Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Sáng sớm, củi gỗ bị đốt thành than dư lại còn vương chút nhiệt độ.

Phòng ốc ở nông thôn tuy rằng không được tu sửa thành dạng khí thế lịch sự như trong thành, nhưng cột gỗ đủ vững chắc, vách tường đủ dày. Đống lửa thiêu cả đêm, trong nhà vẫn còn chút hơi ấm.

Cộng cả thời gian sau khi đuổi về ở kiếp trước và cả kiếp này, Lâm Thù Văn khó có được hôm ngủ tương đối an giấc như đêm qua.

Cậu dập lửa, gương mặt hiện lên chút hồng nhạt, đầu ngón tay lẫn cơ thể đều ấm áp, có vài phần lười biếng sau khi bị bệnh.

Lâm Thù Văn đem mồi lửa dời đến bếp, thêm vào một nắm cỏ khô, lại dựng thêm mấy nhánh cây tương đối nhỏ.

Thiếu niên ngồi trên ghế con, nhắm vào bếp thổi nhẹ vài cái, lửa liền bùng lên lại.

Nước trong nồi dần tỏa nhiệt, Lâm Thù Văn thổi cho nguội bớt, miệng nhỏ cắn màn thầu chậm rãi ăn, củi lửa hun hai má cùng chóp mũi cậu đổ một tầng mồ hôi mỏng. Mấy ngày liền do bị bệnh và thiếu ăn, cằm cậu gầy đi, nhọn ra trông thấy.

Dư lại bảy văn tiền, Lâm Thù Văn bỏ vào vạt áo trong, đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà đơn sơ, ngón tay cuộn lại nắm chặt áo ngoài, muốn tu sửa phòng ốc, mua thêm đồ đạc, chỉ với bảy văn tiền này hoàn toàn không đủ.

Lâm Thù Văn tâm tình không yên ra khỏi phòng, sáng sớm có mưa, sau giờ ngọ trời trong lại, thừa dịp ban ngày, cậu chậm rãi dọn sạch đám cỏ dại mọc um tùm trong sân.

Một gương mặt lấp ló ngoài hàng rào tre ngoài cửa, Mạc Bố cười chẳng thấy mắt đâu.

"Lâm Thù Văn, ngươi đang dọn sân à?"

Lâm Thù Văn bị dọa nhảy dựng, Mạc Bố đưa tay gãi mặt: "Ta quen nói chuyện lớn tiếng rồi, làm ngươi sợ hả? Ta đi chăn trâu về ghé qua thăm ngươi, xem có thể giúp gì được cho ngươi không."

Mạc Bố rất nhiệt tình với Lâm Thù Văn, thằng nhóc chưa thấy qua ai đẹp như vậy, hơn nữa tính tình Lâm Thù Văn không giống đám bạn cùng lứa ồn ào nhốn nháo trong thôn.

Chỉ là bị ánh mắt trầm tĩnh của Lâm Thù Văn lướt qua một cái, Mạc Bố không tự chủ lộ ra nụ cười ngây ngốc.

Lâm Thù Văn không quá cự tuyệt Mạc Bố, đối phương cũng coi như là người bạn đầu tiên cậu kết giao sau khi vào thôn Bát Bảo, cậu gật đầu, mở cửa.

"Nhà nhỏ đơn sơ, ngươi..."

Mạc Bố chẳng hề để ý, vén ống tay áo lên, nhìn quanh: "Ta không để ý mấy cái đó đâu, giờ dọn sân trước hả?"

Lâm Thù Văn nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, cỏ dại trong sân nhiều, mưa thêm mấy đợt lại mọc ra chặn đường."

Đôi mắt sắc bén của cậu nhóc lướt qua đám cỏ, giây lát sau cầm lấy một nắm, nói: "Loại cỏ này ở trong thôn nhà nào cũng có, dùng để đuổi muỗi, mùa xuân cây cỏ phát triển mạnh. Chờ thời tiết ấm lên, đám muỗi sẽ nhiều lên, cho nên phải giữ lại cỏ đuổi muỗi, không được nhổ."

Lâm Thù Văn đến gần quan sát, ghi nhớ dáng cây.

Thiếu niên vừa tới gần, Mạc Bố lập tức nín thở không dám động đậy.

Hắn thở chậm, ngửi được một hơi thở nhạt nhẽo mềm ấm trên người Lâm Thù Văn truyền đến.

Gò má Mạc Bố bất ngờ ửng đỏ, vội lùi ra sau vài bước.

Lâm Thù Văn nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Mạc Bố lắc mạnh đầu.

Lâm Thù Văn cười nhẹ, ngón tay che miệng khẽ ho.

Ánh mắt Mạc Bố đầy quan tâm: "Ho do cảm lạnh hả?"

Lâm Thù Văn lắc đầu: "Không sao, làm cỏ trước đã."

Cậu không nhờ ai giúp, nhưng giờ phút này Mạc Bố nguyện ý đến hỗ trợ, cậu tự biết không thể làm đối phương tốn thêm thời gian.

Lâm Thù Văn đứng trên thềm đá phía trên hỏi: "Muốn uống nước không?"

Mạc Bố xua tay: "Không cần, ta từ ruộng về đã uống rồi, uống sắp no luôn rồi."

Dứt lời liền vén tay áo tiếp tục dọn cỏ, Lâm Thù Văn cũng không lười biếng, bắt đầu chuyên chú vùi đầu làm việc.

Ước chừng mười lăm phút sau, Mạc Bố liếc nhìn bóng dáng đang đưa lưng về phía mình, vội vàng duỗi tay nâng.

Hắn cả kinh nói: "Sắc mặt ngươi trắng vậy, ta đỡ ngươi vào nhà nghỉ ngơi, khoảng sân này cũng không lớn, dọn sạch cùng lắm chỉ mất hai khắc, để phần còn lại ta làm cho."

Lâm Thù Văn muốn nói lại thôi, Mạc Bố không cho cậu cơ hội, một tay đỡ người một tay đẩy cửa.

Nội thất trong nhà làm Mạc Bố "ách" một tiếng, ngôi nhà cũ chỉ có bốn bức tường, trên mái ngói còn có chỗ dột nước, ngay cả mặt đất dưới chân vẫn có thể thấy vết nước chưa khô.

Mạc Bố định mở miệng nói phòng này rách nát quá, nhưng ngại Lâm Thù Văn là người văn nhã, chỉ đành ngượng ngùng nhịn xuống.

Nhưng đổi lại tới phiên Lâm Thù Văn ngượng ngùng, cậu nói: "Sau này ta sẽ từ từ mua thêm đồ, chờ có tiền trước tiên sẽ mời người sửa lại mấy chỗ bị thấm, bị dột."

Mạc Bố á khẩu không nói nên lời.

Hắn không hiểu được cuộc sống trước đây sung túc như thế nào mới có thể nuôi ra một thiếu niên như ngọc thế này, nhưng hoàn cảnh trước mắt thật sự quá mức đơn sơ, Lâm Thù Văn từ công tử địa chủ biến thành cô nhi nhà nông hai bàn tay trắng, lại còn là ca nhi tay trói gà không chặt, có thể sống được sao?

Nhưng Lâm Thù Văn đối với việc này không nói nửa lời, không than khó chịu, trước sau vẫn là dáng vẻ an tĩnh dịu ngoan cùng thần sắc trắng bệch ốm yếu, Mạc Bố càng nhìn cậu bằng ánh mắt khác.

Mạc Bố nói: "Ta tới đây để bàn chuyện với ngươi."

Lâm Thù Văn nghiêng tai lắng nghe, Mạc Bố nói tiếp: "Bất cứ chuyện gì xảy ra trong thôn đều lan truyền rất nhanh, nghe nói ngươi biết viết chữ, lát nữa chắc sẽ có mấy hộ tới tìm ngươi viết giúp."

Ánh mắt Lâm Thù Văn sáng bừng, nở nụ cười nhẹ, má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện: "Ừm."

Hệt như lời Mạc Bố nói, mấy ngày sau, lục tục có thôn dân đứng ngoài cửa rào tre, kêu Lâm Thù Văn giúp họ viết phong thư nhà.

Thôn dân đem thư giao cho người đưa thư, thay bọn họ đem thư đến quan dịch ở huyện thành.

Chẳng qua kiếm tiền bằng cách viết thư có hơi chậm, bảy tám ngày qua, Lâm Thù Văn viết thư giúp cho bốn nhà, kiếm được khoảng hai ba mươi văn.

Gặp được thôn dân nhiệt tình, họ sẽ đem hoa quả thu hoạch được năm trước trong nhà cho cậu một ít, hôm nay Lâm Thù Văn được tặng mấy quả lê.

Trong ngực cậu ôm mấy quả lê tới bờ sông rửa, thôn dân thả trâu đối diện thấy cậu, thét to nói: "Trời còn lạnh, Lâm công tử sao không dùng túi đựng vải, để quần áo ướt sẽ cảm lạnh."

Thôn dân nhìn thấy Lâm Thù Văn ngồi xổm ở bờ bùn đất, vóc người nhỏ xíu, gầy yếu nhẹ cân, cảm thấy hơi xót xa.

Thôn Bát Bảo tuy không giàu có, nhưng không thiếu một ngụm cơm cho tụi nhỏ, mấy đứa con nít lớn lên đều khỏe mạnh chắc nịch, đâu có đứa nào giống Lâm Thù Văn ốm yếu như vậy.

Người đó cách nhà Lâm Thù Văn ở không xa lắm, trước đây từng gặp qua vài lần nên cậu không còn quá sợ người nữa.

Cậu ngượng ngùng cúi đầu: "Sau này sẽ mua thêm chút dụng cụ."

Thôn dân đã nghe qua việc Lâm Thù Văn bị trộm mất tiền từ miệng Mạc Bố, lớn tiếng nói: "Ta chỉ cho ngươi một đường, thôn phía tây chúng ta có một ông lão làm đồ gốm, tính tình ông ta rất kỳ quặc, lúc nào cũng nói những đồ ông ta làm ra đều không tốt. Phàm là những thứ ông ta cho là không dùng được, ông ta đều ném đi, nhưng ta đã từng nhặt được vài món không tệ."

Vì thế Lâm Thù Văn liền đi đến phía tây thôn Bát Bảo, tìm được ngôi nhà bên trái có hai cây liễu, đúng là nhà của ông lão làm gốm.

Nhà ông lão có một phòng lớn, trong sân tựa hồ có động tĩnh, nhìn không rõ.

Lâm Thù Văn trên đường thấp thỏm, bồi hồi đứng dưới cây liễu nhìn quanh, cuối cùng quyết định quay về.

Một ông lão tinh thần minh mẫn bước từ trong cửa đi ra, mái tóc xám trắng hỗn độn, quần áo trên người dính bùn.

Ông lão không thấy rõ người đến là ai, liền nói: "Tới nhặt đồ nữa hả? Hầy, ngươi đó, lại đây phụ ta chút đi, làm tốt ta cho ngươi mấy cái."

Xung quanh chẳng có ai, người ông lão kêu không ai khác ngoài Lâm Thù Văn.

Lâm Thù Văn bối rối xoay người, ông lão nghi hoặc: "Con nhà ai đây, ta chưa từng gặp ngươi trong thôn."

Lâm Thù Văn nhìn chằm chằm cành liễu rũ xuống, nhỏ giọng đáp: "N, nhà Lâm Đại Thành."

Ông lão lẩm bẩm: "Con Lâm Đại Thành không phải vào thành làm đứa ở hả? Mấy năm không thấy sao càng lớn càng trắng vậy?"

Ông lão làm gốm đang cần giúp đỡ, không rảnh lo nghĩ nhiều, vẫy tay bảo Lâm Thù Văn đi vào, sai sử cậu làm việc.

"Hôm qua xương cốt ta có hơi đau, thấy mấy đống bùn đó không? Đào cho tốt đống bùn đó rồi xếp chúng chồng lên nhau, cuối cùng đem bùn đã chồng cất vào trong đĩa quay, còn thất thần làm gì?"

Lâm Thù Văn ngốc ngốc, ông lão chỉ vào một đống bùn như núi: "Làm việc đi!"

Lâm Thù Văn: "Ồ..."

Cậu xắn tay áo lên, đạp lên tấm ván, mày khẽ nhíu lại, không biết xuống tay như thế nào.

Ông lão làm gốm buồn bực: "Sao con của Lâm Đại Thành vào thành mấy năm trở về liền quên hết vậy?". Nói xong liền đào vài cái bên cạnh, "Học."

Lâm Thù Văn không hé răng, làm theo động tác của ông lão.

Trên người cậu còn chưa hết bệnh, xưa nay thiếu ăn, sức lực cũng vậy, làm xong việc đào bùn lược bùn, sắc mặt đã trắng như tờ giấy.

Ông lão bị dọa cho nhảy dựng: "Ôi, ngươi ngồi xuống nghỉ chút đi."

Lâm Thù Văn hít thở không thông: "Không, không sao..."

Lông mày ông lão giật một cái, xua xua tay: "Nghe lời."

Lâm Thù Văn gật đầu, ngồi lên cái ghế gỗ bên cạnh, hai cánh tay như nhũn ra.

Ông lão nói: "Ngươi, đứa nhỏ này, bệnh sao không nói?"

Lâm Thù Văn: "..."

Ông lão: "Thôi thôi, vào nhà chọn mấy cái chén đi, còn sức ôm về không?"

Mắt Lâm Thù Văn sáng ngời, tiếng nói cũng theo đó cao hơn: "Có."

Ông lão cười: "Ngươi cũng chưa đến mức không còn sức nói chuyện, uống nước đi, rồi cầm đồ đi nhanh về nhà nghỉ ngơi."

Lâm Thù Văn giúp ông lão chuẩn bị trước lò nung, lấy ba cái chén, hai cái bình, đều là đồ vừa mới nung ra, có chút tỳ vết nhưng cũng đủ dùng.

Cậu bước về trước mấy bước, quay đầu nhìn vào đống bùn ban nãy mình nặn thành con thỏ, ông lão cười ha hả: "Ta nung con thỏ này giúp ngươi, hôm nào lại đây lấy.", rồi nói tiếp, "Tay nghề nặn thỏ không tồi, còn rất khéo léo."

Lâm Thù Văn thẹn thùng, nghĩ thầm nếu có gỗ, có thể điêu khắc ra một con thỏ còn đẹp mắt hơn.

*

Thêm mấy cái chén và bình mới vào nhà, Lâm Thù Văn dùng mười văn tiền mua một thăng gạo từ nhà gần đó, ba văn tiền mua cái trứng vịt, đem gạo cất vào bình, chuẩn bị nấu cháo và xào trứng vịt ăn.

Nửa tháng thiếu ăn ở thôn Bát Bảo làm Lâm Thù Văn gầy nhanh hơn, ban ngày cậu dậy thật sớm, buổi tối nhóm lửa, củi lửa trong bếp nhanh chóng cháy bùng lên.

Mưa xuân đánh vào mái ngói, nước mưa rơi trên lá cây chuối tây ngoài cửa sổ, có hơi ầm ĩ.

Lâm Thù Văn nghiêng tai trái, thanh âm liền nhỏ đi nhiều.

Cậu đem gạo đã rửa sạch cho vào nồi, nước cho nhiều hơn nửa muỗng, thà rằng dùng hao củi lửa một chút để cháo mềm, còn tốt hơn ăn đồ sống không hợp vệ sinh.

Sau đó cậu đập vỡ trứng vịt cho vào chảo sắt xào, lửa to quá, phân nửa khét đen, khuôn mặt nhỏ của cậu căng ra, nghĩ nghĩ một hồi, cho vào chút muối thô mấy hôm trước Mạc Bố cho cậu.

Sắc trời âm u, nghe tiếng mưa rơi trên cây chuối tây, Lâm Thù Văn cuộn người trong phòng nhỏ nặng nề mơ màng ngủ.

Thẳng đến khi mưa đã tạnh, ngoài cửa rào tre đột nhiên có tiếng động, có người tìm tới cửa, kêu: "Tiểu Lâm công tử, có việc tìm ngươi!"

Tác giả có lời muốn nói:

Chương kế phu quân lên sóng ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro