Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Nghiệt Đồ, Đại Nghịch Bất Đạo.

Trên đỉnh núi gió lạnh thấu xương như lưỡi kiếm cứa vào da thịt, tựa như thanh kiếm mang theo khí sắc lạnh lẽo.

Khắp vách đá đều có vết kiếm, khiến người nhìn vào không khỏi sợ hãi.

Ở giữa trung tâm của bệ đá được xây ở giữa có hai bóng người một đỏ một tím đang đánh nhau không thể tách rời, ngang tài ngang sức.

Tất cả mọi người tránh ở phía dưới xem hai người đấu võ nghệ, chỉ sợ một chút sơ ý sẽ khiến mình bị thương, chỉ có Tạ Cẩm Thành mặc bạch y là cau mày căng thẳng chăm chú nhìn, tựa như đặc biệt lo lắng.

Mọi người đều cho rằng mối quan hệ sư đồ này thật cảm động.

Một đệ tử nổi danh đã nói với Tạ Cẩm Thành bằng một giọng điệu mỉa mai:

"Sở sư huynh đã nhập môn mấy chục năm, sư phụ Vân Dung của ngươi chỉ mới có mấy năm, ngươi lo lắng bao nhiêu cũng vô dụng, hắn chết chắc!"

Tạ Cẩm Thành liếc hắn một cái, không nói gì quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm bóng dáng của Vân Dung.

【Ký chủ, sao lại đứng đây? Nó khá nguy hiểm...】Hệ thống nhìn kiếm khí lao qua và nuốt nước bọt một cái.

【Ở đây gần hơn】Tạ Cẩm Thành nghiêm túc nói: 【Để thuận lợi tìm cơ hội ngáng chân Vân Dung.】

Một trong hai người đang đánh nhau quyết liệt bên trên từng là sư huynh của y, Sở Từ.

Người còn lại từng là đồ đệ của y, Vân Dung.

Bất quá, đó cũng là chuyện của kiếp trước. HIện tại, y đã trở thành đồ đệ của hắn.

Hai chữ thôi, bực bội.

Kiếp trước y vốn là thiên chi kiêu tử, bá chủ đệ nhất đại đệ tử, nhưng vì tốt tính thiện lương mà bị ức hiếp, sau khi tông chủ chết thì bị sư huynh cướp vị. Bị đồ đệ phản bội, vận khí và tu vi bị lấy đi sạch sẽ.

May mắn thay, y đã được trọng sinh.

Nhưng vì vận khí tan hết nên trở thành một kẻ phế vật kém may mắn.

Cách duy nhất là chọn một trong hai người trên làm đối tượng công lược và từng bước ăn mòn vận khí của hắn.

Mà trận tỷ thí này mới là mấu chốt, y chỉ có thể chọn bên thắng làm mục tiêu công kích.

Hệ thống tiếp tục thuyết phục: 【ký chủ, sao không đi xuống? Ta nghĩ ngươi đứng đây thật rất nguy hiểm!】

Tạ Cẩm Thành nghiêm túc nói: 【Không được! Nếu Vân Dùng thắng thì phải làm sao? Nếu hắn thắng thì ta xong đời!】

Vốn tưởng rằng y trọng sinh có thể dựa vào ký ức kiếp trước để ra tay, nhưng không ngờ đồ đệ khốn nạn của y cũng trọng sinh, hơn nữa còn trọng sinh trước y một trăm năm!

Vì vậy, công lược Sở Từ dễ dàng hơn nhiều so với Vân Dung.

Hệ thống an ủi y: 【Yên tâm đi, Sở Từ đã nhập môn nhiều năm như vậy, Vân Dung chưa đủ lông đủ cánh, khẳng định đánh không lại hắn!】

Lời còn chưa dứt, đã có một tiếng động lớn vang lên.

Sở Từ bị Vân Dung một chưởng đánh vào vách đá, tạo thành một cái hố sâu lớn.

Hệ thống: 【Ừm...】

Tạ Cẩm Thành: 【...】

Đệ tử vừa nãy chế giễu sắc mặt đã tái xanh, căm hận nhìn chằm chằm Tạ Cẩm Thành nghiến răng nghiến lợi, giống như một đứa trẻ nóng lòng cãi cọ, đỏ mặt tía tai.

"Sở sư huynh còn chưa dùng toàn lực, nhất định sẽ thắng!"

Tạ Cầm Thành gật đầu, nói:

"Có lý."

Còn cơ hội, nếu không được thì không phải còn có y hay sao!

Sau đó, Sở Từ rút ra một thanh kiếm được bao quanh bởi sức mạnh linh lực, điện quang điên cuồng nhảy nhót trên mũi kiếm, trông rất mạnh mẽ.

Sở Từ híp mắt: "Sư đệ, cẩn thận --"

Tạ Cẩm Thành hai mắt sáng rực lên, thanh kiếm này không đơn giản, nó là một thanh kiếm sắc bén vô cùng hung mãnh do tông chủ lấy về từ Ma giới, cực kỳ lợi hại!

Ở trung tâm của bục tròn, Vân Dung khẽ liếc nhìn Tạ Cẩm Thành, người rõ ràng đang run lên vì phấn khích, hắn khẽ cau mày.

Tiểu Kiếm Linh ở thức hải hỏi hắn: "Chủ nhân, hắn vì cái gì mà lại kích động như vậy?"

Vân Dung thu ánh mắt của mình lại.

"Có lẽ là cảm thấy ta sắp chết, nên quá hưng phấn."

Hắn vừa nói xong, liền rút ra một thanh kiếm mỏng như băng tuyết, không có lấy một tia tạp chất.

Trên chuôi kiếm có khắc hai chữ: Thuần Quân.

Ngay khi thanh kiếm này xuất hiện, tất cả các thanh kiếm tại hiện trường bắt đầu xôn xao, như thể vừa cổ vũ vừa phảng phất sự sợ hãi.

Mọi người lập tức mở to mắt.

Sắc mặt Tạ Cẩm Thành đã tái xanh.

Tất cả các linh khí trên thế gian đều có tỳ vết cùng với khuyết điểm, nhưng chỉ có Thuần Quân là hoàn hảo và có thể phát huy sức mạnh đến đỉnh điểm.

Nó là ước mơ của tất cả những người kiếm tu.

Sở Từ sợ là không đỡ nổi quá ba chiêu.

Đệ tử vừa rồi hai mắt đỏ hoe: "Hiện tại ngươi nên vui vẻ đi!"

Vui, y vui đến mức muốn khóc luôn này.

Tốc độ kiếm của Vân Dung so với vừa rồi nhanh gấp mấy lần, mọi người lúc này mới phát giác, hắn ngay cả một nửa tu vi cũng không dùng đến!

Nhìn thấy Sở Từ bị đánh đến bại lui, Tạ Cẩm Thành cuối cùng cũng không kìm nén được nữa.

Hắn lấy từ trong tay áo ra kim độc đã chuẩn bị sẵn, nắm trong lòng bàn tay, thừa dịp Vân Dung và đám người không chú ý, quăng vài kim bay đến bóng người màu đỏ.

Sau một lúc lâu, không có phản ứng gì.

【Sao lại thế?】Tạ Cẩm Thành nhíu mày.

Hệ thống suy nghĩ một lúc hỏi: 【Không trúng? Thêm hai châm nữa?】

Lần này, Tạ Cẩm Thành nhắm chính xác rồi ném thêm vài châm cho Vân Dung.

Vẫn không có gì xảy ra.

Chẳng lẽ trên người hắn có áo giáp kim cương sao?

Lợi dụng lúc không ai chú ý, y dùng cả hai tay ném ra hết số kim châm trong tay áo ra ngoài.

Cuối cùng, như không có chuyện gì xảy ra, Vân Dung một chân đá ngã Sở Từ, áp thanh kiếm lạnh băng vào cổ hắn, thành công giành chiến thắng trong cuộc tỷ thí này

Tạ Cẩm Thành vừa muốn chuồn đi, một giọng nói lạnh lùng như trộn lẫn với băng tuyết truyền đến.

"Đi đâu?"

Vân Dung từ trên đài cao chậm rãi đi xuống, từng bước đến gần y.

Bị phát hiện? không thể nào... y đã rất cẩn thận.

Tạ Cẩm Thành mỉm cười vỗ tay khen ngợi: "Sư tôn thật tuyệt vời! Ta vừa nói với họ rằng sư tôn nhất định sẽ thắng!"

Y nhìn Vân Dung với gương mặt ngưỡng mộ.

Vân Dung đứng yên trước mặt y, vươn tay trái hướng về phía trước rồi mở ra, một nắm kim châm đã cháy đen.

Tạ Cẩm Thành nuốt nước bọt.

"Lễ vật?" Vân Dung nhìn y, "Rất đặc biệt."

Tạ Cẩm Thành: "..."

---

Thiên chi kiêu tử/天之骄子/Tiān zhī jiāo zǐ: Chỉ những đứa con được cha mẹ cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo - Ban đầu cụm từ này được dùng để chỉ tộc Người Hồ mạnh mẽ ở phương Bắc Trung Quốc. Ngoài ra, đôi khi cụm từ này còn được dùng để chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú nên mới là con cưng của trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro