiêm ngặt, lúc này mới tiếp tục cõng Tống Lễ Ngọc đã hoàn toàn hôn mê tiếp tục bay nhanh ra ngoài.
Nhất định đừng xảy ra chuyện gì nhé... Tiểu Ngư.
_______________________________________________
Editor: Hình như ban đêm đăng nhập Wattpad dễ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro