Chương 8: Tự tìm đường chết
Editor: Yi.
Beta: Lucifer.
“Ca ca!” Giang Vân Hi đẩy cửa ra liền ríu rít nói: “Muội có linh cốt! Muội có thể thành tiên rồi!”
Cô bé này luôn trưởng thành sớm, hiếm khi lộ ra tính tình của một tiểu cô nương như thế này.
Giang Vân Hi có chút hưng phấn nên tự mình đi lại vòng vòng ở trong phòng. Thế nhưng, lại không phát hiện trên giường ca ca mình lại có thêm một người.
Hai người trên giường mặt đối mặt với nhau.
Chu Tư Nguy há miệng như tính nói điều gì.
Giang Dung Dịch nhanh chóng chặn miệng y lại trước khi âm thanh kịp phát ra.
Cảm nhận ngón tay lạnh như băng đặt ở trên môi, thân thể Chu Tư Nguy cứng đờ, lời muốn nói ra liền quên sạch, nhìn chằm chằm cái tay kia.
Trắng nõn, thon dài, móng tay mỏng đặt trên những phiến thịt xinh đẹp, hồng hào mềm mại .
“Ca ca?” Lúc này Giang Vân Hi mới phát hiện có điều không thích hợp, cho nên mới liếc nhìn thoáng qua: “Ca ca, đây là ai?”
Giang Dung Dịch đem người bên trong che kín mít đến mức nhìn không rõ dung mạo của y.
“Vân Hi, ngươi muốn đi Bồng Lai Tiên sao?” Giang Dung Dịch dễ dàng dời đi sự chú ý của cô.
“Ta muốn đi, nhưng ca ca thì sao?”
Đi Bồng Lai Tiên thì sẽ không có khả năng chăm sóc ca ca nữa rồi.
Nghĩ đến đây thì sự vui sướng mới ban nãy bỗng chốc hóa thành niềm đau, Giang Vân Hi khẽ nhíu mày, nhiều lần do dự.
“Nếu không thì… Thì là không đi thôi, ta phải chiếu cố ca ca.”
So sánh giữa con đường tu tiên mơ hồ với người thân máu mủ với nhau thì vẫn là ca ca quan trọng hơn.
“Đứa trẻ ngoan.” Giang Dung Dịch vẫy vẫy tay với cô bé, tháo nhẫn không gian đang mang trên tay ra.
Giang Vân Hi đi tới bên giường, đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn mộc mạc giản dị nhìn ca ca mình với ánh mắt khó hiểu.
Giang Dung Dịch thuận miệng bịa đặt một câu chuyện: “Bảo vật gia truyền, ngươi cầm nó đi Bồng Lai Tiên đi.”
Trong nhẫn không gian này có linh thạch và linh dược giá trị xa xỉ được chất đống đến vô tận, nhưng đối với Giang Dung Dịch thì không có tác dụng gì cả.
“Cái kia... ca ca sẽ đi cùng với ta sao?”
Giang Dung Dịch vừa nghe đến ba chữ Bồng Lai Tiên này liền đau đầu: “Không đi.”
Khuyên can mãi, rốt cuộc Giang Vân Hi cũng đồng ý một mình lẻ loi đi Bồng Lai Tiên, để lại ca ca bệnh tật ốm yếu ở Thương Âm thành.
Sau khi Giang Vân Hi lưu luyến không rời đi rồi, người trong phòng lại biến thành hai người.
Vừa nãy nói đến đâu rồi?
Giang Dung Dịch quay đầu lại muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vừa rồi thì lại bị Chu Tư Nguy bắt được cánh tay đang run rẩy ở trước mặt y.
“Đừng nháo.”
Trong thanh âm của Chu Tư Nguy toàn là sủng nịnh đến mức muốn tràn ra ngoài.
Y không người biết trước mặt này là ai, nếu là người khác nói ra câu: “Ta là cha ngươi” –thứ lời nói vô lý này thì y nhất định sẽ nghiêm trị không tha, nhưng nếu là người này nói thì lại khác, y lại cảm thấy dễ thương đến không ngờ.
“Đừng náo loạn.”
Chu Tư Nguy sửa lại tư thế để ôm người nam nhân vào trong ngực mình, giống như là bảo vật đã bị đánh mất nay lại tìm được, vui mừng đến muốn rơi lệ.
Lúc này đến lượt Giang Dung Dịch khắp người không thoải mái.
Hắn đang muốn làm ầm ĩ lên thì đột nhiên cảm giác được có một giọt nước rơi xuống trên má rồi vỡ ra thành nhiều cánh hoa,có một số mảnh nhỏ trong đó rơi vào miệng của hắn.
Thật là mặn, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng.
Chu Tư Nguy vậy mà lại khóc, không chút thanh âm nào phát ra, y chỉ là lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt từng giọt một tất cả đều rơi trên mặt Giang Dung Dịch.
Người này thế mà lại khóc.
Giang Dung Dịch biết y mấy trăm năm, cũng chưa từng thấy y rơi nước mắt một lần nào.
Khi cả thân tu vi bỗng hóa hư vô trong một ngày hay khi thiên kiêu chi tử* ngã xuống.Không có.Khi bị người mình tín nhiệm phản bội cũng không có.
* Thiên kiêu chi tử: là một loại vinh quang cá nhân vô thượng trên thế giới, loại vinh quang này bắt nguồn từ đám mây, bởi vì cách mỗi mười năm đám mây sẽ tuyển ra mười vị kỳ tài xuất chúng của thế giới này gia nhập vào đám mây, thế nên, những người này được gọi là thiên chi kiêu tử.
Mùi vị mặn kia bỗng nhiên chuyển thành vị đắng, mạnh mẽ thấu vào trong tim phổi.
Giang Dung Dịch chớp chớp mắt, nhìn một giọt lệ óng ánh lại tiếp tục rơi xuống.
Nhất thiết phải như vậy sao? Hắn nhớ rằng, rõ ràng năm đó hắn mới là người bị thọc một đao kia mà.
“Aiiii, Chu Tư Nguy, này, chú ý thể diện của mình chút, người đã lớn như vậy rồi vẫn còn khóc lóc.” Giang Dung Dịch duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt, “Khóc thì có gì tốt chứ?”
Là vai chính thì không phải tất cả đều đã là người thắng cuộc trong cuộc sống rồi sao.
Có vợ đẹp, có một gia đình, có tu vi cao thâm, còn có cái gì có thể ngăn bước chân y không cho y phi thăng sao?
Giang Dung Dịch suy nghĩ một lượt cũng không nghĩ ra.
Chẳng lẽ thật sự là muốn hắn hy sinh vì thế giới này một lần nữa? Và sáu tháng sau, để Chu Tư Nguy lại thọc hắn một đao sao?
Nhưng Giang Dung Dịch lại không thể hiên ngang lẫm liệt như vậy. Một lần còn được, nhưng nếu có lần thứ hai thì không còn hệ thống để hắn sống lại.
Chu Tư Nguy xiết chặt cánh tay, thật sự cảm nhận được trọng lượng của người trong ngực: “Ngươi.”
“Cái gì?” Giang Dung Dịch không lập tức phản ứng lại mối liên kết đặc biệt giữa hai người.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng một lần nữa lại bị mở ra.
Người đi vào là Đàm Cảnh Phương.
“Nghe Vân Hi nói huynh đã tỉnh.”
“Thân thể huynh không tốt, không bằng cùng đi Bồng Lai Tiên.”
“Bồng Lai Tiên linh vật đông đảo, nhất định có thể trị cho thân thể của huynh tốt lên.”
“Ta, ta sẽ chiếu cố huynh!”
Thiếu niên lải nhải nói rất nhiều lời, có lẽ là bên ngoài luyện tập trước vài lần, vừa tiến vào liền trút hết suy nghĩ, ngay cả đầu cũng không nâng lên chút nào.
Đợi đến lúc cậu đem lời nói cho hết, thì mới phát hiện ra tình cảnh trong phòng lúc này.
Giang Dung Dịch mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm đang bị một vòng tay che khuất ở trong lòng ngực, chỉ có thể nhìn thấy một chút tóc đen và giữa đó là một vành tai trắng như ngọc, chỉ bằng vào điểm này đã có thể đủ để cho tâm viên ý mã.*
* Tâm viên ý mã: chỉ về tâm trí bất định, thường biến đổi của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát.
Đàm Cảnh Phương đầu tiên là mặt đỏ lên, sau đó nhìn về phía người đang ôm lấy Giang Dung Dịch.
Chu Tư Nguy nổi danh là từ trăm năm trước, khi đó Đàm Cảnh Phương sợ là đang còn luân hồi chuyển thế.
Đương nhiên là cậu không quen biết vị tông chủ đại danh đỉnh đỉnh này, nên liền hỏi: “Ngươi là ai, là người của Giang gia sao?”
Chu Tư Nguy tất nhiên là biết thiếu niên này đang suy nghĩ cái gì, một luồng lửa nóng không tên bỗng nhiên bốc lên trong lòng.
Cái người không biết trời cao đất dày này là cái gì mà lại dám tơ tưởng đến người của y .
Y lạnh lùng liếc mắt nhìn Đàm Cảnh Phương một cái, một lời cũng không nói.
Đàm Cảnh Phương mới ra trải đời thì làm sao có thể đón nhận được lửa giận của Chu Tư Nguy, trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt, quỳ một gối ở trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu tươi sau đó lộ ra thần sắc sợ hãi.
Cho dù là ở trước mặt Bồng Lai Tiên Chủ, cậu cũng chưa từng có loại cảm giác này.
“Ngươi……”
Còn may là Chu Tư Nguy không đến mức tự hạ thấp thân phận của mình mà hạ sát chiêu đối với một người nhỏ nhặt, ôm Giang Dung Dịch đi ra ngoài.
Y ôm hắn vô cùng cẩn thận, như thể hắn đang đối đãi với một trân bảo hiếm có.
Giang Dung Dịch im lặng hưởng thụ cảm giác được đệ nhất Tu Chân giới hầu hạ, dựa vào trong ngực y, cảm nhận được tiếng tim đập có lực, “Này, ngươi dẫn ta đi nơi nào?”
Chu Tư Nguy cúi đầu, chỉ muốn đi đến một nơi mà không có người nào biết, đem bảo vật trong lòng ngực giấu đi thật kỹ, không cho người khác phát hiện.
Suy nghĩ của Giang Dung Dịch thì đang xoay chuyển trăm đường.
Hệ thống cho hắn kỳ hạn sáu tháng.
Muốn hắn trong thời gian ngắn ngủi này tìm được lý do Chu Tư Nguy không chịu phi thăng.
Nhưng mà việc trước hết lúc này vẫn là chữa trị cho cái thân thể rách nát này tốt lên đã.
“Chúng ta đi theo hướng đông, đến hải vực Vô Tận.”
Vốn dĩ Giang Dung Dịch định lên kế hoạch chậm rãi, nếu muốn cơ thể hắn có thể tốt lên chỉ có những linh vật hàng đầu trong giới Tu Chân mới có tác dụng. Mà những linh vật đó đều ở nơi hung hiểm mới tồn tại, lấy tình trạng hiện tại của thân thể hắn căn bản không có khả năng những nơi mạo hiểm đó.
Đương nhiên bây giờ không giống nhau, đệ nhất Tu Chân giới đã ở bên cạnh, Giang Dung Dịch tất nhiên không thể buông tha cơ hội này.
Chờ chữa trị thân thể cho tốt, đến lúc đó Chu Tư Nguy có lại muốn thọc hắn một đao thì cũng có khả năng chạy trốn thật nhanh.
“Được.”
Chu Tư Nguy ôm Giang Dung Dịch rời khỏi Thương Âm thành.
Lấy tu vi của y sớm đã có thể thu ngắn quãng đường lại thành một tấc, tuy khoảng cách từ Thương Âm thành đến Hải Vực Vô Tận là thiên sơn vạn thủy*, với y mà nói cùng lắm là nhất niệm chi gian*.
*Thiên sơn vạn thủy: rất xa, qua nhiều núi nhiều sông
* Nhất niệm chi gian: Một ý niệm, về cơ bản đây là một tư tưởng của con người, một mạch suy nghĩ có thể tạo nên thay đổi.
Nhưng thân thể của người trong lòng thật sự là quá yếu ớt, căn bản không chống cự được di chứng của việc xé rách không gian.
Chu Tư Nguy chỉ có thể dựa vào phương thức nguyên thủy nhất, từng bước một đi lên, nhưng y rất vui vẻ chịu đựng, hận không thể đi chậm một chút.
Leng keng leng keng ——
Ngoài thành đột nhiên truyền đến âm thanh của chuông gió.
Ba con ngựa trắng cùng kéo một chiếc xe dừng lại trên mặt đất, chặn đường đi.
“Chính là hắn!” Bên trong xe ngựa truyền đến thanh âm thiếu nữ ngang ngược kiêu ngạo, “Giết hắn cho ta!”
Giang Giảo Như một lòng muốn trèo lên vị trí sứ giả của Bồng Lai Tiên, nhưng lòng của Đàm Cảnh Phương đã sớm treo ở trên người Giang Dung Dịch, căn bản không nhìn tới người khác.
Những sự ân cần của cô ta đều rơi vào khoảng không, lại còn thành trò cười trong miệng người khác.
Nếu thật sự là Đàm Cảnh Phương không có trái tim, không có tình cảm thì còn được, nhưng cố tình lại để Giang Giảo Như thấy được cảnh tượng hắn quan tâm đến Giang Dung Dịch.
Sao không thể khiến cô ta thống hận Giang Dung Dịch được.
Chỉ là một nhánh của Giang gia đến từ một nông thôn, thế mà cũng có thể áp đảo cô ta- một đại tiểu thư dòng chính khi sinh ra đã cao quý chứ!
Nghĩ đến đây, Giang Giảo Như nghiến răng nghiến lợi: “Ai có thể giết hắn, ta cho người đó trăm viên linh thạch!”
Bốn phía truyền đến tiếng cười khặc khặc: “Chờ đợi tiểu thư phân phó.”
Giọng nói phát ra, hai thân ảnh bị sương đen quấn quanh hiện ra ở hai bên đường.
Vừa nhìn thì ra lại là người quen, đúng… chính là Âm Dương Nhị Sử đã bị giết chết trong tay của Giang Dung Dịch hôm đó.
Âm Dương Nhị Sử vẫn giống y như ngày đó, liếc mắt một cái liền thấy ở trong lòng ngực à Giang Dung Dịch.
Âm sử: “Cực phẩm!”
Dương sử: “Đúng vậy, tên nhóc ngươi mau mau đem cực phẩm dâng lên, nói không chừng ông nội đây còn tha cho ngươi một mạng!”
Chuyện này không thể không nhắc đến việc quay ngược thời gian không đáng tin cậy kia.
Một khi tiến hành quay lại, mọi việc được lặp lại thì khó tránh khỏi xuất hiện sai lầm.
Tỷ như là người đáng chết thì tránh được một kiếp.
Nhưng không nghĩ tới Âm Dương Nhị Sử này có thể tránh được một mạng, còn không ngừng kiên trì đâm đầu tự tìm đường chết.
Một tên là Giang Dung Dịch linh cốt đã đứt, lúc này còn nhu nhược nằm ở trong lòng ngực người khác.
Một tên là Chu Tư Nguy, tu luyện sớm đã trở lại từ đầu, toàn thân không một tia linh khí tiết ra ngoài, thoạt nhìn chỉ là một phàm nhân có chút cường tráng.
Âm Dương Nhị Sử đợi trong chốc lát, xác nhận hai người không có bất luận nguy hiểm gì, trăm miệng một lời nói: “Chính ngươi tự tìm chết, cũng đừng trách chúng ta!”
Nói xong liền hóa thành hai đạo sương khói, lấy tốc độ cực nhanh chạy tới hướng của Chu Tư Nguy .
Cái công pháp mà hai gã tu luyện độc ác vô cùng, một khi quấn quanh thân, nhất định phải hút khô máu cả người mới có thể giải thoát.
Tưởng tượng đến cảnh người này sắp hóa thành xác khô, Âm Dương Nhị Sử nhịn không được phát ra tiếng cười.
“Hì hì, đi tìm chết đi!”
Giang Giảo Như ngồi ở bên trong xe ngựa xốc màn xe lên, thích thú nhìn ,chờ đợi thân thể như hoa lụi tàn.
Cô ta hưng phấn nắm chặt tay, phàm là người vượt qua cô ta đều là đi tìm chết!
Sương khói rốt cuộc cũng đến trước mặt Chu Tư Nguy, nhưng cảnh tượng trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Tiếng cười của Âm Dương Nhị Sử đột nhiên im bặt, tạm dừng một lát lại đổi thành tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro