Chương 43: Hóa Ra Nam Chính Mới Chính Là Thẳng Nam
Không lâu sau khi Khang Tuyển Trạch rời khỏi tiệc sinh nhật, Bạch Kiều cũng ra ngoài.
Anh cũng gấp gáp đi tìm người.
Ngay thời điểm anh vừa cơm nước xong xuôi dự định giúp Cố Thi rửa chén, cái hệ thống hố hàng kia đột nhiên ban bố nhiệm vụ "ngăn cản nữ chính tăng độ yêu thích trước mặt trúc mã" cho anh.
Lục Tiểu tăng độ yêu thích trước mặt Du Chiêu?
Đây là một chuyện rất nguy hiểm!
Anh về nhà chưa được mấy tiếng, Lục Tiểu đã chạm mặt Du Chiêu?
Quả thật chỗ nào cũng có mặt nữ chính!
Bạch Kiều vừa cảm khái, vừa chờ Cố Thi đi ra ngoài.
Năm giờ rưỡi chiều Cố Thi có tiết ở đại học Hải Bắc, không thể ở nhà.
Chân trước bà vừa rời đi, chân sau Bạch Kiều xông ra khỏi cư xá.
Anh gọi điện thoại cho Du Chiêu xác nhận địa điểm, sau đó chạy bằng tốc độ nhanh nhất về trường học.
Bởi vì anh vừa ăn cơm xong, tốc độ chạy cũng không chậm, khi anh chạy đến cửa trường học đã cảm thấy đau bụng. Anh tựa ở cửa trường học thở hổn hển, chất vấn hệ thống: "Cậu nói xem cậu hố chết tôi thì cậu có chỗ tốt gì?"
【......】
Nhị Bát rất oan uổng: 【 Nhiệm vụ tuyên bố ngẫu nhiên. Chuyện này không thuộc quyền quản lý của tôi.】
Bạch Kiều nói: "Có chuyện ngẫu nhiên như thế sao? Tôi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ lúc trước đâu!"
【Nhiệm vụ lúc trước sẽ không bị huỷ bỏ. Nhiệm vụ lần này nếu cậu không ngăn cản được thì lần sau không còn ngăn được nữa. Cho nên tôi ưu tiên cái này.】
"......"
Bạch Kiều thở phào, "Bọn họ ở đâu?"
【Ở sân bóng rổ.】
Sân bóng rổ trường học nằm ở giữa sân thể dục bên phải tòa nhà dạy học. Bên ngoài vây quanh một vòng đường chạy màu đỏ, bên ngoài sân còn có khán đài để quan sát.
Thời điểm Bạch Kiều đến đã thấy hai người Trịnh Mãn Ân và Hà Kiêu lén lén lút lút trốn ở trong góc khán đài, nhìn về phương hướng sân thể dục.
Mặc dù cơ bản với cái đầu của Hà Kiêu không trốn được chút nào.
Bạch Kiều đi đến phía sau bọn họ, nói: "Hai người nhìn gì đấy?"
Trịnh Mãn Ân giật nảy mình vì anh đột nhiên xuất hiện. Cậu quay đầu nhìn nhìn, đặt ngón trỏ ở trên môi, nói: "Xuỵt...... Bọn tôi đang nhìn anh Chiêu cản hoa đào!"
"Cản hoa đào?"
"Đúng vậy đó." Trịnh Mãn Ân nói: "Sức hút anh Chiêu của tôi bao lớn chứ. Con gái thích cậu ấy nhiều vô số kể. Mỗi lần phương thức cự tuyệt của cậu ấy đều không giống nhau. Bọn tôi muốn xem lần này cậu ấy dùng chiêu gì."
"......"
Anh nhìn theo tầm mắt của bọn họ. Du Chiêu đang đứng trên đường chạy, bên cạnh hắn có một cô gái đưa lưng về phía bên này. Mặt cô hướng về phía hắn, tựa hồ muốn nói gì đó.
Bạch Kiều căn cứ vào chiều cao và kiểu tóc, xác nhận đó chính là nữ chính Lục Tiểu. Anh đột nhiên mở miệng nói: "Cứ nhìn nữa anh Chiêu của cậu cũng không còn!"
Nói xong anh đã vòng qua hai người, sải bước đi tới.
Trịnh Mãn Ân đầu óc chậm chạp, quay đầu lại hỏi: "Không còn? Ai không còn?"
Hà Kiêu: "......"
Hắn cự tuyệt trả lời vấn đề ngu ngốc như thế, nhún vai với Trịnh Mãn Ân.
Bạch Kiều vốn chỉ bước nhanh tới, chợt nhìn thấy gì đó, tăng nhanh thêm tốc độ chạy tới.
Nhưng anh vẫn chưa tới kịp, một nắm đấm có lực rất lớn đột nhiên vung về phía Du Chiêu. Cũng may Du Chiêu phản ứng kịp thời, lui ra phía sau để tránh né.
Bạch Kiều đuổi tới chậm một bước, nắm lấy cánh tay Du Chiêu kéo hắn lui lại, khẩn trương nói: "Cậu không sao chứ?"
Âm thanh quen thuộc xuất hiện bên tai. Du Chiêu quay đầu, có chút ngạc nhiên, một lát sau lắc đầu.
Bạch Kiều thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn cái người một câu không nói đã động thủ.
Người không thèm nói đạo lý, lại dám ra tay với Du Chiêu, trong ngôi trường này ngoại trừ nam chính không có người thứ hai.
"Khang Tuyển Trạch, cậu nổi điên cái gì?!"
Một giọng nữ trong trẻo vang vọng tại sân thể dục.
Nữ chính ngăn trước mặt Du Chiêu và Bạch Kiều, trợn mắt nhìn nam chính.
Thấy cô bảo vệ hai người, Khang Tuyển Trạch không thể tin trừng mắt: "Tôi nổi điên cái gì?"
"Cậu hỏi tôi nổi điên cái gì? Cậu nói cậu không có thời gian tham gia sinh nhật của tôi, lại có thời gian ở đây anh anh em em với người khác? Nếu cậu sớm đã có hẹn với người khác, lúc đó cậu đồng ý với tôi làm cái gì? Cha mẹ cậu không dạy cho cậu đạo lý đơn giản là giữ chữ tín hả? Chuyện mình làm không được thì đừng có mà đồng ý. Cậu cho rằng cậu không đi, sẽ có người cầu xin cậu đi chắc?"
"......"
"......"
"......"
Hóa ra là nữ chính thất hứa mới khiến nam chính táo bạo như vậy.
Bạch Kiều lập tức sáng tỏ.
Khang Tuyển Trạch nổi giận một trận, khiến cho toàn bộ sân thể dục trở nên lặng ngắt như tờ.
Hai người chạy từ góc khán đài tới, vốn là muốn thay Du Chiêu ra mặt, nhưng cũng bị một đống lời oán trách đập cho ngơ ngác.
Lục Tiểu sững sờ nhìn anh ta, nhất thời lại nói không ra lời.
Du Chiêu nghe được mấy chữ "anh anh em em", muốn phủ nhận ngay lập tức. Bạch Kiều lại ngộ nhận là hắn muốn ra mặt vì nữ chính, vội vàng kéo hắn.
Sau đó lời hắn muốn nói bị Bạch Kiều nói: "Không có anh anh em em, chỉ có nói hai câu."
Anh hấp dẫn sự chú ý của Khang Tuyển Trạch.
Lục Tiểu cũng nhìn lại, có hơi kinh ngạc chớp mắt một cái, giống như mới phát hiện phía sau của cô nhiều thêm vài người.
Trịnh Mãn Ân và Hà Kiêu cũng đến đây.
Năm chọi một, Khang Tuyển Trạch lại một thân một mình bất lực.
Sắc mặt anh ta vẫn rất khó coi như cũ, nhìn chằm chằm Bạch Kiều một lúc, cuối cùng vẫn hất đầu về phía Du Chiêu: "Chúng ta đấu một trận đi?"
"......"
Đấu một trận? Đấu cái gì?
Tất cả ánh mắt tập trung về trên người Du Chiêu. Du Chiêu nhắm mắt lại, vừa định nói "không hứng thú", lại bị người khác cắt ngang.
Lục Tiểu cất giọng nói: "Khang Tuyển Trạch cậu đừng có quá đáng! Lần trước thất hứa là chuyện của tôi, tôi có thể xin lỗi cậu. Nhưng cậu có thể đừng làm những người khác khó xử không?"
"......"
Không thể không nói, nữ chính thật sự rất giỏi kéo thù hận.
Biết rõ Khang Tuyển Trạch tức giận cũng là vì mình và "những người khác" đi quá gần. Cô còn gấp gáp nói chuyện thay "những người khác".
Đây không phải là thêm dầu vào lửa hay sao?
Huống chi, vì sao cô lại nhận định, người khó xử nhất định là "những người khác" chứ?
Bạch Kiều đang muốn nói "không sao đâu, không sao đâu, chúng tôi không sợ khó xử", không ngờ Khang Tuyển Trạch đã giành mở miệng trước.
Cách nam chính tìm đường chết xưa nay sẽ không khiến người ta thất vọng. Chỉ thấy anh ta hừ lạnh một tiếng, nói với Lục Tiểu: "Tôi muốn đấu với người khác thì mắc mớ gì tới cậu? Cậu không có cho là tôi làm như vậy bởi vì cậu đấy chứ? Nhìn không ra, cậu là loại người thích tự mình đa tình như thế đấy à?"
"Cậu......"
Lục Tiểu sắc mặt đỏ lên, tức giận ngực không ngừng phập phồng.
Nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, Bạch Kiều chậc chậc cảm thán.
Vốn cho rằng Du Chiêu cự tuyệt nữ sinh bằng cách bẻ cánh tay người ta trật khớp đã đủ thẳng nam, không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân.
Cái gì gọi là thẳng nam? Khang Tuyển Trạch mới thật là thẳng nam!
Có thể công kích cả cô nàng mình thích như thế, thẳng như sắt thép!
Về sau khẳng định là mô típ truy thê hỏa táng tràng điển hình!
Khang Tuyển Trạch không để ý Lục Tiểu, lại nhìn về phía Du Chiêu: "Mày......"
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp nói hết, Du Chiêu đã lôi kéo Bạch Kiều quay đi: "Chúng ta đi."
"......"
"Không phải mày không dám đó chứ?"
Khang Tuyển Trạch ở sau lưng hô một tiếng.
Bạch Kiều bước chân dừng lại, quay đầu nói: "Tôi đấu với cậu."
Bàn tay Du Chiêu đang lôi kéo anh đột nhiên xiết chặt.
Bạch Kiều vỗ vỗ vào mu bàn tay hắn an ủi.
Khang Tuyển Trạch nhìn thấy động tác của bọn họ, cười lạnh nói: "Làm sao? Sợ?"
Bạch Kiều nói: "Không phải sợ, là con người cậu ấy tương đối lười, xưa nay không làm chuyện vô giá trị."
Khang Tuyển Trạch lại giễu cợt nói: "Hóa ra mày thích làm chuyện vô giá trị?"
Bạch Kiều: "Cũng không phải, tôi chỉ không thích người khác gây sự. Bởi vì con người của tôi tương đối nhàn nhã, cho nên cũng không phải không thể chơi đùa với cậu"
"......"
Ý tứ chính là vấn đề ở chỗ người gây chuyện, còn chọn chuyện vô giá trị để gây.
Sắc mặt Khang Tuyển Trạch càng ngày càng đen lại.
Bạch Kiều điềm nhiên như không, tạo thành chênh lệch rõ ràng với anh ta: "Nói đi, cậu muốn đấu cái gì?"
Khang Tuyển Trạch nói: "Tao nghe nói mày là nhất khối."
"........."
Đấu học tập? Cao cả như vậy?
Anh còn chưa mở miệng, Trịnh Mãn Ân trước xùy một tiếng: "Cái này còn cần nghe nói? Lúc mày nhìn thành tích không nhìn thấy hả?"
Khang Tuyển Trạch ngay cả ánh mắt cũng không liếc cậu một cái.
Trịnh Mãn Ân lập tức trừng mắt: "Ha, thằng nhãi này......"
Bạch Kiều quay đầu khuyên nhủ cậu, lại nói với Khang Tuyển Trạch: "So thành tích đúng không? Được, làm sao so?"
"Thi giữa kỳ lần này, mày chờ đó."
"......"
Bạch Kiều nhíu mày, xem như đồng ý.
Khang Tuyển Trạch lần lượt nhìn Lục Tiểu và Du Chiêu một chút, tức giận rời đi.
Khi người đã đi xa, Trịnh Mãn Ân lập tức vây quanh phía trước Bạch Kiều, bất bình nói: "Cậu cứ thế mà đồng ý với nó?"
Bạch Kiều: "Không đồng ý thì có thể làm sao?"
Trịnh Mãn Ân nói: "Không phải chứ, cậu ngốc à? So học tập với nó? Nó nhất khối lớp mười, cậu cũng nhất khối mười một. Tổng điểm lớp mười hơn một ngàn, khối mình thì bảy trăm năm mươi. Nó chỉ thi nội dung hai tháng. Cậu phải thi nội dung một năm lẻ hai tháng. Đấu như vậy, cậu...... Cậu chịu thiệt bao nhiêu chứ?"
"......"
Bạch Kiều sững sờ trừng mắt, liếc nhìn Du Chiêu. Cả hai thấy được kinh ngạc từ trong mắt nhau
Không ngờ có thời điểm trí thông minh của Trịnh Mãn Ân login!
Thấy bọn họ sửng sốt, Trịnh Mãn Ân còn tưởng rằng cuối cùng bọn họ mới nhận ra, tiếp tục nói: "sao cậu quan tâm đến thằng nhóc đó làm gì? Tôi thấy chính là nó có bệnh, muốn nhân cơ hội này trả thù cậu!"
Bạch Kiều cười khổ, thầm nghĩ: Cậu ta cũng không phải muốn trả thù tôi, cậu ta là ghen tuông thái quá công kích lung tung!
Nhưng lúc này nữ chính lại nhảy ra ngoài, mở miệng ra là lời thoại cẩu huyết khiến người nhức cả trứng: "Xin lỗi, cũng tại vì em......"
"......"
Bạch Kiều bó tay toàn tập: "Không, không phải là bởi vì cô. Vì lần trước cậu ta đánh nhau ở KTV bị tôi ném vào cục cảnh sát, thế nên mới tìm tôi gây phiền phức, không có quan hệ gì với cô."
Lục Tiểu: "Cục cảnh sát?"
"Đúng vậy đó, tôi với cậu ta có ân oán cá nhân."
Cho nên thật sự, thật sự chả có quan hệ gì với cô cả!
Anh phủi quá sạch sẽ, Lục Tiểu không khỏi có chút xấu hổ.
"Nhưng không phải thằng nhóc đó mới vừa nói cái gì thất hứa......"
"Đi thôi." Hà Kiêu một tay che miệng Trịnh Mãn Ân lại.
Trịnh Mãn Ân giãy dụa nói: "Vừa mới......"
Sau đó cậu bị Du Chiêu lẫn Bạch Kiều trừng mắt liếc, hậm hực ngậm miệng, nhưng vẫn không chịu đi.
Du Chiêu nhẹ gật đầu với Lục Tiểu: "Bọn anh đi trước."
Hắn lôi kéo Bạch Kiều liền muốn quay người, Lục Tiểu đột nhiên nói: "Anh Tiểu Du!"
"......"
"......"
Vài đôi mắt đồng thời mở to, rơi xuống trên người Du Chiêu.
Cơ thể Du Chiêu hơi cứng lại. Hắn bị Bạch Kiều nhìn, vô cớ cảm thấy chột dạ.
Lục Tiểu đỏ mặt cúi đầu, không có phát hiện sóng ngầm bên phía bọn họ, tiếp tục nói: "Em có chút việc nói với anh, có thể...... Nói chuyện riêng không?"
Trịnh Mãn Ân và Hà Kiêu liếc nhau, thấy được chuyện không tầm thường trong mắt đối phương.
Du Chiêu lại nhìn về phía Bạch Kiều.
Bạch Kiều sững sờ nói: Cậu nhìn tôi làm gì?"
Du Chiêu lại cúi đầu.
Bạch Kiều thuận theo ánh mắt hắn nhìn xuống, tay anh đang gắt gao nắm lấy cánh tay Du Chiêu.
"......"
[…]
Tác giả có lời muốn nói: Bạch Kiều: bé con sắp bị lừa gạt, làm sao bây giờ? Online chờ, gấp!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro