
Chương 11: Thế giới của cậu chỉ có mỗi anh ta thôi sao?
Chương 11: Thế giới của cậu chỉ có mỗi anh ta thôi sao?
Có sự giúp đỡ của luật sư chuyên nghiệp, quá trình ly hôn của Giang Diễn diễn ra rất nhanh. Mặc dù omega chiếm nhiều ưu thế trong luật bảo vệ hôn nhân, nhưng Tô Cẩn thuộc về bên có lỗi, nên vụ kiện ly hôn của Giang Diễn không phải là hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Kể từ lần Tô Cẩn đến công ty làm ầm ĩ, gần như cả công ty đều biết chuyện omega của Giang Diễn đã ngoại tình.
Chỉ cần anh vừa đến công ty, vô số ánh mắt sẽ đổ dồn vào anh, trong đó có ánh nhìn chế giễu, có ánh nhìn đồng cảm, nhưng phần lớn là những ánh mắt hóng chuyện không ngại thị phi.
Việc này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc hằng ngày của anh. Bất đắc dĩ, anh đành phải xin nghỉ nửa tháng, dùng hết tất cả ngày nghỉ phép năm của mình, cũng vừa đúng lúc anh cần thời gian để xử lý chuyện ly hôn.
Vì vậy, khi Tô Cẩn nhận được đơn kiện từ tòa án, cả người anh ta đều choáng váng. Tất cả kế hoạch của anh ta đều bị phá vỡ.
Anh ta biết Giang Diễn là một người có tính cách ôn hòa, dễ mềm lòng.
Vì vậy, chỉ cần anh ta cứ nhất quyết không đồng ý ly hôn, đối phương sẽ không còn cách nào. Thời gian trôi qua, cộng thêm việc anh ta dùng chiêu mềm mỏng dai dẳng, chuyện ly hôn cuối cùng cũng sẽ chẳng đi đến đâu.
Thẩm phán sẽ không trực tiếp phán quyết ly hôn ngay, mà sẽ tiến hành hòa giải trước. Hơn nữa, cậu ta là omega, thẩm phán cũng sẽ đặc biệt tôn trọng ý kiến của omega, nếu cậu ta không đồng ý, xác suất ly hôn là rất thấp.
Đúng lúc Tô Cẩn đang rối bời vì nhận được đơn kiện, anh ta không ngờ sau đó lại gặp phải chuyện còn bực bội hơn.
"Ding dong."
Chuông cửa đột nhiên vang lên, tim Tô Cẩn đập mạnh một cái, rồi rất nhanh sau đó, một niềm vui sướng dâng trào trong lòng. Lỡ như là Giang Diễn về thì sao?
Với suy đoán này, tâm trạng Tô Cẩn tốt hơn rất nhiều, nhưng khi đứng trước cửa, anh ta lại hơi do dự. Không đúng, Giang Diễn có chìa khóa, nếu về thì sẽ trực tiếp mở cửa.
Vậy người ngoài kia là ai?
"Ai đó?" Tô Cẩn có chút thận trọng mở cửa.
Khi nhìn thấy người đứng ngoài, đồng tử anh ta đột nhiên co lại, theo bản năng muốn đóng sầm cửa, nhưng liền bị đối phương chặn lại.
"Anh không chào đón em đến vậy sao?"
Tống Minh nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn anh ta đầy vẻ thâm tình.
Tô Cẩn nhìn thấy alpha tìm đến tận nơi, không hề có sắc mặt tốt, lạnh lùng nói: "Đến đây làm gì?"
"Em đến đương nhiên là đến tìm anh rồi!"
Tống Minh nói: "Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, chúng ta ở bên nhau cũng không phải một hay hai ngày. Lúc trước anh tìm em, thái độ đâu có như vậy."
Mặt Tô Cẩn lúc đỏ lúc trắng, anh ta lườm đối phương một cái. Nếu không phải Tống Minh tự ý gọi điện thoại cho anh ta, thì Giang Diễn làm sao lại đòi ly hôn?
"Nếu không phải do cậu, A Diễn sẽ không ly hôn với tôi?"
"Anh chắc chắn là do em sao? Dù chồng anh lúc đó không phát hiện, thì sau này cũng sẽ có ngày phát hiện thôi."
Tống Minh dựa vào cửa, cúi đầu, đột ngột áp sát, vẻ mặt chế giễu không hề giảm: "Tô Cẩn, anh đừng ngây thơ nữa, từ giây phút anh bị em đánh dấu, anh đã không thể quay lại được nữa rồi, chỉ còn lại con đường ly hôn."
Tô Cẩn mắt đỏ hoe, anh ta nhìn đối phương với vẻ oán hận.
"Nếu không phải cậu dựa vào pheromone quyến rũ tôi, tôi làm sao lại—" lại ngoại tình được?
Không ngờ câu nói này lại hoàn toàn chọc giận alpha: "Anh có chắc giữa chúng ta chỉ có pheromone thôi sao? Anh thật sự chưa từng rung động với tôi chút nào sao?"
Tô Cẩn nghẹn lời, anh ta chột dạ không dám nói.
Đột nhiên, một luồng pheromone alpha quen thuộc và nồng đậm lập tức bao trùm lấy anh ta. Hai chân Tô Cẩn đột nhiên mềm nhũn, anh ta vội vàng bám vào bức tường bên cạnh, khó tin nhìn đối phương: "Cậu điên rồi sao?"
Vì pheromone có độ tương hợp cao, Tô Cẩn không có chút sức chống cự nào trước pheromone của alpha, cơ thể anh ta đã tuân theo đối phương trước cả ý thức.
"Tôi không hề điên."
"Từ ngày anh chủ động liên lạc với tôi, tất cả những gì xảy ra hôm nay đã được định trước. Sự xuất hiện của tôi chỉ là để anh từ bỏ ảo tưởng."
"Anh không dám thừa nhận nhưng xem ra cơ thể anh thành thật hơn anh nhiều. Anh thích em mà, đúng không?"
Tống Minh tiến lên một bước, nhắm mắt lại hít hà hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ omega. Đầu ngón tay cậu ta nhẹ nhàng lướt qua gò má đẫm mồ hôi của đối phương, nghiêng người ôm lấy cơ thể omega đang mềm nhũn trượt xuống.
Cậu ta dịu dàng nói: "Anh xem, anh căn bản không thể kháng cự lại em."
"Pheromone của anh, nó đang điên cuồng nhớ nhung em, vậy còn anh thì sao? Có nhớ em không?"
"Miệng có thể nói dối, nhưng pheromone thì không."
"Thừa nhận đi, anh thích em, ít nhất là so với việc anh bận tâm đến người chồng Beta kia của mình."
Trong không khí, pheromone mùi hoa nhài nồng đậm và mùi muối biển ngay khi chạm vào nhau đã quấn quýt không rời.
"Không phải như thế..."
Tô Cẩn thở dốc, cơ thể anh ta mềm nhũn trong vòng tay của Alpha, nhiệt độ trong không khí tăng lên từng chút một. Giọng nói của anh ta cũng trở nên yếu ớt.
Anh ta dùng sức đẩy đối phương ra, nhưng không hề có tác dụng, chút sức lực này của anh ta trong mắt Alpha hoàn toàn giống như mèo cào.
Tống Minh không những không tức giận, ngược lại còn rất thích thú.
Cậu ta thật sự thích đối phương.
Nếu không phải vì thích thì với địa vị của cậu ta, hà cớ gì phải dây dưa với một Omega đã có chồng.
Tuy rằng cậu ta không biết Bùi Đình Quân làm sao biết được mối quan hệ giữa cậu và Tô Cẩn, nhưng đối phương đã sẵn lòng giúp đỡ thì đó không phải là chuyện gì xấu đối với cậu ta.
Cùng với nồng độ pheromone trong không khí đang dần tăng cao, cánh cửa phòng từ từ khép lại, hai bóng người phía sau cánh cửa dần quấn lấy nhau.
"Tô Cẩn, anh ly hôn đi..."
"Em thật sự thích anh, hãy ở bên em đi, em có thể thay thế người chồng Beta kia để yêu anh."
"Anh ly hôn với anh ta đi, anh ta đã không còn yêu anh nữa rồi, anh có dây dưa nữa cũng vô ích thôi."
Tầm mắt Tô Cẩn dần trở nên nhòe đi, một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.
Sau khi đánh dấu kết thúc, anh ta đẩy mạnh Alpha ra: "Cậu nhất thiết phải đánh dấu tôi ở đây sao?"
Tống Minh nắm chặt lấy tay Tô Cẩn, tay kia cầm lên tờ đơn kiện ly hôn, cười khẩy nói: "Người chồng Beta của anh, đã không còn yêu anh nữa rồi. Tô Cẩn, hà tất phải cố chấp làm gì."
"Khi anh ở bên Beta đó có cảm nhận được niềm vui sướng như khi ở bên em không?"
"Tô Cẩn, tỉnh táo lại đi, nếu anh thật sự toàn tâm toàn ý yêu anh ta, thì đã chẳng có chuyện gì của em ở đây rồi?"
Tô Cẩn lập tức mềm nhũn ngồi sụp xuống đất, anh ta cắn chặt môi, giờ phút này anh ta cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Trước mắt chỉ còn lại một con đường.
Đó chính là ly hôn với Giang Diễn.
Tô Cẩn thất thần nói: "Tôi sẽ ly hôn..."
Sau đó, anh ta ngước mắt lạnh lùng nhìn Alpha một cái, dùng ngón tay chỉ vào cửa nói: "Nhưng, bây giờ cậu phải cút ra khỏi nhà tôi ngay."
Sắc mặt Tống Minh không vui, nhưng cũng không nổi giận. Khi rời đi, cậu ta đặt một nụ hôn lên trán Tô Cẩn: "Hy vọng sớm nhận được tin tốt từ anh."
***
Lúc này, Giang Diễn hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên Tô Cẩn. Anh quá bận rộn trong khoảng thời gian này, liên lạc với luật sư về chuyện ly hôn, nộp đơn kiện lên tòa án. Thần kinh của anh luôn trong trạng thái căng thẳng. Sau khi tòa án chấp nhận hồ sơ, đến tận ngày trước ngày phiên tòa mở, anh dường như mới có thể dừng lại để hít thở.
Vừa hay buổi chiều hôm đó, Bùi Đình Quân có thời gian rảnh, không đến công ty, bèn đề nghị chơi vài ván golf, hỏi Giang Diễn có muốn tham gia không.
Giang Diễn không biết chơi, "Tôi không biết chơi, không làm phiền hứng thú của anh đâu."
Thấy vậy, Bùi Đình Quân nói: "Không biết chơi cũng không sao, tôi có thể dạy cậu. Đời người quan trọng là ở trải nghiệm mà."
"Hoặc cậu có thể đứng xem một lát, rồi xem mình có hứng thú không?"
Giang Diễn là một người dễ nói chuyện, Bùi Đình Quân chỉ nói hai câu, anh đã đồng ý.
"Vậy được, tôi sẽ đi cùng anh."
Sân golf nằm ngay cạnh biệt thự, rất gần, họ đến nơi chỉ sau một lát.
Sau khi vung một gậy, Bùi Đình Quân quay đầu lại, nói với Giang Diễn đang thất thần bên cạnh: "Cậu thử xem, tôi dạy cậu."
Giang Diễn vừa hoàn hồn, trong tay anh đã xuất hiện một cây gậy. Bàn tay anh bị một bàn tay ấm áp, khô ráo nắm lấy, sau đó là một luồng pheromone hương gỗ xanh nồng đậm mạnh mẽ xâm chiếm xung quanh anh.
"Hai tay nắm chặt gậy, hai chân rộng bằng vai, đầu gối hơi cong, nhắm vào mục tiêu, sau đó vung gậy."
Giang Diễn vung được một gậy, rồi không làm nữa, tâm trí anh không đặt ở đây.
Bùi Đình Quân nghiêng đầu nhìn sang: "Cậu lo lắng về phiên tòa ngày mai sao?"
"Có hơi lo lắng."
Giang Diễn đang bận tâm chuyện riêng, trả lời có chút lơ đễnh.
Bùi Đình Quân lại hỏi: "Tôi thấy cậu không phải lo lắng, mà là đau khổ."
Nụ cười trên môi Giang Diễn nhạt đi một chút, anh bình tĩnh nhìn về phía xa xăm, thành thật nói: "Là đau khổ."
Anh và Tô Cẩn đã chung sống với nhau nhiều năm như vậy, không ngờ đến lúc chia tay lại trở nên khó coi đến thế.
Mặc dù Giang Diễn đã quyết tâm, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng cậu không đau khổ.
Một lọn tóc bị gió thổi bay, rơi trên khuôn mặt có đường nét hài hoà của anh. Hàng mi mỏng dài khẽ run lên, che đi những suy nghĩ dưới đáy mắt. Anh cứ đứng đó một cách yên tĩnh, xung quanh bao phủ một tầng khí chất u buồn, mong manh như bong bóng, tự tạo thành một thế giới riêng, ngăn cách những người khác ở bên ngoài.
Bùi Đình Quân nghiêng đầu nhìn sang, dường như cũng cảm thấy một chút vị đắng, lông mày hắn khẽ nhíu lại, hắn không thích cảm giác này.
Giây tiếp theo, hắn đã kéo đối phương ra khỏi cái thế giới ngăn cách đó.
Khoảnh khắc cổ tay bị nắm lấy, Giang Diễn lập tức quay lại nhìn, cảm xúc dưới đáy mắt vẫn chưa hoàn toàn tan đi, bị đối phương nhìn thấy trực tiếp.
"Thế giới của cậu chỉ có mỗi anh ta thôi sao?"
Ánh mắt Bùi Đình Quân sắc bén nhìn Giang Diễn:
"Bây giờ tôi đang ở bên cạnh cậu, mà trong lòng cậu lại còn nghĩ đến người khác?"
Giang Diễn sững sờ tại chỗ, anh chớp chớp mắt, câu nói này nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng có một cảm giác ấm áp lại trào dâng trong lòng anh.
Đúng vậy, anh đã mất Tô Cẩn, mất đi tình yêu, nhưng cũng đã có được một tình bạn hiếm có.
***
Rất nhanh, đã đến ngày hôm sau mở phiên tòa.
Theo yêu cầu của Tô Cẩn, họ đã chọn xét xử trực tuyến.
Giang Diễn vốn nghĩ rằng với sự cố chấp của Tô Cẩn, lần này sẽ gặp chút rắc rối, nhưng không ngờ sau khi phiên tòa bắt đầu, mọi chuyện lại diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Trong video, thần sắc của Tô Cẩn có vẻ mệt mỏi, gương mặt hơi tái nhợt. Anh ta nhìn Giang Diễn hỏi: "Giang Diễn, em thật sự muốn ly hôn với anh sao?"
Giang Diễn gật đầu: "Phải, tôi tự nguyện ly hôn với anh."
Đây là lần cuối cùng Tô Cẩn hỏi. Khi nghe câu trả lời của Giang Diễn, anh ta cũng hoàn toàn buông tay.
"Thưa Thẩm phán, tôi đồng ý ly hôn."
Phiên toà ly hôn này kết thúc.
Khoảnh khắc văn bản ly hôn có hiệu lực, anh và Tô Cẩn về mặt pháp luật đã không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Luật sư đề nghị, vì Omega là bên có lỗi, nếu Giang Diễn chủ động đòi hỏi, anh có thể nhận được nhiều tài sản hơn. Tuy nhiên, Giang Diễn không muốn dây dưa thêm nữa, và tự nguyện từ bỏ quyền lợi này.
Thêm vào đó, có luật bảo vệ Omega, để đảm bảo Omega sau khi ly hôn vẫn được hưởng chất lượng cuộc sống như cũ, hầu hết tài sản đều được phán quyết cho Omega. Giang Diễn không có bất kỳ ý kiến phản đối nào về việc này.
Anh không có nhiều ham muốn vật chất, đủ sống là được, hơn nữa anh còn có công việc, có thu nhập đủ để đảm bảo chất lượng cuộc sống của mình.
Tòa án phán quyết việc phân chia tài sản sẽ được tiến hành trong vòng một tuần. Vì thời gian quá gấp, Giang Diễn tạm thời chưa tìm được căn nhà thích hợp.
Sau khi biết tin này, Bùi Đình Quân đã nhiệt tình đề nghị: "Cậu có thể chuyển đồ đạc sang chỗ tôi, đợi cậu tìm được căn nhà phù hợp thì chuyển đi cũng chưa muộn."
Nhưng lần này không phải là chuyển vài món đồ đơn giản, Giang Diễn có chút do dự, anh không muốn làm phiền đối phương quá nhiều.
"Biệt thự có rất nhiều phòng trống, cậu không cần phải suy nghĩ cho tôi về những chuyện này."
Giang Diễn cũng không tìm được cách nào tốt hơn, cuối cùng đồng ý với đề nghị của Bùi Đình Quân.
Tào Lịch cũng vừa kịp hoàn thành chuyến công tác trở về. Cậu ta nghe tin Giang Diễn ly hôn thành công, chưa kịp nghỉ ngơi đã chủ động đề nghị giúp Giang Diễn chuyển nhà.
"Vậy được, lát nữa phải làm phiền hai người rồi."
"Không phiền, không phiền gì cả, chúng ta đi thôi."
Bùi Đình Quân: "Vậy thì đi thôi."
Giang Diễn nhanh chóng đến nơi từng được gọi là nhà của mình.
Trước cửa có một đống đồ chưa được dọn dẹp, trông như đống phế thải bị bỏ đi. Trong đó, có vài món đồ Giang Diễn thấy quen mắt, đó từng là những vật dụng mà họ cùng nhau trang trí cho ngôi nhà này.
Giang Diễn liếc nhìn một cái rồi dời ánh mắt đi. Anh mở cửa, đồ đạc bên trong đã được dọn đi kha khá, không giống với những hình ảnh trong ký ức, trông có vẻ xa lạ.
Bùi Đình Quân và Tào Lịch không ai ngờ rằng lần thứ hai họ đến thăm lại là trong hoàn cảnh này.
Giang Diễn nhanh chóng thu lại ánh nhìn, dù sao mọi thứ cũng đã khác rồi. Anh bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, đóng gói quần áo bốn mùa từ trong tủ.
Tào Lịch còn tìm thấy mấy chiếc huy chương bám đầy bụi trong góc: "A Diễn, cậu vẫn còn giữ chúng sao?"
"Ừm, giữ hết."
Giang Diễn nói: "Đây là thành quả tớ đã nỗ lực mới giành được mà."
Chiếc huy chương Tào Lịch đang cầm là huy chương bắn cung anh giành được ở trường khi còn đi học. Sau này vì quá bận, anh không có thời gian sắp xếp nên cứ để một chỗ bám bụi.
"Vậy để tớ giúp cậu cất đi."
Bùi Đình Quân đang giúp chuyển sách trong thư phòng. Kệ sách gần như đã chất đầy, các loại sách cũng rất lộn xộn. Hắn tùy tiện rút một cuốn sách ra, đó là một cuốn sách chuyên ngành về năng lượng cơ khí, nội dung bên trong toàn là tiếng Anh. Hắn đọc lướt vài dòng rồi đóng lại, tiếp tục xem cuốn tiếp theo. Phần lớn đều là sách chuyên ngành, nội dung sâu sắc khó hiểu.
Hắn lật xem thêm vài cuốn rồi không xem nữa.
Vì Giang Diễn có quá nhiều sách, cuối cùng họ phải gọi một chiếc xe tải để chở.
Sau khi đã đóng gói xong xuôi tất cả đồ đạc, Giang Diễn nhìn xung quanh lần cuối vào nơi từng là được coi nhà của mình.
Đã đến lúc nói lời tạm biệt.
Giang Diễn đóng cửa lại, khẽ nói: "Tạm biệt."
Khi họ đang rời đi, ánh mắt Bùi Đình Quân đột nhiên lướt qua đống đồ bỏ đi bên cạnh. Hắn dừng chân khi nhìn thấy một vật hơi quen thuộc ở trong đó, tò mò đi đến.
Tào Lịch không thấy Bùi Đình Quân đi theo.
"Quân ca, anh đang làm gì vậy?"
"Tôi đang nhặt đồ."
Bùi Đình Quân cúi xuống, nhặt một thứ gì đó từ đống phế thải này lên.
"Quân ca, chúng ta phải đi rồi." Tào Lịch gọi vọng lên từ phía trước.
Bùi Đình Quân cầm món đồ nhỏ vừa nhặt được, bóp nhẹ trong tay, khẽ nhướng mày.
"Đến ngay đây."
Tào Lịch đứng đó, chờ một lúc không thấy người, nhìn thấy bóng lưng Giang Diễn sắp biến mất, liền đuổi theo ngay.
"A Diễn, đợi tớ với!"
Việc chuyển nhà là một công việc cần sức lực, dù có nhân viên chuyển nhà chuyên nghiệp, ba người họ cũng mệt không ít.
Đến khi họ giúp Giang Diễn chuyển nhà xong thì trời đã khuya. Tào Lịch không định về nhà mình nữa mà quyết định ngủ lại luôn tại biệt thự.
Cả ba người đều hơi đói, Giang Diễn bèn đề nghị mình sẽ xuống bếp nấu chút gì đó, còn Tào Lịch và Bùi Đình Quân đi tắm rửa rồi xuống ăn.
Tủ lạnh không còn nhiều nguyên liệu, cậu liền làm ba tô mì trường thọ, vừa vặn làm xong thì hai người kia cũng xuống ăn cơm.
Khi ngửi thấy mùi thơm, Tào Lịch đã đói đến mức không chịu nổi: "Ô ô ô, thơm quá!"
"A Diễn, cậu thật sự quá hiểu tớ rồi. Những ngày đi công tác bên ngoài, tớ chưa từng được ăn món nào ngon như thế này." Tào Lịch húp một ngụm mì lớn, cơ thể ngay lập tức ấm lên, ăn vài miếng đã xong, thậm chí còn húp sạch cả nước súp, cuối cùng phát ra một tiếng thở phào thỏa mãn.
"Thật sảng khoái!"
Bùi Đình Quân đang bị làm phiền lúc ăn uống, bèn trực tiếp bày tỏ sự không hài lòng của mình với Tào Lịch.
"Cậu ăn có thể đừng phát ra tiếng động được không?"
"Không phát ra tiếng động, làm sao tôi ăn được?
Chẳng lẽ lại khoét một cái lỗ trên đầu để đổ đồ ăn vào?"
Bùi Đình Quân: "Tôi thấy cách cậu nói không tệ, lần sau trước khi ăn cơm, tôi sẽ tự tay gõ cho cậu một cái lỗ trên đầu."
"Sao mà xuống tay tàn nhẫn thế? Tôi nói đùa mà anh lại làm thật à."
Tào Lịch hừ một tiếng.
"Thôi được rồi, thôi được rồi, anh là đại ca, tôi nghe lời anh, lần sau ăn cơm sẽ văn minh một chút."
Giang Diễn nghe tiếng hai người cãi nhau, không khỏi bật cười thành tiếng.
"Ngày mai hai người có rảnh không? Tôi muốn mời cơm để khao mọi người, gần đây thật sự vất vả rồi."
"Ôi, nói gì vậy, không vất vả, không vất vả đâu." Tào Lịch nghe Giang Diễn nói vậy, mắt liền sáng rỡ lên.
Tuy miệng nói không vất vả, nhưng giây sau liền đổi chủ đề: "A Diễn, cậu muốn mời chúng tớ ăn gì?"
"Xem hai người muốn ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?"
Giang Diễn nhìn hai người hỏi: "Tôi nhớ nhà hàng phương Tây ở cổng Đông khá ngon, muốn đến đó ăn không?"
"Ăn đồ Tây à?"
Bùi Đình Quân nhướng mày, không nói tốt, cũng không nói không tốt.
Hắn và Tào Lịch nhìn nhau, đồng thanh nói: "Muốn ăn đồ cậu làm."
Lý do quan trọng nhất là vì tài nấu nướng của Giang Diễn quả thực không tệ, những món cậu ấy nấu đều rất hợp khẩu vị.
"Nếu hai người đã nói như vậy, vậy thì ngày mai tôi sẽ vào bếp. Có món gì muốn ăn thì tối nay nghĩ cho kỹ, sáng mai gửi cho tôi, ngày mai tôi cần phải ra ngoài mua nguyên liệu rất sớm."
Nguyên liệu tươi ngon chỉ có thể mua được vào sáng sớm, nếu đi muộn, chỉ có thể chọn những thứ người khác đã lựa còn sót lại.
Sau khi bàn bạc xong, thời gian cũng không còn sớm, họ liền về phòng riêng nghỉ ngơi.
Đêm khuya, thư phòng chỉ cách phòng Giang Diễn một hành lang còn sáng đèn.
"Quân ca, chuyến đi lần này tôi đã tìm được một vài thứ." Tào Lịch nói.
"Tào Lịch, lần này cậu vất vả rồi, khoảng thời gian này cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi."
Lúc này, trên mặt Tào Lịch không hề có chút dấu hiệu buồn ngủ nào, cậu ta đưa tài liệu mình tìm được cho Bùi Đình Quân.
Bùi Đình Quân lật xem tài liệu Tào Lịch đưa, lông mày từ từ nhíu lại.
"Đám người này đúng là tham lam, nhiều thứ như vậy, đủ để bị kết án mấy đời rồi."
Những thứ Tào Lịch tìm được là bằng chứng về tội lỗi của những "con sâu mọt" bên trong tập đoàn, liên quan đến số tiền khổng lồ, và kéo theo không ít người dính líu, trong đó có cả vài gương mặt quen thuộc.
Nếu bằng chứng xác thực, e rằng cả đám người này sẽ khó tránh khỏi vòng lao lý.
"Quân ca, chúng ta có nên ra tay trước không?"
Bùi Đình Quân lắc đầu: "Chưa phải lúc, đám lão già này cực kỳ cảnh giác, trước tiên đừng đánh rắn động cỏ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro