Chương 1
Huyện Phong Dương xưa nay ít có chuyện náo nhiệt, nếu thật sự có chuyện lạ xảy ra, tin tức trong huyện sẽ được truyền đi với tốc độ nhanh chóng mặt.
Hôm nay không tốt, trời âm u như muốn mưa.
Ngoài cửa lớn dinh thự Lâm gia trong huyện, thỉnh thoảng có bá tánh đi ngang, mọi người đều đứng lại thảo luận, như thể muốn nghe một chút tin tức bát quái.
Lâm Quảng Lương đang là địa chủ của huyện, trước giờ hành xử cao sang, chỉ mỗi cổng dinh thự thôi, dù là hoa văn hay hai con sư tử đá đều toát ra vẻ xa xỉ, không hề che giấu việc bản thân có tiền có bạc.
Những địa chủ như vậy, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.
Nhưng Lâm Quảng Lương chỉ có một vị chính thê, cũng từng nạp vài vị tiểu thiếp, nhưng ở cạnh không bao lâu, những vị tiểu thiếp này đều lần lượt chết bệnh.
Sau khi cưới chính thê Tạ Hứa Cô, vất vả mấy năm mới có con, không biết vì nguyên nhân gì, ông ta không nạp thiếp nữa, lại rất ngoan ngoãn nghe lời chính thê, đứa con của họ tự nhiên sinh ra đã ở sẵn vạch đích, ngậm muỗng vàng lớn lên.
Sự việc phát sinh ở Lâm gia chính là chuyện xảy ra trên người vị công tử Lâm Thù Văn.
Lâm Thù Văn từ nhỏ đã nhận hết yêu thương, những đứa nhỏ sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, hơn phân nửa đều sẽ kiêu ngạo, tính tình ương bướng.
Huống chi huyện Phong Dương chỉ là một góc nhỏ thuộc An Châu, núi cao hoàng đế xa, dù chỉ là địa chủ huyện nhỏ, nhưng quyền lực thì chẳng nhỏ chút nào.
Nhưng Lâm Thù Văn lại chẳng hề giống những con cháu hào môn luôn ra oai tự đắc, cậu từ nhỏ đã dịu dàng hiền lành, ít giao du bên ngoài, những bá tánh trong huyện cũng ít gặp mặt vị tiểu công tử địa chủ này.
Dù chưa gặp mặt, mọi người đều nghe không ít tin về Lâm Thù Văn.
Ví dụ như diện mạo Lâm công tử xuất chúng, không hề giống với Lâm đại địa chủ và vị phu nhân của ông ta, người khác đều không hiểu sao hai người có thể sinh ra đứa con xinh đẹp đến thế.
Nghe nói tiểu công tử địa chủ, lúc nhỏ cơ thể ốm yếu, vừa mới sinh ra đã điếc hai tai.
Lại ví dụ như, cũng là tin tức truyền tới truyền lui mấy ngày gần đây.
Lâm Thù Văn không phải con của địa chủ.
Lâm Quảng Lương dù đã nghiêm cấm người trong dinh thự lan truyền tin tức, nhưng cũng không ngăn được người hầu lắm mồm, ba phải nói hết mọi chuyện ra ngoài, đến mức toàn bộ mọi người ở huyện Phong Dương đều biết.
Bình thường mỗi ngày Lâm Quảng Lương đều đi gặp những người bạn lâu năm, nhưng giờ ông ta đã đóng cửa nhiều ngày không ra khỏi nhà, sắc mặt cũng càng ngày càng kém.
Đến đêm hôm qua, ông ta tìm đại phu hạ thuốc vào đồ ăn, sau khi Lâm Thù Văn bị dược làm cho mê man thì đại phu liền cho bọn họ nhân định quan hệ huyết thống.
Kết quả đã có.
Lâm Quảng Lương kêu hạ nhân giữ cửa ngoài đuổi các bá tánh đang âm thầm vây xem đi, lòng dạ không yên đi qua đi lại trong đại sảnh rộng lớn.
Tiếng khóc nức nở của vợ ông ta dần dần truyền đến, Tạ Hứa Cô mặc cẩm y xanh biếc, áo bông khoác ngoài đỏ rực như xuân đến, bước chân vội vàng lướt qua hành lang, còn chưa vào cửa, bà đã khóc đến đỏ bừng mắt nhìn Lâm Quảng Lương.
Lâm Quảng Lương bị tiếng khóc của bà làm phiền lòng: "Bà đã khóc lâu lắm rồi."
Tạ Hứa Cô nói: "Nó không phải con chúng ta...", rồi không nhịn được mà lẩm bẩm, "Thảo nào, thảo nào, ta cùng lão gia cơ thể luôn mạnh khỏe, đại phu lại nói chúng ta sinh ra đứa nhỏ bị điếc bẩm sinh, chuyện lạ như vậy. Không nghĩ đến đã nuôi nó mấy năm, hóa ra nó không phải con ruột của chúng ta."
Việc ôm sai con này Lâm Quảng Lương cùng quan phủ đã điều tra rõ ràng, tin tức truyền về cũng nói, vị thiếu gia Lâm gia thật bị ôm sai ở nông thôn đang trên đường đến huyện Phong Dương, người cũng đã sắp đến.
Mà Lâm Thù Văn hóa ra là con của một người thợ mộc, từ nhỏ cậu đã si mê khắc gỗ, từ bề ngoài cho đến tính cách đều không giống một ai trong hai người bọn họ.
Lâm Quảng Lương thở dài.
Tạ Hứa Cô ôm lấy một bên cánh tay của Lâm Quảng Lương, nước mắt lã chã rơi: "Lão gia, chúng ta phải đón con mình về, đứa con chân chính của ta cùng lão gia."
Đối với việc này, Lâm Quảng Lương cùng Tạ Hứa Cô khiếp sợ mấy ngày, nhớ lại đủ loại chuyện, hơn nữa còn vì vậy mà sinh ra ngăn cách, cuối cùng ý muốn vẫn là đón đứa con ruột thịt quay về.
Còn Lâm Thù Văn thì...
-
Trong một khoảng sân bên trong Lâm trạch, vài tên người hầu tụ tập bên ngoài cổng vòm, quan sát cửa phòng, nghe ngóng động tĩnh của người bên trong.
Trong nhà, Lâm Thù Văn ngơ ngác mở to mắt, cậu mơ hồ nhìn thấy xà nhà bằng gỗ đỏ khắc hoa, đầu óc choáng váng.
Cậu duỗi tay lau khóe mắt phiếm hồng, sau đó xoa nhẹ lên mũi.
Không ngờ mình lăn từ núi xuống lại sống lại một lần nữa.
Cậu nghiêng tai phải về phía cửa, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng hạ nhân nghị luận.
Lâm Thù Văn quay về ngày cậu đổi thân phận với công tử thật của Lâm gia.
Đời trước, sau khi Lâm Thù Văn thay đổi thân phận quay về nông thôn, cậu không thể chấp nhận được việc mình mất cả cha lẫn mẹ, sinh hoạt hoàn toàn khác so với trước kia, mấy tháng trời đều không vui.
Cậu vẫn luôn mơ màng hồ đồ, luôn cảm thấy bế tắc, cuối cùng không có kết quả tốt.
Trước khi chết, cậu quá đói không thể không ra cửa tìm chút đồ ăn lót dạ, không ngờ cơ thể đã sớm suy yếu do bệnh nặng, khiến chân mềm nhũn, lăn từ sườn núi thấp xuống.
Lâm Thù Văn cố gắng cử động cánh tay, gập người ôm chặt hai đầu gối.
Sau khi lăn xuống triền núi, cậu cũng không chết ngay lập tức.
Lúc ra cửa tìm đồ ăn trời đã muộn, bóng đêm dần bao trùm, một hai thôn dân cũng ngẫu nhiên đi qua, nhưng chẳng ai biết dưới sườn núi có người, nhìn từ xa cứ ngỡ trong bụi cỏ là mèo hoang, nên không ai quan tâm đến.
Cậu vừa đau vừa mệt, sau khi ngã xuống cơ thể bị thương chảy máu, nằm trong đám cỏ cảm giác càng ngày càng lạnh, cuối cùng ý thức hoàn toàn biến mất, trợn mắt đã quay về Lâm gia.
Hiện giờ trên dưới Lâm gia hẳn đã lan truyền tin tức lão gia muốn đuổi vị thiếu gia giả này về quê.
Lâm Thù Văn ngồi dậy từ giường, mang giày vớ che đi mắt cá chân trắng nõn, những ngón tay thon dài như ngọc vụng về chỉnh trang lại quần áo.
Lúc này chẳng thấy bóng dáng nha hoàn hầu hạ thường theo bên người đâu, khoảng sân nơi cậu ở yên lặng khác thường, ngoài những hạ nhân vây xem bên ngoài, bốn phía không ai dám tới gần.
Lâm Thù Văn xuống giường, rùng mình một lúc, hít vào một hơi rồi nhẹ nhàng đẩy cửa.
Những tên hạ nhân vây quanh cổng vòm sân nhìn trộm vội vàng tản ra, giả vờ như không nhìn tới, thật ra tất cả đều lén liếc nhìn Lâm Thù Văn vừa mới xuất hiện ở cửa.
Lâm Thù Văn mặc một bộ y phục xanh ngọc, eo nhỏ được một chiếc đai lưng bằng ngọc ôm trọn. Cổ áo tròn lót nhung làm nổi bật chiếc cổ thon dài tinh tế, một nửa mái tóc đen nhánh như mực được chia thành hai để xõa trước ngực, nửa còn lại dùng dây cột tóc cột thành một búi nhỏ.
Ngoan ngoãn lại hiền lành, một bộ dáng khiến người ta nhìn thấy đều tiếc thương.
Cậu nắm chặt năm ngón tay trong tay áo, rũ mắt, tránh đi những ánh mắt nhìn trộm.
Lâm Thù Văn trong mắt người ngoài, dù có mặc quần áo tầm thường đến mấy cũng có thể đem lại cảm giác cao sang.
Vóc dáng thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi không cao lớn, khung xương nhỏ, dung mạo không hề giống với ngũ quan thô ráp của gia chủ Lâm gia, Lâm Thù Văn sinh ra thanh tú, khuôn mặt trắng nõn, môi đỏ, đôi mắt sáng trong, con ngươi nhạt màu, nhìn kỹ sẽ thấy giống đôi mắt mèo.
Tạ Hứa Cô xuất thân đồ tể, tuy là nữ tử, hành vi lại mang theo cảm giác thô tục, ngũ quan mộc mạc, Lâm Thù Văn lớn lên cũng chẳng giống nàng.
Không chỉ có bề ngoài, tính tình cũng không giống cha mẹ.
Lâm Thù Văn dịu dàng, thư sinh nho nhã, ít kết bạn, hàng năm đều ở trong nhà, ấn tượng của hạ nhân với cậu thật ra không tồi, chỉ cảm thấy tiểu công tử nhà địa chủ tuy có chút quái gở, nhưng cũng không trách móc nặng nề hay làm ai khó xử, không giống lão gia cùng phu nhân, thấy ai không vừa mắt sẽ có ý làm khó dễ.
Đủ thứ không giống như thế, chẳng ai ngờ cuối cùng họ cũng chẳng chung dòng máu.
Đa số những ánh mắt sau lưng Lâm Thù Văn đều là những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cùng tò mò, may mà chẳng ai có ác ý với cậu.
Lòng Lâm Thù Văn trùng xuống, dù chẳng có đời trước, sau khi biết được việc này cậu cảm thấy mơ màng hồ đồ, lúc này vẫn vậy, chẳng có chỗ nào tốt.
Lâm Thù Văn đi vào sân của cha mẹ, có hơi chần chừ, thủ vệ nhìn thấy cậu, lúc này không kêu công tử mà trực tiếp mở miệng hỏi: "Tìm lão gia phu nhân à? Đợi chút ta đi báo lại."
Lâm Thù Văn rũ mắt, chỉ mở miệng "ừm" một tiếng.
Hai khắc sâu, Lâm Quảng Lương cùng Tạ Hứa Cô trở lại sân, ở cổng ngoài đối diện với Lâm Thù Văn.
Hai người đã đón đứa con chân chính quay về được mấy ngày. Sáng sớm, người may vá quần áo tới cửa, Lâm Quảng Lương cùng Tạ Hứa Cô tự mình đặt làm quần áo mới cho con.
Cảm xúc của họ đối với Lâm Thù Văn tương đối phức tạp, mấy ngày nay tránh không gặp, cũng không có cách xử lý nào tốt với đứa con chẳng có quan hệ huyết thống này.
Nuôi Lâm Thù Văn hơn mười năm, Lâm Quảng Lương cùng Tạ Hứa Cô chưa từng bạc đãi cậu, vốn định có thể tiếp tục coi cậu thành con nuôi giữ lại bên người.
Thế mà tin tức về công tử thật giả của địa chủ truyền đi càng ngày càng xa, trở thành câu chuyện cho mọi người uống trà tán gẫu.
Ví dụ như họ liệt kê những chỗ Lâm Thù Văn không giống Lâm Quảng Lương cùng Tạ Hứa Cô, càng nói càng thấy nhiều, khiến họ không cách nào không sinh ra ngăn cách.
Đứa con ruột của bọn họ, bề ngoài tỏ vẻ không chú ý đến Lâm Thù Văn, nhưng mấy ngày ở chung, lời nói cùng thái độ đều tỏ vẻ để ý đến việc Lâm Thù Văn vẫn chiếm chỗ ở Lâm gia.
Vì thế, Lâm Quảng Lương và Tạ Hứa Cô bắt đầu nảy ra một ý tưởng khác.
Bọn họ định tiễn Lâm Thù Văn đi, con nuôi tuy rằng bớt lo, nhưng rốt cuộc cũng chẳng phải con ruột.
Lâm Thù Văn nhìn nét mặt của cha mẹ, trong lòng hiểu rõ.
Tình huống hệt như đời trước, hai người chủ động nói chuyện với cậu, lúc đó cậu vẫn còn hôn mê, thần trí mê man, không có mấy tinh thần đã bị tiễn đi.
Tạ Hứa Cô đẩy nhẹ Lâm Quảng Lương: "Lão gia."
Lâm Quảng Lương nói: "Con à, chúng ta có việc muốn thương lượng với con."
Nói là thương lượng, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, chính là muốn Lâm Thù Văn từ nơi nào tới thì về nơi đó, bọn họ không phải không có chút tình nghĩa nào với cậu, lúc đi sẽ chuẩn bị cho cậu một ít đồ, để cậu sau khi quay về nông thôn cũng được thoải mái một chút.
Nhìn xem, thế là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Lâm Thù Văn im lặng không nói, trước sau không tranh luận với ai.
Nghe xong, mặt cậu cúi gằm, rồi như bọn họ dự kiến, cậu nhẹ giọng đáp ứng.
Ngày bị tiễn đi, Lâm Thù Văn thực hiện hiếu lễ với Lâm Quảng Lương cùng Tạ Hứa Cô, cảm tạ ân tình dưỡng dục của họ đã dành cho cậu những năm tháng qua.
Cậu không chủ động lấy đi cái gì, Lâm gia cho cậu cái gì cậu cũng không nhìn tới.
Lâm Thù Văn suốt đêm không ngủ, ngồi trên xe ngựa khởi hành không lâu, mới ngơ ngác đưa tay xoa đôi mắt đã đỏ hoe.
Xe đi qua phố sá sầm uất, ra khỏi huyện Phong Dương cuối cùng đến một con đường thật dài.
Cách đó không xa có người gọi tên Lâm Thù Văn, cậu nghiêng người bên phải tựa vào thùng xe, tai trái điếc, không nghe rõ động tĩnh, cuối cùng là xa phu đánh xe dừng lại, nói có người tìm cậu.
Lâm Thù Văn vén rèm vải lên, người đối diện cũng giục ngựa chạy tới.
Trong phút chốc, hơi nước trong mắt cũng dần tan đi, lộ ra chút thanh minh, nhìn người vừa đi tới im lặng không nói gì.
Người nọ mặc một thân cẩm y màu lam, tóc búi cao trong phát quan màu bạc.
Đối phương gọi cậu: "Thù Văn."
Thì ra là vị hôn phu sắp đính hôn trên danh nghĩa của Lâm Thù Văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro