Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Bảo mẫu

Chương 8: Nam mụ mụ

"Lo lắng cho tôi?"

Bùi Đình Quân hơi nhướng mày, dường như có chút kinh ngạc, quả thật đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người quan tâm đến mình.

"Đúng vậy."

Giang Diễn gật đầu, hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi vi diệu trên khuôn mặt Bùi Đình Quân, anh gần như không cần suy nghĩ mà nói: "Lo lắng cho anh, là một chuyện rất kỳ quái sao?"

"Chúng ta không phải là bạn bè sao?"

Giang Diễn nhìn về phía đối phương, biểu cảm chân thành tha thiết.

Trong mắt anh, việc mình quan tâm Bùi Đình Quân là một chuyện hết sức bình thường.

Bùi Đình Quân đối diện với đôi mắt nghiêm túc kia, có hơi không nói nên lời, sau một thoáng trầm mặc, khóe miệng hắn cong lên, nhưng ý cười trên mặt lại không quá rõ ràng.

"Cậu nói đúng, chúng ta là bạn bè, bạn bè đương nhiên là quan tâm lẫn nhau."

Đợi đến khi Giang Diễn đến gần, biểu cảm trên mặt Bùi Đình Quân lập tức trở nên có chút kỳ quái. Hắn dường như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc trên người đối phương.

"Ngày hôm qua sau khi các cậu tìm được tôi đã xảy ra chuyện gì sao?"

Giang Diễn nghe câu nói này, đột nhiên ý thức được Bùi Đình Quân không hề có ấn tượng gì về chuyện đã xảy ra hôm qua.

Anh theo bản năng sờ sờ gáy, nói: "Chẳng có chuyện gì xảy ra cả."

Lông mày Bùi Đình Quân nhíu lại một chút.

Giang Diễn đứng ở bên cạnh, dường như cũng không có ý định lập tức rời đi, ánh mắt anh rơi xuống bên cạnh, ý chỉ vào chỗ lọ thuốc nãy giờ luôn bị lơ đi.

Anh nhìn Bùi Đình Quân cười nhạt: "Mau uống thuốc đi, uống xong rồi tôi sẽ ra ngoài, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa."

Mặc dù Giang Diễn không nói nhiều, ngữ khí cũng vô cùng ôn hòa, nhưng lọt vào tai Bùi Đình Quân lại mang một ý vị thúc giục khó tả.

Nụ cười trên khóe miệng Bùi Đình Quân ngay lập tức biến mất, ánh mắt hắn sau đó từ Giang Diễn chuyển sang khay thuốc, khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét khó nhận thấy.

Cuối cùng, hắn trầm mặc hai giây rồi nhắm mắt lại, cau mày nuốt trọn hết thuốc bằng nước.

Bùi Đình Quân cau chặt mày, hắn đặt chiếc ly rỗng lại chỗ cũ: "Tào Lịch đâu?"

"Ở bên ngoài."

Giang Diễn cúi đầu thu dọn đồ đạc, nghe câu nói này, ngước mắt nhìn lại hỏi: "Muốn bảo cậu ấy vào không?"

"Không cần."

Bùi Đình Quân từ từ nhắm hai mắt lại, cố gắng kiềm chế vị đắng chát của thuốc dưới cuốn lưỡi.

Giang Diễn nhìn bộ dạng khó chịu của đối phương, nhịn không được tò mò hỏi.

"Thật sự rất đắng sao?"

Nghe câu nói này, Bùi Đình Quân nâng đôi mắt đen kịt lên, liếc nhìn Giang Diễn một cái, giọng nói hơi trầm xuống.

"Đúng vậy, rất đắng, cậu có cách nào giải quyết không?"

"Lần sau có thể đừng đem vào nữa không..."

Giang Diễn quả thật không có cách nào làm cho thuốc hết đắng, nhưng anh có thể nghe ra những lời này của đối phương mang theo chút oán giận không nhỏ, anh ôn tồn khuyên nhủ: "Cố gắng lên một chút, thuốc đắng dã tật mới lợi cho bệnh."

Nhưng phát hiện này cũng làm anh rất kinh ngạc, không ngờ Bùi Đình Quân vốn luôn trưởng thành bình tĩnh trong ấn tượng, vậy mà lại sợ uống thuốc.

Anh nhìn thấy Bùi Đình Quân nhắm mắt lại, yên tĩnh ngồi trên giường, như là đang ngầm thúc giục anh mau chóng rời đi.

Trong mắt Giang Diễn ánh lên ý cười, anh nhẹ giọng nói: "Vậy được rồi, anh chú ý nghỉ ngơi cho tốt, lần sau chúng ta gặp lại."

Giang Diễn vào không lâu, nhưng Tào Lịch chờ đợi bên ngoài lại cảm thấy một giây dài tựa một năm, lúc nào cũng dựng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, sợ Giang Diễn xảy ra chuyện.

Dù sao Alpha trong kỳ phát bệnh tính tình cổ quái, nóng giận thất thường, dễ bị chọc giận và dễ bùng nổ.

Giang Diễn: "Anh ấy đã uống thuốc xong rồi."

Tào Lịch nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Giang Diễn, cậu ta lập tức giơ ngón cái lên.

"Đỉnh thật, chỉ có mỗi cậu làm Quân ca uống hết thuốc được!"

Giang Diễn: "Chỉ là khuyên thêm vài câu thôi, anh ấy vẫn rất dễ nói chuyện mà."

Tào Lịch có chút kinh ngạc: "Thật hay giả vậy?"

Cậu đương nhiên biết Bùi Đình Quân không thích uống thuốc, nếu đối phương ngoan ngoãn nghe lời khám bệnh uống thuốc, bệnh tình cũng sẽ không phát triển đến mức này.

"Đương nhiên là thật."

Giang Diễn trả lại chiếc khay rỗng cho đối phương, hỏi: "Còn có việc gì khác cần tớ giúp không?"

"Không có." Tào Lịch lắc đầu.

Mấy việc liên quan đến công việc có thể trực tiếp gửi vào máy tính của Bùi Đình Quân để xử lý.

Giang Diễn gật đầu, anh nhìn đồng hồ, thời gian còn lại rất nhiều, "Nếu không có chuyện gì khác, vậy tớ đi trước đây, có việc gì cần cứ gọi cho tớ."

Tào Lịch nhìn bóng lưng Giang Diễn rời đi: "Cậu đi đâu?"

"Hôm nay vừa vặn xin nghỉ nửa ngày, nếu không có việc gì, tớ tính hẹn người môi giới đi xem nhà trước đã."

"Xem nhà? Xem nhà gì?" Tào Lịch có chút tò mò.

"Tớ không tính ở khách sạn mãi, sinh hoạt không tiện lắm."

Khách sạn cách âm kém, có vài đêm anh ngủ rồi vẫn bị đủ loại tiếng ồn đánh thức.

Tào Lịch vội vàng nói: "Cậu còn thuê phòng làm gì? Trước đây không nói rồi sao, chỗ tớ còn một phòng trống, cậu dọn đến ở thẳng luôn đi, anh em chúng ta đừng khách khí."

Giang Diễn biết ý tốt của Tào Lịch, nhưng anh có cân nhắc của riêng mình, cười nói: "Tớ là Beta, cậu là Alpha, ở cùng nhau dù sao cũng không tiện, hơn nữa chuyện của Tô Cẩn tớ còn chưa giải quyết xong."

Tào Lịch nhíu mày, có chút bực bội gãi đầu: "Được rồi, được rồi, tùy cậu vậy, cậu nghĩ chu toàn hơn tớ."

"Đúng rồi, tối nay có lẽ cần nhờ cậu đến thêm một chuyến nữa, tiện thể lúc đưa thuốc giúp anh ấy đo thân nhiệt, bác sĩ nói cần phải luôn theo dõi sự thay đổi nhiệt độ cơ thể."

Giang Diễn lập tức đồng ý, anh có kinh nghiệm chăm sóc người bị chứng rối loạn tin tức tố, nhưng là với Omega, không biết Alpha có giống vậy không.

"Được, đợi tớ tan ca sẽ đến ngay."

Lúc Tô Cẩn xuất hiện bệnh trạng, bác sĩ cũng dặn dò phải nghỉ ngơi tốt ở nhà, sau khi uống thuốc cũng cần thường xuyên theo dõi nhiệt độ cơ thể, chú ý giữ ấm, giữ tâm trạng tốt.

Giang Diễn rời khỏi biệt thự, liền đi cùng người môi giới xem hai căn hộ, nhưng không hài lòng lắm, đều có khuyết điểm riêng.

Buổi chiều làm xong ca nửa ngày, anh trực tiếp đi đến biệt thự, nhưng lần này thì Tào Lịch không có ở đó.

Anh nhận được tin nhắn của Tào Lịch.

【A Diễn, hôm nay tớ tăng ca đột xuất, có lẽ sẽ đến trễ một chút, mật mã là: 89903】

【Đồ cần dùng tớ đã đặt trên bàn hết rồi, cậu vào là sẽ thấy ngay】

Bên ngoài biệt thự có bảo an canh gác 24 giờ, còn có camera giám sát điện tử, hoàn toàn không lo Bùi Đình Quân lại lần nữa chạy ra ngoài.

Giang Diễn nhập mật mã, sau khi vào biệt thự, anh nhìn thấy những đồ Tào Lịch chuẩn bị sẵn trên bàn, trong chiếc khay gỗ mun bày thuốc, còn có nhiệt kế, cùng với một bảng ghi chép nhiệt độ cơ thể.

Anh bưng thuốc đi lên tầng hai, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

"Vào đi."

Chỉ đến khi bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp, Giang Diễn mới bước vào.

Ánh đèn lờ mờ, rèm cửa sổ đóng kín, dường như không có gì khác biệt so với lúc rời đi vào buổi sáng, anh nhẹ nhàng bưng khay đi sâu vào bên trong phòng.

Bên trong im ắng, không có một chút động tĩnh.

Anh nhanh chóng phát hiện Bùi Đình Quân không có ở trên giường. Giang Diễn theo bản năng tính xoay người tìm kiếm, đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói trầm thấp khàn khàn.

"Cậu đang tìm tôi?"

Giang Diễn bị giật mình, tay anh run lên, đồ trên khay suýt nữa thì rơi ra ngoài.

"Cẩn thận."

Cùng lúc đó, phía sau đột nhiên đưa ra một bàn tay, giúp anh vững vàng đỡ lấy chiếc khay.

Giang Diễn quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Đình Quân đột nhiên xuất hiện sau lưng, có chút kinh ngạc hỏi: "Anh vừa rồi ở đâu?"

Bùi Đình Quân xoay người đi đến hướng khác, hắn đặt chiếc khay trong tay xuống cái bàn tròn nhỏ.

"Tôi vẫn luôn ở đây, chỉ là cậu không nhìn thấy thôi."

Hắn liếc nhìn khay thuốc, lập tức nhíu mày, nói với vẻ không mấy hứng thú: "Vẫn là mấy thứ này sao?"

"Đúng vậy, vẫn là mấy thứ này."

Giang Diễn bật cười, anh ôn tồn nói: "Anh uống trước đi, không chừng uống xong sẽ có bất ngờ."

"Bất ngờ?"

Đôi mắt Bùi Đình Quân híp lại.

"Anh uống thuốc xong, tôi sẽ cho anh."

Bị người ta nhìn chằm chằm, Bùi Đình Quân không thể không uống hết thuốc, uống xong, hắn đưa mắt nhìn về phía Giang Diễn.

Giang Diễn cười nói: "Anh đưa tay cho tôi."

Bùi Đình Quân có chút chần chừ đưa tay ra.

Giây tiếp theo, trong lòng bàn tay hắn rơi xuống một vật nhẹ bẫng.

Đây là cái gì?

Bùi Đình Quân thu tay lại, đợi đến khi hắn nhìn rõ vật trong tay thì lập tức trầm mặc.

— Một viên kẹo.

Hắn nhạy bén nhận thấy mình đang bị Giang Diễn đặt vào vị trí cần được chăm sóc đặc biệt.

Đùa cái gì vậy?

Hắn là một Alpha.

Bùi Đình Quân nheo mắt lạnh lùng, trong lòng dâng lên chút tức giận vô cớ: "Cậu coi tôi là Omega mà dỗ dành à?"

Chỉ có trẻ con và Omega mới bị một viên kẹo dỗ dành thôi.

"Đương nhiên không phải."

Giang Diễn nhìn thấy vẻ phẫn nộ của Bùi Đình Quân, nghiêm túc giải thích: "Tôi không có ý mạo phạm, sáng nay anh không phải hỏi tôi có cách nào để giải quyết vị đắng sao? Cái này chính là cách giải quyết, thấy đắng thì ăn chút ngọt, không hề liên quan đến việc anh có phải Alpha hay không."

"Chỉ cần là người thì sẽ không thích chịu khổ, chẳng lẽ Alpha không phải là người sao?"

Ngữ khí Giang Diễn rất chân thành, không hề có ý đùa giỡn.

Đáy mắt Bùi Đình Quân xẹt qua một tia sáng nhạt.

Giang Diễn thấy Bùi Đình Quân không nói gì, liền đưa nhiệt kế qua, dặn dò: "Nhiệt kế phải ngậm dưới lưỡi ít nhất năm phút, lát nữa tôi sẽ quay lại lấy."

Anh đã quen với việc chăm sóc người khác, sẽ không vì một hai câu nói của Bùi Đình Quân mà tức giận.

Bùi Đình Quân vươn tay nhận lấy nhiệt kế.

"Trong khoảng thời gian này chú ý giữ ấm, không được uống nước lạnh, giữ tâm trạng vui vẻ, nhớ uống thuốc đúng giờ mới có thể mau khỏi."

Giang Diễn dặn dò xong, liền cúi đầu thu dọn đồ trên khay, đang định rời đi thì bước chân đột nhiên khựng lại.

Anh quay đầu hỏi: "Đúng rồi, anh có muốn ăn gì không?"

Đúng lúc Bùi Đình Quân định nói mình không đói, lại đột nhiên nghe thấy đối phương nói: "Tôi hơi đói, muốn ăn chút gì đó."

Bùi Đình Quân lập tức đổi ý: "Vừa vặn, tôi cũng hơi đói."

"Vậy tôi đi xem tủ lạnh còn gì không, anh ở trong phòng nghỉ đi, làm xong tôi sẽ mang lên." Giang Diễn cười nói xong, liền xoay người đi xuống lầu.

Bùi Đình Quân nhìn chằm chằm vào bóng lưng đối phương một lát, sau đó đi theo xuống.

......

Vài phút sau, trong phòng bếp.

Bùi Đình Quân tựa vai vào cửa, miệng ngậm một cái nhiệt kế, trong tay ôm một ly nước ấm, gương mặt lười biếng nhìn bóng dáng đang loay hoay bận rộn trong bếp.

Hắn đột nhiên nói: "Giang Diễn, chưa có ai từng nói cậu rất giống một bảo mẫu* sao?"

"Bảo mẫu?"

Giang Diễn nhìn qua với vẻ mặt khó hiểu.

*Chỗ này từ tiếng trung "男妈妈" là từ lóng được phiên âm thành nam mụ mụ (mẹ nam), dùng để chỉ một người đàn ông (thường là chồng, người yêu) cực kỳ chu đáo, tận tâm, hay chăm sóc, bảo bọc đối phương như "mẹ " , tạo ra sự tương phản với vẻ ngoài nam tính. Tui không biết nên để từ tiếng việt nào cho hợp lý nên dùng đại từ "bảo mẫu" nhé 🥺 có không hợp lý mọi người cũng hoan hỉ🖤🖤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro