Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Dạ Oanh và Hoa Hồng

Chương 16: Dạ Oanh và Hoa Hồng

Bùi Đình Quân lặng lẽ nhìn chằm chằm Giang Diễn vài giây, đối phương dường như không biết mình vừa nói ra lời kinh người đến mức nào.

Đặc biệt là việc xin tin tức tố của một alpha có ý nghĩa gì.

"Tin tức tố của tôi?" Hắn xác nhận lại một lần nữa.

"Đúng vậy."

Giang Diễn gật đầu: "Tin tức tố của anh."

Sau đó, anh nhanh chóng kể tóm tắt cho Bùi Đình Quân nghe chuyện Triệu Ninh đã phát hiện ra việc họ giả làm người yêu ngay tại sàn nhảy lúc nãy.

Bùi Đình Quân im lặng một thoáng, ngước mắt nhìn Giang Diễn với vẻ mặt ngây thơ, nói: "Cậu tin tất cả những gì cậu ta nói sao, không sợ bị lừa hả?"

Giang Diễn cười đáp: "Đương nhiên không phải, tôi thấy những gì cậu ta nói khá có lý."

"Vậy cậu muốn tôi cho bằng cách nào?"

Ánh mắt Bùi Đình Quân lướt một vòng quanh cổ Giang Diễn, chiếc gáy trắng nõn của anh đã bị cổ áo che kín mít, không lộ ra một khe hở nào.

Ngón tay anh khẽ động đậy, gõ nhẹ vài cái trong không trung, đây là hành động vô thức khi anh suy nghĩ.

"À?"

Câu hỏi này khiến Giang Diễn ngơ ra.

Anh là một beta, làm sao biết được alpha giải phóng tin tức tố bằng cách nào?

Bùi Đình Quân đối diện với ánh mắt mơ hồ của Giang Diễn, chợt thấy buồn cười, hắn cố nhịn cười, nghiêng người nói: "Cậu còn không biết phải cho bằng cách nào, đã chạy tới chỗ tôi xin rồi?"

Âm cuối hơi cao lên, mang theo một chút vui vẻ.

Giang Diễn chớp chớp mắt, dường như nhớ ra điều gì đó, sau đó anh đưa tay lên, chìa cổ tay về phía Bùi Đình Quân.

"Anh liếm một cái?"

Bùi Đình Quân nghe câu này, nụ cười nơi khóe môi lập tức đông cứng lại, hắn nhìn cổ tay đang đưa ra trước mặt, rồi lại nhìn Giang Diễn.

Hắn nheo mắt lại, khẽ hừ một tiếng: "Liếm một cái?"

"Đúng vậy."

Giang Diễn chớp chớp mắt, chẳng lẽ không phải sao?

Anh nhớ lần trước khi tin tức tố của Bùi Đình Quân bị rối loạn, hắn đã vô tình liếm một cái ở cổ anh, lúc đó Tào Lịch nói ngửi thấy tin tức tố của Bùi Đình Quân trên người anh, còn cứ thúc giục anh đi tắm.

Anh hiểu rằng việc lấy tin tức tố alpha, hẳn là tương tự như việc loài chó dùng nước bọt để đánh dấu lãnh thổ, trong nước bọt chắc chắn phải chứa rất nhiều tin tức tố.

"Cậu coi tôi là chó à?"

Nghe Bùi Đình Quân nói thẳng thừng câu đó, Giang Diễn chợt mở to mắt, vội vàng phủ nhận: "Đương nhiên không phải!"

Bùi Đình Quân chậc một tiếng.

Giang Diễn cười gượng gạo, có chút xấu hổ.

Ánh mắt Bùi Đình Quân trầm xuống, đây là lần đầu tiên hắn thấy nụ cười xấu hổ trên mặt Giang Diễn, khiến hắn có một cảm giác ngứa răng muốn trêu chọc.

Giang Diễn nhìn quanh hai bên, sau đó lại thúc giục một tiếng: "Anh nhanh lên đi, lỡ lát nữa có người tới thấy thì không hay."

Bùi Đình Quân nắm lấy cổ tay đang đưa ra trước mặt, khẽ hừ một tiếng nói: "Cậu cũng biết bị người khác thấy thì không hay à."

Đợi đến khi hai người bước ra khỏi góc khuất, trên người Giang Diễn đã bao bọc đầy tin tức tố của Bùi Đình Quân.

Giang Diễn không ngửi thấy mùi tin tức tố, anh nghiêng đầu nhìn Bùi Đình Quân bên cạnh, hỏi với vẻ không chắc chắn: "Như vậy thật sự được không?"

Bùi Đình Quân đặt tay trở lại eo Giang Diễn, nhẹ nhàng kéo người ta lại gần, giọng điệu vô cùng tự tin: "Đương nhiên là được."

"Cậu cứ yên tâm đi, lần này sẽ không còn ai nghi ngờ sự trong sạch giữa hai chúng ta nữa."

Giang Diễn: "..."

Mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng của Giang Diễn giờ hơi rối, cổ áo nới lỏng, và anh cũng đã thay một chiếc áo khác.

Lúc nãy, khi Bùi Đình Quân nắm lấy cổ tay anh định ra tay, anh đã chuẩn bị tâm lý, không ngờ đối phương chỉ giơ tay lên xoa rối tóc anh, sau đó nới lỏng cổ áo, cởi chiếc áo khoác của mình ra đưa cho anh.

"Mặc cái này vào."

Giang Diễn cứ thế mặc vào chiếc áo của Bùi Đình Quân.

Anh hơi khó chịu cựa quậy, thân nhiệt của alpha thường cao hơn người bình thường, chiếc áo dường như vẫn còn vương hơi ấm của đối phương.

Khi đi ngang qua một tấm kính, Giang Diễn nhìn bóng mình phản chiếu qua lớp kính, lập tức ngây người.

Mái tóc anh rối bời, được đối phương ôm trong lòng, trên người mặc áo của đối phương, trông quả thật có chút... không trong sạch.

Bùi Đình Quân nhìn theo ánh mắt Giang Diễn, cũng chú ý đến bóng dáng hai người trên kính, hắn không khỏi nhướng mày hỏi: "Thế nào?"

Giang Diễn gật đầu: "Trông khá giống thật."

Đợi đến khi hai người xuất hiện trở lại giữa đám đông, mọi người thấy cảnh này liền ngây ra, đặc biệt là Triệu Càn, chủ nhân của bữa tiệc, sắc mặt ông ta trở nên khó coi.

Người beta kia khoác áo của Bùi Đình Quân, cơ thể gần như bao phủ bởi tin tức tố của alpha, đây chẳng phải đang công khai tát vào mặt nhà họ Triệu sao?

Hôm nay ai mà không biết nhà họ Triệu muốn giới thiệu omega nhà mình cho Bùi Đình Quân, nhưng không ngờ đối phương hoàn toàn không nể tình, thà chọn một beta.

Vũ hội sắp kết thúc, bữa tiệc sinh nhật này cũng gần đến hồi kết.

Bùi Đình Quân đang định dẫn Giang Diễn rời đi, Giang Diễn cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy lần dự tiệc này anh không làm gì nhiều, nhưng áp lực không hề nhỏ, có lẽ chỉ có Tào Lịch vô tư vô lo mới thấy vui thôi.

Đột nhiên, một người nhà họ Triệu bước tới, nói: "Bùi nhị thiếu, xin ngài đợi một chút, gia chủ nói muốn thương lượng với ngài về chuyện lần trước ngài đã đề cập."

Bùi Đình Quân nghe vậy, bước chân chợt dừng lại, hắn nói nhỏ với Giang Diễn bên cạnh: "Cậu đứng đây đợi tôi một lát."

Giang Diễn thấy thế gật đầu: "Được."

Anh đứng một mình trong góc, không gây sự chú ý, đặc biệt là trên người anh còn vương vấn tin tức tố của Bùi Đình Quân, gần như ngăn cản mọi ý định bắt chuyện của hầu hết mọi người.

Nhưng cũng không phải là không có người nào khác.

"Anh Giang Diễn."

Triệu Ninh không biết đã xuất hiện ở đây từ lúc nào.

Giang Diễn chào lại: "Ninh Ninh."

Triệu Ninh ban đầu định tiến lên một bước nữa, nhưng rất nhanh cậu bé đã dừng lại. Tin tức tố alpha trên người Giang Diễn khiến cậu hơi khó chịu, không nhịn được nhăn mũi: "Tin tức tố đậm đặc quá, hai người hành động nhanh thật đấy."

"Còn phải cảm ơn gợi ý của cậu," Giang Diễn cười nói.

Triệu Ninh mím môi cười: "Không có gì."

Cậu bé nhiệt tình nói: "Anh Giang Diễn, ở đây buồn chán quá, em dẫn anh đi tắm suối nước nóng nhé, trên núi này có nhiều suối lắm, nhà em có vài mạch nước nóng đấy, anh có muốn thử không."

"Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cậu."

Giang Diễn đã hứa với Bùi Đình Quân là sẽ đợi hắn, nên sẽ không tự ý rời đi, anh cười nói: "Tôi còn phải đợi người ở đây, cậu cứ đi một mình đi."

"Em đi một mình thì có gì vui đâu."

Triệu Ninh thở dài: "Vậy thôi, em sẽ đợi cùng anh."

"Dù sao thì hai người cũng không đi được đâu."

Cậu ta lầm bầm một mình.

Câu nói này có ý gì, Giang Diễn có chút khó hiểu, đúng lúc anh chuẩn bị mở lời thì đột nhiên bị Triệu Ninh chuyển sang chuyện khác.

"Anh Giang Diễn có nuôi thú cưng không? Mèo con hay chó con?"

Đối phương là một omega rất hoạt bát, thường xuyên trò chuyện về những đề tài nóng hổi đang diễn ra, Giang Diễn thỉnh thoảng cũng đưa ra ý kiến của mình, nhưng phần lớn là lắng nghe đối phương nói với ánh mắt hiền hòa.

"Anh Giang Diễn, anh thật tốt, trò chuyện với anh rất thoải mái."

Triệu Ninh chống tay lên lan can bên cạnh, nhìn vào mắt Giang Diễn, cậu bé chống cằm nghiêng đầu nói:

"Em đột nhiên hiểu vì sao Đình Quân ca ca lại thích anh rồi."

"Nếu là em, em cũng sẽ không nhịn được mà thích anh."

Triệu Ninh cong mắt, nói với vẻ ngây thơ: "Anh Giang Diễn, hay là anh rời bỏ Bùi Đình Quân đi theo em đi, em có rất nhiều tiền, em cũng có thể nuôi anh."

Giang Diễn nghe những lời thẳng thắn của Triệu Ninh, ngoài sự ngỡ ngàng thì còn thấy có chút dở khóc dở cười.

Thấy Giang Diễn không trả lời, Triệu Ninh nói tiếp:  "Lẽ nào anh thật sự thích Bùi Đình Quân sao?"

"Một alpha cứng nhắc như anh ấy làm sao có thể sánh bằng một omega thơm tho, mềm mại như em?"

Cậu bé dường như đang nghiêm túc tranh luận với Giang Diễn rằng, xét về mặt tình nhân, omega dù thế nào cũng tốt hơn alpha.

Nụ cười trên mặt Giang Diễn dần thu lại, anh không nói ý kiến của Triệu Ninh là sai, mà ôn hòa nói: "Khi cậu gặp được người mình thật sự thích, cậu sẽ hiểu, thích một người không liên quan gì đến tuổi tác hay giới tính của họ."

"Vậy thì có lẽ em sẽ không bao giờ hiểu được."

Triệu Ninh nói với vẻ mặt thờ ơ: "Em chưa bao giờ thích ai cả, người nhà sẽ không để em hiểu được tình yêu là gì, họ chỉ dạy em rằng đến tuổi thích hợp thì tìm một alpha phù hợp mà kết hôn thôi."

Chỉ trong thoáng chốc, cậu ta lại nở một nụ cười ngọt ngào: "Anh Giang Diễn là người đầu tiên em muốn tiếp cận, cho nên đối với em, anh không giống những người khác."

"Không giống cái gì?"

Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau họ.

Giang Diễn nghe thấy tiếng, lập tức quay đầu lại thì đã thấy Bùi Đình Quân đang sải bước đi về phía họ.

"Anh quay lại rồi!"

Trong lòng cậu mừng rỡ.

Bùi Đình Quân khẽ "ừm" một tiếng, lạnh nhạt liếc nhìn Triệu Ninh.

Hắn bước tới, kéo Giang Diễn vào lòng, cúi đầu, nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: "Nếu tôi còn chưa chịu quay lại, cậu đã sắp bị người ta lừa đi rồi."

"Làm sao có thể."

Vì Bùi Đình Quân đột ngột ôm vào lòng, Giang Diễn có chút không quen mà nhích người, dùng khuỷu tay khẽ chống, tạo ra một khoảng cách nhất định, mặc dù trong mắt người ngoài, hai người vẫn vô cùng thân mật.

Bùi Đình Quân hừ lạnh một tiếng: "Sao lại không thể, vừa nãy hai người không phải trò chuyện rất vui vẻ sao?"

Trong mắt hắn, Giang Diễn chính là loại người hiền lành, dễ mềm lòng, đến chuyện ly hôn còn dây dưa mãi, cuối cùng còn phải đợi hắn ra tay giúp đỡ.

Người khác chỉ cần nói vài câu ngon ngọt là anh đã tin, đến lúc bị lừa rồi thì còn phải giúp người ta đếm tiền.

Lúc này, Bùi Đình Quân chợt nói: "Đúng rồi, tối nay chúng ta sẽ nghỉ lại ở đây một đêm."

Giang Diễn nghe thấy câu này chợt ngẩn người, sau đó đột ngột nhìn về phía Triệu Ninh.

Triệu Ninh dường như đã biết trước việc họ sẽ ở lại tối nay.

Bùi Đình Quân thấy Giang Diễn dù bị hắn kéo vào lòng mà ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào omega kia, đồng tử chợt tối sầm lại.

Lúc này, Triệu Ninh thấy Giang Diễn nhìn sang, tinh nghịch chớp chớp mắt, rồi nhân lúc Bùi Đình Quân không chú ý đến mình, cậu ta lặng lẽ bỏ chạy.

"Người ta chạy rồi, cậu còn nhìn."

Bùi Đình Quân chợt buông tay, thả người trong lòng ra.

Lúc này, Giang Diễn cũng thu lại ánh mắt, anh nhìn đối phương hỏi: "Sao không về nữa?"

"Có vài chuyện cần thương lượng."

Bùi Đình Quân nói: "Nếu cậu muốn về, tôi sẽ cho người đưa cậu đi."

"Không cần, cũng chỉ một đêm thôi, tôi ở lại với anh."

Nếu anh rời đi, chỉ còn một mình Bùi Đình Quân ở đây, Giang Diễn có chút không yên tâm.

Bùi Đình Quân nghe câu này, đuôi mày khẽ nhếch lên: "Cậu nói thật xem, là muốn ở lại với tôi, hay là muốn ở lại với omega kia lâu hơn một chút?"

Giang Diễn không coi lời nói của Bùi Đình Quân là thật:"Quân ca, anh đừng trêu tôi mãi."

Cậu dở khóc dở cười giải thích: "Đương nhiên là tôi ở lại vì anh rồi."

Bùi Đình Quân nghe vậy, đuôi mắt mới hiện lên một tia ý cười: "Thế thì tạm được."

"Chúng ta đi thôi."

Lúc này đêm đã khuya, hai người cứ thế ở lại nhà họ Triệu. Triệu Càn đang đợi họ ở đại sảnh, bên cạnh là Triệu Ninh vừa mới biến mất.

Triệu Càn cười híp mắt nói: "Phiền nhị thiếu nghỉ lại chỗ tôi một đêm rồi. Chúng ta vào phòng họp bên trong thương lượng nhé."

Bùi Đình Quân khẽ gật đầu.

Ánh mắt Triệu Càn dừng trên người Giang Diễn: "Ninh Ninh, ta có chuyện quan trọng cần bàn với Bùi nhị thiếu, con dẫn vị tiên sinh này đi dạo xung quanh đi."

"Vâng, ông nội." Triệu Ninh lập tức vui vẻ đồng ý.

Bùi Đình Quân nhìn Triệu Ninh một cái, sau đó nghiêng người nói nhỏ bên tai Giang Diễn: "Cậu đi nghỉ trước đi, tôi nói chuyện xong sẽ tìm cậu."

Giang Diễn gật đầu đồng ý.

Sau khi Bùi Đình Quân và Triệu Càn rời đi, Triệu Ninh chợt thở phào nhẹ nhõm.

"Đình Quân ca ca hung dữ quá."

"Anh Giang Diễn, bây giờ cuối cùng chỉ còn lại hai chúng ta."

Cậu ta muốn thân mật tiến lại gần, nhưng cuối cùng lại kịp thời dừng bước vì tin tức tố trên người Giang Diễn.

"Đi thôi, đi thôi, em dẫn anh ra vườn hoa phía sau chơi."

Giang Diễn không thích đi lại lung tung trong môi trường lạ, anh từ chối đề nghị của Triệu Ninh: "Tôi hơi mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi."

"Vậy ạ."

Nghe câu này, Triệu Ninh có vẻ hơi thất vọng: "Em dẫn anh về phòng nhé."

Nhà họ Triệu rất lớn, không biết có phải cố ý câu giờ hay không, Triệu Ninh vừa đi vừa giới thiệu cho Giang Diễn, líu ríu như một con chim sơn ca vui vẻ.

Khi đi ngang qua một hành lang dài treo rất nhiều bức tranh sơn dầu, Giang Diễn dừng lại trước một bức, đó là một bản đồ vẽ tay.

Triệu Ninh có lẽ sợ Giang Diễn không hiểu, cậu ta dùng ngón tay chỉ vào một ngọn núi.

"Vị trí của chúng ta ở đây, đây là bản đồ được hoạ sĩ chuyên nghiệp vẽ từ nhiều năm trước, ông nội em nói phong thủy ở đây tốt, có thể vượng vận thế*."

(*thuật ngữ trong lĩnh vực phong thủy chỉ một điều kiện rất tốt, mang lại sự phát triển mạnh mẽ và may mắn về mặt vận mệnh, tài lộc và địa vị)

Giang Diễn: "Quả thật không tệ, tuy tôi không hiểu phong thủy, nhưng xung quanh núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, mà lên xuống núi chỉ có một con đường, đặt vào thời cổ đại cũng là nơi dễ thủ khó công."

Triệu Ninh nghe vậy, có chút bất ngờ nhìn Giang Diễn: "Anh Giang Diễn thật lợi hại."

Trong mắt cậu ta ánh lên một tia kiêu ngạo khó nhận thấy: "Đúng là bề ngoài chỉ có một con đường."

"Nhưng, mọi việc đều có đường lui, còn có một con đường khác mà ngoài người nhà họ Triệu chúng em ra thì không ai biết. Anh Giang Diễn, anh đoán xem con đường này nằm ở hướng nào?"

Giang Diễn trở nên nghiêm túc, anh quả thật đang phân tích khả năng có con đường thứ hai, anh dùng ngón tay chỉ vào một khe hở ở hướng đông bắc: "Đi đường thủy, địa thế ở đây tuy dốc, nhưng bên dưới còn có một con sông, theo lượng mưa ở đây, dù là mùa lũ thì nước sông cũng không sâu lắm, nếu mùa đông sông đóng băng, có lẽ sẽ dễ đi hơn. Không biết tôi đoán có đúng không?"

Sự kiêu ngạo thoáng qua của Triệu Ninh, sau khi Giang Diễn dùng tay chỉ ra, liền tan biến ngay lập tức: "Đúng là đường thủy, nhưng hướng thì không đúng."

"Anh có muốn biết là hướng nào không?"

Giang Diễn tuy có chút tò mò, nhưng đây rõ ràng là bí mật của nhà họ Triệu, không tiện hỏi thẳng.

"Thật ra nói cho anh cũng không sao."

Trong mắt Triệu Ninh, Giang Diễn chỉ là một beta bình thường, tuy có chút thông minh vặt vãnh, nhưng không thể gây ra mối đe dọa cho nhà họ Triệu, huống hồ một tấm bản đồ lớn như vậy, đối phương sao có thể nhớ hết được?

Cậu ta chỉ tùy tiện nhắc vài câu, còn có thể tăng thêm thiện cảm với đối phương.

Ngón tay cậu ta chấm lên bản đồ, nhanh chóng chỉ vài điểm, sau đó nối thành một đường thẳng. Giang Diễn lập tức hiểu ra, lúc này Triệu Ninh thu ngón tay lại, nhẹ nhàng đặt lên môi: "Suỵt, anh Giang Diễn đừng nói cho người khác biết, đây là bí mật của chúng ta."

Giang Diễn gật đầu, đảm bảo mình sẽ không nói lung tung.

Triệu Ninh cười nói: "Vậy chúng ta đi thôi, anh Giang Diễn."

Đi thêm vài phút, họ đến trước một cánh cửa, Triệu Ninh mở lời: "Đến nơi rồi."

"Ninh Ninh, cảm ơn cậu."

"Không có gì đâu, anh Giang Diễn mau vào nghỉ ngơi đi." Triệu Ninh cười híp mắt nói.

"Được, cậu cũng nghỉ sớm đi."

Giang Diễn vừa nói vừa đẩy cửa.

Tuy nhiên, vừa mở cửa, một làn hơi nước dày đặc xông thẳng vào mặt anh.

Giang Diễn đứng ở cửa ngây người ra, rõ ràng bên trong không phải là phòng ngủ để nghỉ ngơi: "Đây là đâu? Không phải nói về phòng nghỉ sao?"

Anh quay đầu nhìn Triệu Ninh.

"Đương nhiên là suối nước nóng rồi."

Cùng lúc đó có một lực đẩy từ phía sau, Giang Diễn cứ thế bị đẩy vào trong cửa.

"Ở đây cũng có thể nghỉ ngơi mà, tắm nước nóng giúp cơ thể thư giãn, giúp ngủ ngon hơn, dù sao Đình Quân ca ca và ông nội cũng không thể nói chuyện xong nhanh thế được, anh ngâm mình một lát cũng không sao."

***

Bùi Đình Quân bên này vẫn chưa đàm phán xong, nhìn vào sắc mặt của hai bên, rõ ràng là cuộc nói chuyện không hề suôn sẻ.

"Bùi Nhị thiếu, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật, chúng ta đều là người một nhà, hà cớ gì phải tuyệt tình đến vậy?" Triệu Càn nói với vẻ mặt âm trầm.

Ngón tay Bùi Đình Quân gõ nhẹ trên mặt bàn một cái, trầm giọng nói: "Không, tôi chỉ nhìn kết quả. Chỉ cần các người làm tôi hài lòng, tôi có thể bỏ qua mọi chuyện trước đây."

Đúng lúc này, điện thoại khẽ rung lên một cái, Bùi Đình Quân chạm nhẹ vào màn hình, khi nhìn thấy bức ảnh, hắn khẽ nhướng mày.

Hắn đẩy gọng kính trên sống mũi, đứng dậy, chống tay lên bàn, cúi người nhìn những người nhà họ Triệu đối diện, cười nói: "Hay là các người bàn bạc lại một chút, rồi báo cho tôi kết quả cuối cùng."

Nói xong câu này, Bùi Đình Quân liền trực tiếp đẩy cửa rời đi.

Cả phòng họp im lặng đến đáng sợ.

"Cha, Bùi nhị quả thật quá đáng!"

Bùi Đình Quân đang dồn gia đình họ vào đường cùng. Nếu họ đồng ý với hắn, mấy chục năm nỗ lực của nhà họ Triệu sẽ đổ sông đổ biển, tất cả những gì họ đang có sẽ tan biến trong chốc lát. Nếu không đồng ý, họ cũng phải đối mặt với nguy cơ bị thanh toán.

Đôi mắt đục ngầu của Triệu Càn lúc này âm trầm đến đáng sợ: "Đừng vội, chúng ta phải giữ bình tĩnh trước đã."

"Bên Ninh Ninh chuẩn bị thế nào rồi?"

"Đã chuẩn bị xong rồi, nó là một đứa trẻ ngoan."

Đợi đến khi Bùi Đình Quân đến khu suối nước nóng, hắn phát hiện Giang Diễn chỉ khoác áo choàng tắm, yên lặng ngồi bên hồ, dường như không hề nhận ra sự xuất hiện của hắn.

Hắn không khỏi nhướng mày, lặng lẽ đi tới, khẽ thì thầm bên tai đối phương: "Sao, ngủ quên rồi à?"

Giang Diễn giật mình tỉnh giấc, cả người theo phản xạ ngả ra sau. Anh quả thật bị hơi nóng hun cho buồn ngủ, hoàn toàn không nhận ra Bùi Đình Quân đến.

Bùi Đình Quân thấy vậy liền đưa tay đỡ lấy Giang Diễn đang ngả về phía sau, nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng của đối phương, hắn không khỏi cười nói: "Đã buồn ngủ như vậy rồi, sao không đi ngủ lại còn ra đây tắm suối nước nóng?"

Giang Diễn lắc đầu, anh đang định giải thích, nhưng vừa mở miệng lại ngáp một cái.

Không khí bỗng chốc im lặng, ngay sau đó là một tràng cười điên cuồng.

Giang Diễn: O.O

Anh nhìn alpha đang cười, không khỏi hít sâu một hơi, cúi đầu úp mặt vào lòng bàn tay, tai nóng bừng.
Bùi Đình Quân vì cười quá lớn nên phải mất một lúc lâu mới lấy lại được sức, sau đó liền nhảy thẳng xuống suối nước nóng.

Hắn nhìn Giang Diễn, người không có nhiều biểu cảm trên mặt nhưng tai lại đỏ bừng, cố nén ý cười, nói: "Đã đến rồi, cậu chỉ ngồi đây ngâm chân thôi à?"

Áo choàng tắm của Giang Diễn vẫn khô ráo, rõ ràng là anh chưa xuống nước.

Giang Diễn lắc đầu: "Anh cứ tắm đi, tôi đi lấy cho anh chút đồ ăn."

Anh chỉnh lại cổ áo, vừa nói vừa định đứng dậy, nhưng đúng lúc này, cổ chân đột nhiên bị người ta túm lấy, một lực mạnh trong nước kéo anh xuống.
Cơ thể Giang Diễn liền mất thăng bằng, giây tiếp theo, một tiếng nước lớn bắn tung tóe trong hồ nước nóng.

Đồng thời vang lên tiếng cười của Bùi Đình Quân:
"Đã đến rồi, không xuống ngâm mình sao?"

"Lần trước ở bãi biển cũng vậy, chúng tôi đều xuống biển chơi, chỉ có A Diễn không đi, một mình chạy về khách sạn, là xấu hổ à? Hay có gì không thể cho người khác thấy?"

Vì quá bất ngờ, Giang Diễn có chút hoảng loạn, vùng vẫy hai cái trong nước mới thích nghi được. Rất nhanh, một cánh tay đưa ra trong nước đỡ lấy vai anh, chiếc áo choàng tắm trên người cũng bung ra trong nước, để lộ một mảng lớn ở ngực.

Chỉ còn cái đầu anh nhô lên khỏi mặt nước, hai tay bám vào thành hồ, đang định trèo lên thì đột nhiên cảm nhận được một ngón tay lạnh lẽo lướt qua vùng eo bụng, cơ thể anh không khỏi run lên, nháy mắt lại chìm vào trong nước.

Anh chỉ cảm thấy việc trần truồng là một hành vi riêng tư, rất mật thiết. Ngoại trừ người mình yêu, anh không quen để lộ cơ thể trước mặt người khác.

Không khí không biết từ lúc nào đã trở nên yên tĩnh.
"Đây là cái gì?"

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Bùi Đình Quân còn tưởng rằng mình bị hoa mắt. Xuyên qua làn nước ao trong suốt, hắn rõ ràng nhìn thấy một màu sắc rực rỡ và lộng lẫy đang nở rộ trên làn da trơn bóng.

Khi hắn định chạm vào lần nữa, Giang Diễn đã nhanh nhẹn né tránh.

Gò má Giang Diễn bị hơi nước ấm áp hun đến ửng đỏ, hàng mi ướt đẫm khẽ run rẩy, anh bình tĩnh nói: "Là hình xăm."

Điều này làm hắn có chút bất ngờ. Bùi Đình Quân không ngờ dưới vẻ ngoài ôn hòa và nhu thuận của Giang Diễn, lại có một mảng hình xăm lớn như vậy.

Nếu hắn không nhìn lầm, "Hoa hồng sao?"

Màu sắc kiều diễm như vậy, tựa như máu đang rỉ ra, màu đỏ thẫm.

"Là chim dạ oanh."

Giang Diễn mím môi.

Anh đứng dậy bước ra khỏi mặt nước, dòng nước chảy dọc từ cổ xuống, lướt qua đường cong làn da săn chắc, chảy thẳng xuống ngực.

Cùng lúc đó, một con chim dạ oanh bị hoa hồng quấn quanh, hoàn toàn lộ ra trước mắt Bùi Đình Quân. Cùng với nhịp hô hấp phập phồng, dưới những gợn sóng nước di chuyển, chim dạ oanh và hoa hồng dường như có được sinh mệnh lực, trở nên sống động và rực rỡ, bi tráng mà thê mỹ.

"Lúc xăm có đau không?" Bùi Đình Quân đột nhiên hỏi.

Giang Diễn ngẩn người, anh nhẹ nhàng lắc đầu:"Lúc đó có hơi đau, nhưng bây giờ đã không còn đau nữa."

Lúc này, anh cũng bị những vết sẹo trên người Bùi Đình Quân thu hút ánh mắt. Ở khoảng cách gần như thế này, Giang Diễn đương nhiên nhìn thấy rất rõ ràng.

Ánh mắt anh dừng lại trên những "hình xăm" lớn nhỏ trên người Bùi Đình Quân: "Còn anh thì sao? Cũng đau chứ."

Bùi Đình Quân trầm mặc một lát, rồi mới từ từ nói: "Cũng giống như cậu."

Lúc trước rất đau, bây giờ vết thương đã biến thành vết sẹo, cho nên không còn đau nữa.

Cả hai đều im lặng. Trong khoảnh khắc này, có lẽ cả hai đều đang nghĩ đến những chuyện trong quá khứ không thể nói ra.

Có lẽ cảm thấy không khí có chút nặng nề, Bùi Đình Quân cười nói: "Xem ra đây là bí mật của A Diễn, trách không được trước đây cậu che kín như vậy."

Đột nhiên, cảm nhận được một mùi hương trầm lắng đang di chuyển trong không khí, Bùi Đình Quân khẽ nhíu mày một chút.

"Làm sao vậy?"

Giang Diễn nhận thấy sắc mặt Bùi Đình Quân có chút không thích hợp.

Bùi Đình Quân không nói gì, chỉ là thoáng chốc tiến lại gần, một tay chống bên cạnh Giang Diễn, ánh mắt hắn lướt qua bọt nước còn đọng trên gáy đối phương, cúi người xuống ngửi, khoảng cách chỉ bằng một cái nắm tay.

Yết hầu anh khẽ chuyển động. Bởi vì hành động này thực sự giống như cách loài chó phân biệt mùi hương của đồng loại, cơ thể Giang Diễn lập tức căng thẳng: "Có gì không ổn sao?"

"Cậu thơm quá."

Bùi Đình Quân thoáng chốc thất thần.

Mùi hương này tỏa ra từ Giang Diễn, hắn không thể nói rõ đó là mùi gì, nhưng lại khiến tâm trí con người khó mà kiềm chế được, như thể nó đang tiết ra cùng với mồ hôi, chảy ra từ làn da. Nó có chút ngọt ngào của tin tức tố Omega, nhưng lại có chút khác biệt.

Nếu đối phương không phải đã sớm phân hóa xong, hắn thậm chí còn nghi ngờ Giang Diễn là một Omega mới vừa phân hóa.

Hắn đột nhiên dùng một tay ấn người kia lại, cúi đầu ghé sát vào vai đối phương, chóp mũi chạm vào da thịt cẩn thận ngửi ngửi.

Khi hơi thở nóng rực lướt qua làn da, cơ thể Giang Diễn không kìm được run lên một cái, vì quá nhột.

"Đừng nhúc nhích, để tôi ngửi một chút."

Vai Giang Diễn bị đè lại, anh giơ cánh tay lên, cúi đầu ngửi ngửi chính mình.

"Có thể nhanh lên không? Tôi nhột quá." Anh nhẹ nhàng đẩy đầu hắn.

Chuyện này quá kỳ quái, nếu không phải trong mắt đối phương không có chút ý tứ trêu chọc nào, Giang Diễn chỉ sợ sẽ không kiềm chế được mà muốn bỏ chạy.

Anh cũng khẽ ngửi theo, chẳng lẽ khứu giác của anh có vấn đề?

Trong không khí chỉ có mùi lưu huỳnh thoang thoảng, hơi giống mùi trứng thối, anh thực sự không ngửi thấy bất kỳ mùi thơm nào.

"Thật sự có mùi sao?"

Bùi Đình Quân không trả lời, hắn nhanh chóng lùi lại, thần sắc khôi phục như thường.

"Nếu ngâm xong rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi."

Giang Diễn thở phào nhẹ nhõm, buổi tắm suối nước nóng tối nay có thể nói là đầy sóng gió.

Họ ra khỏi suối nước nóng, thay quần áo xong, đang định về phòng nghỉ ngơi thì một người hầu đứng cung kính ở cửa, nói với Bùi Đình Quân: "Bùi tổng, tiên sinh nói đã thương lượng xong, xin ngài qua đó một chuyến nữa."

"Không vội."

Bùi Đình Quân thần sắc tự nhiên ôm lấy người bên cạnh, cúi đầu sủng nịnh nói: "Bảo bối, tôi đưa cậu về phòng nghỉ ngơi trước."

Cơ thể Giang Diễn cứng đờ trong chốc lát, anh không biểu cảm khẽ "ừm" một tiếng.

Bùi Đình Quân đưa Giang Diễn về phòng, khi rời đi, hắn chỉ cúi đầu để lại một câu bên tai Giang Diễn.

"Chờ tôi quay lại rồi ngủ tiếp, nếu tôi không về, chờ đến ngày mai Tào Lịch sẽ đến đón cậu."

Nghe câu này, trong lòng Giang Diễn dâng lên một dự cảm không tốt.

Những lời này là có ý gì?

Tào Lịch không phải đang đi công tác sao? Sao có thể trở về ngay được.

Khi Bùi Đình Quân rời đi, Giang Diễn nhanh chóng phát hiện trên người mình có thêm một món đồ
— là một cây bút ký tên.

Cây bút này anh có chút quen mắt, Bùi Đình Quân đã đặt cây bút trên người anh từ khi nào?

Ngón tay Giang Diễn vuốt ve thân bút kim loại, đôi mắt hơi rũ xuống, chìm vào suy tư.

Bùi Đình Quân đưa bút cho anh làm gì?

"Cạch —"

Giang Diễn ấn nhẹ nắp bút, đầu bút tròn nhẵn. Rất nhanh, anh lại ấn một lần nữa, cùng với tiếng "cạch", ngòi bút trở nên sắc nhọn và bén ngót, ánh sáng lạnh chợt lóe qua.

Anh không hề nghi ngờ về độ sắc bén của cây bút này, chỉ cần một nhát đâm là có thể tạo ra một lỗ máu.

Giang Diễn cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, cùng với phản ứng của Bùi Đình Quân, biểu cảm anh trở nên càng thêm nghiêm trọng, trong lòng chợt lo lắng.

Bùi Đình Quân đang nhắc nhở anh, nơi này đã không an toàn. Đối phương đưa cây bút này là để anh có thể tự bảo vệ mình trong thời khắc nguy cấp.

Mục tiêu của Triệu gia là Bùi Đình Quân, còn anh chỉ là một nhân vật phụ không đáng chú ý.

Anh nên chọn ngồi yên ở đây chờ chết, hay là đi giúp đỡ? Sau một lát suy tư, anh mở cửa phòng.

Sau khi Giang Diễn ra ngoài thì không thấy bóng dáng bất kỳ ai, anh chọn một hướng để rời khỏi. Nhờ có Triệu Ninh, anh có một sự hiểu biết đại khái về Triệu gia.

Phòng họp hẳn là ở hướng đối diện với suối nước nóng, anh cố gắng tránh các camera trên đầu, cũng không chạy thẳng về phía mục đích.

Sau khi Triệu Ninh biết được tin Giang Diễn bỏ trốn, thần sắc cậu ta hơi âm trầm, lập tức ra lệnh: "Bắt lấy hắn, gây mê rồi nhốt lại."

Rất nhanh, người của Triệu gia bắt đầu triển khai cuộc lùng sục quy mô lớn.

Dù có bắt được Giang Diễn hay không, điều đó cũng không liên quan đến Triệu Ninh, bởi vì cậu ta có nhiệm vụ của riêng mình.

Khi Bùi Đình Quân một lần nữa đi vào phòng họp, hắn không thấy bóng dáng Triệu Càn và những người khác, chỉ có một thân hình nhỏ bé đang yên tĩnh ngồi ở đó. Sau khi nhìn thấy Bùi Đình Quân, đối phương lập tức ngọt ngào kêu lên một tiếng.

"Đình Quân ca ca."

Cùng lúc đó, cánh cửa phía sau Bùi Đình Quân đột nhiên đóng sập lại. Hắn lạnh lùng nhìn Triệu Ninh trước mặt, trực tiếp hỏi: "Cậu đã động tay động chân gì trên người Giang Diễn?"

Trên mặt Triệu Ninh lộ ra một tia kinh ngạc, cậu dường như không ngờ Bùi Đình Quân lại đoán ra nhanh như vậy, nhưng bây giờ mọi thứ đã quá muộn.

Cậu đứng dậy từng bước đi về phía Bùi Đình Quân, cười đắc ý: "Đình Quân ca ca, anh sẽ sớm biết thôi."

Đột nhiên, toàn bộ căn phòng bắt đầu tràn ngập khói trắng, những làn khói trắng này tan vào không khí ngay khi được phóng thích.

Bùi Đình Quân ngửi thấy mùi khí lạ, sắc mặt trở nên u ám. Hắn lạnh lùng nhìn Triệu Ninh: "Thuốc kích dục."

"Tôi cứ tưởng Triệu gia các người sẽ có thủ đoạn cao siêu gì, hóa ra lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu này."

Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh: "Nhưng e rằng các người sẽ phải thất vọng rồi, thứ này vô dụng với tôi..."

Giọng Bùi Đình Quân đột nhiên im bặt, sắc mặt hắn cũng thay đổi đột ngột.

"Thật vậy sao?"

Triệu Ninh cong khóe miệng, cậu phóng thích tin tức tố của mình, để nó hoàn toàn hòa quyện vào những chất kích dục trong không khí.

Trong không khí lan tỏa một mùi ngọt ngào tanh nồng, không ngừng dẫn dụ sự bồn chồn trong cơ thể Alpha.

Bùi Đình Quân nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình. Mắt hắn đỏ hoe, nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, ngay cả tuyến thể phía sau cổ cũng bắt đầu nóng rực, hơi thở tăng nhanh, mạch máu sôi trào, tầm nhìn mờ ảo, bắt đầu xuất hiện bóng chồng.

"Thuốc kích dục bình thường đương nhiên vô dụng, nhưng đây là thứ được chuẩn bị đặc biệt dành riêng cho anh."

Triệu Ninh nhìn thấy sự thay đổi của Bùi Đình Quân, cùng với việc hít vào chất kích dục, cơ thể cậu ta cũng bắt đầu nóng lên. Nhưng so với Bùi Đình Quân, cậu vẫn giữ được lý trí của mình. Cậu cười tủm tỉm nói: "Cũng may nhờ có Giang Diễn ca ca giúp đỡ, tôi mới có cơ hội này."

Cậu từng bước tiến đến gần Bùi Đình Quân đang thống khổ giãy giụa, giọng nói ngọt ngào: "Rất nhanh anh sẽ biến thành một con thú hoang mất đi lý trí, bị dục vọng nguyên thủy thúc đẩy."

Đầu Bùi Đình Quân lại bắt đầu đau nhức. Điều đáng sợ nhất là hắn cảm nhận rõ ràng mình đang dần mất đi quyền kiểm soát cơ thể.

Hắn ghét cảm giác mất kiểm soát này.

Trong lòng Bùi Đình Quân dâng lên một luồng sát ý muốn giết chết Omega trước mắt này.

Triệu Ninh nhìn thấy sát ý trong mắt Bùi Đình Quân, nhưng không hề sợ hãi, bởi vì cậu biết đối phương sẽ sớm mất đi lý trí. Cậu dường như đang từng chút vẽ nên một tương lai tốt đẹp cho Bùi Đình Quân.

"Sau hôm nay, em sẽ mang thai con của anh, sau đó hai gia đình chúng ta có thể liên hôn. Thật ra em rất mong được gả cho anh, như vậy em có thể gặp anh Giang Diễn mỗi ngày rồi. Em không ngại ba chúng ta sống chung đâu."

Triệu Ninh vừa nói vừa cười lên một cách điên cuồng.

Ầm—

Đột nhiên cả căn phòng chìm vào bóng tối, vì hệ thống điện gặp sự cố, khói trắng trong phòng cũng ngưng lại.

Sự cố bất ngờ khiến tiếng cười của Triệu Ninh im bặt, trong mắt cậu ta lóe lên một tia hoảng loạn.

Bùi Đình Quân, người vẫn còn một chút lý trí, gần như chắc chắn rằng đó là do Giang Diễn làm.

"Chắc chắn là cậu ấy!"

Bùi Đình Quân vừa nghĩ đến đây, trái tim bắt đầu đập điên cuồng.

Ở phía bên kia, Giang Diễn sau khi dùng bút cắt đứt cầu dao điện, liền nhanh chóng bỏ chạy, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.

Sau khi mất nguồn điện, cả nhà họ Triệu bắt đầu hỗn loạn, đổ xô nhau đi tìm nguồn điện dự phòng.

Giang Diễn đã cắt cầu dao tổng, dù có sửa chữa nhanh nhất cũng phải mất hơn mười phút.

Mười mấy phút bóng tối này, chính là cơ hội để anh tìm kiếm Bùi Đình Quân.

Giang Diễn lợi dụng bóng tối, cắt đuôi những người đang truy đuổi phía sau, anh không dám dừng lại giây nào, vì thời gian đối với anh quá quý giá.

Đúng lúc anh sắp đến phòng họp, một vệt sáng di động bật lên ở hành lang phía trước, một nhóm người đang tiến về phía này. Nhờ ánh đèn yếu ớt, anh nhìn rõ đám người đến, người dẫn đầu chính là Triệu Càn.

Giang Diễn lập tức nép vào một bên, cố gắng hạ thấp nhịp thở để tránh bị phát hiện.

Triệu Càn giận dữ nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đột ngột mất điện thế này."

"Gia chủ, là tổng đài gặp sự cố, không biết ai đã cắt cầu dao điện."

"Bao lâu thì khắc phục được?"

"Cần mười lăm phút."

"Bên Ninh Ninh thế nào rồi?"

Triệu Càn có chút hận sắt không thành thép: "Sao nó có thể để thằng nhóc Bùi Đình Quân chạy thoát được chứ."

Một người đàn ông trung niên bước ra từ góc tối, ông ta là cha của Triệu Ninh, cúi đầu nói: "Ninh Ninh không sao, chỉ là hít vào quá nhiều thuốc nên nhanh chóng rơi vào kỳ phát tình, hiện đang dùng thuốc ức chế để kiểm soát. Nếu không được thì cuối cùng chỉ có thể tìm một alpha để đánh dấu."

"Cũng may nhờ cách của Ninh Ninh, đã dùng thuốc dẫn dụ trên người beta kia, nên mới khiến Bùi nhị vốn cẩn thận cũng trúng chiêu. Cha đừng trách Ninh Ninh nữa."

"Bùi nhị bây giờ đã trúng thuốc, chắc không chạy được xa đâu. Lượng thuốc anh ta hít vào không ít hơn Ninh Ninh, hơn nữa còn là loại được nghiên cứu đặc biệt. Chắc không lâu nữa anh ta sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, đến lúc đó chúng ta bắt anh ta dễ như trở bàn tay."

Trong mắt Triệu Càn lóe lên một tia độc ác: "Bắt được thì sao, đã không muốn liên hôn với nhà họ Triệu, thì đừng trách tôi độc ác."

Người đàn ông trung niên có vẻ hơi sợ hãi: "Nếu giết anh ta, chúng ta ăn nói với nhà họ Bùi thế nào?"

Triệu Càn khẽ hừ một tiếng: "Ngươi có biết lần đầu tiên ta gặp Bùi nhị, lúc đó nó mới mười tuổi, vì ghen ghét mà hại mẹ kế sẩy thai, bị cha nó phát hiện, đánh cho gần chết ngay tại chỗ. May mà anh trai nó kịp thời quay về, mới nhặt lại được một cái mạng."

"Cho nên ngươi nghĩ vị phu nhân Bùi gia ôn nhu hiền thục bây giờ, là người dễ đối phó sao?"

"Huống hồ nhà họ Bùi đâu chỉ có một alpha, Bùi nhị chết rồi, phu nhân Bùi gia có khi còn phải cảm ơn chúng ta giúp con trai bà ta có chỗ đứng."

"Còn anh trai lợi hại của nó thì sao?"

"Trời cao hoàng đế xa, hơn nữa vị trí dưới mông hắn còn chưa ngồi vững, căn bản không có thời gian quản tới đây. Chỉ cần chúng ta làm chuyện này đủ kín kẽ."

"Đến cuối cùng vạn bất đắc dĩ, chúng ta đành phải hy sinh Ninh Ninh thôi, nó là đứa trẻ ngoan, nhà họ Triệu sẽ mãi mãi nhớ ơn nó. Bùi nhị hại chúng ta mất đi một omega quý giá, ngươi nói nó có đáng chết hay không!"

Giọng Triệu Càn toát ra một tia sát ý.

Xung quanh lập tức tĩnh lặng như tờ, người đàn ông trung niên, cha của Triệu Ninh, nghe câu này xong, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa gục xuống đất.

Giang Diễn đợi cho những người này rời đi hết, anh mới từ chỗ ẩn nấp bước ra, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Nghe những lời nói vừa nãy, trong đầu anh lướt qua những cảnh tượng khi ở bên Triệu Ninh. Anh trầm tư một lát, vấn đề chắc hẳn nằm ở chiếc áo choàng tắm, chỉ có lúc đó Triệu Ninh mới có cơ hội động tay chân lên người anh.

Giang Diễn cảm thấy vô cùng áy náy, là anh đã hại Bùi Đình Quân.

Vì phần lớn người nhà họ Triệu đã được phái đi tìm kiếm tung tích Bùi Đình Quân, nên số người ở lại canh gác giảm đi rất nhiều, Giang Diễn dễ dàng lẻn vào phòng.

Triệu Ninh ở trong phòng, mặc dù đã tiêm thuốc ức chế, nhưng vẫn vô cùng khó chịu. Vì chất kích dục đã kích hoạt, cậu ta sẽ rơi vào kỳ phát tình, cơ thể không chịu nổi mà vặn vẹo trên giường.

Lúc này, khắp phòng đều là tin tức tố nồng đậm của cậu ta. Bất kỳ alpha nào bước vào cũng sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng. Cơ thể cậu ta khó chịu như bị hàng tỷ con kiến cắn xé.

Bùi Đình Quân đã chạy mất, nhiệm vụ mà ông nội giao cho cậu ta cũng thất bại, từ nay về sau cậu ta trở thành con cờ bị gia tộc vứt bỏ, thà bị Bùi Đình Quân giết chết còn hơn.

Đúng lúc này, một cái bóng chợt lướt qua trên tường.

Triệu Ninh vội vàng hỏi: "Ai đó?"

Tuy nhiên, cậu ta không nhận được bất kỳ phản hồi nào, xung quanh im lặng như tờ. Ngay khi cậu ta định xuống giường kiểm tra thì đột nhiên bị một bàn tay bịt miệng lại.

Lúc này, người có thể vào phòng cậu ta mà không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, chỉ có Giang Diễn.

Giang Diễn dùng đầu bút sắc nhọn dí vào cổ Triệu Ninh: "Suỵt, im lặng."

Triệu Ninh thấy người đến là Giang Diễn, liền thả lỏng ngay lập tức, vì trong mắt cậu ta, Giang Diễn là một beta không hề có chút uy hiếp, nên vội vàng gật đầu.

Giang Diễn thấy vậy mới buông tay ra.

"Anh Giang Diễn, sao anh lại ở đây?"

Giọng Triệu Ninh vẫn ngọt ngào như trước, nhưng dưới sự ảnh hưởng của tin tức tố lại càng ngọt đến mức muốn rụng răng.

Hai chân cậu ta mềm nhũn, không đứng vững được mà ngã vào người Giang Diễn.

"Anh không phải đã chạy rồi sao? Sao còn quay lại, là không nỡ xa em à?"

Giang Diễn đã ở bên một omega suốt bảy năm, anh vừa nhìn đã nhận ra sự bất thường của Triệu Ninh, trông có vẻ như sắp rơi vào kỳ phát tình.

"Tôi đến hỏi cậu thuốc giải."

Vì thuốc là do Triệu Ninh hạ, nên đối phương nhất định phải có thuốc giải.

Triệu Ninh nghe câu này, lập tức sững sờ một giây, cậu ta nghi ngờ mình nghe lầm, chớp chớp đôi mắt đẫm nước, vẻ mặt vô tội hỏi:

"Anh Giang Diễn, anh nói thuốc giải gì cơ, em không hiểu."

Giang Diễn nhíu chặt mày.

Lúc này Triệu Ninh mới phát hiện thứ đang dí vào cổ mình chỉ là một cây bút ký không hề có sức uy hiếp, nụ cười trên khóe miệng càng trở nên ác ý hơn.

Cậu ta vô lực tiếp cận Giang Diễn, dùng ngón tay mềm mại trêu chọc lồng ngực đối phương.

"Anh Giang Diễn, anh muốn giết em sao? Tới đi, cứ dùng cây bút trong tay anh, động thủ đi."

Vì cậu ta biết Giang Diễn là một người có bản tính lương thiện, rất khó ra tay với kẻ yếu.

"Hay là anh giúp em dẫn dụ Bùi Đình Quân đi, anh ta có vẻ rất quan tâm anh. Anh muốn thù lao gì cũng được, thậm chí là cả em nữa."

Giang Diễn không nói gì, trực tiếp dùng hành động để trả lời, anh mặt không cảm xúc giơ tay lên, sau đó đâm mạnh xuống, ngòi bút sắc nhọn đâm xuyên qua da thịt, máu tươi lập tức bắn ra, trên lòng bàn tay Triệu Ninh xuất hiện một lỗ máu.

Nụ cười trên mặt Triệu Ninh biến mất, cả khuôn mặt méo mó, cậu ta chậm rãi nghiêng đầu, nhìn bàn tay bị đâm thủng của mình. Cơn đau dữ dội lan tỏa, cậu ta mở to mắt, há miệng định hét lên, nhưng giây tiếp theo đã bị bịt kín, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở.

Tay Giang Diễn không hề run, anh nhìn chằm chằm đối phương: "Thuốc giải."

Thời gian của anh rất gấp, không có nhiều thời gian để dây dưa với đối phương.

Khi không cười, khuôn mặt vốn ôn hòa của Giang Diễn mang theo vài phần lạnh lùng. Nhưng lúc này, trên làn da trắng nõn còn vương những vệt máu lấm tấm, khiến nét lạnh lùng ấy càng trở nên tàn nhẫn và xa cách.

"Tôi không muốn nói lần thứ hai."

Triệu Ninh đau đến mức gần như run rẩy toàn thân, khi cậu ta nhìn lại Giang Diễn, không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác, ánh mắt thêm một tia sợ hãi.

Cậu ta cuộn tròn trên mặt đất, hít vào một hơi lạnh, giọng run rẩy nói: "Em đã hạ thuốc kích dục cho anh ta, nếu nhất định phải nói thuốc giải là gì, thì em chính là thuốc giải đó."

Nghe câu này, sắc mặt Giang Diễn càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Anh nhìn Triệu Ninh đang đau đớn cuộn tròn dưới đất, quyết định làm một việc tốt trước khi rời đi, kể hết những lời mình vừa nghe trộm được cho đối phương.

Giang Diễn nhìn khuôn mặt tái mét của Triệu Ninh, nói: "Vì một gia tộc như vậy, thật sự đáng để cậu phải trả giá bằng cả sinh mạng sao?"

Bỏ lại câu nói này, Giang Diễn xoay người rời đi, mục tiêu duy nhất là phải tìm ra Bùi Đình Quân. Và khi may mắn phát hiện ra đối phương, anh suýt không thể nhận ra hắn.

Bùi Đình Quân như thể vừa được vớt ra từ một vũng máu, không biết những vết máu đó là của Bùi Đình Quân, hay của người khác, hay là của cả hai.

Lúc này đối phương dường như cũng chú ý đến anh, Giang Diễn đối diện với đôi mắt quen thuộc đó, lập tức sững sờ. Đôi mắt đối phương đã trở nên đỏ ngầu, khát máu, trông giống như một con quái vật mất đi lý trí.

Rất nhanh, một bóng đen lướt qua trước mắt anh, một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mặt.

Giang Diễn còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo đã bị vật xuống đất, lưng áp vào nền đất lạnh lẽo, cổ bị siết chặt, cảm giác ngạt thở ập đến ngay lập tức. Anh theo bản năng nắm lấy tay đối phương muốn kéo ra, nhưng bàn tay đó cứng như tường đồng vách sắt, dù đã dùng hết sức cũng không lay chuyển được nửa phân.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Khoảnh khắc này, anh đã nhận thức rõ ràng về sự nguy hiểm mà Tào Lịch đã nói.

Bùi Đình Quân mất đi lý trí chẳng khác gì một con thú khát máu, Giang Diễn cảm thấy hơi thiếu oxy, bàn tay còn lại của anh vươn ra sau.

"Bùi Đình Quân—"

Anh khó khăn gọi tên đối phương, cố gắng đánh thức alpha đang giết người không chớp mắt này.

"Anh tỉnh lại đi, là tôi! Giang Diễn!"

Đến khoảnh khắc cuối cùng, anh không muốn cả hai cùng chịu tổn thương.

Có lẽ nỗ lực của anh cuối cùng đã có hiệu quả, bàn tay siết chặt trên cổ đột nhiên buông lỏng, không khí lại tràn vào phổi. Anh thở hổn hển, buông lỏng cây bút đang nắm chặt trong tay.

"Khò khè—"

Trong mắt Bùi Đình Quân lóe lên một tia bàng hoàng, hắn cúi đầu, cẩn thận ngửi ngửi hơi thở của người dưới thân, dường như đang cố gắng phân biệt thân phận của đối phương.

Hắn ngửi thấy một hơi thở quen thuộc giữa những mùi hương tạp nham khác, sạch sẽ, sảng khoái, không hề có tin tức tố đáng ghét nào, đây là mùi của Giang Diễn.

Bùi Đình Quân cuối cùng cũng khôi phục lại một chút tỉnh táo, hắn ngơ ngẩn nhìn người trước mặt.

Hơi thở ẩm ướt, nóng rực mang theo mùi máu tanh nồng phả vào cổ Giang Diễn, nhưng anh đã không còn để tâm đến những điều này nữa. Anh để mặc cho Bùi Đình Quân ngửi mình, thầm cảm thấy may mắn là đối phương cuối cùng đã tỉnh lại vào giây phút cuối, anh suýt chút nữa đã không kìm được mà ra tay rồi.

Cùng lúc đó, bên tai anh vang lên một giọng nói khàn khàn.

"Xin lỗi, A Diễn, có đau không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro